Hoa tuyết lạnh thấu xương bao phủ khuôn mặt Thẩm Khấp Nguyệt lạnh băng, nàng ta run rẩy nhìn thiên lao sâu không thấy cuối, đột nhiên thê lương gào khóc lớn.
—— “Đi vào!”
Thủ vệ đẩy Thẩm Khấp Nguyệt chạy vào thiên lao tối đen, lạnh giá đến tận cốt tuỷ ngưng lại trên khuôn mặt Thẩm Khấp Nguyệt, trên vách tường ánh nến lập loè ra những tia sáng quỷ dị chiếu lên khuôn mặt hai thị bệ hung hãn, tựa như la sát.
Cuối thiên lao, Lý Trọng Nguyên ngồi xếp bằng ngơ ngác nhìn bóng người đang chậm rãi đến gần, tiếng xích chân va chạm càng lúc càng gần, ánh nến phản chiếu lên khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp kia, hoảng hốt như nửa đêm ở nghĩa địa u linh.
Lý Trọng Nguyên nhìn ro người tới, chợt đứng lên lao đến cửa phòng giam, trợn to hai mắt nhìn thật kỹ. Thẩm Khấp Nguyệt cũng nhìn thấy Lý Trọng Nguyên, trên vai mái tóc ngày thường gọn gàng tỉ mỉ giờ phút này rối tung bơ phờ, trên khuôn mặt vàng kệch không còn vẻ tuấn tú, ngập vẻ nghèo hèn xấu xí.
Lý Trọng Nguyên vươn tay, miệng gào thét đau đớn: “Tịnh … Tịnh nhi!”
“Tịnh nhi?” Thẩm Khấp Nguyệt thất vọng lẩm bẩm, “Ngươi nghèo hèn đến vậy, trong lòng suy nghĩ, lại vẫn là Sài Tịnh...”
“Tịnh nhi!” Lý Trọng Nguyên khóc nức nở gọi tên Sài Tịnh, “Thả ta, thả ta ra!”
Sài Tịnh làm như không nghe thấy tiếng Lý Trọng Nguyên gào khóc, nhẹ giọng nói với Thẩm Khấp Nguyệt, “Hắn ở phía trước, đi tìm hắn đi.”
Thẩm Khấp Nguyệt xoay người quỳ gối dưới chân Sài Tịnh, dập đầu đầu nói: “Công chúa, Khấp Nguyệt biết sai rồi, Khấp Nguyệt chỉ là một cô gái yếu đuối, kiếp này cũng sẽ không còn tương lai gì, tiểu nữ nguyện ý tự hủy dung mạo, đi Thương Sơn cũng được, am ni cô cũng tốt... Đi đâu cũng được, cầu xin công chúa đừng giam tiểu nữ ở đây, tiểu nữ không muốn... Không muốn cùng một chỗ với nam nhân kia!”
Lý Trọng Nguyên kinh ngạc dừng kêu khóc, trầm mặc trong chốc lát lại lớn tiếng hét, “Thẩm Khấp Nguyệt, hài tử, hài tử của ta đâu?”
“Hài tử?” Thẩm Khấp Nguyệt cúi đầu hừ nói, “Ta sao lại sinh hài tử của ngươi... Hài tử đã không còn... Từ ngày ngươi gặp chuyện, đã không còn hài tử... Đã không có.”
“Hài tử của ta... Hài tử...” Lý ngã xuống mặt đất ngồi bất động, “Đã không còn... Cái gì cũng không có... Không có hi vọng...”
“Sớm đã không có hi vọng rồi!” Ân Sùng Quyết nhìn chằm chằm Lý Trọng Nguyên như con kiến hôi nói: “Ngươi vốn không nên hi vọng gì.”
Tuy chán ghét Lý Trọng Nguyên nhưng Vân Tu không đành lòng nhìn hắn bị lăng mạ, cản Ân Sùng Quyết nói: “Đừng nói nữa, quên đi.”
Ân Sùng Quyết còn muốn xả giận, Vân Tu có chút bực mình kéo hắn mộtc ái, nâng cao giọng nói: “Ta bảo ngươi đừng nói nữa cơ mà.”
“Công chúa!” Thẩm Khấp Nguyệt kéo góc áo Sài Tịnh khóc lóc nói: “Tiểu nữ không muốn ở đây, không muốn cùng một chỗ với hắn, công chúa…”
Từ trong tay áo Sài Tịnh lấy ra một tờ chiếu chỉ, lạnh lùng ném xuống chân Lý Trọng Nguyên, quay người đi nói: “Hoàng thượng ân chuẩn cho bản cung hưu phu, chiếu thư này cho ngươi.. từ nay … bản cung và ngươi không còn bất kỳ quan hệ gì …”
“Tịnh... Tịnh nhi...” Lý Trọng Nguyên nhặt chiếu chỉ lên, chưa nhìn đã xé rách thành mảnh nhỏ, tung cao lên nói, “Ta không tiếp, ta không tiếp hưu thư gì cả! Tình cảm bao năm của chúng ta, ta không tin, ta không tin nàng có thể mặc kệ ta, ta không tin!”
“Bổn cung không có giận ngươi.” Sài Tịnh chậm rãi đi ra phía ngoài cửa, “Là ngươi … quên ta…”
“Dẫn Thẩm Khấp Nguyệt vào đi.” Ân Sùng Quyết chỉ vào phòng giam đối diện Lý Trọng Nguyên nói.
Thủ vệ đẩy mạnh Thẩm Khấp Nguyệt vào trong phòng giam, Thẩm Khấp Nguyệt ngã xuống đất, ôm chặt cửa sắt cao giọng hô, “Công chúa, công chúa thả tiểu nữ ra. Thả ra! Công chúa …”
—— “Tịnh nhi... Tịnh nhi...”
Sài Tịnh bước từng bước rời khỏi thiên lao, không quay đầu lại nữa.
Vân Tu vội vàng muốn đuổi theo Sài Tịnh rời đi, thấy Ân Sùng Quyết xách đến một chậu thép đã nung chảy, đặt ở trước cửa phòng giam Lý Trọng Nguyên. Vân Tu khiếp sợ nhìn Ân Sùng Quyết nói: “Ngươi … ngươi muốn …”
Ân Sùng Quyết giơ hai tay lên, từng gáo múc nước thép nóng chảy tưới lên khoá trên cửa sắt, trong không gian yên tĩnh, vang lên tiếng xèo xèo kinh người.
Lý Trọng Nguyên nhìn chằm chằm, ngửa đầu điên cuồng gào thét …
“Ai cho ngươi làm vậy?” Vân Tu tức giận nói, “Công chúa hay là hoàng thượng?”
“Không phải là công chúa, cũng không phải hoàng thượng.” Ân Sùng Quyết cười lạnh nhìn khuôn mặt dữ tợn của Lý Trọng Nguyên, “Là ý của bản hầu gia.”
“Không ai hạ lệnh, ngươi lại dám tự ý làm nóng chảy khoá sắt.” Vân Tu chỉ vào Ân Sùng Quyết tức giận nói: “Ngươi thật to gan!”
“Vân tướng quân cho rằng Lý Trọng Nguyên còn có ngày được thả ra sao?” Ân Sùng Quyết giả vờ kinh ngạc nói, “Hắn chỉ có thể chết già ở đây, khoá sắt có hỏng hay không, có gì khác nhau chứ?”
“Nhưng mà...” Vân Tu muốn nói lại thôi.
“Vừa rồi công chúa cũng nói như vậy.” Ân Sùng Quyết ngạo nghễ nói: “Cho dù Vân tướng quân bẩm báo với hoàng thượng, người cũng tuyệt đối không trách tội ta.”
Vân Tu nửa nhếch miệng nói không ra lời, giận dữ liếc nhìn Ân Sùng Quyết xoay người nói: “Ngươi, tự giải quyết cho tốt đi!”
Thấy Vân Tu rời khỏi, Ân Sùng Quyết hướng người phía sau phất tay một cái, mọi người thuận theo đi ra khỏi thiên lao, trong thiên lao rộng lớn chỉ còn ánh mắt lợi hại của Ân Sùng Quyết doạ Lý Trọng Nguyên đã sắp nổi điên.
Lý Trọng Nguyên ngừng gào thét, đấu mắt với Ân Sùng Quyết không chớp nói: “Chuyện ta làm chưa thành, Ân gia sẽ dẫm vào con đường của ta … có phải không?”
“Người bên ngoài nói ngươi sắp điên rồi, bản hầu gia lại nhìn rất rõ.” Ân Sùng Quyết tới gần hắn cười nói: “Lý Trọng Nguyên sao mà điên được, ngươi a, so với bất kỳ ai đều tỉnh táo hơn.”
“Ngươi đấu không lại hắn.” hai mắt Lý Trọng Nguyên hiện ra âm ngoan, “Ta ở đây chờ ngươi, cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ đợi được ngươi! Chỉ là không biết, khi đó, sẽ là ai... Dùng nước thép phá chảy khoá của ngươi! Ngươi nói, xem có phải là Sài Chiêu, Sài Chiêu hay không, ha ha ha ha!”
Ân Sùng Quyết chắp hai tay sau lưng nhìn Lý Trọng Nguyên cười điên loạn, chớp mắt nói: “Cho dù có chết, bản hầu gia cũng không để mình rơi vào tình cảnh của ngươi. Ngươi đợi không được ta đâu. Bản hầu gia hứa với ngươi.” Ân Sùng Quyết thấp giọng nói: “Nếu ta thành đại nghiệp, ta sẽ trở lại thăm ngươi, được không?’
Lý Trọng Nguyên chợt nắm chặt cửa sắt, dùng hết khí lực nói, “Ngươi nhất định phải đến thăm ta. Ta muốn ngươi chính miệng mình nói cho ta biết, Sài Chiêu chết như thế nào. Không đúng …” Lý Trọng Nguyên lắc đầu nói: “Hắn không thể chết … hắn không được chết … ta muốn … ta muốn ngươi bắt hắn giam cùng ta … ở trong thiên lao, có hắn cùng sẽ vui vẻ đến cỡ nào.
Ân Sùng Quyết liếc Lý Trọng Nguyên điên loạn lần cuối, cười lớn xoay người rời đi.
“Đời người như cuộc chơi, công danh lợi lộc là hư vô, chung quy là đùa giỡn hoang đường vô lý …” Thẩm Khấp Nguyệt co lại trong góc nhà lao, khẽ ngâm nga khúc ca Giang Nam, “Thanh y thay đổi, nửa đời cô lập, thời gian thoảng qua, …”
“Đừng hát nữa, đừng hát nữa!” Lý Trọng Nguyên bịt lỗ tai phẫn nộ quát, “Câm miệng, câm miệng! Đều do ngươi, đều do ngươi, ngươi hại ta, hại ta... Đều là ngươi! Câm miệng a!”
—— “Đào kép phong lưu, nhạc không tư buồn, hồng nhan đầu bạc, trăng tàn phiêu lưu...” Thẩm Khấp Nguyệt ôm đầu gối khẽ lẩm bẩm, “Ca ca, huynh tới mang Khấp Nguyệt đi thôi...”
Thẩm Khấp Nguyệt bò đến gần Lý Trọng Nguyên, mắt sao đau khổ nhìn hắn nói: “Ngươi có giúp ta hay không?”
—— “Cút!” Lý Trọng Nguyên cả giận nói, “Cút a!”
Thẩm Khấp Nguyệt lại ngượng ngùng bò về góc phòng, khẽ lẩm bẩm, “Ca ca, hắn không muốn giúp muội. Ca ca, huynh giúp muội, giúp muội đi.”
Thẩm Khấp Nguyệt chợt cười nũng nịu, hân hoan nói, “Ca ca và Khấp Nguyệt cùng chung một mạng, huynh nhất định sẽ giúp muội.”
Thẩm Khấp Nguyệt rút dây buộc tóc ra, mái tóc dài đến mắt cá chân bung xuống, Thẩm Khấp Nguyệt yêu thương vuốt ve mái tóc mình, miệng vẫn hát. Cứ vậy hồi lâu, Thẩm Khấp Nguyệt nâng mấy lọn tóc lên, ghé sát vào chóp mũi tham lam hít ngửi.
Lý Trọng Nguyên hờ hững nhìn động tác quái dị của nàng ta, lạnh lùng xoay người sang chỗ khác không nhìn nữa.
Thẩm Khấp Nguyệt đem tóc dài quấn quanh ở cái cổ mảnh mai của mình, tựa như tấm vải đen ngòm. Thẩm Khấp Nguyệt quấn chặt mái tóc, chậm rãi nhắm mắt nói: “Ca ca nói không sai, chúng ta cùng một mạng, ai chết rồi, còn lại người kia, cũng là không sống nổi...”
Tiếng rên càng lúc càng thảm thiết, mơ hồ có thể nghe được tiếng nức nở, Lý Trọng Nguyên nhịn không được quay đầu, một màn trước mắt khiến hắn kinh sợ ngã xuống đất, Thẩm Khấp Nguyệt dùng tóc quấn chặt cổ mình, hai tay ra cứ kéo ở hai đầu, hai mắt trợn ngược tựa muốn nổ tung,, gương mặt đen thui, trong miệng ô ô khó mà thở được.
Thấy Lý Trọng Nguyên nhìn mình, Thẩm Khấp Nguyệt cố nặn ra nụ cười khó lường cuối cùng, khoé miệng lệch đi, ánh mắt lúc hấp hối dừng lại trên khuôn mặt sợ hãi của Lý Trọng Nguyên…
Trong thiên lao, tiếng sau cao hơn tiếng trước tuyệt vọng văng vẳng nơi góc tường..
“Có người chết … có người chết … có người chết..”