Chương 62: Chương 54

“Sao ngươi có thể nghĩ được như vậy chứ?” Nam Cung Yến vừa ngạc nhiên lại vui mừng nhìn Tô Tinh Trúc tỏ vẻ trấn định nói ra chuyện này: “Thật sự là không còn gì tốt hơn. Giam lỏng Sài Dật và Sài Tịnh, Sài Chiêu hẳn không còn đường tiến lui, dù sao cũng sẽ thảm bại.”

“Tô Tinh Trúc ta muốn cược một phen.” Khuôn mặt nõn nà của Tô Tinh Trúc lộ ra vẻ lạnh lùng. “Vị Sài thiếu chủ kia, chấp nhận để thiên hạ bêu danh vì chọn giang sơn hay là chỉ có thể cam chịu đại sự sắp thành lại bại, cả đời chỉ có thể chôn thân ở Thương Sơn không được ra ngoài nửa bước?”

“Ngươi hy vọng hắn chọn gì?” Nam Cung Yến mỉm cười nói.

“Tiểu nữ?” Tô Tinh Trúc dùng khăn lụa che miệng. “Nếu Sài Chiêu đã chọn đứa con gái mồ côi của Nhạc gia thì không thể lựa chọn lại được nữa.”

Ngoài thành Kinh Châu.

Nhạc Hoành nhẹ nhàng đong đưa tay Sài Chiêu. “Phàn Vinh nói, người trấn thủ mấy toà thành phía sau có giao tình với ông ta, ông ta nguyện ý đi theo ta, cùng đi khuyên bảo mấy vị tướng đang trấn thành theo Sài gia quân… Ngày mai…” Nhạc Hoành thấy Sài Chiêu vẫn không nhúc nhích, như là không có vui vẻ lắm nên hạ giọng thử nói: “Ngày mai ta sẽ đi cùng ông ta…. Được không?”

Sài Chiêu dừng bước chân, khuôn mắt sắc nét không nhìn ra là đang giận hay vui. “A Hoành nàng muốn ta phải làm thế nào với nàng mới tốt.”

“Chàng cảm thấy ta không nên làm như vậy sao?” Nhạc Hoành nhớ tới khuôn mặt hậm hực không vui của Lý Trọng Nguyên lúc sáng. “Hay là …”

“Không đánh mà thắng tất nhiên là tốt, nhưng ta không muốn nàng mạo hiểm thân mình một lần nữa.” Sài Chiêu dùng sức nắm tay Nhạc Hoành. “Nàng phải hứa với ta, kiếp này không được rời xa ta nữa.”

“Không phải ta đang hoàn hảo đứng trước mặt chàng sao?” Nhạc Hoành thoải mái cười nói. “Sài thiếu chủ từ khi nào thì trở thành nhát gan như vậy chứ?”

Sài Chiêu nhìn Nhạc Hoành, yêu thương lắc đầu, đi lên vài bước nhìn vào màn đêm nói. “Mới đó mà cũng đã gần một tháng rồi, không biết sức khoẻ của thúc phụ thế nào...”

“Có quận chúa ở nhà, chàng không cần phải lo lắng.” Nhạc Hoành trấn an nói.

Sài Chiêu khẽ gật đầu, kéo tay Nhạc Hoành tiếp tục đi, bóng đêm yên lặng như nước, hai người thong thả dạo bước tựa như muốn đi hết cả đời, đi đến cuối cùng cũng không cảm thấy phiền chán.

Hơn mười ngày sau, quân đội Sài gia đã chiếm được 5 châu, trừ Liêu Châu phải xuất quân còn lại đều chấp nhận đầu hàng Sài gia quân. Ân gia huynh đệ dẫn tráng sĩ của Ân Gia Bảo là người đầu tiên cắm lá cờ của Sài gia Chu Quốc lên thành Liêu Châu, đoạt lại cố đô của Tấn Quốc khi xưa, đoạt luôn đại công thắng trận đầu của quân đội Sài gia làm cho mọi người không còn một ai dám khinh thường chê trách.

“Sao thiếu phu nhân có thể làm được chuyện thần kỳ vậy chứ?” Thẩm Khấp Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ ngưỡng mộ. “Mới hơn 10 ngày đã có thể thủ được mấy toà thành, phía trước không xa chính là Thương Châu, Khấp Nguyệt thấy tin thắng trận luân phiên báo về tựa như là một giấc mộng không thể tin được.”

Nhạc Hoành cười một tiếng, con ngươi đen láy hiện lên một tia đắc ý nho nhỏ. “Kỷ Minh đoạt thành nhưng không giữ thành, bản thân mình lại mang trọng binh cố thủ ở Thương Châu, đối với những thành khác có quy hàng hay không không quan tâm, khiến lòng quân băng giá. Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ tính toán thế nào cho bản thân mình?”

“Đương nhiên là tự tính đường lui rồi.” Thẩm Khấp Nguyệt không chút nghĩ ngợi nói. “Tại sao phải uổng phí tính mạng của mình chứ?”

“Vậy thì đúng rồi.” Nhạc Hoành nói: “Kỷ Minh tự chui đầu vào rọ, hết thảy là gieo gió gặp bão mà thôi.”

“Nhưng Thương Châu thành cao tường dày, lại có tinh binh của quân Lương chiếm giữ.” Thẩm Khấp Nguyệt cẩn thận nhìn sắc mặt Nhạc Hoành. “Chỉ sợ là không dễ dàng đối phó như trước nữa.”

Khoé miệng Nhạc Hoành khẽ cong lên, vung cây đao trong tay áo ra, ánh sáng chói mắt khiến Thẩm Khấp Nguyệt cả kinh toát hết mồ hôi.

Nhạc Hoành quay tròn ngọn đao trong tay, bình thản nói: “Kỷ Minh là nguỵ quân tử, kẻ tiểu nhân đắc chí không được lâu đâu. Ngươi là người dân Thuong Châu vậy có biết tướng quân Tôn Nhiên không?”

Thẩm Khấp Nguyệt khẽ xoa lòng bàn tay đã sớm toát đầy mồ hôi, ánh mắt hơi thay đổi, nói: “Thiếu phu nhân nhắc lại mới làm cho Khấp Nguyệt nhớ lại ít chuyện. Hình như phụ tá bên cạnh Tĩnh quốc công phụ thân cô có một người tướng quân họ Tôn đi theo. À khấp Nguyệt nhớ ra rồi, ông ta chính là người trấn thủ cửa Đông của trận chiến Thương Châu năm đó.”

“Cha ta trấn thủ Thương Châu nhiều năm sao có thể thất thủ trong vòng chưa đầy một tháng, khiến toà thành rơi vào cảnh thành huỷ nhà tan chứ?” Khoé môi Nhạc Hoành giật giật nói. “Chính là tên cẩu tặc Tôn Nhiên cấu kết với Kỷ Minh, mở cửa cho quân Lương vào thành, hại chết cả nhà ta.”

“Sau khi thành bị phá tôi cũng có nghe qua chuyện này…” Thẩm Khấp Nguyệt thấy mắt Nhạc Hoành đỏ hoe, rút ra một cái khăn đưa vào tay cho Nhạc Hoành.

Nhạc Hoành đẩy khăn của Thẩm Khấp Nguyệt đưa ra, dùng tay lau lệ nơi khoé mắt, cắn môi nói: “Thẩm cô nương thử nói coi, thân là mật thám, một khi bị phát hiện thì sẽ thế nào?”

“Sẽ thế nào ư?” Thẩm Khấp Nguyệt run rẩy. “Khấp Nguyệt không biết …”

“Theo như luật lệ của nước Tấn, thông đồng với kẻ địch phải chịu tội lăng trì xử tử.”Nhạc Hoành phóng ngọn đao trong tay áo lên. “Pháp luật của Đại Chu thì có vẻ nhẹ hơn một chút, không phải chịu nỗi đau dao cắt vào da thịt… nhưng lại bị ngũ mã phanh thây, hình như khá hơn phải không.”

Thẩm Khấp Nguyệt hít một ngụm khí, tay chân lạnh cóng như băng, cứng đờ nói: “Nếu như Tôn Nhiên rơi vào tay hiếu phu nhân, chỉ sợ là không tránh khỏi cái chết.”

“Không riêng gì tên cẩu tặc Tôn Nhiên kia.” Nhạc Hoành chợt đứng dậy, hai mắt nhìn Thẩm Khấp Nguyệt tựa hồ mang thâm ý, rồi lại phẳng lặng tựa như đáy hồ trong suốt không gợ sóng. “Phàm là mật thám, đều không thể trốn thoát đâu.”

“Đó là …. Tất nhiên.” Thẩm Khấp Nguyệt cường ngạnh chống đỡ.

Thấy bóng Nhạc Hoành rời đi, Thẩm Khấp Nguyệt nắm chặt góc áo, trong lòng dâng lên từng trận hoảng sợ khổ sở.

Nàng ta muốn chạy trốn, lại không chỗ nào có thể trốn, nàng ta muốn tránh nhưng không có chỗ giấu thân, dường như cho dù nàng ta có làm gì đều sớm bị nhìn thấu, lộ nguyên hình.

Mỗi một bước đi càng gần Thương Châu, bước chân Bạch Long dưới người Nhạc Hoành cũng chậm lại, chậm rãi ung dung tiến lên trong đại quân đông nghìn nghịt, không dám gần hơn nữa.

“A Hoành?” Sài Chiêu quay đầu lại tìm thê tử nhưng không thấy bóng dáng nàng đâu. “A Hoành?”

Vân Tu vội vàng xoay người nhìn xung quanh. “Vừa mới còn ở ngay bên cạnh ta, sao lại không thấy được? Thiếu chủ đừng nóng vội, để ta đi tìm xem sao?”

Thành Thương Châu phủ đầy sương trắng dưới ánh mặt trời ban mai như ẩn như hiện, lòng Nhạc Hoành thắt lại, nhịn không được ôm ngực thở dốc, cổ họng như nghẹn lại, phát ra thanh âm nức nở nghẹn ngào.

Tiếng dân chúng khóc than ngày thành bị chiếm văng vẳng bên tai, sương trắng mông lung tựa như biến thành làn khói đen thiêu rụi phủ Tĩnh quốc công bay cao ngút trời …

“Cha, mẹ... Đại ca...” Nhạc Hoành nhắm chặt hai mắt không dám mở ra. “Tiểu đệ... A Hoành trở về quá muộn… quá muộn rồi…”

Nhạc Hoành sợ bị quân sĩ nhìn thấy bộ dáng của mình liền thúc nhẹ Bạch Long đi về phía trong cánh rừng, cuối cùng không nhịn được nữa lệ không ngừng tuôn rơi, bàn tay nắm chặt cương ngựa không ngừng run rẩy, nằm trên lưng Bạch Long khóc lớn ra tiếng.

Có tiếng vó ngựa hướng về phía Nhạc Hoành, người trên lưng ngựa lẳng lặng nhìn chăm chú vào bờ vai run rẩy của Nhạc Hoành thật lâu không lên tiếng.

Nhạc Hoành khóc một trận xong dùng tay áo lau khô mắt, quay đầu lại nhìn thấy người đi tới, nức nở nói: “Đại ca...”

Khuôn mặt tuấn lãng của Ân Sùng Húc tựa như mặt trời đang lên, ánh mắt thương tiếc tựa như thấu hiểu nỗ đau trong lòng cô gái trước mặt.

“Sao lần nào A Hoành khóc cũng đều bị đại ca nhìn thấy thế?” Nhạc Hoành tự giễu hít hít mũi, đề lại khoé mắt đỏ bừng.

“Ngày đầu tiên ở Ân Gia Bảo quen biết A Hoành…” Ân Sùng Húc nhảy xuống ngựa từ từ đi về phía Nhạc Hoành. “Huynh vẫn còn nhớ, khi đó A Hoành đang ăn cơm, nhưng chốc lát đã khóc, đại ca còn tưởng rằng mình làm sai chuyện gì chứ?”

Nhạc Hoành chớp chớp đôi mắt sưng đỏ. “Muội và Thôi thúc khốn khổ hơn một tháng, đến Ân Gia Bảo mới uống được một ngụm canh nóng…”

“Lần thứ hai...” Ân Sùng Húc nâng tay phải lên, thay nàng lau đi nước mắt, bàn tay tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ trên người nàng, sau rụt vào trong tay áo, cuộn chặt ngón tay. “A Hoành phải đi Vân Đô với Sài thiếu chủ… đại ca có nhớ lầm hay không?”

“Đại ca đối xử với muội như muội muội vậy.” Nhạc Hoành thấy đôi mắt thâm sâu của Ân Sùng Húc nhìn mình chăm chú. “Nghĩ đến mình phải rời đi, cũng cảm thấy đau lòng không nỡ.”

“Muội đã từng rơi lệ trước mặt Sài thiếu chủ chưa?” Ân Sùng Húc kinh ngạc hỏi.

Nhạc Hoành lắc lắc đầu. “Chàng mà nhìn thấy muội khóc, sợ là sẽ chê cười muội mất…”

Ân Sùng Húc tỏ ra vui mừng. “A Hoành muội đi theo Sài thiếu chủ, sao người lại có thể để muội rơi lệ được. Chuyện đau lòng của muội một mình đại ca biết là được rồi.”

Thấy Nhạc Hoành không lên tiếng, Ân Sùng Húc giơ tay nắm lấy giây cương của Bạch Long, ngẩng đầu nhìn chim tước bay trên trời, lại cúi đầu nói: “Đi thôi, đừng làm cho Sài thiếu chủ không thấy muội lại lo lắng.”

Bạch Long đá đá chân lên mặt cỏ, đầu quay về phía Nhạc Hoành, miệng hí mấy tiếng như là không muốn đi theo Ân Sùng Húc.

Ân Sùng Húc vuốt nhẹ đầu Bạch Long. “Sao thế, ngay cả lời đại ca của A Hoành Bạch Long cũng không nghe sao?” Nói xong lại kéo kéo cương ngựa, lúc này Bạch Long mới miễn cưỡng đi theo.

“Cha mẹ và mọi người vẫn ở Thương Châu.” Cuối cùng Nhạc Hoành cũng lấy lại được ngạo khí ban đầu. “Lúc này đây, ta sẽ không trốn nữa.”

Nhạc Hoành rút giây cương từ tay Ân Sùng Húc, kẹp chặt bàn đạp trên bụng ngựa. “Bạch Long, ngay phía trước, chúng ta đi thôi.”

Bạch Long nâng cao chân trước, tăng tốc chạy, tựa như nó cũng cảm nhận được hơi thở cố chủ Thương Châu, hí lớn hướng phía trước vui mừng chạy đi.

“A Hoành…”Ân Sùng Húc muốn kéo nàng lại nhưng chỉ bắt được hơi ẩm của rùng sâu dính trên bàn tay, nữ tử mà hắn muốn ôm chặt trong lòng đã biến mất trong tầm mắt của hắn.

“Thiếu phu nhân!” Vân Tu nhìn thấy bóng Nhạc Hoành phi nhanh qua lớn tiếng gọi: “Thiếu phu nhân, cô đi đâu đấy?”

Nhạc Hoành ôm chặt lưng Bạch Long, tựa như một mũi tên rời khỏi cung. Bóng dáng lướt qua làm cho Sài Chiêu nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng…. Cô gái mặc áo màu vàng, cưỡi ngựa trắng đuổi theoo huynh trưởng, miệng cười như hoa, khoé mắt chân mày đầy vẻ kiêu hãnh oai hùng làm cho người nhìn thấy tim đập rộn ràng khó có thể quên.

Trên tường thành Thương Châu cao ngút, cờ Lương quốc tung bay đón gió, cuồng ngạo thể hiện sự ngự trị đối với tòa thành này.

Quân sĩ trấn thành mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa, nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy bụi bay cuồn cuộn, nhưng tiếng động này rất lẻ tẻ, không giống như tiếng quân sĩ bắt đầu giao chiến.

Nhạc Hoành cúi người xuống, lấy kim lưu cung ra, lại nhanh nhẹn rút một cây kim vũ tiễn, hai tay buông ngựa ra, Bạch Long chở chủ nhân vững vàng trên lưng, ngẩng đầu nhìn Thuơng Châu càng lúc càng gần, miệng lớn tiếng hí vang.

—”Nữ nhân? Trên lưng ngựa là một nữ nhân? Có ngừa chỉ vào Nhạc Hoành khiếp sợ hô lớn.

Nhạc Hoành giương cao cung vàng, tựa như trăng rằm dưới trời đêm, đầu ngón tay buông lỏng, kim vũ tiễn giòn vang một tiếng xé ngang bầu trời yên tĩnh khiến người ta sợ hãi…

Kim vũ tiễn lợi hại cắt ngang cột cờ trên tường thành, chỉ nghe rắc một tiếng, cờ bị xé nát rơi xuống đất. Kim vũ tiễn cắm sâu vào khe hở trên đá xây tường thành, tiếng rung không ngừng, những người nhìn thấy lòng tràn ngập sợ hãi, nhất thời không dám động nửa phần.

Nhạc Hoành một tay siết chặt cương ngựa, cấp tốc cúi người nhặt cờ chiến rơi xuống đất lên, không chờ cho binh sĩ trên thành lấy lại tinh thần đã xoay ngựa chạy trở về.

“Là người Chu Quốc.” Trên thành rốt cục cũng có người hoảng loạn hét lớn: “Bắn tên! Bắn tên!”

Nhạc Hoành cúi lưng tay giơ cao cờ, cho dù phía sau vạn tiễn bay ra, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân phi ngựa bay đi.

Khi nghe thấy tin cờ chiến bị bắn hạ, Kỷ Minh từ trong thành nhìn ra, cắn răng nhìn cột cờ đã gãy, mày nhíu chặt, ánh mắt đầy hoảng sợ.

“Chưa đánh cờ đã rơi, chỉ sợ... Không phải chuyện tốt gì đâu...” Có quân sĩ than nhỏ.

“Vương gia, người tới bắn một mũi tiễn này.” Tay cẩn thận dâng lên kim vũ tiễn.

Kỷ Minh mới liếc mắt nhìn một cái sống lưng đã run rẩy từng trận… “Kim vũ tiễn?”

“Nhạc Hoành.” Tôn Nhiên kinh sợ lùi ra sau mấy bước, chống tay vào vách tường mới có thể đứng vững. “Là tên của Nhạc Hoành.”