Chương 40: Đêm Nồng Nhiệt

Đi lang thang được mấy bước, Nhạc Hoành tụa như đoán được nơi Sài Chiêu đi, túm chặt áo khoác lông cừu hướng về phía biệt uyển của Vân Tu đi tới.

“Cái gì!?” Vân Tu lớn giọng hét: “Thiếu chủ... và thiếu phu nhân... còn chưa, còn chưa… thành chuyện?”

“Ngươi lớn giọng chút nữa, tốt nhất là làm cho tất cả người trong vương phủ đều nghe thấy hết đi.” Sài Chiêu tay gẩy hoả lò, lạnh lùng liếc Vân Tu.

Vân Tu bịt miệng lại, ngồi xổm xuống. “Đã là vợ chồng bái đường rồi, thiếu phu nhân còn chờ gì chứ? Thiếu chủ làm sao chưa đủ tâm ý chứ, ta đây cũng cảm thấy uỷ khuất thay cho ngài…”

“Chung quy lại A Hoành vẫn còn cảm thấy có chút xa lạ với ta.” Sài Chiêu chà tay. “Ngày còn dài, nàng nhất định sẽ nhận thấy mặt tốt của ta. Ta thật sự không thấy uỷ khuất gì, chỉ sợ thiệt thòi cho ngươi, chiếm chỗ của ngươi, còn phải giúp ta gạt người khác…”

“Ý thiếu chủ là gì chứ?” Vân Tu phất tay áo. “Vân Tu có thể uống rượu nói chuyện cùng thiếu chủ thâu đêm là chuyện tốt mong không được ý chứ.”

Vân Tu nâng bầu rượu, rót đầy chén cho y. Sài Chiêu khẽ lắc lắc chén rượu trong suốt, từ từ ngửa đầu lên uống cạn sạch, thoáng nhìn tuyết bay ngoài trời, nhịn không được đứng lên đi đến bên của sổ, đẩy một cánh ra nhìn ra ngoài.

Trong viện, một bóng người chậm chạp đi tới càng lúc càng gần, dưới đêm đen đầy tuyết khuôn mặt xinh đẹp của nàng nổi bật lên, ánh mắt Sài Chiêu có chút lay động nhìn kỹ người đi tới… “A Hoành?”

Vân Tu còn chưa kịp ngẩng đầu, Sài Chiêu đã đẩy cửa bước nhanh đi ra ngoài.

“A Hoành.”

Nhạc Hoành thấy Sài Chiêu thực sự ở trong này, cũng khẽ thở phào một hơi. Sài Chiêu đỡ bờ vai của nàng, đau lòng nói: “Tuyết dày như vậy, nàng không ở trong phòng đợi, chạy đến đây là gì chứ?”

Nhạc Hoành muốn nói lại thôi, nhưng nhịn không được mở miệng nói: “Chàng không về phòng ngủ lại trốn ở đây làm gì hả?”

Sài Chiêu chậm rãi thu tay lại, nhìn bông tuyết từ từ phủ kín mặt đất nói: “Như ta đã nói với nàng đó, trốn ở đây là vì muốn tốt. Đợi mấy ngày nữa… ta sẽ quay trở về ngủ…”

Thấy Sài Chiêu tránh né mình, hốc mắt Nhạc Hoành bắt đầu có chút mơ hồ, cũng không biết là nước tuyết tan ra hay là nước mắt, im lặng một lát, hít hít mũi nói, “Quên đi, chàng muốn ở đâu thì ở.”

Sài Chiêu nâng mắt nhìn thấy Nhạc Hoành bước chân không vững, đang muốn mở miệng nói gì đó đã nghe thấy Vân Tu trong phòng hô lớn: “Thiếu chủ, ta đóng cửa đi nghỉ đây, thật sự là mệt quá rồi.”

Nghe tiếng cửa đóng rầm lại, Nhạc Hoành cắn môi mới không bị Vân Tu làm cho cười ra tiếng.

Sài Chiêu bất đắc dĩ, không biết đi đường nào. Nhạc Hoành ảo não xoay người. “Nếu không còn nơi nào để đi, cũng không muốn chết cóng bên ngoài, chàng cũng chỉ có thể theo ta trở về.”

Sài Chiêu bất động thân mình, cố ý nói: “Có lạnh chết còn hơn nghẹn chết đấy thôi, trở về với nàng cũng chưa chắc là chuyện tốt gì.”

Nhạc Hoành há lớn miệng thở dốc, cũng không quản Vân Tu còn ở bên trong, nhịn không được lớn tiếng nói: “Chàng không chịu thử thì sao biết được bản thân sẽ nghẹn mà chết. Sài thiếu chủ không phải chỉ dám thử một lần thôi chứ, nếu chàng không trở về vậy để ta chết cóng đi.”

Sài Chiêu thấy nàng nổi giận, chỉ chần chừ giây lát rồi đột nhiên túm lấy cổ tay nàng, đi thẳng về tẩm phòng của mình. Lớp tuyết trên mặt đất kéo dài dấu chân hai người.

“Buông tay!” Nhạc Hoành vội la lên. “Chàng không biết nặng nhẹ gì cả, làm đau ta.”

Sài Chiêu vội vàng ôm choàng lấy nàng, cúi đầu dán vào hai gò má đông lạng của nàng, nóng bỏng nói: “Như vậy sẽ không đau chứ? Ta cùng nàng trở về được không?”

Giọng nói khàn khàn tựa như mang theo ma lực làm cho Nhạc Hoành an tĩnh lại, khuôn mặt tuấn lãng nổi bật dưới trời tuyết, cho dù là không nói lời nào cũng mang theo khí phách hơn người. Thời khắc đó Nhạc Hoành bỗng dưng hiểu được, điều nàng e ngại không phải là nam nhân trước mắt này mà là sợ hãi bản thân mình không giữ được y.

Bếp lò toả hơi ấm dễ chịu bao trùm cả tẩm phòng, Sài Chiêu dựa vào cửa phòng thở dốc, càng ôm chặt Nhạc Hoành vào lòng hơn.

“Còn không mau thả ta xuống.” Nhạc Hoành đánh đánh cánh tay Sài Chiêu.

Sài Chiêu đè nén hơi thở dồn dập đáp: “Không thả.”

Nhạc Hoành cũng không giãy dụa, ra vẻ tự nhiên nói: “Chàng không sợ mệt vậy thì cứ ôm ta đi, làm phiền Sài thiếu chủ rồi.”

Sài Chiêu không nén được phải cười thành tiếng, không mấy khi Nhạc Hoành thấy được bộ dáng cười thoải mái của y, mở lớn mắt nhìn chằm chằm, cảm thấy y cười cũng rất điểm trai.

“Ta muốn ôm nàng mãi thế này không muốn buông.” Sài Chiêu ghé sát bên tai nàng lại cười nói. “Nhưng chuyện đó vẫn cứ phải buông nàng ra mới làm được.”

Nói xong, Sài Chiêu đã đi đến bên giường, cúi đầu hôn môi nàng, dịu dàng đặt nàng xuống nệm giường, thấy nàng ngồi im lặng, mười ngón tay túm chặt lấy nhau, y biết Nhạc Hoành vẫn còn có chút khẩn trương, bối rối.

Sài Chiêu khẽ nâng mặt nàng lên, không đành lòng dời mắt, cứ vậy ngắm hồi lâu, thừa lúc nàng chưa chuẩn bị đầu ngón tay đã tìm tới khuy áo của nàng, đẩy áo khoác lông cừu ra. Lông cừu trắng noãn rơi xuống mặt đất, màu áo hồng đào bên trong càng tôn lên vẻ động lòng người của nàng, Sài Chiêu thật cẩn thận cởi từng nút thắt trên áo nàng, có chút thăm dò hỏi: “A Hoành, nàng còn sợ sao?”

Nhạc Hoành không có cản bàn tay nóng bỏng của y, cụp mắt nói thầm: “Có cô gái nào mà không sợ chứ…”

Sài Chiêu chậm rãi cởi áo của nàng ra, dịu dàng cởi thay nàng, lại thấy bên trong còn mặc một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt, trầm giọng nói: “Mùa đông đúng là phiền phức, mặc tầng này lớp khác, cứ như cởi mãi không hết vậy.”

Nhạc Hoành ngồi yên không động, cụp mắt nhìn bàn tay di động của Sài Chiêu, nháy mắt nói: “Nếu chàng ngại phiền, thì đừng động nữa.”

Bàn tay Sài Chiêu thoáng dừng lại vài giây, mạnh mẽ xé toạc váy ngắn của nàng, cười một tiếng, đem da thịt nõn nà ẩn hiện dưới lớp trung y đỏ bừng của nàng nhìn không sót gì. “Vậy thì sẽ không phiền nữa.”

Nhạc Hoành đau lòng nói: “Đây là xiêm y mới đặt mua hôm nay đó.”

Sài Chiêu đâu còn lòng nào nghe nàng than thở, bàn tay đã sớm cởi hết những trói buộc trên người Nhạc Hoành, hơi thở dồn dập cứ ngơ ngác thưởng thức cơ thể nàng. Nhạc Hoành thừa dịp y ngây ngốc, vội kéo lấy chăn trùm lấy người, đôi mắt mở lớn kinh ngạc nhìn trần nhà.

Cổ họng Sài Chiêu khô khốc, cởi áo khoác của mình ra ném trên mặt đất, trung y màu trắng đơn giản bên trong cũng bị cởi ra ném xuống đất, không quan tâm trên người vẫn còn dính vài bông tuyết, vội vàng xốc lên cái chăn đang che lấp thân hình như ngọc của Nhạc Hoành.

Nhạc Hoành chưa kịp phản ứng, Sài Chiêu đã trở người đè lên người nàng, đôi mắt nhìn nàng chăm chú, cánh tay chống xuống nệm giường tựa như sợ làm đau nàng. Tiếp xúc với cơ thể nóng hầm hập của y, bỗng nhiên Nhạc Hoành có chút sợ hãi, vội vàng quay đi, không nhìn y.

Sài Chiêu xoay đầu của nàng lại, giọng nói trầm thấp như nỉ non: “A Hoành nhìn ta đi, ta muốn nàng nhìn ta.”

Nhạc Hoành có bướng nữa lúc này cũng không dám trái lời y, đành phải nhìn vào đôi mắt đỏ rực của y, cảm thấy toàn thân nóng như bị lửa thiêu đốt.

Sài Chiêu nuốt nước bọt, ôm chặt lấy thân thể Nhạc Hoành, ôn như nói: “Ôm lấy vai của ta.”

Nhạc Hoành do dự ôm lấy bờ vai dày rộng của y, lòng bàn tay không ngừng run rẩy. Sài Chiêu hít một hơi thật sâu, chôn đầu mình vào ngọn núi mình đã khát vọng từ lâu, không kiềm được khẽ rên lên một tiếng trầm thấp.

Nhạc Hoành tim đập loạn nhịp, mặt đỏ bừng, nhắm chặt mắt lại đợi mọi chuyện tiếp diễn, Sài Chiêu như là cảm giác được nàng nhắm mắt, ôn nhu nói: “Đừng nhắm mắt, nhìn ta là được rồi.”

Nhạc Hoành bị y nhìn thấu cảm thấy run rẩy, cánh tay ôm bả vai y càng thêm lạnh lẽo.

Bàn tay Sài Chiêu dịu dàng vuốt ve cô gái dưới thân, đợi đến khi thấy nàng không còn run nữa, lúc này mới thoáng thả lỏng, cảm xúc cố gắng áp chế khi nãy bỗng nhiên dâng trào, lòng bàn tay do dự tìm kiếm xuống dưới, cuối cùng cũng tìm được nơi thần bí mê người kia.

Nhạc Hoành cúi đầu than một tiếng, bất giác co người lại, ánh mắt tràn đầy ngượng ngùng cùng e sợ.

Sài Chiêu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt run rẩy của nàng, môi hôn lên chóp mũi nàng, thì thầm nói: “Đừng sợ, đã là vợ chồng dù sao cũng phải có chuyện như vậy, ta còn không sợ, nàng sợ gì chứ?”

Nhạc Hoành nghe y nói, cứng ngắc gật gật đầu, rất nhanh thả lỏng cơ thể làm bộ phó mặc cho số phận.

Sài Chiêu ra vẻ thoải mái nói chuyện với nàng, thừa dịp nàng thoáng thả lỏng, bàn tay dồn dập tách đôi chân nàng ra, nhổm người dậy, đem nơi đã sớm cường ngạnh không thể cưỡng chế của mình giải phóng, thầm nghĩ nhanh chóng tiến vào khu rừng bí mặt ẩm ướt kia, cùng hưởng thụ sự vui sướng khó tả với thê tử yêu thương sâu sắc của y.

Nhạc Hoành đã cảm giác được nơi cứng rắn của y càng lúc càng tiến đến gần mình, nàng biết, lúc này đây là chính nàng can tâm tình nguyện gắn bó với y, từ nay trở đi, đời này kiếp này nàng không thể rời xa y nữa.

Nơi cực nóng ở cửa động mềm mại của Nhạc Hoành, Nhạc Hoành kinh hoảng ôm chặt lấy bờ vai Sài Chiêu, móng tay bấm chặt vào da thịt y. “Chàng đi vào nhè nhẹ một chút.”

Đôi mắt màu xám của Sài Chiêu nhìn chằm chằm cô gái ngày thường không chút sợ hãi, không màng hơn thua này, hận không thể nuốt chửng nàng vào miệng mà yêu thương, Sài Chiêu hôn sâu cánh môi nàng, nhưng không có đáp lại lời nàng.

Kiếm đã tra vào vỏ, Nhạc Hoành đau đến mức thét lên, đầu ngón tay tựa như bấm tan nát da thịt của Sài Chiêu. “Đau quá …”

Mày kiếm của Sài Chiêu nhíu chặt lại, y cũng muốn thương tiếc thê tử của mình, nhưng y không thể khống chế được bản thân, cho dù y có thể khống chế được thiên hạ vạn vật, nhưng đối với người dưới thân này, y cũng chỉ có thể bó tay.

Sài Chiêu hôn chặt khuôn mặt Nhạc Hoành, triền miên an ủi nói: “Rất nhanh sẽ qua thôi, A Hoành, chịu một chút đi…”

Nhạc Hoành biết sẽ đau, nhưng không nghĩ là đau đến vậy, cơ thể mình tựa như bị xé thành hai nửa, cong người lên gắt gao quấn chặt lấy Sài Chiêu, đôi mắt lấp lánh nước mắt.

Sài Chiêu cũng đau lòng thê tử, nhưng y biết hôn nay cho dù có chuyện gì đi nữa cũng phải tiếp tục, nghĩ vậy lại tiếp tục đi vào, Nhạc Hoành run rẩy không ngừng rên đau, đã đau đến mức không thể kêu thành tiếng nữa.

Thấy trán Nhạc Hoành ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt đau đớn, Sài Chiêu cắn chặt răng, nghĩ thầm, đau lâu dài không bằng đau một lúc rồi xong, y mạnh mẽ ngang ngược đi vào.

“A Hoành còn nhớ đêm chúng ta ở trong sơn cốc không?” Sài Chiêu ngừng lại nói.

Nhạc Hoành đã đau đến mặt đỏ ửng, khó than ra tiếng nói: “Đêm hôm đó, sao ta có thể quên được chứ?”

“Không phải nàng vẫn hỏi ta sao…” Cổ họng Sài Chiêu lại khô khốc. “Tóm lại ta thấy gì chứ?”

“Này…” Nhạc Hoành nhất thời quên đi đau đớn. “Rốt cuộc chàng cũng muốn nói cho ta biết sao?”

“Vậy ta sẽ nói cho nàng biết.” Sài Chiêu nhân cơ hội Nhạc Hoành lơi lỏng, mạnh mẽ chiếm đóng hoàn toàn, cuối cùng cũng có được hoàn toàn cô gái vốn dĩ lên thuộc về y từ lâu. “Ta sẽ nói cho nàng biết.”

Ngoài tiếng rên rỉ của Nhạc Hoành, Sài Chiêu cũng ngâm lên một tiếng, thân thể hai người đều ướt đẫm mồ hôi, trong chăn đêm ấm áp nhất thời tràn ngập hơi thở ngọt ngào.

Nhạc Hoành cắn chặt bờ vai Sài Chiêu, từng viên nước mắt như chân trâu tuôn trào, Sài Chiêu vẫn còn thở gấp nói: “A Hoành, được rồi, A Hoành…”

Nhạc Hoành thầm nghĩ muốn xin tha, nhưng ngạo khí trong lòng không chịu thua, cho dù đã đau đến mức khóc ra tiếng, nhưng nhất định không chịu mở miệng xin một câu.

Mồ hôi từ thái dương Sài Chiêu chảy xuống tý tách, dù vậy, động tác ra vào vẫn không có ý ngừng lại.

Cảm giác tê dại dần dần thay thế đau đớn, Nhạc Hoành mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ khiến người khác đỏ mặt của mình, không khỏ ngậm chặt môi không cho bản thân ngâm ra tiếng. Sài Chiêu rút tay gạt những sợ tóc ẩm ướt tán loạn trên mặt nàng, thấp giọng nói: “A Hoành của ta, kiếp này, không được rời xa ta nữa, hứa với ta …”

Nhạc Hoành quật cường quay mặt đi không đáp lại y, Sài Chiêu lại yêu thương xoay mặt nàng lại: “Hứa với ta một câu.”