"Long nhi"... một tiếng gọi chất chứa rất nhiều sự lo lắng, đấy là mẹ của Vân Viêm Long, Linh Linh nương nương một trong phi tần Được sủng ái nhất Đại Vân hoàng triều.
"Long nhi"... Viêm Long mơ mơ màng màng nghe tiếng gọi, đầu hắn rất đau hắn mở mắt ra nhìn mọi thứ trước mặt cực kì xa lạ. "Long Nhi"... một tiếng thét dài của một người phụ nữ tuyệt mỹ ôm chặt lấy hắn nói: "may quá con tỉnh rồi, làm mẫu thân lo chết mất, hài tử ngốc này". Hắn có thể cảm nhận từng giọt lệ thấm đẫm đôi vai hắn. Người phụ nữ này là ai, đây là đâu. Hắn càng thấy càng nghi hoặc, chợt đầu hắn đau như búa bổ
Aaaaaa... hắn ôm đầu rống lên từng cơn từng ký ức của khối thân thể này dần dần cứ thế hiện ra trong đầu hắn. Cứ thế mắt hắn trợn trắng lên khuôn mặt đỏ bừng.
Các nha hoàn thái y hoảng loạn lên. "Thái y đâu mau mau xem thất hoàng tử điện hạ". Một tiếng rống to của một thống lĩnh ngự lâm quân.
Thái y cuống cuồng, nãy hắn xem bệnh cho Viêm Long rõ ràng đã chết ai ngờ Viêm Long tỉnh lại khiến hắn vui mừng, đời này sung sướng rồi hắn sẽ được thưởng hậu hĩnh nên biết Thất Điện Hạ Vân Viêm Long được bệ hạ cực kì yêu thương. Tiếc rằng hắn xem đúng Viêm Long đã chết đây là một Viêm Long hoàn toàn khác xuyên không tới.
Thái y lại gần xem thì rõ ràng thân thể đã ổn định nhưng không biết nguyên nhân vì sao Viêm Long lại đau đớn như vậy, khiến hắn toát lạnh đổ đầy mồ hôi.
"bẩm nương nương, điện hạ thân thể đã ổn định nhưng chắc mới tỉnh lại nên vẫn còn sợ những gì đã xảy ra trước đó nên xuất hiện tình trạng như vậy". Hắn đúng may mắn mới nói xong thì Viêm Long bình tĩnh lại đã không còn la hét như trước.
"Long nhi... không sao có mẹ ở đây, đừng nghĩ gì nữa, Nhi tử ngốc của mẹ". Linh linh nương nương lại gần ôm hắn nói.
Mẹ? Một dòng kí ức dần thoáng hiện Chương Linh Linh mẹ ruột của khối thân thể này, hấn chưa hết bàng hoàng chuyện gì xảy ra. Vốn dĩ hắn chưa bao giờ đọc qua hay nghe qua một cuốn tiểu thuyết nào cả và đương nhiên xuyên không hắn cũng không biết. Hắn mặc kệ trước đuổi mấy người này đi cái đã, xem tình trạng mình chuyện gì đang phát sinh.
"Mẹ, hài nhi khỏe rồi, người cho hài nhi không gian yên tĩnh một chút đi mẹ". Hắn nói
Linh linh nương nương ngạc nhiên nói: "được rồi hài tử. Rồi quay qua nói với các nha hoàn, thái y. Hết việc của các ngươi rồi ra ngoài hết đi, hài nhi ta ra ngoài nha an tâm tĩnh dưỡng đi chuyện này để mẹ lo, chuyện này nhất định phải nói với bệ hạ". Rồi linh linh nương nương ra ngoài trước đó cũng ôm hôn hắn đầy mặt.
Mọi người đi ra hết chỉ còn mình hắn. Trước hết phải xem chuyện gì xảy ra với ta đã. Hắn lẩm bẩm nói. "Lúc còn đang đuổi con đĩ lăng loàn kia thì sau đó xảy ra tai nạn và bất chợt ta bất chợt ở đây và mọi thức hết sức là thật chứ không phải giấc mơ, chuyện quái quỷ đang xảy ra với lão tử? Chẳng lẽ ta đầu thai vậy còn khối trí nhớ kia là từ đâu mà tới, Đại Vân hoàng Triều? Vân Viêm Long? Tên cũng trùng với tên ta".
Hắn đứng dậy nhìn xung quanh phòng khá rỗng tông màu màu đỏ chủ yếu, nhìn kiểu cổ trang trong phim mà các hoàng cung hắn hay coi, đứng trước gương hắn nhìn khối thân thể này. Aaaaaaaaaa hắn thét lên
"Đây, đây là ta sao, soái , soái đến vậy sao?" Làn da thì trắng bốc, lông mi lưỡi kiếm chả khác gì nữ nhân nhưng cũng toát lên vẻ nam tính cực kì . Hắn hoảng hồn đưa tay chụp lại phần dưới bụng. "May quá lão tử là nam, nam nhân tuyệt mỹ soái" ca" haha hắn cười đến nỗi lăn lộn trên đất.
"Hại chết ta cứ nghĩ ta là nữ, nếu là nữ thì"... hắn chợt nghĩ tới cảnh mình bị một nam nhân khác đè lên càng nghĩ càng thấy rùng mình.
Bất chợt một giọng robot vang lên: "xuyên qua thành công... bắt đầu kiểm tra thân thể... kiểm tra thành công... hệ thống sáng tạo chí tôn thần đế xin chào chủ nhân". Một giọng lạ vang lên trong đầu hắn khiến hắn giật mình hết cười hỏi.
"Ngươi là ai tại sao lại xuất hiện trong đầu ta, nào là xuyên qua xuyên cái đầu ngươi ấy". Hắn giật mình nói. Giọng robot lại vang lên: "ta là hệ thống giúp ngài sáng tạo mọi thứ trên thế gian này không có, ta được tạo ra từ vô số hệ thồng gộp lại, ngươi là chủ nhân đầu tiên của ta:.
Sáng tạo? Hệ thống? Chủ nhân... khoan khan vậy ta là chủ nhân của nó. "Trước hết ta hỏi ngươi đây là đâu. Tình trạng gì đang xảy ra với ta và nhiều chuyện ta cần biết?"
"Đây là hỗn độn đại lục, Đại Vân hoàng triều. Ngươi xuyên không tới đây và ta đã kiếm được mục tiêu cho ngươi xuyên qua là một vị thất hoàng tử. Xuyên không là ngươi như kiểu không chết đi mà được chuyển đi từ một nơi này tới nơi khác, ở nơi đây cách rất xa nơi mà ngươi sống lúc trước và lớn gấp trăm tỉ lần vụ trụ của ngươi. Vũ trụ của ngươi gọi là tinh hằng tiểu vũ trụ nhưng lại xếp vào loại vũ trụ đặc biệt vì không có một tia linh khí, dần dần vũ trụ của ngươi bị loại bỏ khỏi đại thừa vũ trụ và biến mất không còn ai phát hiện nữa". Âm thanh hệ thống băng lãnh vang lên: "còn về vì sao ta lại chọn ngươi thì rất tiếc ngươi chưa có được cấp quyền biết được việc này".
Hắn nghe lập tức trầm mặc. "Ra là vậy ta xuyên không haha cũng tốt ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở đây kiếp trước lão cha chả quan tâm ta lúc nào cũng cho ta một cọc tiền rồi biến đi làm việc, còn mẹ ta hắn thở dài"... Ngước lên nhìn trần đầy Trần nhà đầy hoa văn ở trên mẹ hắn đã bỏ đi từ lúc hắn còn nhỏ năm hắn 8 tuổi lúc cũng có gặp lại bả, bả xin Lão cha tha lỗi, bị lão cha tát rồi đuổi đi tới lúc hắn 18 tuổi ko hề thấy nữa.
"Hẹ thông ở đây có linh khí? Vậy linh khí để làm gì". Hắn hỏi
"Tu hành... luyện thể... tăng sinh lực... cực kì trọng yếu".
"Tu hành? Haha được đó. Khối thân thể này là hoàng tử chắc chắn cảnh giới cũng rất cao. Hệ thống mau mau cho ta biết tình trạng cảnh giới của ta".
Một bảng thông tin xuất hiện trong đầu hắn:
[ Chủ Nhân tên: Vân Viêm Long
độ tuổi: 14
Huyết mạch: Đại Vân huyết mạch
Kĩ năng: Đại vân cước pháp, Đại vân truy ảnh, Đại vân tung pháp
Luyện thể: không
Thần khí: không
Pháp khí: không
Linh lực:0
Sinh lực: 100
Cảnh giới: phàm nhân
Công pháp: không
Thuộc tính: Lôi, Thủy, Hỏa, phong ( 4/9 thuộc tính)
( do chủ nhân bị nát đan điền, kinh mạch đứt đoạn nên cảnh giới hạ mứ thấp nhất và kĩ năng không thể dùng)
"Hả. Là sao? Cái gì mà kinh mạch đứt, đan điền nát không thể cái gì chuyện gì đây xảy ra?" Hắn giật mình nói
"Vì chủ nhận bị ám sát tổn hại đến đan điền lẫn kinh mạch nên chủ nhân không thể tu luyện".
"CÁI Gìiiiiiiiiiiiiiiiiii..."
《 ta lần đầu tiên viết truyện nên đọc giả thông cảm cho ta, với lại ta viết trên điện thoại nên hơi lâu, xin chân thành cảm ơn
À ta đang học đại học nên việc ra chương sẽ là một ngày một chương ngày nghỉ rảnh thì ta bạo nhiều chương cho các ngươi đọc.》》》》 Thân ái.