Chương 110: Chương 102

Ân Sùng Quyết nghe ra tiếng của người kia, lạnh lùng không xoay người lại, ngừng rơi nước mắt nói: “Ngươi tới đây làm gì?”

Lý Trọng Nguyên phất cành hoa Mạ Đà đung đưa trong gió, “Mạn Đà yếu ớt, dời đi khó mà sống, Ân nhị thiếu sao phải khổ như vậy? Người trong lòng ngươi nếu biết nhị ca của nàng cuồng dại như vậy, chắc chắn cũng không trở về bên cạnh ngươi. Sống là vậy… chết cũng thế.”

“Im miệng!” Ân Sùng Quyết căm giận đứng dậy, đè chuôi kiếm đang đung đưa nói.

“Ân nhị thiếu chớ nóng vội rời đi.” Lý Trọng Nguyên gọi hắn dừng bước, “Chẳng mấy khi ở đây chỉ có hai chúng ta, tuy rằng hai ta chưa từng nhìn thuận mắt nhau, nhưng dưới chân Ân nhị thiếu chính là non sông vạn dặm, từng bước lên mây, Ân nhị thiếu cũng không có gì nói với ta sao?”

Ân Sùng Quyết dừng bước, nghiêng người nhìn vẻ mặt cười như không cười của Lý Trọng Nguyên, con ngươi u ám chuyển sang khinh thường, “Phò mã gia, ngươi quá sốt ruột rồi.”

“Sốt ruột?” Lý Trọng Nguyên cười khẽ nói: “Vương gia chết, hoàng thượng ở kinh sư nhất định mặt rồng bi thống, Trọng Nguyên vì hoàng thượng mà phân ưu, vì con dân mà cầu phúc, chuyện cần phải làm còn nhiều lắm… ngươi nói ta sốt ruột, chỉ sợ ta còn chưa đủ vội thôi.”

“Vương gia và A Hoành sinh tử chưa biết, ai có thể khẳng định bọn họ thực sự đã không còn trên nhân thế?” Ân Sùng Quyết ý vị thâm trường nhìn chăm chú vào ánh mắt không che giấu được dục niệm của Lý Trọng Nguyên, “Phò mã gia, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, bước chân quá nhanh, dễ gặp chuyện không may.”

Lý Trọng Nguyên đảo qua mấy cành hoa Mạn Đà kéo dài mấy trăm thước, buồn bã nói: “Chẳng phải mọi chuyện Ân nhị thiếu đều tận mắt chứng kiến sao, vương gia và vương phi có còn khả năng sống hay không chẳng lẽ ngươi không biết. Chôn hoa gửi niềm đau... Ân nhị thiếu cũng biết giai nhân đã qua đời, khó có thể trở lại được.”

“Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!” Ân Sùng Quyết phất tay áo cả giận nói: “Quản tốt chính ngươi đi.”

“Ân nhị thiếu!” Lý Trọng Nguyên mỉm cười, “Ân gia là công thần đánh bại quân Lương, Ân Sùng Quyết ngươi là người đoạt Ung Thành đầu tiên, công lao sớm đã truyền tới hoàng thượng ở kinh đô, vì Ân gia, nên suy nghĩ.”

Ân Sùng Quyết đứng thẳng lưng không nhìn Lý Trọng Nguyên, Lý Trọng Nguyên lại tiếp tực nói, “Nhưng vương gia người nắm thiên quân vạn mã của Đại Chu đã không ở đây, thử hỏi Sài gia Đại Chu còn có thể dùng người phương nào?” Lý Trọng Nguyên đặt câu hỏi như vậy, mắt nhìn chằm chằm Ân Sùng Quyết đứng sừng sững, thấy khuôn mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, không chút hỉ nộ phụ hoạ.

“Phò mã gia nói quanh co nhiều quá.” Ân Sùng Quyết cười lạnh một tiếng, “Không phải là muốn nói với ta sau này Sài gia quân sẽ về hết dưới trướng của ngươi, Sài gia không có con nối dõi, có thể trông cậy vào cũng chỉ có một mình con rể là ngươi thôi sao?”

Đổi thành trước đây, những lời Ân Sùng Quyết vừa nói nhất định sẽ chọc vào chỗ đau của Lý Trọng Nguyên, nhưng hôm nay nghe tới, Lý Trọng Nguyên lại không thấy chói tai mà ngược lại có chút đắc ý, “Ân nhị thiếu là một người thông minh, thảo nào vương gia coi trọng huynh đệ ngươi như thế. Trọng Nguyên còn nhớ khi cùng vương gia vào Tuy Thành, vương gia rất kỳ vọng Ân gia, phụ tử các ngươi quả thật cũng không để cho vương gia và hoàng thượng thất vọng. Con mắt của vương gia hơn người, Lý Trọng Nguyên ta …” Lý Trọng Nguyên bước đến gần Ân Sùng Quyết, “Cũng yêu quý người tài, không quản hiềm khích trước đây…”

“Hiềm khích trước đây?” Ân Sùng Quyết bước tránh người ta cười nói: “Phò mã gia nói quá lời rồi. Thuở nào mà Sùng Quyết lại sinh hiềm khích với ngươi?”

Lý Trọng Nguyên nhất thời không hiểu rõ lời Ân Sùng Quyết nói, hùa theo cười mấy tiếng, lại chắp tay sau lưng nhìn dòng sông Hoài cuồn cuộn, “Sùng Quyết, đợi đại ca ngươi và đám Ngô Tá trở về, ngươi nói cho ta nghe xem tình thế thiên hạ, Lương Quốc đánh hay không, ngươi cũng nói cho ta nghe xem coi.”

Ân Sùng Quyết nhặt một hòn đá nhỏ ném xuống lòng sông, nước sông cuồn cuộn trong chớp mắt đã nuốt chửng hòn đá, Ân Sùng Quyết vỗ tay một cái thầm nghĩ: “Thiên hạ lúc này như nước sông Hoài trước mắt, cuồn cuộn không ngừng, sóng lớn khó lường, ta và ngươi đều giống nhau như hòn đá này, cực kỳ bé nhỏ so với thiên hạ, làm thế nào mà khống chế? Phò mã gia cất nhắc Ân Sùng Quyết taa rồi. Nếu muốn thay đổi càn khôn, trước mắt phải thay đổi thế đứng của mình. Sùng Quyết bất tài, ngươi quá kỳ vọng rồi.”

“Ngươi...” Mặt Lý Trọng Nguyên tỏ vẻ lúng túng, “Đường rộng thênh thang ngươi không đi lại muốn đối nghịch với ta. Vương gia hùng tài thao thực thì thế nào? Không phải cũng chết rồi? Nghiệp đế vương đã tiêu thành mây khói, nhường cơ hội vào tay ta, lại mới bắt đầu…”

“Chưa chắc đâu, chưa chắc đâu.” Ân Sùng Quyết quơ quơ ngón trỏ nói: “Không biết phò mã gia còn nhớ hay không, cha ta từng nói với vương gia, Ân Gia Bảo ta quy thuận không phải Đại Chu, không phải Nam Cung gia... mà chỉ là... Sài thiếu chủ.”

Con ngươi Lý Trọng Nguyên khẽ động, chăm chú quan sát vẻ mặt khó dò của Ân Sùng Quyết.

“Ta khuyên phò mã gia hãy thu hồi ý niệm trong đầu đi.” Ân Sùng Quyết lưu luyến nhìn Mạn Đà, “Cho dù vương gia không còn, thiên hạ cũng không phải người bình thường có thể nắm được, mưu sự khó như lên trời, chết dễ như trở bàn tay. Phò mã giá thân phận cao quý, nên yên bình mà hưởng vinh hoa thì hơn.”

“Ân Sùng Quyết.” Lý Trọng Nguyên không cam lòng, hét lại nói: “Ta có gì không bằng Sài Chiêu?”

“Hắc Phong, chúng ta về thành thôi.” Ân Sùng Quyết kéo cương ngựa bước đi, “Nếu như nhìn thấy Bạch Long, chúng ta nhất định phải chiếu cố nó thay A Hoành.”

“Ân Sùng Quyết.”

Hắc phong vừa đi vừa lấm lét nhìn trái nhìn phải, như là đang tìm vết tích của bạn cũ Bạch Long, nhưng ánh mắt hoang dã nhìn không sót thứ gì, Hắc Phong liền cúi dầu uể oải thổi phù bùn đất trên móng ngựa, hí vang một trận.

“Hắc Phong.” Ân Sùng Quyết vuốt vuốt bờm ngựa rậm rạp lẩm bẩm, “Mày có biết vì sao ta từ chối Lý Trọng Nguyên không?”

Hắc Phong kêu mấy tiếng xong thở hổn hển.

“Lý Trọng Nguyên không làm nên chuyện.” Ân Sùng Quyết thả dây cương sẵng giọng, “Cho dù Sài gia không có người nối dõi, tuyệt đối cũng không đến phiên hắn ngồi lên long ỷ ở Trạch Thiên đại điện kia.”

Hắc Phong cọ cọ cánh tay Ân Sùng Quyết như là hiểu được lời hắn nói.

“Nếu không phải bọn họ bước vào Tuy thành...” Mắt Ân Sùng Quyết lại ngập tràn bi ai, “Sài Chiêu cũng sẽ không gặp lại A Hoành, cũng sẽ không mang A Hoành rời khỏi ta. Ta và A Hoành … chắc là sớm đã thành thân, sung sướng hưởng thụ cuộc sống ở Ân Gia Bảo… người sinh con dưỡng cái cùng A Hoành nên là ta, sao lại đến phiên Sài Chiêu chứ?”

Hắc Phong ngửa đầu gào thét, như là bất bình thay chủ nhân bên cạnh.

“Sài Chiêu chết, A Hoành cũng đi theo…” Ân Sùng Quyết nhịn lệ nóng sắp tuôn trào, bàn tay túm chặt cương ngựa như khứa vào da thịt, “Ta còn phải bán mạng cho người khác. Cẩm tú sơn hà ai không muốn. Lý Trọng Nguyên, ông trời không chỉ cho cơ một mình ngươi, đối với ta mà nói, sao không phải?”

Ân Sùng Quyết xoay người nhảy lên Hắc Phong, giật mạnh cương ngựa hướng Ung Thành mà đi. Tư thế oai hùng giữa trời đất.

Thành Thương Châu, Tĩnh quốc công phủ.

Đã nhiều ngày Thương Châu mây đen u ám, Thôi Văn vừa làm vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trời cao, động tác trong tay cũng chậm lại.

Cộc cộc tiếng vó ngựa chạy càng lúc càng gần, Thôi Văn lau mồ hôi đứng dậy, đẩy cổng lớn ra nhìn xung quanh…

“Bạch Long!?”

Bạch Long gào thét chạy đến gần Thôi Văn, đầu cọ cọ vào người ông, đem vết thương đến trước mắt ông.

Bờm ngựa trắng tuyết sớm đã bị máu chảy đông bết thành màu đen, trải qua mấy ngày dãi gió dầm mưa, vết thương trên cổ nó càng khủng khiếp hơn, Thôi Văn giật mình kêu không xong rồi, kéo Bạch Long vào phủ Tĩnh Quốc Công, gọi hạ nhân ra phân phó: “Mau đi tìm người đưa tin Ung Thành bên kia xem có chuyện gì lạ không…”

Hạ nhân vội vàng nhanh chân chạy đi, Thôi Văn tìm thảo dược trị thương, lau sạch vết máu trên cổ Bạch Long, Bạch Long đau đớn hí không ngừng, mắt tràn ngập bi thống, tựa như có rất nhiều điều muốn nói với Thôi Văn.

Thôi Văn an ủi Bạch Long, thấp giọng nói: “Mày chạy vạn dặm xa xôi về Thương Châu, có phải A Hoành xảy ra chuyện rồi không?”

Bạch Long hiểu tiếng người liền gật đầu, vừa hừ hừ mấy tiếng quỳ gối xuống mặt đất.

Thôi Văn giật mình, “Sao lại thế được? A Hoành ở bên cạnh Sài Chiêu… chẳng lẽ Sài Chiêu cũng gặp bất trắc.”

Bạch Long chớp mắt to, nước mắt to như hạt đậu đột nhiên chảy xuống, nằm cả người xuống nền đá lạnh lẽo.

Mới xử lý vết thương cho Bạch Long xong, hạ nhân đi dò la tin tức đã ngã nhào chạy vào trong phủ, khóc nói: “Thôi thúc... Người đưa tin mới nhận được tin… Kỳ Vương điện hạ... Còn có tiểu thư nhà ta bị quân Lương mai phụ, rơi xuống sông Hoài, tìm không thấy xác.”

Bạch Long chống đỡ mệt mỏi mặc kệ thân thể đứng thẳng lên, giơ cao móng trước nhằm hướng người kia định đạp, thở dốc tràn ngập giận dữ. Thôi Văn kéo chặt cương ngựa, “Trúng mai phục! Sài chiêu đã là Vương gia, người bên ngoài không có việc gì, sao hắn và A Hoành lại gặp nạn? Rơi xuống sông Hoài, không tìm thấy xác? Nếu vẫn chưa có tìm được, ai dám nói bọn họ nhất định là đã chết?”

“Trong thư của phò mã Lý Trọng Nguyên nói như vậy…” Hạ nhân nơm nớp lo sợ nói.

“Vậy phải hỏi vị phò mã gia này một chút xem có đi tìm phu thê vương gia xung quanh đó hay không.” Con ngươi Thôi Văn sắc lạnh bức người.

Thôi Văn từ từ bình ổn hơi thở, nhìn Bạch Long đang nức nở, vỗ về đầu nói từ ái nói: “Bạch Long vẫn có thể chạy được sao?”

Bạch Long cúi đầu hít hít móng ngựa, lại đứng tại chỗ đá móng mấy cái lấy lại tinh thần. Thôi Văn hài lòng gật đầu, “A Hoành không có thương lầm mày, có thể tìm về A Hoành và phu quân của con bé hay không cũng phải nhờ vào Bạch Long mày đó.”

Bạch Long cúi đầu ăn chút cỏ khô trong sân, xong liền vung móng lên ý bảo mang theo Thôi Văn đi ra ngoài phủ, Thôi Văn đem cương ngựa đưa cho hạ nhân dặn dò, “Mang Bạch Long về chuồng trước đã, gọi người đóng lại móng ngựa và cho nó ăn no chút.”

“Thôi thúc, ngài là muốn... ”

Thôi Văn cởi áo khoác làm việc nhà ra, thả xuống bên chân nói: “Bọn người Lý Trọng Nguyên bỏ mặc sống chết của vương gia và A Hoành, ta không tin. Bạch Long hiểu tính người, từ nhỏ đã được A Hoành nuôi lớn, cứ theo Bạch Long nhất định sẽ tìm được A Hoành.”

Thôn Hoài.

Bích Nhi cùng Phong tẩu làm xong đồ ăn cho Nhạc Hoành liền đi lấy khăn ướt rửa mặt, xong ngồi xuống đống trúc khô bên bếp lò, cầm búa định bổ củi.

Sài Chiêu bước tới gần cười nói, “Ngươi tuổi còn nhỏ mà việc nặng như vậy cũng làm được sao?” Vừa nói vừa xắn tay áo: “Để ta giúp.”

Bích Nhi cả kinh thiếu chút nữa ngã nhào khỏi ghế, không ngừng xua tay nói: “Không được, bà nội nói các ngài là đại quý nhân, đĩnh bạc ngài cho ta mua rất nhiều đồ vẫn chưa xài hết… nghe bà nội nói, ngài vẫn bị thương…”

Sài Chiêu rút búa trong tay nàng ta ra, tự nhiên ngồi xếp bằng xuống nền sân, một búa hạ xuống, Bích Nhi liền trợn mắt kinh ngạc nói: “Ở nhà quý nhân cũng chẻ củi sao?”

Sài Chiêu cũng không đáp lại nàng, cười khẽ chọn cành cây thích hợp.

Trong phòng Phong tẩu ló đầu nhìn một chút, đang muốn dạy bảo cháu gái mấy câu, Nhạc Hoành đã cười vui vẻ nói: “Phong tẩu, sáng nay tẩu đi chợ về, bên ngoài thôn Hoài có gì lạ không?”

Phong tẩu không hiểu nói: “Rất bình thường.”

Nhạc Hoành nghĩ một chút nói, “Phu thê chúng ta gặp hoạ ngoài Ung Thành, chết không ít người, động tĩnh không nhỏ... Binh lính Ung Thành không có kiểm tra bắt người xung quanh sao? Một chút động tĩnh cũng không có sao?”

Phong tẩu lắc đầu nói: “Ta cũng cảm thấy bực mình… Thời buổi loạn lạc thì để mặc mạng sống của bách tính sao? May mà hai người còn bảo toàn cái mạng là tốt rồi, mệt cho Sài gia quân tự cho mình là từ ái, cũng không được hơn gì cả.”

Phong tẩu lại tuỳ ý hàn huyên cùng Nhạc Hoành mấy câu liền lui ra ngoài, Sài Chiêu thấy trong phòng chỉ còn Nhạc Hoành, phủi vụn gỗ trên tay đi vào, đang định bế conn trai đã bị Nhạc Hoành kéo tay.

“Sài Chiêu...” Nhạc Hoành buông tiếng thở dài nói: “Thôn Hoài cách Ung Thành có hơn chục dặm…. Lý Trọng Nguyên thực sự không quản đến sống chết của chúng ta rồi.”

Chia sẻ: Có liên quan