Nhất thời Ngô Hữu không hiểu được ý trong lời Nhạc Hoành, dừng một lúc ấp úng nói: “Thẩm cô nương vất vả theo chúng ta, ở Ung Thành cũng đã không ít thời gian, chăm sóc vương phi cũng coi như là tận tâm hết sức. Chẳng qua Ngô Hữu cũng chiếu cố cô ấy hơn một chút… ý của vương phi… Ngô Hữu chưa hiểu được.”
“Lương Quốc chưa diệt, chúng ta làm gì vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Nhạc Hoành từ từ bước đi, quay lưng với Ngô Hữu nói: “Vương gia sắp làm cha, sợ rằng sau này ở đây sẽ có chút ồn ào bận rộn. Ngô tướng quân là người cũ của Sài vương phủ, lại được vương gia coi trọng, vương gia và ta còn có nhiều việc phải nhờ vào ngươi và phò mã gia, mọi chuyện nên cẩn thận sẽ không thừa.”
Ngô Hữu giật mình đứng thẳng người, vội không ngừng nói: “Ngô Hữu luôn tập trung tinh thần, tuyệt không có chút nào lơ là, vương gia và vương phi cứ yên tâm.”
Nhạc Hoành quay đầu cười khẽ, nắm tay quơ quơ với Ngô Hữu nói: “Chúng ta còn phải cùng nhau chiến thắng quay trở về nữa.”
Nhạc Hoành chỉ nói ít ỏi mấy câu, Ngô Hữu nghe được cũng cảm thấy thoải mái, nhưng nghĩ kỹ lại giống như là lời cảnh báo. Ngô hữu quay đầu lại nhìn hướng hậu viện, Thẩm Khấp Nguyệt vừa mới bận rộn ở đây đã sớm biến mất không thấy.
Trong nhà
Danh y do Ân Sùng Quyết mời đến cho Nhạc Hoành đang xem mạch cho nàng, tay thỉnh thoảng vuốt râu gật đầu mỉm cười, rồi lại ra vẻ bí mật chậm chạp không nói. Sài Chiêu vẫn ngồi im lặng theo dõi bên cạnh cũng có chút khó mà kiềm chế nổi, mấy lần định lên tiếng nhưng lại không dám phá ngang.
Ân Sùng Quyết nhìn thấy liền khẽ nói: “Đại phu, thai nhi của A Hoành thế nào rồi? Những đại phu trước đây đều nói rất tốt.”
“Vương phi vốn an dưỡng tốt, cho nên tất nhiên thân mình sẽ không có vấn đề gì.” Đại phu cười thản nhiên nói: “Vương gia còn chưa có lên tiếng, thế mà vị tướng quân này lại nôn nóng hơn cả.”
Sài Chiêu phất tay ý bảo Ân Sùng Quyết không phải nói nữa, nắm tay Nhạc Hoành, khách khí nói: “Trong lòng bản vương cũng gấp lắm chứ, chẳng qua Sùng Quyết chỉ thay bản vương nói ra mà thôi, A Hoành và đứa nhỏ đều ổn chứ?”
“Vô cùng tốt.” Đại phu đứng dậy dọn hòm thuốc. “Mạch của vương phi rất mạnh, thai nhi cũng rất ổn. Cũng sắp đến ngày lâm bồn, vương gia cứ an tâm chờ làm cha đi.”
Sài Chiêu cười thoải mái, “Vậy là tốt rồi! Đại phu vất vả rồi, Sùng Quyết, tiễn đại phu ra phủ.”
Ân Sùng Quyết dẫn đại phu đi về hướng cửa phủ, thấy bốn bề vắng lặng, do dự một lát liền hỏi một câu, “Xin hỏi đại phu một câu. Người ta đều nói nữ tử sinh con tựa như dạo quỷ môn quan, vô cùng nguy hiểm. Ngài vừa nói sức khoẻ A Hoành rất tốt, muội ấy nhất định sẽ không sao chứ?”
Đại phu vuốt rât từ từ nói: “Lão phu làm nghề y nhiều năm, trong phạm vi trăm dặm danh tiếng cũng được Ân tướng quân biết đến. Dựa vào mạch tượng vừa mới xem, vương phi rất tốt. Ân tướng quân trung thành và tận tâm, ra công tốn sức vì Kỳ vương gia, chả trách được vương gia coi trọng như vậy.”
Ân Sùng Quyết không có nói tiếp, như là tự giễu cười cười, giơ tay mời nói: “Đại phu mời đi bên này.”
Khi đi ngang qua phòng bếp, bỗng đại phu giật mình dừng lại bước chân: “Sao lại có mùi của cây sơn thù du?”
“Cái gì?” Ân Sùng Quyết nghi ngờ nói. “Cây sơn thù du?”
Đại phu ngửi thật kỹ, khẳng định nói: “Đúng là mùi cây sơn thù du, đây là loại cây có công dụng an than, giữ thai… sao lại?”
Ân Sùng Quyết như hiểu ra nói: “Trước đây cũng đã không ít đại phu tới, kê cho A Hoành không ít thảo dược, có lẽ ngài vừa ngửi thấy mùi thuốc nấu cho A Hoành trước đây.”
“Không phải đâu.” Đại phu lắc đầu nói: “Cây dương đào vốn là thuốc an thai trong vòng ba tháng đầu thai kỳ. Vương phi đã gần đến ngày sinh, thai nhi đã ổn định, đại phu nào có kê thuốc cũng không dùng loại này... Hay là trong soái phủ, còn có người đang mang thai?”
“Chuyện này…” Ân Sùng Quyết cũng ngạc nhiên, “Chuyện này ta cũng không rõ, trong phủ có không ít tỳ nữ hạ nhân, để ta cho người hỏi xem sao.”
Đại phu bước đi nhưng vẫn có chút đăm chiêu, khua khua tay cũng đành từ bỏ.
Ân Sùng Quyết đang muốn về phòng liền gặp Thẩm Khấp Nguyệt cũng đang đi về hướng cửa phủ, liền chắn cửa lạnh lùng nói: “Thẩm cô nương cũng muốn ra ngoài sao?”
Thẩm Khấp Nguyệt giơ giỏ quần áo trong tay lên, không chút hoang mang nói: “Ân tướng quân nhìn xem, vương phi sinh xong chẳng mấy chốc mà mùa đông, quần áo ở đây đều là tiểu nữ tự tay chuẩn bị cho tiểu vương gia, Khấp Nguyệt tay nghề kém cỏi, làm không tốt nút tay áo, cho nên đang muốn ra cửa hàng bên ngoài xem sao. Ân tướng quân nếu không muốn tiểu nữ ra ngoài, vậy phiền ngài sai người đi thay Khấp Nguyệt một chuyến.”
Ân Sùng Quyết nhìn đồ trong tay nàng ta, hừ khẽ một tiếng lại xoay người rời đi. Thẩm Khấp Nguyệt nghe tiếng bước chân phía sau càng lúc càng xa, nhìn ngó xung quanh khẽ buông lỏng búi tóc rồi đi ra ngoài phủ.
Trong quán trà ẩn sâu cuối phố, Vô Sương đã ngồi từ lâu, nước trà đã châm mấy lượt, thỉnh thoảng nhìn xung quanh phía soái phủ, mày nhíu chặt lại.
“Chắc là ca ca đã đợi nửa ngày rồi.” Thẩm Khấp Nguyệt cười đi vào, mở bình trà ra nhìn vào bên trong, “Ha ha, ca ca vốn không thích trà loãng, sao nước đã trắng thế này vẫn còn uống cơ chứ?”
“Cứ bảy ngày ta đều ở đây chờ muội, đây là điều đã nói rõ với muội từ trước rồi.” Vô Sương đẩy tay Thẩm Khấp Nguyệt ra, mắt lộ vẻ tức giận, “Tính qua cũng gần ba tháng rồi… Khấp Nguyệt của ta mà vô dụng vậy sao?”
“Ca ca coi muội là gì?” Thẩm Khấp Nguyệt dựa vào cạnh bàn từ từ ngồi xuống. “Sài Chiêu và Nhạc Hoành đều không tin muội, Khấp Nguyệt ra vào đều có người theo dõi, với tình hình như vậy thà rằng không gặp ca ca, chẳng phải sẽ không liên luỵ đến ca ca hay sao?”
“Vậy hôm nay?” Vô Sương cảnh giác nhìn bốn phía, thấy không có bóng dáng khả nghi nào mới khẽ thở phào hạ giọng nói: “Hôm nay có thể có nguy hiểm không?”
“Ca ca muốn sống, Khấp Nguyệt cũng sợ chết.” Thẩm Khấp Nguyệt cười châm biếm, tự châm trà cho mình, bâng quơ nói: “Nếu không có mười phần nắm chắc, sao Khấp Nguyệt có thể xuất hiện được?”
Vô Sương nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đợi Thẩm Khấp Nguyệt che mặt uống trà, còn chưa đợi nàng ta uống hết chén trà đã vội hỏi: “Lý Trọng Nguyên… bên kia thế nào?”
Mắt Thẩm Khấp Nguyệt xẹt qua tia mất mác, nhưng khoé môi vẫn mang theo ý cười nói: “Cuối cùng cũng không phụ ca ca, Khấp Nguyệt đã là người của Lý Trọng Nguyên rồi…”
Mắt Vô Sương loé lên, đè chặt tay Khấp Nguyệt nói: “Làm tốt lắm! Nhưng sao lại nói… Khấp Nguyệt trở thành người của Lý Trọng Nguyên? Cho dù hắn có được muội, Khấp Nguyệt vẫn là người của ca ca, là của mình ca ca.”
Thẩm Khấp Nguyệt không rút tay về, “Ca ca nói không sai, Khấp Nguyệt là người của ca ca…”
“Nếu hắn đã muốn muội, với tính tình dễ mềm lòng của của Lý Trọng Nguyên, hắn sẽ không bỏ mặc muội đâu.” Vô Sương khẽ gõ bàn đắc ý nói, “Trong quân đơn thương độc mã, chỉ có muội là hồng nhan tri kỷ, lại là nữ nhân bên gối của hắn. Lời muội nói, nhất định hắn sẽ nghe, có phải không?”
“Sau lần đó...” Khấp Nguyệt cô đơn nói, “Hắn vẫn lẩn trốn muội, không muốn, cũng không dám gặp muội…”
Vẻ mặt vốn đã dịu đi của Vô Sương bỗng đại biến, bóp chặt cổ tay mảnh khảnh của Thẩm Khấp Nguyệt, đè nén tức giận nói, “Phế vật, chuyện như vậy cũng làm không xong, ca ca sao có thể dùng được muội chứ?”
Vô Sương không kiểm soát lực đạo, cổ tay Thẩm Khấp Nguyệt liền đỏ ửng lên, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại hô lên, “Ca ca…”
Vô Sương như hiểu ra mình quá mức xúc động, chần chờ không cam lòng, chậm rãi buông tay ra, đập bàn nói: “Không thể chờ lâu hơn được nữa... Khấp Nguyệt hẳn là biết, Sài gia quân hạ ba thành thế như chẻ tre, tuy rằng vương gia hạ lệnh liều chết bảo vệ Gia Nghiệp Quan, nhưng cũng nguy ngập không chống đỡ được bao lâu. Một khi Gia Nghiệp Quan mất... Đại Lương liền trên bờ vực sinh tử, chỉ sợ không có cách thay đổi càn khôn… Khi ca ca đến, Vương gia có lệnh, nếu chúng ta không giết được Sài Chiêu, ngăn không được bước chân Sài gia quân… vậy chúng ta không cần trở về gặp vương gia nữa…”
Thẩm Khấp Nguyệt nâng đôi mắt sáng nhìn Vô Sương đang giận dữ, môi đỏ mọng nhếch lên lộ ra hàm răng trắng như ngọc, “Vương gia… không muốn gặp Khấp Nguyệt sao… Sao vương gia có thể bỏ được.”
Vô Sương bóp chặt cằm Khấp Nguyệt, hung hang nhìn chằm chằm nói: “Muội nghĩ ta và muội là ai? Chúng ta khổ cực nay đây mai đó, chẳng qua cũng chỉ mong được sống, vì vinh hoa phú quý. Lý Trọng Nguyên đã chiếm được muội, vương gia còn coi muội là bảo bối sao? Cho dù muội có băng thanh ngọc khiết…” Vô Sương cười chế giễu nói, “Chẳng qua cũng là đồ chơi của vương gia mà thôi… Chẳng qua món đồ chơi này có chút thú vị thôi…”
“Ca ca cũng coi Khấp Nguyệt như vậy sao?” Thẩm Khấp Nguyệt ý tứ hỏi.
“Ca ca…” Bàn tay Vô Sương lạnh như băng khẽ vỗ về hai gò má mềm nhẵn của Thẩm Khấp Nguyệt, mắt sâu loé lên tia quỷ dị, “Mệnh của chúng ta gắn kết bền chặt, ca ca luyến tiếc Khấp Nguyệt… Sao có thể mất muội được?”
Thẩm Khấp Nguyệt cứng đờ người nói: “Lý Trọng Nguyên cố ý tránh muội, không muốn gặp… nhưng Khấp Nguyệt biết trong lòng hắn đã xao động, cũng không thể bỏ muội được.”
Vô Sương dừng tay, như hiểu ra, nói: “Ta biết mà. Lý Trọng Nguyên vốn không phải kẻ vô tình bạc nghĩa, không hoàn toàn cự tuyệt muội được nên mới ra vẻ tuyệt tình không gặp muội...”
“Hắn chỉ cần liếc mắt nhìn muội một cái...” khoé miệng Thẩm Khấp Nguyệt hơi cong lên, “Chỉ cần liếc mắt mội cái thì khó mà kiềm chế được.”
“Vậy mau chóng để hắn phải gặp muội đi.” Vô Sương nắm chặt bả vai Thẩm Khấp Nguyệt, đau đến mức nàng ta biến sắc, “Ca ca không chờ được, vương gia không chờ được, Đại Lương không chờ được nữa!”
Thẩm Khấp Nguyệt tựan hư khúc gỗ bị Vô Sương lật đi lật lại, cụp mắt thấp giọng nói: “Khấp Nguyệt hiểu, ca ca… cứ yên tâm…”
Vô Sương nhìn chằm chằm vào ánh mắt hồn siêu phách lạc của nàng ta, rồi nhu hoà xoa gáy nàng nói: “Khấp Nguyệt của ca ca tốt như vậy, ca ca không nên hoài nghi muội. Khấp Nguyệt, một khi đại sự thành, vương gia sẽ ban cho ca ca vinh hoa phú quý, đến lúc đó ca ca liền tìm một nơi tốt, xây đại trạch, đặt tên là… Sương Nguyệt sơn trang được không? Ngày ngày ca ca sẽ cùng Khấp Nguyệt gom sương ngắm trăng, tối ngày bên nhau, mãi mãi không xa rời… Khấp Nguyệt… Khấp Nguyệt… được không?””
“Khấp Nguyệt luôn mơ đến ngày đó.” Thẩm Khấp Nguyệt đứng thẳng dậy, “Tạm thời làm nô tì cũng được, không thấy mặt trời cũng vậy, có thể nghĩ đến những ngày tốt đẹp đó, cho dù khổ mệt đến đâu cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Ánh mắt Vô Sương đảo qua dáng người thướt tha của nàng ta, nhìn theo bóng dáng mềm mại như liễu, nuốt yết hầu khô khốc, cầm lên ấm trà uống cạn rồi đặt xuống, buồn bực hít thở.
Trong thư phòng.
Giờ Tuất đã qua, ánh nến thư phòng vẫn còn sáng, Sài Chiêu nhìn chằm chằm Gia Ngiệp Quan của Lương Quốc trên bản đồ, đáy mắt có tia khó hiểu, thật lâu sau không nói gì.
Lý Trọng Nguyên không nhịn được nói, “Đại quân bị cản bước bên ngoài Gia Ngiệp Quan đã nửa tháng, nhân mã lương thảo đều không cầm cự được nữa. Vương gia, không bằng để Trọng Nguyên dẫn 5 vạn quân đến tiếp viện...”
“Phò mã gia.” Ân Sùng Quyết bình thản xen lời hắn, “Trước mắt không phải chuyện thiếu binh thiếu tướng. Thư trước cũng nói, Kỷ Minh cùng đường đem dân chúng vô tội đẩy ra ngoài thành làm lá chắn. Sài gia quân vốn có tiếng nhân đức, trên đường tiến quân đều được dân chúng khen ngợi, bây giờ bức tường người trước mặt, ngài bảo đại ca của ta phải làm thế nào? Cho binh mã đạp lên hàng vạn hàng ngàn sinh mạng dân chúng sao? Được thành cũng sẽ mất lòng người, cuộc mua bán này vô nghĩa.”
Ngô Hữu chán ghét nhìn vẻ mặt tự phụ của Ân Sùng Quyết, tức giận nói: “Ân nhị thiếu nói những lời này ta nghe không hiểu lắm. Sở vương Kỷ Minh dùng dân chúng Gia Nghiệp Quan làm lá chắn cản bước binh mã Đại Chu ta, vì sao lại nói Sài gia quân phụ dân chúng. Là Kỷ Minh hắn mất nhân tính trước, Sài gia quân là bị buộc vào đường cùng, hậu quả không thể đổ hết lên đầu Sài gia quân được.”
“Lời này của Ngô tướng quân quả là quá ngốc.” Ân Sùng Quyết nhìn về phía Sài Chiêu vẫn đang im lặng nói: “Dân chúng Lương Quốc có thể nói là hộ thành vệ quốc, cho dù là bị Kỷ Minh ép buộc, nhưng chiêu thức của Kỷ Minh cũng chính là dựa vào đạo nghĩa bảo vệ tổ quốc. Sài gia quân chỉ cần làm thương tổn một người trong đó, sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ, lại khiến cho vạn người sau thành Lương Quốc đồng tâm đồng lòng thề sống chết bảo vệ nước nhà. Đến lúc đó, chỉ sợ...” Ân Sùng Quyết liếc mắt nhìn Ngô Hữu đang tức giận nói: “Chỉ sợ Ung Thành này hiện đang quy thuận Đại Chu ta cũng đồng loạt đứng lên làm phản. Đến lúc đó hậu quả thể nào? Ngô tướng quân, ngươi hãy suy nghĩ kỹ một chút, một câu nói bâng quơ dễ dàng, nhưng hậu quả ngươi không gánh nổi đâu.”
“Ngươi!” Ngô hữu nhất thời đứng người, nghĩ muốn phản lại mấy câu lại nói không lên lời, chỉ có thể nhìn về phía Lý Trọng Nguyên cầu cứu.
Lý Trọng Nguyên không dám nói nữa, cúi đầu tránh ánh mắt Ngô Hữu.
“Sùng Quyết nghĩ gì, nói ra ta nghe xem sao.” Sài Chiêu dời mắt khỏi sa đồ, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ân Sùng Quyết nói.
Ân Sùng Quyết nở nụ cười tự tin, nhìn vẻ mặt bối rối của Lý Trọng Nguyên và Ngô Hữu nói: “Mật thám!”
“Mật thám!?” Sài Chiêu thì thào, bốc một nắm cát lại xoè tay ra, “Ý của ngươi là... Phái mật thám lẫn vào Gia Nghiệp Quan, gây nhiễu loạn lòng dân, cũng lựa thời cơ dụ dỗ tướng sĩ Lương Quốc, đầu hàng Sài gia quân ta?”
“Đúng vậy.” Ân Sùng Quyết gật đầu nói, “Nếu không thể đánh từ ngoài vào, vậy chúng ta gây tan rã nội bộ, vương gia thấy thế nào?”
“Nực cười.” Ngô Hữu khinh thường nói.
“Kế của ta nực cười.” Ân Sùng Quyết tức giận lườm Ngô Hữu, “Vậy ta rất muốn nghe xem Ngô tướng quân có kế gì tốt không.”
“Ngô Hữu ta là kẻ lỗ mãng, nên không biết được mấy trò bàng môn tà đạo của ngươi.” Ngô Hữu cười lạnh nói, “Nếu không thể tấn công, ta thấy đã hết cách. Chính là cái cách ngươi mới nói, căn bản không thể thực hiện được. Gia Nghiệm Quan thành cao tường dày, phòng thủ kiên cố, ngay cả chim tước cũng không lọt vào nổi, sao có thể đưa mật thám vào? Ta biết người Ân Gia Bảo các ngươi có thuật thông thiên, nhưng tuyệt đối không thể lọt vào Gia Nghiệp Quan đang ứng chiến được. Lòng người mấy ngày mà có thể tan rã, Sài gia quân ta sợ là không chờ được.”
Vẻ mặt Ân Sùng Quyết khinh thường, đang định đáp trả lại Ngô Hữu, cửa thư phòng đã đẩy ra, Nhạc Hoành ghé nửa người nhìn vào trong.
“Vương phi đến…” Ngô Hữu vội vàng dừng tức giận cung kính nói.
“A Hoành.”
Nhạc Hoành dựa vào cửa phòng cười khẽ, liếc mắt nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Sài Chiêu, không nhanh không chậm nói: “Vừa nãy ở bên ngoài A Hoành cũng nghe qua và cảm thấy, kỳ thật… còn có một cách…”
Chia sẻ: Có liên quan