Sau ăn uống no say thì Viêm Long bị hai vị uyên ương trước mặt mà ngứa mắt xin cáo từ trước, Vân Tường lại chẳng giữ hoàng đệ mình lại mà còn đuổi nhanh hơn đối với cái này Viêm Long chỉ biết chửi rủa “Đúng là vì sắc quên thân đệ đệ”.
Bước ra hồi xuân các được một đoạn đường thì Viêm Long trước mặt xuất hiện một xe ngựa kéo ó vẻ như một gia đình không tầm thường, chạy nhanh mà hộ vệ thì liên tục kêu to
“Tránh đường, tránh đường...” người dân thì sợ hãi mà tránh đường, đột nhiên phía trước xuất hiện một lão bà đang lụi thủi mà né tránh vì tuổi cao nên có lẽ tránh không kịp. Xe ngựa vội vàng mà dừng lại Viêm Long thấy không ổn nên sử dụng Đại Vân tung pháp cộng với võ tướng cảnh mà tốc độ nhanh cực kì, chớp mắt đã thân ảnh đã ôm lão bà mà bay lên vừa khít xe ngựa Cách có một bàn tay.
“Lão bà ngươi muốn chết sao?, ta đã bảo tránh đường mà...” Tên hộ vệ kia lên tiếng.
Viêm Long ánh mắt lạnh lùng buông lão bà bà ra, nheo mắt nhìn về phía trước mặt âm thanh lạnh lùng sắc bén mà vang lên: “Các ngươi không biết quy củ trong hoàng đô là không được thúc ngựa chạy nhanh sao?, các ngươi coi thường Hoàng Pháp? Các ngươi để Đại Vân vào đâu rồi?”
Hộ vệ kia á khẩu không có lí để cãi lại, đúng vậy Hoàng Pháp đã được ban Hộ Vệ như hắn thì cũng hiều tám, chín trên mười phần Luật pháp Đại Vân, hơn nữa vị trước mặt này khí phách vô cùng xuất chúng, cảnh giới thì không thể nhìn thấu phaie biết cảnh giới hiện tại của hắn là Võ tướng tam tầng. Các vương tử thì hắn gặp qua nhưng rất tiếc các vị hoàng tử thì hắn chưa gặp bao giờ và vốn nghĩ Hoàng tử cao quý có lẽ không rảnh rỗi mà đi dạo hoàng đô đi.
“Vị công tử trước mặt này, xác thực là chúng ta sai nhưng Thiếu Chủ nhà ta có việt thật gấp, mong vị công tử này nể mặt vài phần coi như việc này bỏ qua hơn nữa Thiếu chủ nhà ta vốn chính là thế tử của Tây Môn Vương Quốc a” hộ vệ cất cao giọng và ngạo mạn trả lời.
Thế tử? Rốt cuộc Viêm Long cũng biết được người ở trong xe ngựa kia là ai.
Dân chúng xung quanh thì xôn xao. A là thế tử a, vị công tử tốt bụng kia có chuyện rồi, chắc không đâu ta nhìn vị công tử trước mặt này cũng chính là vương tử hay thế tử gì đi? Khí chất như thế, ta thì cứ nhìn công tử trước mặt mà quen quen giống như gặp ở đâu.
Lúc này thì trong xe ngựa bước ra một vị nam tử khí chất xuất trần thân mang vương bào bước xuống hỏi. “Tiểu Hổ có chuyện gì đấy” mặt mang vẻ nhu hòa mỉm cười.
Vị hộ vệ tên Tiểu Hộ kia xuất ngôn trả lời vô cùng thành thật không sài nửa chữ. Nghe được một lúc thì nam tử kia nhíu mày bước nhanh trước mặt
“Vị công tử này là chúng ta sai trước ta nhận lỗi” nói được một câu thì cúi người một chút chấp tay tỏ vẻ.
Viêm Long trong lòng cực độ khó chịu lẫn khinh thường. Vị thế tử này rõ ràng hiểu tất cả mọi chuyện rồi mà vẫn xin lỗi hắn mà không lão bà bà kia.
“Hừ, vị thế tử Tây Môn Vương Quốc kia, ta ngươi có lỗi gì mà đến xin ở ta?” nói đến chữ Tây Môn Vương quốc thì Viêm Long nhấn mạnh.
Dù gì cũng xuất thân từ vương quốc nên chỉ số IQ cũng cao nên hiểu rõ Viêm Long ý gì. Sở dĩ sắp lên tiếng xin lỗi lão bà bà kia thì Tiểu Hổ lại lên tiếng.
“Hừ, công tử ngươi đã biết nhà ta là thế tử vương quốc, xin lỗi ngươi đã là vinh hạnh lắm rồi, ngươi là cái thá gì cút cho ta” nói một hồi hắn nhảy lên rút kiếm mà chém một đường về phía Viêm Long.
“Ngươi nói ngươi hiểu Hoàng Pháp? Vậy mà lại xuất kiếm trong hoàng đô thẩm chí là nhầm vào ta, ngươi đáng chém” Viêm Long nhảy lên sử dụng Tung pháp. Đường kiếm chưa tới gần mà Viêm Long đã thình lình xuất hiện phía sau Tiểu Hổ, lúc này Viêm Long sử dụng Đại Vân cước pháp một cước đạp về phía trước khiến tiểu hổ bị đạp bay rất xa. Không dừng ở đó Viêm Long lại nhảy lên định đá thêm một cước nữa thì Vị thế tử kia vội vàng chắn ngang mà lên tiếng.
“Vị công tử này xin dừng tay, tiểu hổ hắn không hiểu quy củ công tử này bớt giận”.
“Ngươi bảo ta bớt giận? Thủ hạ ngươi xuất kiếm trong hoàng triều ta không những thế còn dám trảm kiếm vào người ta, Vương quốc ngươi theo ngươi có nên đổi tên thành Hậu Môn Vương Quốc thay vì Tây Môn không?” Viêm Long dừng ý định mà lạnh lùng trả lời.
Đến lúc này thì Vị nam tử kia giật mình vội vàng phản bác hỏi.
“Tại hạ là Tây Môn Trường Ca xin hỏi cao tánh đại danh của công tử là?”
Viêm Long cười mà không cười mà trả lời,:”Thất Hoàng Tử Vân Viêm Long”
Cái Gì? Đến lúc này thì ai ai cũng hốt hoảng kể cả Tây Môn Thế tử kia.
Ta nói a thì ra là hoàng tử, hèn gì mà trông quen quen như vậy... dân chúng lại một mảnh xôn xao. Còn vị Tây Môn kia thì đầu tràn đầy mồ hôi Chửi rủa trong lòng “Tiểu Hổ ngươi gây họa rồi”.
“Điện Hạ? Trường ca tham kiến điện hạ, mong điện hạ trách phạt” Tây Môn trường ca nhẹ nhàng quỳ gối mà cúi đầu. Dân chúng xung quanh cũng vậy Theo Luật Pháp chỉ trừ Các quốc vương, chư hầu, thống lĩnh ra thì toàn bộ gặp hoàng tử thì quỳ lạy khấu kiến, còn gặp hoàng thượng thì toàn bộ đều quỳ chỉ trừ Giang Dương Thống Lĩnh mà thôi.
Tiểu Hổ thì một hơi trước đã tỉnh lại và hiểu hết mọi chuyện vội vàng chạy tới quỳ xin lỗi Viêm Long, Trường ca hiểu ý nên dắt theo Tiểu Hổ đi qua Lão bà bà kia cúi đầu nhận lỗi.
Những cái này Viêm Long đều thu vào trong mắt nếu không phải hắn là Hoàng tử thì đối phương có chịu khuất nhục mà đi xin lỗi một thường dân sao? Điều đấy là khó có thể xảy ra lắm.
“Được rồi, Trường Ca đúng không về nói với Tây Môn Trường Phong quản lí quốc gia cho thật tốt nếu chán làm quốc vương thì cởi bỏ vương bảo, chạy đến Thất Phủ mà gặp ta”. Nói một hồi Viêm Long tung ảnh mà bay lên hư không tiêu thất.
“Thế Tử, ta sai rồi a về Quốc Vương chắc phạt ta, đánh ta chết mất, ai biết được hắn lại là Hoàng tử đâu huhu” Tiểu hổ medsu máo trả lời.
Trường ca chỉ biết thở dài “,Đây coi như là bài học của ngươi lẫn ta vè lại vương phủ ta và ngươi chịu tội”. Nói lúc sau hắn nhìn về phía mà Viêm Long biến mất mà tiếp tục thở dài.
Viêm Long thì xuất hiện tại cửa hoàng cung không khó khăn mà bước vào về lại Phủ của Hắn.
Cả ngày hôm nay mệt thật đấy, chi bằng ta tu luyện vậy. Viêm Long ngồi xuống xếp bằng mà cứ cảm thấy thiếu thiếu? Nghĩ một hồi sực nhớ Hệ thống suốt ngày lải nhãi trong đầu hắn vậy mà cả ngày chả thấy một câu nào đâu?.
“Hệ Thống? Ngươi đâu rồi?” Viêm Long lên tiếng hỏi.
“Có ta chủ nhân” nghe được tiếng Hệ Thống Vang lên không hiểu sao Viêm Long thấy an toàn hưng phấn rất nhiều. Như hiểu được ý nghĩa của Viêm Long hệ thống trả lời.
“Chủ nhân ngốc ta thì Sẽ không bỏ rơi ngươi đâu, có chuyện gì phát sinh đã ta mới xuất hiện nên đa phần ta sẽ im lặng như vậy ngươi yên tâm”
Nghe hệ thống nói vậy thì Viêm Long mỉm cười “ Hệ Thống Ngươi như Thê tử ta vậy á hắc hắc”
“Ngu xuẩn Chủ Nhân” nói một câu rồi hệ thống im luôn.
Viẻm Long thì bắt đầu thu nhập Linh khí phải nói rằng tư chất của Viêm Long cực kỳ tốt hâdp thu linh khí cực kỳ nhanh
Chớp mắt đã gần nửa đêm Hoàng đô thì ít người qua Lại, trong hoàng cung thì Viêm Đế cũng yên giấc trong tẩm cung Chiêu Tuyền.
Nhưng sau trong cung của Hoàng hậu thì vang lên bao nhiêu tiếng to mắng.
“ Sao ngươi nói hắn không chết thì phế? Vậy thì tại sao diễn võ trường sáng nay cảnh giới của hắn lại là võ tướng? Ngươi dám gạt ta sao?”
“Hoàng hậu thuộc hạ không dám a rõ ràng ta...” thuộc hạ kia chinh slaf lần trước ám sat Viêm Long không thành kia lên vẻ oan ức nói.
“kéo xuống đánh nát tay chân cât lưỡi hắn cho ta” Dao hoàng hậu lên tiếng quát
“Hoàng Hậu tha mạng a, hoàng hậu ta ta sai rồi, ta ta sẽ đi ám sat lần nữa hoàng hậu..”
2 vị nam nhân kéo rê vị kia xuống dưới sâu trong mật thất và vang vọng tiếng la hét.
“Vu Tân đâu rồi?”
“Có Thuộc hạ?” lại một vị áo đen xuất hiện nhưng mà quanh thân lại toát lên vẻ sát ý âm âm ma ma quỷ dị
“ Đi giết Viêm Long cho ta, chỉ cho thành công không cho thất bại”
“Tuân Mệnh” rồi áo đen bay đi maat tung trong mật thất chỉ còn riêng vị hoàng hậu nghiêng nước nghiêng thành đang nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này tại phủ thất hoàng tử
Viêm Long đang Tu luyện bỗng nhiên xuất hiện sát khí đang bay thăeng vào người hắn, không do dự Viêm Long lấy ra Diệt Thiên thần kiếm mà phòng thủ đỡ một âm chiêu kia. Kiếm kia mới xuất mà lôi vân rầm rầm. Người ám sát Viêm Long lần này không ai khác chính là Vu Tân.
Vu Tân cứ nghĩa dưới ám chiêu của mình Viêm Long sẽ chết là cái chắc nhuWgw lại xuất hiện bất ngờ một thanh kiếm bóng láng chắn trước mặt điều khiến hắn bất ngờ là thanh kiếm này cư nhiên chặn lại được hơn nữa còn phản chấn làm hắn thổ huyết bay đập mạnh vào tường.
“Cái gì? Tiểu tử thanh kiếm kia là gì cấp bật” Vu Tân kinh Hãi nói.
Lúc này có một đám quân chạy tới tiếng kiếm rung rung hô hào có thích khách có thích khách.
Trong phòng viêm long thì đã xuất hiện thêm một vị đó chín là Giang Dương tướng quân
“ Thích khách to gan dám ám sát hoàng tử của hoàng triều, chịu chết”
Tình thế thay đổi bất ngờ thế là Vu tân xuất ra một viên màu đen mà ném xuống đất, khói trắng liên tục xuất ra. Tẩu thoát.
Khói trắng được một lúc tan đi Giang Dương nhảy vào và chửi mắng:
“ mẹ kiếp lại để hắn chạy thoát..”