Chương 157: Quyết Đánh Đến Cùng

Lương cung, Phượng Loan điện.

Ân Sùng Húc như một cái xác không hồn bước đi trong hoàng cung đến trước Phượng Loan điện, mặt trời đã lên cao, tấm biển màu vàng phản xạ ánh sáng chói mắt, Ân Sùng Húc dùng tay che đôi mắt đã nhắm tịt, tập tễnh leo lên thềm đá Phượng Loan điện, nhìn long ỷ xa xa trong điện, lòng trăm mối ngổn ngang.

“Hoàng thượng lên điện thật là sớm.” ngoài điện Ân Sùng Quyết cao giọng chào, “Nước có được vị vua chăm chỉ, cần cù như vậy chắc chắn sẽ tồn tại thiên thu vạn đại.” thấy đại ca không đáp lại mình, Ân Sùng Quyết bước đến gần thêm cách Ân Sùng Húc tầm nửa trượng quỳ gối xuống nói: “Đại lễ đăng cơ ngày 8 tháng 6 thần đã chuẩn bị chu đáo, nghi lễ trong đó có nhiều thứ thần cũng không hiểu lắm, cho nên đã giao cho cựu thần Lương quốc xử lý, cha nhìn qua cũng hài lòng, tin rằng sẽ vừa lòng hoàng thượng.”

“Cha thấy được thì cứ thế mà làm đi.” Ân Sùng Húc mặt không biến sắc, “Ngày mùng 8 tháng 6... Hôm nay ngày mấy?”

“Hôm nay...” Ân Sùng Quyết đáp, “Hôm nay là ngày mùng 4 tháng 6, cũng còn ba ngày...”

“Ba ngày...” Ân Sùng Húc suy tư lẩm bẩm nói, “Ba ngày...”

Ân Sùng Húc thu hồi vẻ thất thần, nhìn vẻ đắc ý của Ân Sùng Quyết, một lúc lâu không nói gì. Ân Sùng Quyết bị hắn nhìn như vậy có chút bất an, dập đầu nói: “Hoàng thượng nếu không còn chuyện gì khác, thần xin lui xuống trước.”

“Chậm đã.” Ân Sùng Húc gọi hắn lại.

Ân Sùng Quyết giật mình dừng bước, nghiêng người nhìn đại ca đứng trước long ỷ, “Hoàng thượng còn có việc gì sao?”

“Trời vừa mới sáng.” Ân Sùng Húc vuốt ve hoa văn chạm khắc hình rồng trên long ỷ, “Đệ tới Phượng Loan điện... làm gì?”

“Thần...” Ân Sùng Quyết run rẩy trong lòng nhưng sắc mặt vẫn là trấn định tự nhiên, “Nghe nói hoàng thượng hôm qua cả đêm chưa ngủ, trong lòng lo lắng, cho nên nghĩ rằng nhất định hoàng thượng ở đây...”

“Hôm trước cha có nhắc với ta.” Ân Sùng Húc tung vạt áo ngồi trên long ỷ, mắt nhìn xuống vẻ mặt lợi hại của đệ đệ, Cha mong muốn...Lúc ta lên ngôi, ở trước mặt văn võ bá quan phong đệ làm Hoàng Thái đệ...”

—— “Thần không dám!” Ân Sùng Quyết phịch một tiếng quỳ xuống đất, cúi đầu khẩn trương nói, “Thần không dám!”

Ân Sùng Húc nhìn đệ đệ mình đã che chở hơn chục năm, ngày xưa vui vẻ hoà thuận như hiện lên trước mắt, Ân Sùng Húc nhớ khuôn mặt trẻ con vô lo vô nghĩ của đệ đệ, nhưng trước mắt hắn hôm nay, đệ đệ này thật là thâm sâu khó dò không thể khinh thường, nhìn lâu một chút, ngực sẽ sinh cảm giác e ngại.

Thấy Ân Sùng Húc không nói thêm gì đi nữa, Ân Sùng Quyết khiếp sợ ngẩng đầu, thấp giọng khiêm tốn nói: “Đây cũng không phải ý của thần... Hoàng thượng tuyệt đối không nên hiểu lầm, thần tử chính là thần tử, tuyệt đối không có bất kỳ ý đồ không an phận nào. Cha chẳng qua là thuận miệng nói một chút, hoàng thượng... Không nên coi là thật!”

“Có vẻ như không phải là cha tuỳ ý nói đâu.” Ân Sùng Húc buồn bã nói, “Người mong đợi rất nhiều vào đệ, từ nhỏ đến lớn đều chăm lo dạy dỗ tỉ mỉ, còn nói … đứa con út là đệ, giống người, rất hiểu ý người.”

Ân Sùng Húc sợ hãi, vội vàng dập đầu không dám lên tiếng, khoảnh khắc này, đại ca thường ngày thật thà chân chất của hắn lại có thể khó dò thế này, quả là ai ngồi trên long ỷ cũng bị ma lực hấp dẫn ….mới một chút đã khiến người ta sợ hãi trong lòng, … sau này ngồi lâu chút nữa … sợ là?

“Làm người, tất nhiên phải hiếu thuận, hiếu thuận thế nào, chính là hiếu kính, thuận theo.” Ân Sùng Húc tiếp tục nói, “Nhưng đợi ta thực sự đăng cơ xưng đế, có một số việc, muốn thuận, cũng không thuận, bởi vì trong mắt ta không còn là chỉ có một Ân gia, mà là... Thiên hạ.”

Lồng ngực Ân Sùng Quyết có chút hồi hộp, đầu càng thêm cúi thấp.

“Ta không có dự định thuận theo ý cha lập đệ làm Hoàng Thái đệ.” Giọng Ân Sùng Húc vẫn trầm ổn không chút gợn sóng, “Vả lại, biết đâu có thể gặp lại Thành nhi và Mục Dung, ta đang thời kỳ thiện niên, nóng lòng lập trữ làm gì? Sùng Quyết đệ nói coi?”

—— “Hoàng thượng... Nói rất đúng.” Ân Sùng Quyết lặng lẽ nói.

“Vậy liền để đệ đi nói với cha đi.” Ân Sùng Húc cụp mi mắt, “Đệ biết cần phải nói thế nào.”

—— “Thần... Minh bạch.”

Lương đô, trên đường lớn.

Suốt dọc đường Nhạc Hoành đều thất thần, cương ngựa nắm trong tay tuột xuống cũng không nhận ta, Bạch Long thở phì phò ghé sát lại dụi đầu vào người nàng, Nhạc Hoành cũng không có thấy.

Vân Tu thấy nàng đầy tâm sự cũng không dám lên tiếng, cúi đầu nhìn đá xanh lát đường dưới chân.

“Mì vằn thắn nóng thơm ngon đây, mì đây.”

Đầu đường tiếng rao vang dội, Vân Tu nuốt nước miếng, nhịn không được liếc nhìn, dạ dày cũng hưởng ứng réo lên.

Nhạc Hoành đang đờ đẫn bỗng dừng bước, nhìn về phía quán hàng rong nói, “Đi, ta cũng đói bụng, nhịn cả đêm giờ đúng là uỷ khuất cho chúng ta, mau đi ăn mì thôi.”

“Hay quá.” Vân Tu vô tay, “Ăn no có sức, tin rằng chỉ hai ngày chúng ta đã đến bờ sông Hoài.”

Nhạc Hoành cười khổ, vượt qua Bạch Long theo Vân Tu đi đến bên quán mì, chỉ chốc lát hai bát mì nóng hôi hổi đã đưa lên, Vân Tu không thổi hơi nóng đã gắp từng đũa mì lớn mà ăn, không ngừng gật đầu, “Đồ ăn ở miền Nam thực là ngon quá đi, ngày trước thiếu phu nhân ở Thương Châu, chắc là nếm qua không ít đồ ăn ngon rồi.”

Nhạc Hoành khuấy đều nước dùng hải sản hớp một ngụm nnói, “Thương Châu chưa tính là phía Nam, đồ ăn cũng gần giống như Đại Chu, nhưng ở Tuy Thành...” giọng Nhạc Hoành bất giác thấp xuống

Vân Tu nghe được ý tứ, rung đùi đắc ý ăn càng thêm hăng hái.

“Ăn xong thì sớm lên đường thôi.” Nhạc Hoành liếc nhìn bát mì đã thấy đáy của Vân Tu nói.

“Ồ!” Vân Tu húp ngụm nước cuối cùng trong bát nói.

“Chạy! Mau tránh ra, mau tránh ra!” cửa Bắc thành Lương đô bỗng có một đoàn ngựa xông ra, quân sĩ dẹp mở đường lớn tiếng hô, “Mau tránh ra! Không được cản đường. Cấp báo! Cấp báo!!”

Bạch Long và Ngọc Tiêu Dao bị mấy con ngựa hung hăng chạy tới doạ cho sợ, đáp móng ngựa hí dài. Vân Tu đứng dậy dỗ Ngọc Tiêu Dao, mắt liếc nhìn quân sĩ nói, “Sáng sớm đã hoảng hốt chạy vào trong cung, nhất định không có chuyện tốt gì.”

Nhạc Hoành nhắm mắt suy nghĩ sâu xa, chợt mở mắt ra nói: “Xem ra công chúa không khuyên được Sài Chiêu, chàng vẫn xuất binh đuổi theo chúng ta, cấp báo vừa rồi, … nhất định là quân tình, … Sài Chiêu chắc là đã dẫn quân đến Ung Thành, vượt sông Hoài...”

“Vậy chúng ta nên làm thế nào?” Vân Tu nhìn dân chúng mới bị kinh sợ đang hoảng hốt thở dốc, xoa xoa tay có chút rục rịch nói, “Hay là chúng ta không cần vội ra khỏi thành nữa, thật vất vả mới đến nơi … Cũng phải...”

Nhạc Hoành khẽ búng mặt bàn, nhẹ giọng nói: “Vậy... Lưu lại mấy ngày, yên lặng theo dõi biến động … ngày 8 tháng 6 Ân Sùng Húc sẽ đăng cơ xưng đế … Ngày mùng 8 tháng 6... vậy chờ đến ngày đó đi!”

Đoàn ngựa chạy đi khôi phục lại vẻ náo nhiệt của khu chợ, bách tính Lương đô cũng không hiểu gì, tiếp tục cuộc sống của mình, bầu trời mây cao bay bổng khó dò.

Lương cung, Phượng Loan điện.

“Sài Chiêu lại đến nhanh vậy sao?” Trong triều chư thần xì xào bàn tán.

“Binh tiến thần tốc, trước đây Sài Chiêu mới đăng cơ đã phái người tiếp tục công Lương, Sài Chiêu tinh thông binh pháp mưu lược, tất nhiên làm gì cũng nắm chắc …”

“Xem ra lại một trận máu tanh rồi…”

Thấy phụ tử Ân gia vào Phượng Loan điện, đám người đang xì xào đều nhất tề im lặng, cúi người nghênh đón.

Ân Khôn và Ân Sùng Quyết dừng chân trước đám quần thần, Ân Sùng Húc bình tĩnh đi thẳng vào long ỷ trong điện, xoay người ngồi xuống, ngạo nghễ nhìn mọi người dưới điện.

Không đợi Ân Sùng Húc lên tiếng, Ân Sùng Quyết đã liếc mắt nhìn quần thần trên điện thản nhiên nói, “Chư vị đại nhân không cần lo lắng, Sài Chiêu dẫn binh đã đến Ung Thành bên bờ sông Hoài là thật, nhưng thế thì sao?” Ân Sùng Quyết cười khinh thường, “Ta cùng với hoàng thượng sớm đã có an bài, Ung Thành có hơn một vạn tinh binh trấn thủ, cho dù Sài Chiêu anh dũng thiện chiến, cũng là bất lực, trong tay chỉ có ba bốn vạn người, lấy gì đối kháng với hơn trăm ngàn binh sĩ của Ân gia? Chỉ sợ chuyến này đi mà không về được.”

“Ân tướng quân nói không sai...” Có người khiếp sợ nói, “Chỉ là... thủ quân Ung Thành phần lớn là người cũ của Sài Chiêu... nếu bọn họ thấy chủ cũ của mình tự tay cầm binh... Vạn nhất phản chiến thì phải làm thế nào?”

“Điểm này các vị không cần lo lắng!” Ân Sùng Quyết trấn định nói, “Không cần nói đến thủ lĩnh thủ Ung Thành là những người đắc lực nhất Ân gia, Ân Sùng Quyết ta cũng sẽ nhanh chóng dẫn binh đến Ung Thành giao chiến với Sài Chiêu. Chư vị đại nhân chớ quên —— đã gần đến tháng 7, mùa nước lên... Sông Hoài tháng 7 sẽ có lũ... nếu là đến tháng 7 mà bọn chúng vẫn chưa hạ được Ung Thành, mấy vạn đại quân sẽ phải dùng mạng để tế thần sông rồi...” Ân Sùng Quyết lộ ra vẻ đắc ý, nhìn về phía Ân Sùng Húc vẫn trầm mặc, cúi đầu cung kính nói, “Hoàng thượng, đợi sau lễ đăng cơ của người, thần nguyện đi Ung Thành, đánh bại nhân mã Đại Chu!”

Ân Sùng Húc đã mấy ngày chưa ngủ, khuôn mặt vốn góc cạnh giờ đây cũng hốc hác, đôi mắt trũng sâu lại đầy thần sắc, nhìn vẻ mặt tự tin của đệ đệ nói: “Nếu đệ đã chọn người thủ Ung Thành thì tất nhiên đã có phần nắm chắc, tại sao còn phải tự mình đi Ung Thành, cứ an tâm ở lại Lương đô đi.”

—— “Hoàng thượng!” Ân Sùng Quyết sửng sốt, “Lời tuy như vậy... Thần vẫn muốn tự mình gặp Sài Chiêu một lần.”

“Sài Chiêu chẳng qua mang theo chút tàn quân, cũng phải để đích thân đệ đệ của hoàng thượng ra tay sao?” Ân Sùng Húc thẳng thắn nói: “Chỉ sợ thật sự phái đệ đi Ung Thành, người ngoài nói là Ân gia thực sự e ngại Sài Chiêu … ngược lại sẽ tổn hại mặt mũi của Ân gia, bị người ta cười chê.”

—— “Hoàng thượng...” Ân Sùng Quyết nhìn phụ thân cầu cứu lên tiếng ủng hộ, nhưng Ân Khôn không có lên tiếng

“Cũng chỉ còn hơn 10 ngày là mùa nước lũ lên.” Ân Sùng Húc cụp mắt nói, “Ung Thành chỉ cần chống đỡ hơn 10 ngày là có thể không đánh mà thắng … ta đây còn không phải lo, Sùng Quyết lại lo lắng gì chứ?”

Ân Sùng Quyết nghẹn lời, nắm chặt lòng bàn tay căm giận lui qua một bên.

“Thứ Sùng Quyết cần để ý là lễ đăng cơ ba ngày tới, ta rất kỳ vọng vào đệ.” Ân Sùng Húc cười nhạt nói, “Còn những chuyện khác ta đều có trù tính, đệ không cần nhọc lòng.”

Người trên đại điện nhìn hai huynh đệ giằng co nhau, nhất thời không biết làm thế nào, tóm lại chuyện chiến sự ở Ung Thành ra sao, càng không có ai dám lên tiếng, bởi vì không có ai biết, ngoại trừ huynh đệ nhà họ Ân, còn có ai có thể chống đỡ được Sài Chiêu?

Một nơi khác ở Lương cung.

—— “Đại ca nói vậy là có ý gì!” Ân Sùng Quyết tức giận giật cành cây bên cạnh, hung hăng ném xuống đất cả giận nói, “Cha, hôm nay trên điện Phượng Loan người cũng ở đó, đại ca chỉ nói mấy câu, đã bảo con không cần nhúng tay vào chuyện kháng địch mạnh, … Sài Chiêu tuy binh mã ít, nhưng khả năng của hắn thế nào cha cũng rõ, nếu Ung Thành bị hạ, nhất định ngôi vị của đại ca khó mà vững được, thái độ của đại ca hôm nay khiến con nghi ngờ…” Mắt Ân Sùng Quyết loé sáng, ghé sát vào tai Ân Khôn thì tầm, “Nghi rằng đại ca không để ý đến cái long ỷ kia, … đại ca,đang chờ Sài Chiêu dẫn quân hạ Lương đô, rồi sau đó chắp hai tay nhường tất cả mọi thứ mà Ân gia đang có cho Sài Chiêu.”

Ân Khôn nhìn con trai út, vuốt râu nói: “Ba ngày nữa đại ca con sẽ xưng đế, nếu thật sự là như con nói, thì hành động của nó là vì cái gì? Lúc đầu trước mặt mọi người nó bị ép phải đăng cơ, nếu nó đã hứa với mọi người, thì nó không dám thất hứa đâu. Nhưng cha lại thấy, những lời hôm nay trên điện Sùng Húc nói với con, không phải như con nghĩ đâu.”

“Cha!” Ân Sùng Quyết vội la lên, “Cho dù có thế nào, nhất định cha phải khuyên bảo đại ca để con dẫn binh đi chặn Sài Chiêu!”

“Việc này không vội.” Ân Khôn úp mở nói, “Lúc này quan trọng nhất vẫn là việc đăng cơ của Sùng Húc, còn có chính là... lập hay không lập con làm hoàng thái đệ nó đều đã có chủ ý, cha thật lòng khuyên con mấy câu, trước mắt, con cứ theo ý đại ca con đi, chớ có tranh giành với nói... Ý của cha, con hiểu chứ.”

Ân Sùng Quyết vẫn muốn nói gì, bên tai xẹt qua “Hoàng thái đệ” ba chữ...”Đại ca...hình như không có ý định lập con làm hoàng thái đệ …”

Ân Khôn rút từ trong tay áo ra một cuộn chiếu chỉ vàng óng, đưa tới tay Ân Sùng Quyết nói, “Tự con xem đi.”

Ân Sùng Quyết do dự mở ra, dựa vào ánh sáng từ đèn lồng xem kỹ, “…Đệ đệ của trẫm Sùng Quyết, văn võ song toàn, công dức sánh ngang trời, lập làm hoàng thái đệ, thái tử của Lương quốc … cha … Chuyện này...”

“Sùng Húc không tình nguyện.” Ân Khôn nói, “Đổi lại là ai, cũng đều không muốn cả. Nhưng mỗi một chữ trên thánh chỉ này đều do cha viết ra, nó không muốn cũng phải chịu. Cha là cao nhất, cho dù Sùng Húc làm hoàng đế, cũng tuyệt đối không dám kháng lại ý tứ của cha. Vị trí hoàng thái đệ này là cha dự tính cho con, những gì cha mới nói với con, nếu con hiểu, thì trước mắt đừng có chống lại ý tứ của đại ca con. Con nhìn xa trông rộng, mưu cao kế sâu,, bị người khác dè chừng cũng phải. Cho dù Sùng Húc có thật thà chân chất thì cũng có tâm cơ... Cha cũng không tin Sài Chiêu có thể hạ được Ung Thành trước ngày nước lên, tạm thời con cứ chờ thêm vài ngày, chờ đăng cơ đại điển vừa qua, khi đó con sẽ chân chính là hoàng thái đệ...”

Ân Sùng Quyết nhìn chằm chằm cuộn thánh chỉ khó mà rời mắt khỏi ba chữ “Hoàng thái đệ”, đem thánh chỉ cuộn lại rồi đưa về tay Ân Khôn, thấp giọng nói: “Vậy... Trước mắt cứ theo ý của cha …”

Ân Khôn dùng sức đè vai Ân Sùng Quyết, gật đầu khen: “Người làm việc lớn, biết tiến biết lùi, Ân Sùng Quyết con tuân theo ý trời, cha cảm thấy thực sự vui mừng!”

Bên bờ sông Hoài ngoài Ung Thành.

Quân sĩ Đại Chu hăng hái vượt sông Hoài, gió hè thổi vù vù, cánh Hoa Mạn Đà theo gió bay xuống lòng sông, vùi lấp hỗn độn trên cát, dưới đáy sông, hoá thành phù xa mùa xuân. Sài Chiêu rút trường kiếm bên hông ra, xẹt một cái chặt đứt cành cây Mạn Đà, cành cây vùi vào đáy sông Hoài trôi mất.

Sài Chiêu nhìn thế nước ngày càng hung hãn của sông Hoài, đương nhiên y biết, chỉ còn nửa tháng nữa là đến mùa nước lên, trong vòng nửa tháng nếu không hạ được Ung Thành, thì Đại Chu hoàn toàn thua trong trận chiến này. Ung Thành nguy nga hùng vĩ, bố thủ nghiêm mật khó phá, nhưng Sài Chiêu biết, y phải làm được, cũng chỉ có thể hạ được thành, nước sông phía sau như hổ rình mồi nhấn chìm thuyền n bất cứ khi nào … bên kia Ung Thành … Sài Chiêu sờ túi đựng tên dưới bụng ngựa, yêu quý lấy Kim Vũ tiễn ra …ngoài thành Liêu Châu, đây là tín vật đính ước y lấy từ trên người Nhạc Hoành xuống, Sài Chiêu biết, bọn họ đã gặp lại một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai, cuộc đời sau này cũng sẽ không bao giờ xa nhau

Sài Chiêu nắm chặt Kim Vũ tiễn, cao giọng ra lệnh, “Truyền khẩu dụ của trẫm, mọi người lưu lại 10 ngày, đồ đạc còn lại đều vứt hết xuống sông Hoài, không mang theo nhiều.”