Chương 12: Sơ nhập Anh hùng xạ điêu.

Lý Thiên Ngọc tỉnh dậy đánh ngáp một cái rõ to, nhìn kỹ đồng hồ mới 6h sáng, mặc dù hắn bây giờ không ngủ vài ngày cũng chẳng phải chuyện gì to tát nhưng dù sao hắn vẫn thích mình giống như người bình thường.

Đánh răng rửa mặt, mặc quần áo xong xuôi đâu đấy, hắn liền cho tay vào túi quần móc ra đống polime xanh xanh ngày hôm qua chú Thành đưa cho hắn, không nghĩ chú Thành cho hắn 2 triệu lận, mặc dù đúng là hôm qua hầu như toàn bộ heo là Lý Thiên Ngọc mổ nhưng hắn cũng chỉ làm mỗi việc là chọc tiết thôi chứ mổ heo, moi nội tạng, rửa ráy các kiểu là chú Thành làm, chứ hắn không phải làm mấy cái đấy.

Nghĩ nghĩ một hồi hắn liền quyết định hôm nay bắt đầu tiến vào phụ bản Xạ điêu, hắn muốn thử xem cảm giác lần đầu trông thấy các nhân vật trong phim võ hiệp đối bính với nhau là như thế nào, nghĩ đến thôi cũng đủ phê a!

Tuy nhiên hắn trước đó cũng phải chuẩn bị ít đồ, dù sao đi làm nhiệm vụ trong phụ bản không biết tốn bao nhiêu thời gian, mặc dù không phải lo lắng về thời gian ở địa cầu vì "hệ thống" cũng nói với hắn rằng thời gian trong phụ bản dù lâu đến đâu khi trở về địa cầu liền chỉ vỏn vẹn trôi qua 1s nhưng hắn cũng nên chuẩn bị tốt một phen đồ dùng cá nhân chứ nhỉ !?

Nghĩ đến đấy, Lý Thiên Ngọc liền chạy ra cái siêu thị Ocean Mart mới khai trương gần nhà để mua .

Chuẩn bị xong xuôi đâu đấy, nào là bàn chải, kem đánh răng PS với mấy cục xà bông hiệu romano, một ít đồ ăn vặt , mấy phong kẹo mentos, vài túi kẹo dynamite nhét tất vào sáng thần không gian, hắn liền niệm:"Tiến vào!".

Nháy mắt liền qua, Lý Thiên Ngọc đã ở trong không gian sáng thần, hắn liền hô :

"Hệ Thống ! Ta muốn lập tức tiến vào phụ bản Anh hùng xạ điêu !"

"Đinh ! Đang thiết lập cổng truyền tống không thời gian, xin ký chủ chờ trong giây lát !"

"Mịa ! Có cần thiết phải bắt chước âm điệu của chương trình quảng cáo trên tivi như vậy không !?"

Tuy nói vậy thôi ! Cũng không mất thời gian nhiều lắm, khoảng 5s sau, một cổng không thời gian hình trứng đen thùi lùi, ở giữa có những vòng xoáy mà mắt thường nhìn thấy được liền hiện ra.

"Hệ thống đại gia! Ngươi có cần thiết mỗi lần liền xuất hiện một cái cổng to chình ình bắt mắt thế này không, lúc ta trở về mà có người trong thế giới phụ bản hoặc thế giới thực trông thấy thì sao, ngươi không làm cái cổng này ít gây sự chú ý một chút thì chết à !?" Lý Thiên Ngọc trừng mắt nói.

"Đinh! Ký chủ, điều này ngươi không phải lo lắng, hệ thống khi kết nối với thế giới khác là sử dụng sáng thế thần lực. Sáng thế thần lực dùng để mở cổng trừ bao hàm không gian và thời gian pháp tắc, đồng thời còn dung hợp pháp tắc thế giới của ký chủ lẫn thế giới phụ bản, nhờ đó ký chủ khi đi qua cổng không thời gian liền không bị pháp tắc ở thế giới phụ bản bài xích gây nguy hiểm".

"Đinh! Hơn nữa cổng truyền tống là do sang thế thần lực tạo ra đạn dệt bằng pháp tắc, chỉ mình ký chủ có thể thấy, còn đối với người khác, trừ khi đã đạt đến sáng thế cảnh mới có thể nhìn thấy.

Lý Thiên Ngọc nghe hệ thống nói cũng gật đầu, cũng đúng, xác xuất đến một thế giới mà gặp được người thứ hai ngoài sáng thế thần có sáng thế thần lực hoàn toàn có thể bỏ qua, điều này là không thể nào có trừ khi không chỉ có một hệ thống mà là nhiều hệ thống được tạo ra, nghĩ thế hắn liền hỏi :

"Hệ thống! Ngươi nói xem ngươi được sáng tạo ra bởi sáng thế thần, liệu có khi nào sáng thế thần lại tạo ra thêm nhiều hệ thống khác ngoài ngươi không?"

"Đinh ! Ký chủ, điều này là không thể nào, hệ thống là duy nhất".

"Được rồi ta tin ngươi ! Anh hùng xạ điêu ! Ca đến rồi đây....!!!" Lý Thiên Ngọc vừa bước vào cổng truyền tống vừa hét dài một tiếng đầy hào hứng.

Bước chân ra khỏi cổng truyền tống, Lý Thiên Ngọc liền hiện ra trong một khu rừng, hắn nhìn xung quanh một vòng chẳng có ma nào, tuyết phủ trắng xóa mặt đất dưới chân, ngước lên thì thấy từng chùm bông tuyết lất phất, cây cối như bị phủ lên thân một lớp áo bông trắng vậy.

Gió hiu hiu thổi, không đến nỗi thổi bay người nhưng cũng làm cho người bình thường cảm thấy rét lạnh, còn Lý Thiên Ngọc hắn chỉ cảm thấy hơi man mát.

Một hồi ngắm nhìn hoàn cảnh xung quanh, Lý Thiên Ngọc cũng hơi hiếu kỳ một chút vì dù sao đây là lần đầu hắn thấy tuyết, Việt Nam cũng có tuyết nhưng hắn ở Hà Nội thì làm quái có bao giờ thấy được !? Không đi lên những vùng núi cao như Sapa thì lấy đâu ra tuyết.

"Hệ thống ! Ta đang ở đâu đây !? Ta bây giờ là một tên mù đường, phương hướng còn chẳng thể phân biệt nha!" Lý Thiên Ngọc nói.

"Đinh ! Do ký chủ trước đó không hỏi nên hệ thống cũng không nói cho ký chủ biết, mời ký chủ niệm "Bản đồ" như vậy là có thể!".

Lý Thiên Ngọc làm theo, một bản đồ nho nhỏ ước chừng rộng bằng cái vỏ đĩa CD hiện ra trước mặt.

"Hệ thống ! Vậy nhiệm vụ lần này ta phải làm gì đây !?" Lý Thiên Ngọc vừa xem vừa nói.

"Đinh! Nhiệm vụ lần này là đánh bại hoặc giết chết Ngũ tuyệt: Đông tà,Tây độc,Nam đế,Bắc cái,Trung thần thông".

"Đinh! Xét thấy Trung thần thông Vương Trùng Dương đã chết, cho nên tự động loại bỏ khỏi nhiệm vụ".

"Đinh! Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ tăng lên 3 tiểu cấp, một thanh vũ khí huyền cấp tự chọn".

"Đinh! Ban thưởng mỗi giết một người trong danh sách nhiệm vụ tăng một tiểu cấp".

(Nhắc nhở : Hệ thống thương thành đã mở ra, ký chủ có thể thu thập võ công bí tịch dung luyện hối đoái cho hệ thống để nhận được hối đoái điểm)

Đóng lại hệ thống, Lý Thiên Ngọc cũng không vội di chuyển vì hắn còn muốn suy nghĩ xem mình muốn là dựa theo cốt truyện và nhân vật để tìm tới ngũ tuyệt hay lập tức đi tìm và hoàn thành nhiệm vụ.

Theo hắn thì đi theo phương án thứ nhất thích hơn, dù sao đánh bại ngũ tuyệt độ khó cũng không cao, ngay hiện tại cũng là đủ cho dù hắn mới Lv.5 nhưng chiến lực không thể so với ngũ tuyệt yếu, muốn tìm vị trí thì dựa vào mini map, cũng chẳng tốn công sức là mấy, chẳng mấy khi đi du lịch hắn còn muốn trì hoãn một thời gian.

Cất bước hướng Ngưu Gia thôn mà đi, chỉ khoảng 5 phút hắn đã đứng tại cửa vào thôn. Đây chính là nơi câu chuyện bắt đầu, hắn muốn xem xem nhân vật trong thế giới này có giống như hắn xem ở trên phim ảnh hay không.

Lý Thiên Ngọc cũng không vội vào thôn vì hắn còn chờ sự xuất hiện của một người, liếc mắt hắn thấy được một đôi huynh đệ đang ngồi đối ẩm trong một cái chòi,trên mái thì phủ dày một tầng tuyết trắng xóa.

Thính lực của hắn lúc này cũng khá vượt trội, mặc dù đứng tận ngoài cửa thôn nhưng lắng tai vẫn nghe được rõ ràng câu chuyện mà họ đang nói.

Hai người này chính là một đôi huynh đệ, huynh trưởng họ Quách tên Khiếu Thiên, đệ đệ họ Dương tên Thiết Tâm, mặc dù không phải thân huynh đệ nhưng tình cảm của họ còn hơn cả huynh đệ ruột thịt.

Chỉ thấy lúc này, Quách Khiếu Thiên mở miệng nói :

"Nghĩa đệ ! Đệ còn nhớ ngày hôm nay là ngày gì không !?"

"Tất nhiên đệ nhớ !" Dương Thiết tâm đáp.

"Ngày này, 16 năm trước, Năm thứ 12 Thiệu Hưng, 29 tháng chạp, Phong Ba Đình, Nhạc gia bị hại, chỉ tiếc rằng đệ sinh ra muộn hơn 16 năm. Nếu không đệ nhất định sẽ đến phương bắc mới không làm uổng phí bộ thương pháp mà tổ tiên truyền lại cho đệ !" Dương Thiết Tâm trầm giọng nói.

Người huynh Quách Khiếu Thiên thở dài một tiếng nói :

"Nào ! Chúng ta hai huynh đệ uống một chén vì Nhạc tướng quân!"

"Hy vọng hai huynh đệ chúng ta quãng đời còn lại cũng giống như Nhạc Phi Nhạc tướng quân năm xưa, có thể xông pha sa trường, tận trung báo quốc! Cạn!" Dương Thiết Tâm hào khí nói.

Lý Thiên Ngọc đứng ngoài nghe cảm thấy hơi buồn cười, hắn biết rõ ràng 2 người này, một người thì là hậu nhân Lương Sơn Bạc, một người thì là hậu nhân Dương gia tướng, tổ tiên uy phong biết bao còn giờ thì sao, ẩn dật trong một cái thôn làng thuộc thành phần ăn cơm cà, uống nước lã, ngồi xó nhà, bàn chuyện chính sự, trang bức nữa chứ!

Còn về Nhạc tướng quân thì chắc mọi người cũng không lạ gì, có biết Võ mục di thư là từ đâu tới không !? Chính là từ tay vị Nhạc tướng quân này đúc kết cả đời kinh nghiệm chiến trận mà viết ra.

Đúng lúc này phía xa xa, một vị hắc bào đạo sĩ, tay cầm phất trần cùng một bọc vải rướm máu, thi triển khinh công, vậy mà lại là đạp tuyết vô ngân, hộ thể chân khí bao trùm toàn thân, trên người không dính một bông tuyết, nhẹ nhàng thanh thoát đi trong trời sương tuyết, tiếp cận Ngưu gia thôn.

Lý Thiên Ngọc cũng không hâm mộ, hắn mặc dù không làm được đạp tuyết vô ngân nhưng không phải hắn không có năng lực mà là hắn chưa nắm giữ kỹ xảo phát lực thôi, nếu như không bàn về trình độ vận dụng thuần thục chỉ phân cao thấp về tốc độ thì hắn vứt vị đạo sĩ kia 12 con phố.

Vị đạo sĩ này chính là Khâu Xử Cơ, môn hạ Toàn Chân giáo, mặc dù tổ sư khai phái của Toàn Chân giáo là Vương Trùng Dương, khi xưa trên Hoa sơn luận kiếm lần thứ nhất võ công được xem như thiên hạ đệ nhất. Giờ thì sao, môn hạ Toàn Chân giáo có tên nào ra hồn không ? Ngoài Toàn Chân thất tử xem ra còn có chút vốn liếng chứ môn hạ nguyên một đám phế vật vô dụng.