Chương 29: Một Nụ Hôn, Hứa Hẹn Cả Đời

Thấy cha đã đi xa, Ân Sùng Húc đến gần đứa em trai đang có sắc mặt u ám của mình. Tuy hắn cố kìm nén sự phẫn nộ nhưng qua giọng nói, vẫn khó che giấu được: “Tại sao đệ lại đối xử với những như vậy?”

“Đại ca, huynh đang chất vấn đệ đó sao?” Ân Sùng Quyết nhìn sâu vào mắt đại ca mình. “Trên đời này có quá nhiều thứ không theo như ta mong muốn. Cha đã nói rồi, huynh đệ ta đều là con trai của Ân gia, đại ca có thể vì Ân gia mà cưới một người mình không thích, người làm đệ đệ cũng…”

“Trước mặt ta, đệ không cần phải viện cớ như đã nói trước mặt cha!” Ân Sùng Húc lớn tiếng quát: “Đời này ngoại trừ A Hoành sẽ không lấy ai khác, đây là những lời đệ đã nói với ta. Thế mà hôm nay đệ lại chắp tay dâng muội ấy cho người ngoài.”

“Người ngoài?” Ân Sùng Quyết cười xùy một tiếng. “Đại ca, đó không phải người ngoài, hắn là Sài thiếu chủ Sài Chiêu, là con trai độc nhất của Sài gia, nhất phẩm thượng tướng của Đại Chu. Ân Gia Bảo chúng ta chẳng qua cũng chỉ là mượn nước đẩy thuyền, trả báu vật về với chủ cũ, sao lại nói là chắp tay dâng cho người ngoài?”

Ân Sùng Húc bộc lộ sự thất vọng. “Sài thiếu chủ tuyệt đối không phải người không nói lý lẽ. Tấn Quốc đã diệt vong, Vũ Đế đã tự sát, hôn ước này có hiệu lực, cũng có thể không có hiệu lực. Tính tình A Hoành bướng bỉnh, Sài thiếu chủ lại cần Ân Gia Bảo giúp đỡ, chỉ cần biết hai người thật lòng mến nhau thì chắc ngài ấy sẽ giúp đệ đạt thành ước nguyện. Ta thật không ngờ được, Sùng Quyết… Trái tim A Hoành vốn đã bị tổn thương nặng nề khi ở Thương Châu, sao đệ còn có thể nhẫn tâm làm tổn thương muội ấy nữa?”

“Sài thiếu chủ thành toàn cho đệ thì coi như Ân Sùng Quyết đệ nợ hắn. Từ nhỏ đệ đã ghét nợ nần người khác. Ân tình khó trả, trả hoài không hết!” Ân Sùng Quyết ưỡn thẳng sống lưng rất ngạo nghễ. “Còn bây giờ, Sài thiếu chủ phải nhớ ân tình của Ân Gia Bảo, sau này tranh giành thiên hạ, đại ca và đệ…”

“Đừng nói nữa!” Ân Sùng Húc quát đệ đệ. “Muốn thành đại sự thì phải dựa vào bản lĩnh chứ không phải âm mưu tính kế, nhất là tính kế một cô gái… Sùng Quyết, đại ca chỉ hy vọng đây là lần cuối cùng…”

Ân Sùng Quyết nhìn đại ca mình phất tay áo bỏ đi, đôi mày kiếm của hắn chau lại, run rẩy, miệng lẩm bẩm: “Thịnh vượng mới có thể nói tình cảm; loạn lạc chỉ có thể nói đao kiếm. A Hoành, muội đứng trách nhị ca…”

Băng qua chợ, bước vào rừng, Nhạc Hoành thấy Sài Chiêu vẫn không có ý định buông tay nên nghiến răng, rút con dao nhỏ ra định đâm về phía tay y. Không đợi Vân Tu và Lý Trọng Nguyên hét lên, Sài Chiêu đã tự buông tay ra, ngón tay kẹp lấy lưỡi dao mỏng như cánh ve. “Vừa muốn cắt cổ họng ta, vừa muốn móc mắt ta, bây giờ lại muốn cắt gân tay ta. Nàng nhất định phải thấy phu quân của mình đổ máu sao?”

Vân Tu định bước lên nhưng bị Lý Trọng Nguyên kéo lại, nháy mắt với hắn, hai người cùng lánh vào rừng.

“Thiếu phu nhân có làm bị thương thiếu chủ không?” Vân Tu lo ngại nói.

“Đây là chuyện hai chúng ta quản được sao?” Lý Trọng Nguyên nhìn ra phía sau. “Đi thôi.”

“Ta không tìm thấy cây cung vàng của nàng ở Tĩnh Quốc Công phủ.” Sài Chiêu bình tĩnh thả tay ra. “Có lẽ là bị Kỷ Minh lấy đi rồi. Những gì Kỷ Minh nợ nhà họ Nhạc ta đều ghi nhớ trong lòng, cũng sẽ đòi lại giúp nàng. A Hoành…”

Nhạc Hoành ngồi ôm gối, dựa vào gốc cây, quay mặt đi không nhìn Sài Chiêu. Y quỳ một chân xuống đất, nâng gương mặt mịn màng như ngọc của nàng lên. Gương mặt vẫn xinh đẹp như xưa này là của người con gái mà y sớm chiều tương tư, là người con gái khiến lòng y đau như dao cắt mỗi đêm nhớ đến.

“Bao năm gió tanh mưa máu, ta chưa từng sợ hãi điều gì cả.” Sài Chiêu xoay khuôn mặt của Nhạc Hoành qua, buộc nàng phải đối diện với đôi mắt xám của mình. “Duy chỉ những lúc một mình đối diện với nàng, ta mới biết thứ gì là sợ hãi. Ta sợ giống như lần chia tay tại Liêu Châu, biển trời cách biệt, đời này không được gặp nhau nữa; sợ nếu ta đến trễ một bước thì duyên phận của chúng ta đứt đoạn từ đây.”

Nhạc Hoành muốn nhìn thấu chàng trai này, nàng cố gắng nhìn vào đôi mắt xám của y nhưng nó giống như một bức màn khó mà nhìn xuyên thấu được, nàng chỉ có thể nhìn thấy cái bóng đang mâu thuẫn vùng vẫy và không thể trốn thoát của mình.

Dường như Sài Chiêu cảm nhận được Nhạc Hoành bắt đầu thả lỏng sự phòng bị nên nghiêng người hôn nhẹ lên trán nàng. Cảm giác mềm mại ấy khiến cả người nàng lập tức tê dại. Nàng bắt đầu nhớ đến cái đêm ở trong núi sâu, chàng trai này cũng từng ngang ngược ôm mình như thế. Nàng không dám nhúc nhích, sợ rằng lỡ không cẩn thận thì sẽ rơi vào vực sâu mà y giăng ra, không thể thoát ra được.

Giống như giờ khắc này vậy.

“Mũi tên vàng của nàng luôn ở bên cạnh ta, chiếc khóa vàng của ta cũng luôn ở bên cạnh nàng. Rõ ràng nàng còn nhớ đến ta, biết rằng sẽ có một ngày ta tìm được nàng, dẫn nàng đi…” Sài Chiêu chạm vào đôi môi hồng của nàng nhưng không đụng mạnh. “Cha con họ Ân không đáng tin, ta sẽ không để nàng ở đây, nàng chỉ có thể đi theo ta.”

Nhạc Hoành vùi đầu vào chân không lên tiếng. Cơ thể của Sài Chiêu giống như là một cái áo giáp, che chở phía trước người nàng, giữ gìn sự im lặng và ấm áp giữa hai người.

Cứ thế một lúc lâu, thấy trời đã bắt đầu tối, Sài Chiêu đứng dậy, chìa tay ra cho Nhạc Hoành. “Không còn sớm nữa, nếu nàng chưa về thì ta có thể tiện đường đưa nàng về chỗ ta luôn.”

Hắn… chắc chắn hắn đã ểm bùa nàng. Nhạc Hoành không thể kháng cự, chìa tay ra nắm tay Sài Chiêu. Y dùng sức kéo nàng dậy, môi hiện lên một nù cười vui vẻ.

“Ba ngày sau ta sẽ trở về Vân Đô.” Sài Chiêu lên tiếng. “Nàng sẽ cùng đi với ta.”

“Tại sao ta phải cùng đi với ngươi?” Nhạc Hoành nói không chút nghĩ ngợi.

“Mạnh miệng!” Sài Chiêu vẫn không tức giận, chỉ lắc lư cánh tay nàng, nói: “Ta đã nói là sẽ không cho nàng rời xa ta nửa bước, ta đi đâu nàng cũng phải đi theo, dù là chân trời góc biển cũng phải ở bên cạnh ta.”

“Ta đâu có bán thân cho Sài gia, ngươi dựa vào cái gì mà khống chế ta?” Nhạc Hoành không chịu thua, nói.

Sài Chiêu kéo Nhạc Hoành về phía mình một chút, không cho phép nàng từ chối. “Ta và nàng lẽ ra đã thành hôn từ sớm, lần này về cũng nên tổ chức chuyện vui. Làm thê tử của Sài Chiêu ta, ta che chở nàng cả đời không được sao? Ân nhị ca của nàng ấy à, đã trở thành nhị ca thật rồi. Nhạc Hoành, ngoại trừ ta, trên đời này còn có người đàn ông nào dám cưới nàng sao?”

“Muốn ta theo ngươi đi…” Nhạc Hoành hít sâu một hơi, nhìn chàng trai còn cố chấp hơn cả mình này. “Ngươi phải đồng ý với ta ba việc.”

“Hở?” Sài Chiêu sáp đến gần nàng với vẻ rất thích thú. “Nói ra nghe xem nào.”

Nhạc Hoành quay lưng qua không nhìn hắn, cố bảo lòng mình bình tĩnh, nói: “Thứ nhất… đời này kiếp này, ngươi chỉ có thể có một mình Nhạc Hoành ta, nếu phụ ta…”

“Cách biệt mấy năm, hôm nay ta đứng trước mặt nàng, nàng cảm thấy ta sẽ phụ nàng sao?” Giọng của Sài Chiêu rất chắc chắn.

Nhạc Hoành nhất thời nghẹn họng, ngập ngừng một lát rồi nói: “Thứ hai, nợ nước thù nhà, ta ghi khắc chưa bao giờ quên. Sau này ngươi dẫn quân tấn công Lương quốc thì phải mang ta theo, ta muốn chính tay giết Kỷ Minh.”

Mặt mày Sài Chiêu giãn ra rất thoải mái, y đặt tay lên vai nàng, nói: “Chỉ cần nàng không sợ máu me chết chóc thì ta đi đến đâu sẽ mang nàng theo đến đó.”

“Thứ ba…” Nhạc Hoành lắc lắc đầu. “Chuyện thứ ba… ta còn chưa nghĩ ra, đợi ta…”

“Ba chuyện, chứ ba mươi chuyện…” Sài Chiêu mỉm cười nắm tay nàng. “Làm gì có chuyện ta không đồng ý với nàng. Ta và nàng còn có cả đời này, đợi nàng nghĩ ra thì có thể nói với ta.”

Dưới bóng chiều ta, Thôi thúc đứng ngoài cửa ngóng nhìn thật lâu, thấy Sài Chiêu và Nhạc Hoành trở về thì vui vẻ thở phào một hơi.

“Làm phiền Thôi thúc giúp A Hoành thu dọn hành trang.” Sài Chiêu khách sáo nói.

“Cũng không có gì để thu dọn.” Thôi thúc nhìn xung quanh, nói: “Cậu dẫn người đi là được.”

“Thôi thúc!” Nhạc Hoành quýnh lên. “Con nói sẽ đi lúc nào chứ? Thúc cũng giúp hắn sao? Hay là thúc chê con phiền phức nên mới đuổi con đi?”

“Gái lớn gả chồng, có gì phải xấu hổ.” Thôi thúc nhìn Sài Chiêu đang mỉm cười, hai người đàn ông đều có đôi mắt đầy ẩn ý, nhìn chằm chằm vào đối phương không chịu rơi vào thế hạ phong. “Sài thiếu chủ sẽ đối xử tốt với con.”

Nhạc Hoành vừa xấu hổ vừa tức giận liếc Sài Chiêu một cái, chạy vào trong phòng mình, đóng chặt cửa không dám lên tiếng. Sài Chiêu nhìn theo bóng nàng cười khẽ vài tiếng rồi gật đầu chào Thôi thúc, quay người ra về.

Từ xa nhìn thấy Vân Tu và Lý Trọng Nguyên đang đến. “Nhạc tiểu thư, cô ấy…” Lý Trọng Nguyên dò hỏi.

“Ba ngày sau sẽ đi với chúng ta.” Sài Chiêu quay đầu lại nhìn căn nhà phía sau.

“Thật à?” Lý Trọng Nguyên rất vui mừng. “Vậy là quá tốt rồi, thuộc hạ chúc mừng thiếu chủ.”

Còn Vân Tu thì lại không có vẻ vui mừng, do dự chút rồi nói: “Thiếu chủ, hay là hai người về trước, thuộc hạ ở lại trông chừng thiếu phu nhân?”

Lý Trọng Nguyên không vui, nói: “Thiếu phu nhân cần gì ngươi trông chừng?”

“Ta lo…” Vân Tu muốn nói lại ấp úng. “Tính cách của thiếu phu nhân rất quật cường, chuyện không thích e là không dễ gì nghe theo. Nếu như… mấy ngày nay thiếu phu nhân lén chạy mất thì chúng ta biết đi đâu tìm cô ấy? Ta ở lại đây, thiếu chủ cũng có thể yên tâm hơn.”

“Nếu trái tim của ở đây, có thể giữ được nhất thời cũng không giữ được cả đời.” Mặt Sài Chiêu không đổi sắc, nói: “A Hoành sẽ không trốn. Đi thôi!”