“Bản cung không biết ngươi đang nói cái gì.” Nam Cung Yến cứng rắn chống đối. “Tô Thái úy đối với Nam Cung gia trung thành tận tâm, bản cung vì sao phải định tội cha con họ, Sài Chiêu ngươi chỉ còn chút hơi tàn, không được vấy bẩn người khác.”
“Trưởng công chúa thật sự nghĩ như vậy?” Sài Chiêu cười ha hả nói: “Cô có biết Sài Chiêu ta vào Trạch Thiên điện bằng cách nào không?” Sài Chiêu liếc mắt nhìn Tô Thuỵ Thuyên đang cúi gằm đầu im lặng: “Hết thảy đều nhờ vào tính toán của Tô thái uý, còn có y phục thị vệ đại nội của ta cũng đều do Tô tiểu thư của Thái uý phủ tặng cho…”
Nam Cung Yến không muốn cho Sài Chiêu nói nữa liền cắt lời. “Người đâu, đem Sài Chiêu kẻ nói nhăng nói cuội này nhanh chóng bắt lại cho ta.”
Hộ vệ mới tiến lên được mấy bước, Sài Chiêu mặt không đổi sắc nhìn về phía các vị vương gia họ Nam Cung nói: “Hoàng thượng sớm đã băng hà nhiều ngày, nữ nhân này cố tình một mình giấu giếm tin giữ không phát tang, chỉ đợi lấy lại hổ phù trong tay ta sẽ đem ta và các người loại bỏ, hoàn thành hiệp ước dơ bẩn của cô ta và Sở vương Kỷ Minh, tâm địa ác độc này khiến người ta tức giận sôi máu.”
Nam Cung Quyết cả kinh lùi về sau mấy bước, chỉ vào Nam Cung Yến nói: “Chuyện này… Trưởng công chúa! hoàng thượng thật sự đã băng hà sao?”
“Nói bậy.” Nam Cung Yến ôm ngực cường ngạnh chống đỡ. “Bắt. Nhanh bắt Sài Chiêu ngay lập tức kéo ra ngoài xử tử. Mau lên.”
“Chậm đã!” Thái phó Lạc Tân chớp mắt nói: “Cựu thần cũng có rất nhiều sự tình không rõ, Sài thiếu chủ lời nói quả thật lớn mật, nếu đã là nói bừa, vậy cứ để ngài ấy nói hết rồi xử tử cũng chưa muộn…”
Nam Cung Yến tuyệt vọng nhìn về phía Tô Thuỵ Thuyên vẫn đứng ngây ngốc, nhưng Tô Thuỵ Thuyên vẫn không có nói gì.
Nam Cung Quyết nhìn Sài Chiêu vội la lên: “Ngươi vừa mới nói hoàng thượng sớm đã băng hà, có thể có chứng cứ rõ ràng không? Băng hà nhiều ngày, như thế nào không có phát tang, thời tiết ngày càng ấm áp, thi thể lại có thể giấu ở đâu? Sài Thiếu chủ...”
Sài Chiêu đối mặt với Nam Cung Yến trên đại điện vốn đã đứng ngồi không yên, vuốt cằm cười nói: “Vốn những lời này nên để trưởng công chúa trả lời các vị thúc bá mới đúng, nhưng trưởng công chúa không chịu nói, vậy ta liền thay cô nói vậy…”
“Sài... Chiêu...” Nam Cung Yến thê lương tựa như muốn cắn nát môi dưới. “Sài Chiêu!”
“Bệnh của hoàng thượng tái phát vào nửa đêm rồi ra đi, thái y túc trực bên người đều đã bị bí mật ban chết, nội thị vốn là người hầu thân cận bên cạnh trưởng công chúa tất nhiên sẽ không tiết lộ nửa lời. Mùa xuân ngày ấm, thi thể hoàng thượng cứ để đó cũng không là cách hay…” Sài Chiêu kiêu ngạo liếc mắt nhìn đám chư thần, tiếp tục nói. “Chư vị ở đây chưa từng gặp qua hoàng thượng, nhưng nhất định đã nghe nói… trưởng công chúa ra lệnh cho người mang rất nhiều khối băng lớn từ Thương Sơn vào hoàng cung Huy Thành…”
“Thật sự là có chuyện này.” Có người gật đầu nói khẽ.
“Xe vận chuyển băng còn đỗ ở bên cạnh phủ của lão phu, lão phu còn tưởng ngày hè sắp tới, nên trưởng công chúa mới…”
Sài Chiêu cười nhẹ một tiếng nói: “Long thể của hoàng thượng đã được đặt ở trong hầm băng, nếu các vị không tin có thì để cho trưởng công chúa dẫn các vị đến hầm băng xem qua, nhất định sẽ rõ ràng. Trưởng công chúa, hiện tại có tiện rời đi hay không?”
Nam Cung Yến đã nói không ra lời, mắt phượng giận dữ sớm đã tràn ra vẻ tuyệt vọng cùng không cam lòng.
Nam Cung Quyết cau mày nói: “Cho dù hoàng thượng thật sự đã băng hà, Sài thiếu chủ vừa mới nói chuyện trưởng công chúa cấu kết với Kỷ Minh, muốn lấy mạng mười một vị vương gia họ Nam Cung chúng ta, chuyện này có chứng cớ gì không?”
Lạc Tân thấp giọng than thở nói: “Đã là lúc nào rồi mà mấy vị vương gia còn lo đến tính mạng của mình… Đại Chu vô vọng, vận số Nam Cung gia cũng đến hồi tận rồi...”
Sài Chiêu không lập tức trả lời, thấy Sài Dật tuy đứng nhưng sắc mặt đã tối đi, cố gắng kiềm chế không ngắt lời bản thân mình, Sài Chiêu đi đến đỡ lấy tay thúc phụ, nhìn về phía nội thị đứng canh giữ trong điện lớn tiếng ra lệnh. “Sài Vương gia thân mình có bệnh, các người còn không mau mang ghế đến cho thúc phụ.”
Nội thị run rẩy, thấy trưởng công chúa hồn siêu phách lạc mặt cắt không ra một giọt máu cũng không biết nên như thế nào cho phải, nghĩ muốn động lại không dám nhấc dù nửa bước.
Tô Thuỵ Thuyên vội vàng ngẩng đầu, liếc mắt ra lệnh vội nói: “Còn ngây ngốc cái gì, mắt mù hả? Còn không chạy nhanh làm theo lời Sài thiếu chủ nói!”
Nội thị vội vàng đưa một chiếc ghế dựa bằng gỗ lim đến bên cạnh Sài Dật, Sài Chiêu cung kính nói: “Thúc phụ, ngài ngồi xuống trước rồi nghe chất nhi nói rõ ràng với mọi người.”
Sài Dật ho khan mấy tiếng khó nhọc, gật đầu, đè lại tay cháu mình, khó khăn ngồi xuống, “A Chiêu nói tiếp đi, thúc phụ cũng rất muốn nghe.”
Sài Chiêu đứng thẳng dậy hướng thẳng về phía long ỷ bên cạnh Nam Cung Yến đi đến gần, cao giọng nói: “Trưởng công chúa sớm đã có giao dịch với Kỷ Minh, lấy thúc phụ ta áp chế, bức Sài gia quân giao ra hổ phù, giải vây cho Luong Quốc. Từ đó lấy Thương Châu làm giới tuyến, hai bên chia đôi thiên hạ. Trưởng công chúa, những lời vừa rồi ta nói có câu nào sai không?”
“Lấy Thương Châu làm giới tuyến, chia đôi thiên hạ?” Chư vị vương gia họ Nam Cung kinh hoàng nhìn nhau, một người vội la lên: “Trưởng công chúa, hoàng thượng nếu thật sự đã ra đi, không phải cô muốn… đem bổn vương và các vị thúc bá dụ tới Huy Thành, nhân cơ hội mà diệt trừ hậu hoạ sao?”
“Không phải... Không phải!” Nam Cung Yến kêu lên: “Bản cung... Yến Nhi sao lại dám mưu hại chư vị thúc bá! Không phải... Không phải... Vương thúc ngàn vạn lần không được tin những lời ma quỷ của Sài Chiêu... Sài gia muốn mưu phản soán vị, muốn hại chúng ta!!”
“Chuyện này cũng không khó xem rõ phải trái.” Nam Cung quyết vuốt cằm có chút đăm chiêu nói: “Nếu thật sự hoàng thượng ở hầm băng…”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài điện Trạch Thiên vang đến một trận tiếng bước chân dồn dập, chưa chờ mọi người kịp quay đầu nhìn xem, một thân ảnh đã chạy vào, thanh giọng nói: “Đại ca, thi thể hoàng thượng thực sự bị cất giấu ở hầm băng, cha con họ Tô không có gạt chúng ta.”
“Sài quận chúa!?”
“Là Sài quận chúa!”
“Tịnh Nhi...”
Sài Tịnh cũng không vội đáp lại phụ thân, không chút kiêu ngạo hay nịnh bợ nhìn thẳng người đang ôm quyền như muốn ám chỉ điều gì, mắt hạnh hướng về phía chư vị vương gia họ Nam Cung nói: “Chư vị vương gia, bây giờ Sài Tịnh sẽ cho người mang di hài của hoàng thượng đến, chẳng qua bên ngoài trời hơi nóng, qua lại trên đường chỉ sợ làm ảnh hưởng đến di thể của hoàng thượng, thật sự là bất kính. Hay là các vị vương gia gắng sức bước đi mấy bước cùng Sài Tịnh đi đến hầm băng…”
Nam Cung Yến giơ tay chỉ vào Sài Tịnh run giọng nói: “Sài Tịnh to gan, ngươi coi hoàng cung là vương phủ nhà ngươi ở Vân Đô sao. Qua lại tự nhiên như chốn không người.”
Sài Tịnh cười khanh khách, phủi phủi bàn tay nói: “Trưởng công chúa hẳn là hỏi qua Tô thái uý một chút mới phải. Tô gia bỏ gian tà theo chính nghĩa, sớm đã sắp xếp cho Sài gia ta ra vào hoàng cung thần không biết quỷ không hay… Bằng không ngươi nghĩ rằng ta và đại ca ta sao có thể đi vào điện Trạch Thiên này? Chẳng lẽ là chắp cánh bay vào đây sao?”
Nam Cung Yến xụi lơ trên ghế, cung nhân bên cạnh cũng không dám đến nâng dậy, người nào người nấy mặt xám như tro tàn hơi thở cũng trở lên mỏng manh hơn nhiều.
“Tất cả các người đều muốn mưu hại bản cung... Các người không muốn bản cung sống…” Nam Cung Yến lẩm bẩm, mắt phượng đã mất đi vẻ linh động.
“Chư vị... xin mời.” Sài Tịnh đang muốn cất bước dẫn mấy vị vương gia đi hầm băng, thấy không có ai đi theo mình liền ngạc nhiên nói: “Sao vậy, các vị vương gia không tin ta sao?”
“Không phải, không phải.” Nam Cung Quyết vội không ngừng xua tay nói: “Những lời Sài quận chúa nói đều chuẩn xác, bổn vương là người đầu tiên tin, có phải không?” Nói xong quay đầu lại trừng mắt nhìn mấy người phía sau.
Mấy vị vương gia còn lại cũng phụ hoạ: “Bổn vương cũng tin Sài quận chúa, không cần nhìn, không cần nhìn.”
“Thế à...” Sài Tịnh làm bộ như hiểu ra mọi chuyện dừng bước, lùi đến bên cạnh phụ thân nói: “Phụ vương, nếu các vị Nam Cung vương gia đều tin chúng ta, vậy Tịnh Nhi liền ở đây với người được không?”
Sài Dật gật đầu trấn an, khẽ ho nói: “…Được… cùng phụ vương, còn có… A Chiêu.”
Từ trong lồng ngực Sài Chiêu lấy ra mấy phong thư có dấu ấn của Kỷ thị, tự tay đưa cho Nam Cung Quyết nói: “Nói miệng không bằng có chứng cứ, các vị vương gia cứ xem là biết.”
Nam Cung Quyết nơm nớp lo sợ tiếp nhận, đưa cho mấy người hoàng thân quốc thích nhìn xem, thấy ai ai cũng lắc đầu, thở dài không ngừng.
“Trưởng công chúa...” Các vị vương gia họ Nam Cung đều lắc đầu than thở: “Sao cô có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thế này. Năm xưa Kỷ thị xâm phạm lãnh thổ Đại Chu ta, Huy Thành cũng tràn ngập nguy cơ… thâm cừu này sao có thể quên được, lại còn dùng tính mạng Sài gia để trao đổi. Trưởng công chúa đã quên sao, năm đó Đại Chu hiểm nguy, chính nhờ Sài gia ra tay, đổ máu mới đánh lui quân Lương… tình nghĩa này có thể sánh với trời cao, sao có thể lấy oán báo ơn, làm cho người trong thiên hạ khinh thường gia tộc Nam Cung ta?”
Sài Dật vuốt râu cụp mi không nói nhưng đôi mắt thâm trầm lại sáng láng khó có thể che giấu, Sài Tịnh cười thầm, khiêm thuận đứng ở phía sau phụ thân, vẻ mặt vô cùng trấn định tự nhiên.
“Là bọn chúng hại bản cung.” Nam Cung Yến hoảng hốt che hai mắt cười nhạo nói: “Các người thật là ngốc, mới như vậy đã bị Sài gia lừa. Các ngươi quá ngu ngốc.”
Tiếng cười sắc nhọn vang vọng điện Trạch Thiên, tiếng vọng lại vô cùng quỷ dị.
Sài Chiêu bình tĩnh theo dõi Nam Cung Yến tựa như sắp phát điên. Sài Tịnh nghiêng đầu quan sát Nam Cung Yến đang cười không ngừng: “Đại ca, nàng ta điên rồi sao?”
“Hoàng Thượng không có chết!” Nam Cung Yến nhảy người lên, tay chỉ về phía xa ngoài điện nói: “Các người nhìn xem, hoàng thượng… hoàng thương ngay ngoài kia, ngay ngoài kia đang nhìn chúng ta đó.”
Nam Cung Quyết run rẩy quay đầu lại nhìn, ngoài điện ánh mặt trời sáng chói, làm gì có ai… dù vậy, sống lưng mấy người cũng lạnh toát.
“Các ngươi không tin bản cung?” Nam Cung Yến khóc lớn, giọng khổ sở nói: “Nó là đệ đệ của bản cung, sao bản cung lại không muốn nó sống, hoàng thượng đang ở bên ngoài, các ngươi không tin, bản cung sẽ đem nó đến đây…”
Nam Cung Yến giãy khỏi hai tay cung nữ đang ôm lấy mình, nghiêng ngả chạy ra ngoài điện, khi chạy ngang qua Sài Chiêu đã bị Sài Chiêu túm chặt lấy tay.
Sài Chiêu vung tay cao giọng nói: “Người đâu.”
Nghe thấy hiệu lệnh của chủ thượng, ám vệ Sài gia đã vào hoàng cung từ sớm lập tức bao vây đại điện. Nam Cung Yến thấy thế, thê lương không ngừng thét chói tai, cố sức thoát khỏi tay Sài Chiêu, nhưng có cố sức thế nào thì cũng không thể thoát được.
Mắt xám của Sài Chiêu dừng ở long ỷ tại trung tâm đại điện cách mình không xa, khoé môi khẽ nhếch trấn định nói: “Trưởng công chúa đã gần như hoá điên, e rằng sẽ ngộ thương người khác, lập tức dẫn đi, chờ thái y chẩn đoán.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Sài Chiêu lẳng lặng lướt qua vẻ mặt hỉ giận khó dò của mọi người trên điện tiếp tục nói: “Trưởng công chúa cấu kết với kẻ địch chứng cớ vô cùng xác thực, không khỏi trong cung còn có mật thám của Lương Quốc, nguy hiểm cho chư vị vương gia họ Nam Cung…”
Sài Dật khẽ động mắt, trầm mặc không nói khẽ liếc mắt nhìn chất nhi tỏ ý tán thưởng.
Sài Tịnh nắm chặt tay, trong miệng thầm lẩm bẩm: “Đại ca, đại ca nói tiếp...”
“Vì sự an nguy của các vị hoàng thân quốc thích Nam Cung gia….” Khoé miệng Sài Chiêu cong lên. “Thị vệ hoàng cung tạm thời do Sài gia quân tiếp quản… chư vị… có ý kiến gì không?”