Chương 87: Chương 79

Nhạc Hoành ghìm chặt cương ngựa dừng bước, từ trên lưng Bạch Long nhìn chăm chú trượng phu xa cách hơn tháng trời… Vẫn là quần áo màu đen, lộ lên dáng người cao ngất, vẻ mặt oai hùng, ánh mặt trời đỏ rực chiếu vào khuôn mặt đắc ý của y, tựa như ánh sáng vương giả chói mắt.

Sài Chiêu dang rộng tay cười nói: “A Hoành đang chờ vi phu ôm nàng xuống sao?”

Nhạc Hoành cũng không ngại ngùng, đạp giá đỡ lưng ngựa, ôm lấy vai Sài Chiêu, mũi chân đang muốn chạm đất bỗng lơ lửng trên không trung, áo bào màu vàng tung bay. Sài Chiêu ôm chặt thê tử vào trong ngực, mặc kệ có người đang nhìn, môi đã dán lên trán Nhạc Hoành, “A Hoành của ta, A Hoành của ta…”

Nhạc Hoành đỏ mặt cười, nhéo cánh tay rắn chắc như lửa thiêu đốt thấp giọng nói: “Thả ta xuống, còn có người đang nhìn, không biết xấu hổ sao?”

Sài Chiêu cười khẽ buông tay, bàn tay dò tìm nắm lấy tay Nhạc Hoành, đem nàng kéo sát vào người mình, quay đầu nhìn quân sĩ ra nghênh đón chính mình, lại không tìm thấy bóng dáng huynh đệ họ Ân đâu.

“Huynh đệ họ Ân đâu?” Sài Chiêu nhìn Lý Trọng Nguyên hỏi: “Ân Sùng Quyết có công đoạt được Ung Thành, sao lại không ra nghênh đón chúng ta.”

Mặt Lý Trọng Nguyên tỏ vẻ hoang mang, cuống quýt cúi đầu xuống, không đợi hắn mở miệng, Nhạc Hoành đã lôi tay Sài Chiêu nói: “Nhị ca bị thương, vẫn còn phải ở trong thành tĩnh dưỡng, cho nên mới không thể ra đây nghênh đón được.”

“Bị thương?” Sài Chiêu hơi nhíu mày: “Bị thương ở đâu, có nghiêm trọng không?”

Nhạc Hoành cắn môi khẽ nói: “Nghĩ lại đúng là quá nguy hiểm, may mắn mệnh nhị ca chưa tuyệt, cho nên tính mạng mới được bảo toàn, nhưng thương tích không nhẹ chút nào…”

“Ta phải nhanh đến xem mới được.” Sài Chiêu đi mấy bước lại xoay người, nhìn Lý Trọng Nguyên đầy ẩn ý nói: “Ân gia vì Sài gia mà hy sinh rất nhiều nhân vật lực, thiếu chút nữa ngay cả tính mệnh của nhi tử cũng mất đi… Lần này Ân gia tráng sĩ theo ta đi Huy Thành cũng như rơi vào đầm rồng hang hổ, sau này ở trong quân mỗi người đều được giữ trọng trách.”

Lý Trọng Nguyên vộivaả nói: “Thuộc hạ biết ý của vương gia.”

Sài Chiêu đang muốn nhảy lên ngựa, chợt đứng im ngắm Nhạc Hoành, mặt mày nghiêm nghị vừa rồi bỗng trở lên ôn nhu, kéo Nhạc Hoành qua nói: “Đừng cưỡi Bạch Long nữa thì hơn, thấy nàng cưỡi ngựa chạy qua đây ta rất lo lắng…”

Nhạc Hoành nhíu mày, xoay mặt đi nói: “Vậy chàng định đưa ta trở về thế nào đây?”

“Không bắt nàng đi.” Sài Chiêu dán vào bên tai nàng nói: “Bổn vương… dắt ngựa cho nàng, được chứ?”

Nhạc Hoành khó nén được vui vẻ, khẽ xoay người leo lên lưng Bạch Long, đem cương ngựa đưa tới tay Sài Chiêu, vênh mặt đắc ý nói: “Vậy làm phiền... Kỳ vương điện hạ rồi.”

Sài Chiêu cụp mi cười,, khẽ vuốt đầu Bạch Long nói: “Bạch Long à, mày cũng thực có phúc đó, cả đời này của bổn vương cũng chỉ phục tùng người đang ngồi trên lưng mày mà thôi.”

Vào trong thành, con đường được lát bằng đá tảng, tiếng vó ngựa cộc cộc bước tới, Bạch Long thường ngoái đầu dụi vào Sài Chiêu… tựa như cũng nhớ nhung y vậy. Nhạc Hoành hết lần này đến lần khác kéo đầu Bạch Long lại, giận dữ nói: “Đồ Bạch Long vô lương tâm, chàng có thể đã từng nuôi mày chăm sóc mày, nhưng chủ nhân của mày là ta chứ không phải chàng, nhớ kỹ lấy.”

Sài Chiêu kéo kéo cương ngựa nói: “Bạch Long rất thông minh, nó biết thế gian này ta đối xử với nàng tốt nhất, nó liền thân thiết với ta hơn, cũng là mong ta có thể đối xử tử tế với nàng. Có phải không, Bạch Long?”

Bạch Long ngẩng đầu khẽ hí, Nhạc Hoành buồn cười, chỉ có thể khẽ đánh vào lưng Bạch Long.

“Lần này…” Sài Chiêu giương mắt nhìn thê tử yêu thương. “Phải chịu uỷ khuất gì rồi?”

Nhạc Hoành ngẩn người, lập tức lắc đầu nói: “Nào có người dám làm cho phu nhân chàng uỷ khuất chứ? Chúng ta đều rất tốt.”

“Thật thế sao?” Sài Chiêu nắm tay Nhạc Hoành, yêu thương không nỡ buông nói: “Những khổ cực của nàng ta đều biết, cuối cùng ta cũng trở về rồi.”

“Lần này trở về…” đầu ngón tay Nhạc Hoành giật giật.

“Từ giờ cho đến khi con chúng ta sinh ra, ta sẽ không rời khỏi nàng nữa.” Sài Chiêu nhìn vào mắt Nhạc Hoành nói: “Sau này chúng ta cũng không phải dè chừng ánh mắt người bên ngoài nữa, Đại Chu là của Sài gia rồi…”

Vừa đi vừa nói chuyện, soái phủ đã ở ngay trước mặt, Sài Chiêu ôm Nhạc Hoành xuống, vuốt ve khuôn mặt mềm mịn của nàng nhìn hồi lâu rồi mới nắm tay nàng đi vào bên trong.

“Sùng Quyết.” Ân Sùng Húc đẩy mạnh của phòng ra. “Thiếu chủ đích thân đến thăm đệ.”

“Thiếu chủ?” Đang nhắm mắt ngủ, Ân Sùng Quyết bỗng mở to mắt, chống giường ngồi dậy. “Thiếu chủ đến đây sao?”

Sài Chiêu bước nhanh đến bên giường, đỡ vai Ân Sùng Quyết nói: “Nghe nói ngươi bị thương không nhẹ, không cần phải giữ lễ với ta làm gì, cứ nằm nói chuyện đi.”

“Sao có thể vậy được?” Ân Sùng Quyết nhíu chặt mày định ngồi dậy. “Không thể đứng dậy hành lễ đã là đại bất kính với thiếu chủ, nếu còn nằm, thì Ân Sùng Quyết ta quả là kẻ không biết lễ nghĩa gì rồi.” Ân Sùng Quyết dừng một chút lại nói: “Đại ca sao chúng ta còn gọi là thiếu chủ? Hẳn phải gọi là … là vương gia.”

“Kỳ vương... Điện hạ...” Ân Sùng Húc thấp giọng thì thầm: “Vương gia.”

Sài Chiêu thản nhiên nói: “Thiếu chủ cũng được, vương gia cũng vậy, chẳng qua chỉ là xưng hô mà thôi, làm gì mà phải khách khí. A Hoành cứ mở miệng là gọi ta Sài Chiêu, ta nghe cũng thấy tốt lắm.”

Thấy vẻ mặt Ân Sùng Quyết vẫn ảm đạm không có chút ánh sáng, người cũng gầy đi không ít, Sài Chiêu nhìn chăm chú vào vết thương trên ngực vẫn còn rỉ máu nói: “Một tiễn xuyên tim, đổi lại là người khác đã không thể sống nổi, cũng chỉ có Sùng Quyết ngươi trời sinh khác người mới có thể bảo trụ tính mạng.”

Ân Sùng Quyết cười cười nói: “Xem như là mạng lớn đi, ông trời không để ta chết dễ dàng như vậy, ta và đại ca còn rất nhiều việc chưa làm được cho vương gia, ta cũng không thể để mạng mình dễ dàng chết dưới tay kẻ gian được.”

“Một tiễn xuyên tim …” Sài Chiêu nhớ lại thảm sự của phụ tử Nhạc gia ở Thương Châu, kéo tay Nhạc Hoành qua nói: “Ta còn nhớ phụ thân và huynh trưởng của nàng bị Kỷ Minh bắn lén sau lưng… Vết thương của Sùng Quyết, lẽ nào cũng là Kỷ Minh gây ra?”

“Không phải Kỷ Minh.” Nhạc Hoành khẳng định nói: “Kỷ Minh dùng ngân cung, thứ làm nhị ca bị thương là nỗ ngắn.”

“Nỗ?” Sài Chiêu hơi dừng lại: “Tầm bắn của nỗ không bằng ngân cung, quân sĩ không biết sử dụng thứ ám khí này, xem ra… nhất định là ám vệ bên cạnh Kỷ Minh.”

Thẩm Khấp Nguyệt bưng nước vào nghe thấy bàn luận về nỗ, cổ tay run lên thiếu chút nữa đánh rơi chậu nước trong tay.

Sài Chiêu nhìn thấy nàng ta, gật đầu ý bảo: “Thẩm cô nương cũng chịu khó không quản vất vả, theo tới Thương Châu, lại cùng đến Ung Thành, trong lòng không có oán giận nào sao?”

“Tiểu nữ…” Thẩm Khấp Nguyệt buông chậu nước ấm xuống, dùng tay áo lau nước trên trán nói: “Qua Thương Châu đã được bái tế người nhà, sau này đi đâu cũng vậy thôi, thiếu phu nhân có thai, có nữ nhân đi theo chăm sóc cũng tiện hơn. Khấp Nguyệt tuy là không có bản lĩnh gì, nhưng việc vặt cũng có thể làm được, mong rằng vương gia không giận.”

“Vương gia? Ngươi cũng biết chuyện xảy ra trong hoàng cung sao?” Sài Chiêu hỏi ngay.

“Hai ngày nay trong quân đều đồn ầm lên.” Ánh mắt Thẩm Khấp Nguyệt lộ ra vẻ sùng kính, trấn tĩnh nói: “Thiếu chủ đã trở thành KỳVương điện hạ rồi.” Vừa nói Thẩm Khấp Nguyệt đã đưa khăn ấm đến tay Ân Sùng Quyết.

“Xem ra dưới trướng Kỷ Minh không thiếu sát thủ.” Sài Chiêu không có đáp lại nàng ta, đứng dậy đi vài bước nghiêm trọng nói: “Sau này mọi người phải cẩn thận gấp bội. Sùng Húc và Sùng Quyết tựa như cánh tay trái của Sài Chiêu ta, tuyệt đối không thể gặp bất trắc gì.”

Nói chuyện với huynh đệ Ân gia một hồi xong, Sài Chiêu quay đầu nhìn thấy Nhạc Hoành đang ngồi dựa vào bên cửa sổ, Ân Sùng Quyết vội nói: “Vuong gia và A Hoành đã lâu gặp lại, nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói. Ngài vừa về đã đi thẳng đến đây… Khiến cho Sùng Quyết được sủng mà lo.”

Sài Chiêu vỗ vai Ân Sùng Quyết, vừa lòng nói: “Vậy không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, muộn chút lại đến thăm ngươi.”

“Đa tạ vương gia quan tâm.”

Sài Chiêu không ở lâu nữa, vươn tay nhìn Nhạc Hoành khẽ nói: “Kỳ Vương phi còn không theo bổn vương rời đi sao?”

Nhạc Hoành bật cười, cũng không để ý tới cánh tay đang vươn ra giữa phòng của y, tự mình đẩy cửa phòng: “Ai muốn đi theo chàng chứ?”

Sài Chiêu bất đắc dĩ co tay lại. “Mấy ngươi nhìn xem, đối với nàng bổn vương đúng là không có chút uy quyền gì.”

Trong phòng ngủ.

Nhạc Hoành dọn dẹp đồ đạc của Sài Chiêu, miệng lẩm bẩm: “Mang đi bao nhiêu, mang về bấy nhiêu, xem ra thiếu chủ hay vương gia thì cũng đều giống nhau, không có gì khác cả.”

Sài Chiêu ôm Nhạc Hoành từ phía sau, dán chặt vào bên tai nàng khàn khàn nói: “Cũng đã là vương phi rồi, còn phải tự mình làm mấy việc này, có phải A Hoành đang rất giận phu quân mình không?”

Nhạc Hoành ôm lấy bàn tay Sài Chiêu, mím chặt cánh môi, khẽ nói: “A Hoành… không dám…”

Sài Chiêu ôm chặt lấy thê tử yêu dấu, trong căn phòng rộng rãi ung dung nói: “Còn có chuyện gì mà A Hoành nhà ta không dám làm sao?”

Nhạc Hoành ôm cổ trượng phu, chợt hôn lên môi y, cho dù chỉ là một cái hôn phớt qua, cũng như là mang củi thiêu đốt Sài Chiêu sững sờ tại chỗ.

Nhạc Hoành mở to mắt ngắm trượng phu, Sài Chiêu dán vào trán nàng nố: “A Hoành… nàng làm lại đi…”

“Gì…?” Nhạc Hoành khó hiểu hỏi: “Cái gì?”

Sài Chiêu khẽ chạm vào môi mình nói: “Nơi này… làm như vừa rồi ý.”

“Không.” Nhạc Hoành ngang ngạnh nói: “Chàng muốn ta làm gì, ta cố tình không làm đó, Kỳ vương gia.”

“Thật sự không làm nữa?” mắt xám loé lên tia cực nóng. “Thật không à...”

Không đợi Nhạc Hoành lên tiếng trả lời, Sài Chiêu đã đem thân hình mềm mại trong ngực đặt lên nệm giường mềm mại, đè vai nàng cúi người xuống. “Ta hỏi lại nàng một lần cuối, hay là để vi phu tự mình hành sự hả?”

Nhạc Hoành đẩy vai Sài Chiêu, nhưng thân thể cường tráng nam nhân phía trên vẫn không chút lay động, Nhạc Hoành xấu hổ ảo não ôm bụng mình, vội la lên: “Không có chừng mực gì cả, chàng đè lên con rồi đó.”

Sài Chiêu cảm thấy dưới thân có chỗ nhô lên, vội vàng nhổm nửa người dậy, thở gấp nói: “Có nặng lắm không?”

Nhạc Hoành khéo léo nhích người ra, vênh má lên khiêu khích cười hì hì với trượng phu nói: “Kỳ vương ngài đoán xem!”

Sài Chiêu biết lại bị nàng trêu chọc, nhưng cũng không tức giận, xoay người nằm ngửa xuống giường thở dốc nói: “Tính sơ qua cũng đã ba bốn tháng rồi.”

Nhạc Hoành cụp mi cười khẽ đáp: “Cũng tầm đó.”

“Ta trở về đã hỏi đại phu trong kinh thành rồi.” Sài Chiêu kéo tay Nhạc Hoành qua dán vào lòng mình. “Hẳn là không phải lo đâu… Ta cẩn thận một chút là được chứ gì?”

Nhạc Hoành ngăn tay lại, quay lưng với y: “Chàng không biết nặng nhẹ, ta không tin được.”

Sài Chiêu dán lại gần đem nàng ôm chặt vào ngực, khẽ nghịch búi tóc nàng, khiến cho vành tai dâng lên từng trận tê dại, Nhạc Hoành không kìm được phát ra tiếng khiến mình phải đỏ mặt, đành phải kéo chăn ngượng ngập nói: “Vậy cũng không được, đang là ban ngày, chuyện này mà truyền ra ngoài đúng là thành trò cười cho thiên hạ, còn đâu mặt mũi mà gặp người khác…”

Thấy bộ dáng quật cường không chịu thuận theo mình, Sài Chiêu lại động tình không thôi, ra sức dụ hoặc muốn cho nàng phục tùng, mắt thấy tình ý nổi lên trên giường, môi hai người đã cùng dán chặt vào nhau…