Nhạc Hoành nhìn về phía trạm dịch, ánh mắt loé lên tia lạnh lẽo, “Là kẻ nào có ý đồ với chúng ta? Kỷ Minh vẫn trốn ở Lương Đô, không thể nào là người của hắn. Lẽ nào… là hắn ta?”
Sài Chiêu chậm rãi khép đôi mắt xám, “Ta cũng không muốn tin là hắn, nhưng… cũng chỉ có thể là hắn…”
Tống Khải giữ trọng trách bảo vệ phu thê Kỳ vương, thấy con đường phía trước khó lường lòng cũng có chút kinh hoảng, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn xung quanh, không dám thở mạnh.
Chẳng qua mới đi được hơn một dặm, thị vệ đi đầu đã ngã khỏi lưng ngựa, con ngựa hí một tiếng cũng ngã xuống đất, móng ngựa bị dị vật cắm vào, máu bắn tung toé, khiến nó rú liên hồi phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
“Có mai phục!” Vân Tu rút đoản đao ngậm trong miệng ra, hét lớn một tiếng, “Bảo hộ thiếu chủ và thiếu phu nhân!” Lời vừa xong, ngón tay Vân Tu đã nắm chắc đoản đao, tựa như tia chớp trong nháy mắt đã phóng vào rừng rậm, từ trên cây cao trong rừng vang lên tiếng kêu thảm thiết của thích khách bịt mặt, ngực lộ ra nửa đoạn chuôi đao.
Vân Tu rút đoản kiếm từ trong tay áo ra, tay kia kéo dây cương Nhạc Hoành, “Theo sát ta.”
Chỉ trong chốc lát, tiếng mũi tên vụt qua liên hồi bay tới, thị vệ đã có chuẩn bị rút binh khí cản tên, vây xung quanh Sài Chiêu và Nhạc Hoành bảo vệ hai người.
Tiếng bướcch ân rầm rập dần dần tới gần mấy người Sài Chiêu, tiếng gió thổi cùng với tiếng bước chân, nhất thời Vân Tu cũng không xác định được là có bao nhiêu người, mày kiếm nhíu chặt nhìn về phía Sài Chiêu, “Thiếu chủ, xông lên?”
Sài Chiêu nhìn hướng mũi tên rơi dưới chân, Nhạc Hoành hít vào một ngụm khí lạnh, “Là đám người hại chúng ta ở bờ sông Hoài.”
“Là bọn hắn?” Sài Chiêu khẽ nhíu mày, “Hay là… không chỉ có đám người này… Xông ra.”
Đoàn ngựa nhanh như tên bắn, bụi đất cuồn cuộn dâng lên, làn tiễn bay tới càng thêm hung mãnh, vài thân vệ trên lưng ngựa tránh không kịp, mấy người trúng tên ngã xuống đất, Tống Khải cũng không quản đến đám quân sĩ đã chết, thúc ngựa đến bảo vệ Sài Chiêu.
Mắt Vân Tu như hùng ưng thoáng liếc đám thích khách đang giương cung trong bụi rậm, đầu ngón chân đạp một cái nhảy khỏi lưng ngựa, đoản kiếm loé lên đã khiến thích khách ôm cổ đầy máu ngã xuống đất. Vân Tu dùng sức bay lên đại thụ, túm tóc kẻ bịt mặt ở trên, liều mạng đè hắn xuống dưới, khi đầu gối vừa chạm đất đã hung hăng rút đoản kiếm ra rồi bay nhanh đuổi theo ngựa của mình, ôm cổ ngựa khéo léo nhảy lên lưng, một tay còn không quên lau đi vết máu bắn trên mặt, chán ghét nhổ một ngụm nước bọt.
Đoàn người ngựa đã dần dần xa tầm ngắm của cung tiễn, ẩn trong rừng sâu Vô Sương âm lãnh lộ thân, kéo khăn che mặt ra nói, “Đuổi theo.”
Tiếng đao kiếm kinh động đến đám người ngựa trốn trong dịch trạm, mười mấy tên ám vệ của Lý Trọng Nguyên theo tiếng đao kiếm mà đi.
Vô Sương cũng không lo đám người Sài Chiêu thoát đi, hắn đã thất thủ một lần, sẽ không cho phép có lần thứ hai. Mây đen che khuất trăng, đêm đen buông xuống, trước mắt Nhạc Hoành xẹt qua tia sáng của ám khí cắm vào chân ngựa lúc ở trong rừng, nàng túm chặt giây cương Bạch Long hoảng hốt hô, “Cẩn thận dưới chân!”
Thị vệ đi đầu không kịp dừng ngựa, móng ngựa đầy máu, người trên lưng ngựa bị hất xuống đất, còn chưa kịp kêu lên thì từ trên cây đã nhảy xuống mấy người mặc đồ đen, một kiếm xuyên tim lấy mạng của họ.
Ngọc Tiêu Dao của Vân Tu chợt bị túm lấy cần cổ, kinh sợ chồm hai móng trước lên không ngừng hí vang, Vân Tu liều chết lùi về sau… “Lại còn nữa? Ông nội ngươi không giết hết các ngươi thì ta không phải Vân Tu.”
“A Hoành, xông ra.” Sài Chiêu đưa tay lên miệng huýt sáo gọi ngựa, ngựa của y và Bạch Long của Nhạc Hoành đều đạp lên bùn đất, hí vang một tiếng rồi giơ vó lên cao, cất vó phóng lên cao, nhảy qua sợi chỉ bạc giăng ngang dưới chân ngựa.
Vân Tu giơ kiếm chặt đứt sợi chỉ bạc, nhìn về phía Tống Khải đang kinh hoảng hét: “Tống Khải, còn không đi mau. Đám thích khách này, sợ là tin tức bồ câu ngươi gửi cho công chúa đã rơi xuống tay kẻ khác rồi… “
Tống Khải mới phi về phía trước, tiếng nỗ tiễn đã giòn giã vang lên, thân thể Tống Khải cứng đờ, kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống, ngực đã cắm một mũi tên, máu đỏ lan tràn…
Vân Tu giật mình, há miệng nhìn lại phía sau… hắc y nhân cầm đầu cong khoé miệng khiêu khích, đôi mắt tà mị ác độc, thổi thổi nỗ tiễn trên tay, lại giương lên chỉ vào Vân Tu cười nói: “Ung Thành đêm mưa, ta đã thấy ngươi. Ngươi tận mắt thấy Ân Sùng Quyết bị trúng tên của ta, có phải rất lợi hại không?”
Vân Tu tránh cũng không thể tránh, mũi tên lập tức bay ra, Vân Tu ngửa mặt dính sát lưng ngựa, nỗ tiễn quả nhiên xẹt qua tai Vân Tu đâm thẳng vào thân cây lay động không ngừng, Vân Tu đâu dám đấu với Vô Sương, đạp nhanh bụng ngựa đuổi theo Sài Chiêu.
“Vân Tu.” Nhạc Hoành nghe tiếng động quay đầu lại tìm Vân Tu.
“Không chết được.” Vân Tu thở dốc đáp, “Tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, hù chết Vân ông nội...”
“Ân Gia Bảo còn cách đây xa không?” Sài Chiêu nghiêm nghị nói, “Người này thế tới hung hăng, nếu là cùng bọn với đám người ở trạm dịch…”
Nhạc Hoành thở hổn hển nói: “Không xa lắm… chạy…”
Mắt thấy đám người Vô Sương đuổi sát theo, Nhạc Hoành cúi người lấy cung vàng giấu dưới bụng Bạch Long ra, lấy hộp tên bên người, nghiêng người vươn tay kéo cung, mũi tên bay đi, thẳng tiến đến thích khách sắp đuổi sát Vân Tu, Vân Tu thấy người nọ gục dưới chân mình, kinh sợ mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm cả người.
“Nhạc Hoành! Giỏi cho Nhạc Hoành ngươi!” Vô Sương tức giận rút chiếc nỗ ra, tàn độc nhắm thẳng hướng Nhạc Hoành đang kéo dây cung.
Hai mũi tên đụng nhau, tiếng va chạm toé lửa tạo lên tiếng vang kinh người, không đợi Vô Sương rút tiễn, trong chớp mắt Nhạc Hoành đã lắp tiễn lên cung, ngón tay khẽ buông lỏng, mũi tên sượt qua gò má Vân Tu nhắm thẳng cổ họng Vô Sương.
Vô Sương không kịp tránh, vội vã kéo thị vệ đang trợn mắt há miệng bên cạnh ra che trước người. Mũi tên này của Nhạc Hoành dùng sức lớn, tên đâm thủng cổ họng người nọ, đâm vào cần cổ của Vô Sương. Vô Sương cứng ngắc nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy cần cổ đau nhức ướt át, giơ tay chạm vào, thấy cổ mình bị tên đâm rách sâu cả phân.
“Nhạc Hoành… Nhạc Hoành...” Vô Sương nghiến răng ken két gào thét kinh khủng, “Ta phải giết ngươi, giết ngươi.”
Nhạc Hoành còn muốn lên cung, nhưng hộp tên đã trống rỗng không còn một mũi tên dư thừa, Nhạc Hoành ảo não cất cung, “Hôm nay coi như ngươi mạng lớn, món nợ này chúng ta tính sau.”
Tiếng vó ngựa sau lưng ào ào mà đến, ba người rạp sát vào lưng ngựa, bay như mũi tên trong màn đêm.
Phương Đông dần sáng, trăng tàn, chưa bao giờ Nhạc Hoành nghĩ một đêm lại dài và hung hiểm như vậy. Bạch Long rong ruổi suốt đêm, cho dù có tài bay trăm dặm cũng chịu không nổi ngày đêm không nghỉ. Bước chân Bạch Long dần chậm lại, lỗ mũi phát ra tiếng thở dốc ồ ồ mệt mỏi, bước chân cũng dần mềm nhũn.
Ngọc Tiêu Giao của Vân Tu lảo đảo một cái quỳ rạp xuống đất, Vân Tu ngã xuống đất lăn mấy vòng nhờ có đoản kiếm cắm chặt xuống mặt đất mới miễn cưỡng ổn định thân thể, thấy Ngọc Tiêu Dao của mình đã sùi bọt mép thét gào không ngừng, bò cũng không bò nổi.
Sài Chiêu thấy thế liền ghìm lại cương ngựa, giơ tay gọi Vân Tu, “Lên ngựa.”
“Không đi được!” Vân Tu xoa bùn đất trên mặt, “Thiếu chủ, hai người mau đi đi, đằng trước chính là địa giới của Ân Gia Bảo, bọn chúng không dám đuổi theo đâu, ta ở lại cản bước thay hai người, hai người mau đi đi.”
Nhạc Hoành cúi người dán sát vào tai Bạch Long, thì thào trấn an nói, “Chạy một đoạn nữa, Bạch Long sẽ có thể yên tĩnh nghỉ ngơi, có cỏ non, có nước mát, Bạch Long, nhất định mày phải chống đỡ.”
Truy binh đuổi theo càng gần, nghe qua cũng phải tới trăm người, con ngươi Vân Tu đằng đằng sát khí, lau chùi mũi kiếm sắc bén, “Thiếu chủ, có Vân Tu ta ở đây chắc chắn sẽ không có kẻ nào có thể tổn thương hai người. Hai người mau đi đi.”
Nét mặt Sài Chiêu không chút sợ hãi, nhảy xuống lưng ngựa, cụp mi cười khẽ nói: “Huynh đệ ta đã từng cùng tranh mồi của sói kiếm cái ăn, thoát khỏi miệng hổ, chưa từng bỏ lại người kia, hôm nay ngươi tính bỏ lại chúng ta sao? Ta cũng hiếu kì muốn biết rốt cuộc là người phương nào muốn đuổi cùng giết tận Sài Chiêu ta, không nhìn rõ hình dáng của hắn, ta chết cũng không cam.”
“Thiếu chủ…” Vân Tu nghẹn ngào nhìn về phía Nhạc Hoành đang đợi Sài Chiêu, “Đừng quên, người còn có thiếu phu nhân ở đây…”
Sài Chiêu không xoay người nhìn Nhạc Hoành, đầu ngón tay đưa lên môi, tiếng huýt sáo điềukh iển ngựa vang lên, Bạch Long cất vó đưa Nhạc Hoành bay nhanh về trước.
“Bạch Long! Dừng lại!” Nhạc Hoành cố chết cản hướng của Bạch Long vội la lên, “Dừng lại!”
Bạch Long như bị kích thích bước chân càng nhanh hướng Ân Gia Bảo quen thuộc chạy như điên.
Sài Chiêu cười nói: “Như vậy có phải không còn gì ngăn trở không?”
Vân Tu cười ha ha một tiếng, tay cầm chắc kiếm lắc lắc với Sài Chiêu chớp mắt mấy cái nói: “Không phải vậy, nhìn xem, càng lo lắng hơn mới phải.”
“Ồ?” Sài Chiêu lộ ra vẻ không hiểu, “Ngươi nói cho ta biết, như thế nào là càng lo lắng hơn?”
Trong lúc nói cười, thích khách đuổi theo đã bao vây quanh Sài Chiêu và Vân Tu, binh khí nhắm thẳng vào vẻ mặt thoải mái của hai người.
“Nếu là hai ta có thể còn sống qua được một kiếp này...” Vân Tu hít hít mũi dán sát vào lưng Sài Chiêu, “Vân Tu sẽ nói cho thiếu chủ biết.”
“Các ngươi không tránh được lần này đâu.” Tiếng cười âm hàn của Vô Sương quanh quẩn bên tai, âm lãnh đến mức rừng cây đều phát ra tiếng sợ hãi run rẩy.
Vô Sương mang theo thích khách đã bị tên bắn toi mạng, phía sai còn có hơn 10 người, quần áo khác hẳn với đám người dùng nỗ, khăn đen che mặt chỉ lộ hai con mắt loé sáng, Sài Chiêu nhìn đám người chưa xuất hiện trong màn đêm kia, trong lòng cũng có đáp án.
Cả đám nhìn thấy Sài Chiêu khó nén được nỗi sợ hãi, nhìn nhau không dám xông lên trước, chân Vân Tu khẽ quét một cái, đất đá bay về phía mấy người, khăn che mặt bị đá đánh rớt, người nọ không kịp che mặt, khuôn mặt lộ giữa ban ngày. “Quả thật là...” Vân Tu cười lạnh nói, “Thân tín của Lý phò mã.”
Người lộ mặt thật thất kinh, giơ kiếm nhằm vào Vân Tu vung tới, Vân Tu nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, trở tay một cái đã đâm thủng bụng hắn.
“Bọn chúng lợi hại hơn nữa, cũng không địch nổi nhiều người như chúng ta. Tiến lên, giết chúng.”
Người đầu tiên xông tới cũng không xuống ngựa, tựa như trong miệng đang chửi gì đó, không nhiều lời rút kiếm chĩa thẳng vào hai người Sài Chiêu. Địch đông ta ít, Sài Chiêu nhìn đám nhân mã phía sau người nọ, ước chừng 40 – 50 người, nếu là đánh thẳng, không thể thắng được. Vung trường kiếm lên, Sài Chiêu đánh về phía người kia, binh khí chạm nhau, phát ra tiếng động vang dội. Người nọ ra chiêu tàn nhẫn, tay kia cầm cương điều khiển đầu ngựa, trường kiếm như gió, nhắm thẳng cổ họng Sài Chiêu, Sài Chiêu dưới ngựa, không có thế công, nhưng không có hoảng loạn, một kiếm đâm thẳng chân trước con ngựa, con ngựa chấn kinh, hét lên một tiếng, điên cuồng hất người trên lưng xuống dất, Sài Chiêu vung một kiếm chém đứt cổ, máu nhuộm lá khô.
Người từ sau xông tới càng lúc càng nhiều, Vân Tu chém được mấy tên thở gấp nói, “Còn phải giết đến lúc nào? Mệt chết ông nội Vân ta.”
Vô Sương thấy Vân Tu như là sắp không chịu được, cười lạnh một tiếng sờ chiếc nỗ trong ngực, miệng khẽ huýt một tiếng đánh lạc hướng Vân Tu, tên đã lên cung, chỉ cần một giây, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Vô Sương hết nhằm về phía Vân Tu lại nhằm về phía Sài Chiêu, cúi đầu làm ra bộ dáng do dự, “Ha ha, nếu có thể một mũi tên chết hai con nhạn thì tốt biết bao…”
Chia sẻ: Có liên quan