“A Hoành, A Hoành!” Nhạc Hoàn kéo tay muội muội. “Muội đi chậm thôi, đại ca sắp không theo kịp muội này.”
Nhạc Hoành vung tay của hắn ra, đi đến chỗ không người. Nhạc Hoàn nhìn mà sốt ruột nhưng lại không biết khuyên nhủ thế nào, bèn đấm mạnh một cái vào gốc cây bên cạnh, nói: “Hay là… đi cầu xin hoàng thượng một chuyến nữa? Cha không đi, huynh đi còn không được sao?”
Nhạc Hoành lấy chiếc khóa vàng mà Sài Chiêu tặng cho mình ra, ném mạnh xuống đất. “Sài Chiêu, Sài Chiêu! Đồ giậu đổ bìm leo, hèn hạ vô sỉ. Đừng để ta gặp lại người, đừng để ta gặp lại ngươi!”
Thấy Nhạc Hoành từ từ nín khóc, Nhạc Hoàn thử đẩy đẩy vai nàng, dè dặt nói: “A Hoành, hay là… về nhà rồi nói. Cha không tìm thấy chúng ta lại tức giận đấy.”
Nhạc Hoành lau đôi mắt sưng đỏ vì khóc, sau đó đứng thẳng người dậy, đi được vài bước lại do dự quay người lại, khom người nhặt chiếc khóa vàng bị ném dưới đất lên, thổi bay bụi đất bám trên đó rồi nhét vào lòng trở lại.
“A Hoành…” Nhạc Hoàn nghi hoặc nói. “Thứ mình không thích, ném rồi thì thôi đi.”
Nhạc Hoành không để ý đến đại ca của mình nữa mà bước nhanh về phía trước.
Ngày rời khỏi Liêu Châu là một ngày trời nắng đẹp đã lâu chưa thấy, đoàn người từ các phương lần lượt ra đi, ngoài thành chỉ còn lại người của Tĩnh Quốc Công phủ và người của Sài gia. Vó sau của Bạch Long còn bị thương, nghẹn ngào như không muốn cất vó.
Sài Chiêu nhảy xuống lưng ngựa, đi đến gần đoàn ngựa của Nhạc gia. Nhạc Hoành muốn cưỡi Bạch Long tránh đi nhưng lại bị Sài Chiêu kéo dây cương lai.
Sài Chiêu nhẹ nhàng vuốt ve bờm của Bạch Long, dán sát tai ngựa thì thầm điều gì, Bạch Long thôi không nức nở nữa mà ngoan ngoãn khuỵu chân trước xuống.
“Bạch Long.” Nhạc Hoành cuống lên. “Sao mày lại nghe lời của người ngoài thế, đứng lên đi.”
Bạch Long hừ một tiếng, đầu cứ cọ xát vào người Sài Chiêu. Sài Chiêu thuận theo cây cương đặt tay lên bàn tay của Nhạc Hoành. Y nắm rất chặt, không cho Nhạc Hoành tránh thoát.
“Ngươi…” Nhạc Hoành vừa xấu hổ vừa tức giận. “Bao nhiêu người đang nhìn, ngươi còn không chịu buông ra!”
Sài Chiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của nàng. “Nhạc tiểu thư, ta tặng nàng khóa vàng làm tín vật, nàng có gì để trao cho ta không?”
Nhạc Hoành ngẩng đầu nhìn lên trời, lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn đi, ta có gì để cho ngươi?”
Sài Chiêu thấy Nhạc Hoành giống như một đóa sen giữa làn nước trong, toàn thân không thấy trâm hay ngọc bội, đầu tóc chỉ dùng vải lụa màu vàng nhạt buộc lên, đúng là không thể tìm được thứ gì làm tín vật.
Sài Chiêu suy nghĩ một lát, môi khẽ nở nụ cười, một tay thò xuống dưới thân của Bạch Long, rút một cây tên vàng trong ống đựng tên được giấu kín ra. Sài Chiêu vuốt dọc cây tên vàng, bên mép mũi tên có một chữ “Hoành” được khắc một cách ngay ngắn theo kiểu chữ Tiểu Triện.
Nhạc Hoàn ở bên cạnh liếc mắt thấy thế, đắc ý nói: “Là ta khắc cho A Hoành đấy, mỗi cây tên đều có.”
“Chi bằng…” Sài Chiêu đưa cây tên vàng trong tay đến trước mặt Nhạc Hoành. “Dùng cây tên vàng này của Nhạc tiểu thư làm tín vật tặng ta vậy.”
Nhạc Hoành liếc mắt, tức giận nói: “Ngươi thích thì cứ lấy đi, ta còn nhiều tên vàng mà, ngươi thích coi nó là bảo bối cũng chẳng ai ngăn cản.”
“Thế thì lấy nó vậy.” Sài Chiêu nắm chặt cây tên vàng. “Ở Thương Châu đợi ta, ta nhất định sẽ đến rước nàng.”
Thấy Nhạc Hoành không để ý tới mình nữa, Sài Chiêu cụp mắt cười, quay người đi, giơ cao mũi tên vàng, nói lớn: “Bất luận Nhạc tiểu thư có bằng lòng hay không thì nàng cũng đã là thê tử chưa cưới của ta, ta đã nhận định nàng. Đi thôi!”
Về đến đoàn ngựa của Sài gia, Sài Chiêu nâng niu bỏ mũi tên vàng vào trong bao đeo bên mình, Sài Tịnh mỉm cười nói: “Tính cách bướng bỉnh như thế, cưới về cũng chịu đủ. Huynh tự cầu phúc đi.”
Sài Chiêu không nói gì, nhìn theo bóng lưng đi xa dần của Nhạc Hoành, mới vừa chia ly đã cảm thấy không nỡ xa rời.
“Thật ra…” Nhạc Hoàn e dè quan sát sắc mặt của muội muội. “Bây giờ nhìn lại thì Sài Chiêu đó cũng coi như là tạm được. Bộ dạng… cũng khôi ngô, bản lĩnh cũng tàm tạm… Tuy không có chức tước nhưng nói thế nào thì cũng có người thúc thúc làm quận vương, chắc sẽ không bạc đãi hắn. Có điều Thương Sơn lạnh lẽo, nếu bắt A Hoành qua đó e là mẹ sẽ không nỡ…”
“Cha.” Nhạc Hoành lấy hết can đảm nhìn cha mình vẫn im lặng nãy giờ. “Con gái bị hứa gả cho Sài gia, đó là điều cha muốn nhìn thấy ư?”
“A Hoành, sao muội có thể nói chuyện với cha như vậy?” Nhạc Hoàn vội nói: “Cha cũng không muốn…”
“Vó sau của Bạch Long là bị cha làm bị thương.” Nhạc Hoành cắn môi. “Cha không muốn nhìn thấy muội bị gả cho Lương Quốc nên mới cố ý làm Bạch Long bị thương, muốn con gái té ngựa trước mặt hoàng thượng. Làm mất mặt Đại tấn, hoàng thượng cũng không thể tứ hôn muội cho Lương Quốc… Đáng tiếc cha trăm tính ngàn tính cũng không thể ngờ được con gái và Sài Chiêu lại cùng rơi vào thâm cốc, cả một đêm, con gái cùng một người đàn ông bên nhau… Cũng không thể trách người ngoài chỉ trỏ con gái, ngay cả con cũng… cảm thấy mất hết thể diện.”
“Sao lại là cha được!” Sắc mặt Nhạc Hoàn tái nhợt, nói: “A Hoành, muội đừng nói lung tung.”
“Có phải hay không, đại ca tự hỏi cha đi.”
Nhạc Thịnh nhắm hai mắt lại. “A Hoành nói không sai, là do cha làm.”
“Cha…”
“Sở Vương Kỷ Minh lòng lang dạ sói, sao có thể thật lòng muốn hai nước Tấn – Lương kết thân được.” Nhạc Thịnh nhìn đứa con gái yêu vô tội với ánh mắt áy náy. “Cho dù hoàng thượng tin, Nhạc Thịnh ta cũng tuyệt đối không tin hắn. Kỷ Minh muốn mang con đi chẳng qua chỉ muốn dùng con để uy hiếp Tĩnh Quốc Công phủ mà thôi. Thương Châu là tấm bình phong che chở Tấn Quốc, mấy chục năm nay đều do Nhạc gia ta trấn thủ. Con đến Lương Quốc chắc chắn sẽ là con tin, bất luận thế nào cha cũng sẽ không để con đi. Nhưng cha không ngờ được rằng Sài Chiêu đó… có lẽ con thật sự không thể tránh được duyên phận này…”
“Tuy Sài gia không phải là hoàng tộc cao quý của Chu Quốc nhưng danh tiếng lan khắp thiên hạ, coi như là hào kiệt một phương.” Nhạc Hoàn nói tiếp lời cha mình. “So với họ Kỷ của Lương Quốc, phẩm hạnh tốt hơn nhiều. Nếu bảo con chọn cho A Hoành một nơi nương tựa thì Sài gia tốt hơn Kỷ gia nhiều. Cha, người thấy sao?”
“A Hoành còn có đường lựa chọn ư?” Nhạc Hoành trừng mắt nhìn đại ca mình. “Về đến Thương Châu, chắc chắn mẹ sẽ rất đau lòng”
Trên đường về Thương Châu, đôi huynh muội lúc đến rất vui vẻ kia đều chìm vào im lặng. Con dường phía trước dài đăng đẵng, không biết là lành hay dữ.
Còn Sở Vương Kỷ Minh thì dọc đường luôn tinh thần phấn chấn, mặt mày hiện vẻ vui mừng, chứng tỏ chuyến này có thu hoạch lớn. Người bên cạnh không hiểu, hỏi: “Vương gia không định được chuyện kết thân với Tấn Quốc, ngược lại còn có lợi cho Sài gia, sao vương gia còn vui vẻ đến thế?”
Kỷ Minh vung vẫy dây cương trên tay, quay đầu nhìn lại cửa thành Liêu Châu đang ngày càng xa. “Nhạc Thịnh tự cho là thông minh, nghĩ rằng hại con gái mình ngã ngựa là có thể phá hỏng chuyện kết thân. Nếu tiểu vương ta đã không thể mang con gái ông ta đi thì cũng sẽ không để người khác tùy ý cưới con gái ông ta.”
“Vương gia anh minh.” Tùy tùng lập tức hiểu ra. “Tấn Quốc kết thân với ai đều không có lợi cho chúng ta, nhưng nếu để Nhạc tiểu thư gả cho Sài gia thì lại là thượng sách. Trên danh nghĩa thì cũng xứng đôi nhưng ai ai cũng biết Sài gia của Chu Quốc bị chuyện mưu phản mười năm trước liên lụy, bị biếm trích đến không còn đường lui, không thể có ngày được phất lên. Nam Cung hoàng tộc của Chu Quốc vô dụng, lại nghe lời sàm tấu không chịu trọng dụng Sài Quận vương, cứ như thế chuyện vương gia chúng ta tiêu siệt chu quốc cũng chỉ là sớm muộn, Nhạc tiểu thư gả cho một kẻ bấp bênh như thế, có khác gì gả cho một bá tánh bình dân chứ! Với chúng ta mà nói lại là một chuyện trăm lợi mà không có hai, hành động này của vương gia quả là cao minh.”
Trước mắt Kỷ Minh dường như lại hiện lên ánh mắt khiêu khích của Nhạc Hoành, mặt hắn thoáng hiện lên ngoan độc. “Con gái nhà họ Nhạc lợi hại như vậy, cha con họ Nhạc chắc cũng không thể khinh thường. Tiểu Vương đã lập chí phải thống nhất thiên hạ cho Đại Lương, Yến Quốc đã bị diệt, tiếp theo sẽ là Tấn Quốc! Muốn san bằng tấn Quốc, Nhạc gia Tĩnh Quốc Công phủ ở Thương Châu chính là mối họa đầu tiên của chúng ta. Vũ Đế già nua không đáng sợ, Nhạc Thịnh xáo trả kia nhất định phải tiêu diệt. Đợi tiểu vương về nước, nhất định phải suy nghĩ một phen… làm thế nào để san bằng tảng đá ngáng chân đáng ghét này… Chỉ đáng tiếc…” Kỷ Minh cười khẽ vài tiếng. “Lúc thành Thương Châu bị phá… rượu mừng đã hứa với Sài Chiêu cũng không uống được nữa…”
Thương Châu, Tấn Quốc
“Gả cho Sài gia của Chu Quốc?” Nhạc phu nhân loạng choạng thối lui vài bước.
Nhạc Hoàn bước tới đỡ lấy mẹ mình, cúi đầu buồn bã nói: “Hoàng thượng chính miệng tứ hôn, e là không thể thay đổi được.”
“Từ nhỏ đến lớn, A Hoành đã bao giờ rời xa chúng ta nửa bước đâu.” Nhạc phu nhân rơi nước mắt. “Bây giờ gả xa như thế, bảo mẹ nỡ lòng nào đây chứ!”
Gia quy của nhạc gia trước nay nghiêm khắc, ba đời trung lương vang danh Tấn Quốc, Nhạc phu nhân rơi nước mắt một lát rồi ngừng khóc, vuốt ve gương mặt của Nhạc Hoành, nói: “Gái lớn gả chồng, con gái thông cảm cho cha con, cũng chớ ghi hận hoàng thượng, biết không?”
Tim Nhạc Hoành bỗng cảm thấy đau nhói. Nàng lấy chiếc khóa vàng kia ra, nói: “A Hoành đã nhận tín vật của hắn, cho dù trong lòng có không muốn đi chăng nữa thì cũng đã chấp nhận việc hôn nhân này. Cha và mẹ cứ yên tâm, nhìn thế nào con gái cũng đâu giống người sẽ bỏ trốn không gả chứ.”
Nhạc phu nhân ôm con gái yêu vào lòng, nước mắt rơi tí tách làm ướt mái tóc của Nhạc Hoành.
Nhạc Hoành dắt Bạch Long vào chuồng ngựa, thấy một bóng người quen thuộc đang lau bờm ngựa thì nở nụ cười, gọi: “Thôi thúc!”
Người đàn ông được gọi là Thôi thúc quay người lại, gương mặt ngăm đen sắc sảo như được điêu khắc. Nhìn thấy Nhạc Hoành thì gương mặt kiên nghị ấy lập tức giãn ra. “Tiểu thư về rồi à!”
Thôi thúc bước tới dắt lấy dây cương từ trong tay Nhạc Hoành, dẫn Bạch Long vào chuồng ngựa. Ông ngồi xuống nhìn vó sau của Bạch Long, giã thảo dược đắp lên vết thương của nó. Nhạc Hoành ôm gối ngồi dưới gốc cây, lẳng lặng ngắm nhìn Bạch Long nghỉ ngơi.
Ánh trăng vừa lên, Nhạc Hoành lại lấy chiếc khóa vàng trong lòng ra, vuốt ve hai chữ “an khang”, lòng ngổn ngang trăm mối.
“Tiểu thư đang nhìn gì vậy? Nhìn gì mà thất thần tới mức Thôi thúc đến ngay trước mặt mà cũng không biết?” Thôi thúc dựa vào gốc cây, ngồi xuống bên cạnh Nhạc Hoành, liếc nhìn tín vật trên tay nàng. “Chưa từng thấy tiểu thư mang theo cái này, là vật được ban thưởng khi vào cung diện kiến thánh thượng ư?”
“Dạ…” Nhạc Hoành cúi đầu nghịch bụi đất phía dưới, kể lại toàn bộ những chuyện sau khi vào kinh cho Thôi thúc nghe.
“Hoàng thượng tứ hôn tiểu thư cho Sài Chiêu…” Mặt Thôi thúc thoáng biến sắc, nhưng ngay sau đó lập tức khôi phục bình thường “Sài gia của Chu Quốc anh dũng, con trai của Sài Tuyên… có lẽ cũng không phải người tầm thường. tiểu thư kể cho thúc nghe xem Sài Chiêu đó trông như thế nào.”
Nhạc Hoành ngửa mặt nhìn lên bầu trời sao, nhớ lại một chút, nói: “Cũng như người bình thường thôi, lớn hơn con năm tuổi, mắt của hắn… có màu xám!”
“Cha của hắn, Sài vương gia Sài Tuyên cũng có một đôi mắt màu xám.” Thôi thúc như nhớ lại rất nhiều chuyện xưa.
“Thôi thúc…” Nhạc Hoành mở to mắt. “Nghe nói năm xưa thúc từng vào nam ra bắc, hay là đã gặp qua người của Sài gia?”
Thôi thúc khẽ gật đầu. “Mười mấy năm trước, lúc đó thúc cũng đang ở Chu Quốc, đất phong của Sài gia không phải là chân núi Thương Sơn mà là tại Vân Đô – nơi phồn hoa nhất. Sài Vương gia Sài Tuyên là vương gia khác họ duy nhất của Chu Quốc, chiến công hiển hách uy chấn tứ phương. Một nửa lãnh thổ của Đại Chu là do huynh đệ của Sài gia đánh chiếm được, giúp Nam Cung gia chiếm lĩnh một cõi giữa thời thế loạn lạc ấy. Đáng tiếc… Sài vương gia công cao lấn chủ, khiến người ta ghen ghét. Mười năm trước, trong tai họa mưu phản của chu quốc, Sài Tuyên bị liên lụy phải vào ngục, ở trong ngục bị tra tấn nhiễm bệnh mà chết… khiến người ta phải thương tiếc thay.”
Nhạc Hoành chống cằm, im lặng lắng nghe, gật đầu nói: “Đám người Nam Cung gia của Chu Quốc đều là kẻ vô dụng, con cũng có nghe cha nói qua. Sài vương gia chết vì hôn quân và nịnh thận, thật là đáng tiếc.”
Thôi thúc lại tiếp tục nói: “Ta cũng nghe nói Sài Tuyên có một con trai duy nhất. Nghe đồn sau khi Sài Tuyên chết trong ngục, vương phi và con trai không chịu nhục nên cũng đi theo ông ta… Không ngờ đệ đệ Sài Dật của ông ta lại bảo vệ đứa trẻ này, cũng coi như trời cao thương xót.”
Thấy Nhạc Hoành bĩu môi không nói chuyện, Thôi thúc cười nói: “Nhắc đến chuyện không vui của tiểu thư rồi à? Trước giờ Thôi thúc có gì nói nấy, chắc phải nói một câu mà tiểu thư không thích nghe rồi. Thôi thúc lại cảm thấy… cuộc hôn nhân này, cũng được lắm.”
“Thôi thúc!” Nhạc Hoành tức giận đến nhảy dựng lên. “Thúc còn nói nữa!”
“Không nói, không nói nữa!” Thôi thúc xua tay với vẻ bất đắc dĩ. “Tiểu thư đi đường xa vất vả, mau về nghỉ ngơi sớm đi!”
Nhạc Hoành lê bước chân với vẻ không tình nguyện, lòng bàn tay đang nắm chiếc khóa vàng đẫm mồ hôi, cùi đầu nhìn sắc vàng ảm đạm kia. “Sài Chiêu, Sài Chiêu, ngươi thật sự là mối lương duyên của ta ư…”
Dưới bầu trời đêm Thương Sơn, sao lạnh nhấp nháy, im lìm không một tiếng động. Sài Chiêu leo lên cây thu già trong vườn, dựa vào thân cây, ngửa đầu nhìn về phía thương châu, tay xoay xoay mũi tên vàng của Nhạc Hoành, mắt nhìn chằm chằm vào chữ “Hoành” trên ấy.
Sài Chiêu liếm liếm môi. Ở thâm cốc cả đêm, những giọt nước mắt ngây thơ của thiếu nữ ấy đã bị y liếm vào miệng. Ấm áp như canh nóng, ngọt như mật, cứ quanh quẩn trên môi, vương vấn trong mộng…
“A Hoành, A Hoành… Cuộc đời của nàng, đã định là phải có mặt Sài Chiêu ta rồi.”