“Chuyện gì?” Nhạc Hoành vươn hai tay ôm cổ Sài Chiêu, chờ câu trả lời của y.
“Phải làm gì với A Hoành của ta đây.”
Trong phòng ở hậu viện, Lý Trọng Nguyên im lặng cùng Thẩm Khấp Nguyệt ngồi đó khá lâu, nghe tiếng thóc thút thít của nàng ta, bỗng lên tiếng: “Ta đã nhận mẹ con nàng, vậy còn khóc lóc gì nữa?”
Hắn không mở miệng còn đỡ, vừa nói xong, Thẩm Khấp Nguyệt khóc càng dữ dội hơn, khiến Lý Trọng Nguyên cũng luống cuống tay chân.
“Thôi được rồi, thôi được rồi.” Lý Trọng Nguyên an ủi người phụ nữ đang khóc đến bờ vai run rẩy. “Lý gia còn có hậu, cũng coi như ông trời không bạc với ta, ta cũng nên biết đủ...”
Thẩm Khấp Nguyệt nghi hoặc, ngừng khóc, nghẹn ngào nói: “Tại sao chàng lại không thể có con...”
Lý Trọng Nguyên nhíu mày, thở dài một hơi rồi quay người qua nhìn chiếc bàn đá trơ trọi ngoài sân, nói: “Ta và Tịnh Nhi thành hôn đã nhiều năm nhưng vẫn chưa thể có đứa con nào, e là... đời này không còn hy vọng.”
Thẩm Khấp Nguyệt giơ tay áo lên lau khóe mắt ướt đẫm, nói nhỏ: “Trước đây chẳng phải phò mã gia nói mình và công chúa thường xuyên xa cách nên mới... Ngày sau thống nhất thiên hạ, hai người sớm chiều bên nhau, đương nhiên sẽ có cơ hội.”
Lý Trọng Nguyên cười chua chát, há miệng định nói gì nhưng rồi lại thôi, ánh mắt toát lên vẻ tiếc nuối khó mà che giấu. Thẩm Khấp Nguyệt nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của hắn, lòng cũng hiểu ra phần nào, thử thăm dò nói: “Hay là... công chúa...”
“Đừng nói nữa!” Lý Trọng Nguyên bỗng ngắt lời. “Tịnh Nhi rất tốt! Là ta... có lỗi với nàng ấy...”
Thẩm Khấp Nguyệt là người tinh ý biết bao, ngay lập tức hiểu được nguyên do nào mà cặp vợ chồng này nhiều năm chưa có con. Trong lòng nàng ta dâng trào cảm giác thỏa mãn để an ủi mình. Cho dù Sài Tịnh là công chúa chí cao vô thượng của Đại Chu thì sao chứ! Nàng ta không có khả năng nối dõi tông đường cho phu quân, dù Lý Trọng Nguyên có yêu nàng ta cỡ nào thì cũng không thể thỏa mãn được. Còn Thẩm Khấp Nguyệt nàng, sẽ không bao giờ rời xa người đàn ông này, cũng chỉ có nàng ta mới có thể cho hắn những gì hắn khao khát.
“Lúc nãy vương gia nói...” Thẩm Khấp Nguyệt thức thời chuyển hướng câu chuyện. “Từ này không cần chàng lo chuyện quân tình nữa... Đều là lỗi của thiếp.”
“Không liên quan gì tới nàng.” Mắt Lý Trọng Nguyên không còn vẻ nuối tiếc nữa mà ánh lên vẻ lạnh lẽo. “E rằng... vương gia đã sớm muốn ruồng bỏ ta, bên cạnh ngài ấy đã có huynh đệ họ Ân đắc lực, Vân Tu cũng đã thể hiện năng lực của mình dưới sự dìu dắt của vương gia. Lý Trọng Nguyên ta là cựu thần đã hết thời, không cần đến, bị nghi kỵ cũng là chuyện ta đã liệu định trước, không liên quan đến nàng.”
Mắt Thẩm Khấp Nguyệt lại đỏ ửng lên, bàn tay mềm mại chạm vào bàn tay thô ráp của hắn, hắn vẫn để yên không né tránh. Thẩm Khấp Nguyệt không nén được, nói: “Tình nghĩa, công trạng ngày xưa, vương gia thật sự có thể xóa bỏ tất cả sao?”
“Quyền thế là vậy đó.” Lý Trọng Nguyên cười lạnh nói: “Trước khi Ân Sùng Húc và Vân Tu dẫn quân đánh trận, vương gia đã trò chuyện với ta. Uổng cho ta cứ tưởng vương gia muốn tốt cho ta... Xem ra là...” Mắt Lý Trọng Nguyên bỗng lóe lên vẻ sắc lạnh. “Hắn đã sớm đề phòng ta, nghi kỵ ta...”
“Vương gia và chàng tình như huynh đệ, sao ngài ấy lại đối xử với chàng như thế?” Thẩm Khấp Nguyệt truy hỏi.
“Tại sao ư?” Lý Trọng Nguyên nhìn chằm chằm vào cái bụng còn chưa nhô lên của Thẩm Khấp Nguyệt. “Sài gia sớm đã có ý đồ mưu phản, phụ hoàng không có con trai, chỉ có mình Tịnh Nhi. Ta ở rể Sài gia, sau này tất cả con cái đều mang họ Sài, như vậy lẽ ra phải thân cận hơn so với con rể bình thường. Đáng tiếc ta và Tịnh Nhi không thể có con, phụ hoàng... chắc là rất thất vọng về ta.”
Thẩm Khấp Nguyệt im lặng nghe hắn nghiến răng thốt ra từng câu từng chữ, dịu dàng đến sát bên cạnh hắn.
“Nếu đã không sinh được con cho Sài gia, vậy ta chỉ có thể làm một chàng rể bình thường. Rể là người ngoài... làm được gì chứ?” Lý Trọng Nguyên lắc đầu cười tự giễu rồi nói tiếp: “Phụ hoàng đương nhiên sẽ ngày càng xem trọng vương gia vì dù gì thì hắn cũng họ Sài. Từ đó, vương gia liền né tránh tra, vốn ta còn tưởng mình nghĩ nhiều, hôm nay xem ra... là ta đã nghĩ quá ít!”
Thẩm Khấp Nguyệt thấy trong ánh mắt mất mát của hắn có xen lẫn ngọn lửa không cam tâm bèn thuận thế vỗ về bàn tay lạnh lẽo của hắn, giọng nói trong veo như tiếng oanh vàng thánh thót bên tai hắn: “Phò mã gia, ngài gan dạ, tài trí không thua gì vương gia, sao có thể chịu thua, sống không hy vọng như thế được... Chuyện này do Khấp Nguyệt gây ra, nếu vì thế mà chàng thật sự không còn ý chí gì nữa thì Khấp Nguyệt sẽ mãi mãi không tha thứ cho mình. Ngày tháng còn dài, phò mã gia văn thao võ lược không thua kém vương gia, chắc chắn có thể lại được trong dụng, đạt được mong muốn!”
Hàng mi của Lý Trọng Nguyên khẽ chớp chớp, bất giác siết chặt bàn tay của Thẩm Khấp Nguyệt, hé miệng nói: “Tạm thời cứ thế đã, để ta nghĩ lại, cân nhắc lại...”
Thẩm Khấp Nguyệt nhìn người đàn ông bên cạnh đang cố tỏ vẻ trấn tĩnh, nàng ta biết Lý Trọng Nguyên của lúc này đã không còn là Lý Trọng Nguyên của hôm qua, cho dù nhìn rất trấn tĩnh nhưng trong lòng đã dậy sóng, chỉ cần tác động thêm một chút thì sẽ tạo thành sóng dữ, khuấy động Sài gia quân thoạt nhìn bình lặng như hồ nước trong veo kia.
Gia Nghiệp Quan, Lương Quốc.
Rét đậm sắp đến, sự oán giận của bách tính bị đẩy ra ngoài thành làm lá chắn bảo vệ thành cũng ngày càng lớn, ánh mắt mỗi người đều rực lửa, hận không thể đầu hàng Sài gia quân.
Ân Sùng Húc nhìn bách tính Lương Quốc đã bắt đầu dao động, lắc đầu nói: “Vương gia quả nhiên nói không sai, một khi cơn rét đến, bách tính không chịu được rét thì Gia Nghiệp Quan không cần đánh cũng thắng.”
“Thiếu chủ trí dũng song toàn, bụng đầy mưu lược, ngài ấy nói chắc chắn không sai được!” Vân Tu lau thanh kiếm trên tay, đắc ý nói: “Chỉ mong chúng để lại ít quân Lương để tế thanh bảo kiếm này của ta, đã mười mấy ngày không thấy máu rồi, nó cũng bực bội lắm đây!”
Ân Sùng Húc cười bất đắc dĩ: “Vân tướng quân suốt dọc đường luôn giành tiên phong, không ai cản được, sao vẫn giữ dáng vẻ ngông nghênh của một kiếm khách giang hồ như thế?”
Vân Tu trừng mắt, gặm mu bàn tay mình, nói: “Ta là một lãng tử giang hồ, huynh bảo ta phải có dáng vẻ thế nào? Hay là giống như các huynh vậy, người mặc khôi giáp, mở miệng là nói những lời đãi bôi sáo rỗng?”
Ân Sùng Húc khẽ nhếch môi, đến gần Vân Tu, mỉm cười nói: “Lần này vương gia để huynh làm tiên phong không chỉ vì muốn huynh giúp ta một tay, nỗi khổ tâm của ngài ấy Vân tướng quân không hiểu sao?”
“Không hiểu!” Vân Tu đáp ngay không cần nghĩ ngợi: “Huynh nói ta nghe xem nào!”
Ân Sùng Húc lắc đầu nói: “Kỳ vọng của ngài, là muốn huynh lập được công lớn, ngày sau khải hoàn về triều có thể giúp huynh thỉnh công với hoàng thượng, trở thành tướng quân thậm chí phong tước không hầu, Vân tướng quân rất có triển vọng đấy.”
Thấy Vân Tu còn có vẻ mơ mơ màng màng không hiểu lắm, Ân Sùng Húc lại nói nhỏ: “Vân tướng quân bắt ta phải nói toạc ra sao? Huynh càng có uy tín của trong quân thì ngày sau thế lực của vương gia càng thêm vững chắc, quân quyền của ngài ấy không thua gì hoàng quyền... Vân tướng quân?”
Vân Tu như hiểu ra, rồi như chưa hiểu lắm, xua tay nói: “Đừng nói nữa, ta không hiểu hết được đâu. Tóm lại thiếu chủ bảo ta làm gì thì ta làm nấy, những chuyện khác ta không quan tâm.”
“Còn chuyện này nữa.” Ân Sùng Húc kiên trì nói: “Có cô nương nào không thích nam tử có công danh chứ, bây giờ Vân tướng quân còn một thân một mình, tiểu thư khuê các trong kinh thành nhiều như mây, đợi khi Vân tướng quân vinh quy về Huy Thành, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của họ. Huynh tuyệt đối không được phụ sự kỳ vọng vương gia dành cho huynh.”
Khóe môi Vân Tu nhếch lên một nụ cười cô độc, nói với Ân Sùng Húc: “Ân tướng quân, nếu huynh công thành danh toại, người trong lòng huynh đang ở đâu?”
Ân Sùng Húc ngẩn người, đang định lên tiếng thì binh sĩ của Ân Gia Bảo bước vội tới, dâng một bức thư lên: “Đại thiếu gia, thư từ Tuy Thành!”
“Thư gia còn quý hơn ngàn vàng!” Vân Tu khoanh tay nói: “Ân đại thiếu gia xem thư xong rồi trả lời ta cũng không muộn.”
“Thư từ Tuy Thành.” Ân Sùng Húc lẩm bẩm, trong lòng xúc động: “Tính ra thì... lẽ nào...” Ân Sùng Húc vui mừng, nhận lấy phong thư, xé toạc rồi vội vàng mở ra: “Mục Dung... sinh rồi!”
Vân Tu nghe xong thì há miệng ngạc nhiên: “Hả? Phu nhân huynh sinh rồi à?”
Ân Sùng Húc đập hai tay vào nhau, vui mừng nói: “Vân tướng quân, ta có con trai rồi! Mục Dung đã sinh cho Ân gia ta một đứa con trai!”
“ha ha!” Vân Tu cũng bật cười ha hả. “Chuyện vui! Đúng là chuyện vui! Chúc mừng huynh!”
Ân Sùng Húc thấy Vân Tu thật lòng chúc mừng mình thì đè vai Vân Tu nói: “Trước khi đánh Gia Nghiệp Quan gặp được chuyện vui thế này, Sài gia quân chắc chắn sẽ chiếm được nó, đánh thẳng đến kinh đô Lương Quốc, đúng không?”
Vân Tu đang định lên tiếng thì chợt có cơn gió lạnh nổi lên, bầu trời đầy mây bỗng có tuyết bay lả tả, rơi vào da thịt rét lạnh đến xương. Vân Tu ngẩng đầu nhìn trời, miệng lẩm bẩm: “Mới đó mà có tuyết rơi, quả nhiên ông trời đang giúp chúng ta.”
“Tuyết rơi, tuyết rơi rồi!” Binh sĩ trong quân doanh mừng rỡ reo lên: “Còn chưa đến tiết tiểu hàn đã co tuyết rơi!”
Ân Sùng Húc đọc thư lần nữa rồi cẩn thận xếp bỏ vào trong ngực áo. Hắn liếm hạt tuyết trên môi, vui mừng nhắm mắt lại.
Vân Tu nhảy lên lưng ngựa, chỉ kiếm về phía Gia Nghiệp Quan đang xôn xao, nói: “Ân đại thiếu gia, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Ân Sùng Húc từ tốn quay người lại, bình tĩnh nói: “Đợi. Đợi bách tính của Gia Nghiệp Quan giúp chúng ta phá thành, chúng ta không đánh mà thắng!”
Nửa đêm, cửa thành Gia Nghiệp Quan bị bách tính giận giữ công phá, tiếng động long trời lở đất khiến cho tướng sĩ Sài gia quân cách đó mấy dặm cũng đồng loạt đứng dậy, chỉ đợi Ân Sùng Húc ra lệnh một tiếng.
Vân Tu giương lá cờ hình chim ưng đỏ của Sài gia, đi trước nhất. Đám binh sĩ nôn nóng chờ đợi đã lâu cũng hăm hở hành quân về phía Gia Nghiệp Quan, chưa tới một canh giờ sau, cờ chim ưng đỏ đã tung bay trên cổng thành, con chim ưng trên đó đang giương cánh phần phật như muốn cất cánh bay.
Ân Sùng Húc leo lên tường thành cũ kỹ, tuyết ngày càng lớn, cả khoảng không trắng toát như làm bừng sáng chân trời tối mịt, một đám bông tuyết rơi trên tóc, trên vai hắn rồi từ từ tan chảy. Đôi mắt Ân Sùng Húc ánh lên vẻ tự hào, quay lại nhìn đám tướng sĩ quỳ gối quy hàng của Lương Quốc, trong lòng dâng lên cảm giác thích chí chưa từng có.
Tô Tá đụng vào khuỷu tay Vân Tu, liếc nhìn Ân Sùng Húc nói: “Vị Ân đại thiếu gia này thường ngày ôn hòa hiền hậu, nhưng lúc này cũng toát lên vẻ khí phách rồi đấy. Đúng là thắng một trận là khí thế tăng một bậc, ngay cả Tô Tá ta cũng cảm thấy đắc ý.”
“Đó cũng là nhờ thiếu chủ cho chúng ta cơ hội.” Vân Tu kiêu ngạo nói: “Nếu không công lao này có tới lượt chúng ta không?”
“Đúng vậy!” Ngô tá vội vàng ủng hộ. “Nghe nói Ân đại thiếu gia vừa có con trai, vừa khéo hôm nay lại chiếm được Gia Nghiệp Quan, chúng ta có cần làm gì chúc mừng huynh ấy song hỉ lâm môn không?”
“Thôi bớt việc đi.” Vân Tu nhíu mày nói: “Đang đánh trận nên bớt làm lố đi.”
Ung Thành.
“Vô Sương đại nhân.” Ám vệ đẩy cửa ra, sợ hãi tiến vào. “Gia Nghiệp Quan... Gia Nghiệp quan...”
“Đã bị chiếm.” Vô Sương bưng chén trà lên, nói như sớm đã dự đoán được.
“Đã mất.” Ám vệ mặt buồn rười rượi. “Tối qua trời bỗng có tuyết lớn, bách tính giữ ngoài thành gây rối, một mực muốn vào thành, xung đột với binh sĩ... Sài gia quân nhân cơ hội xuất quan... không bị ngăn cản gì mà chiếm thành luôn.”
“Bắt bách tính giữ thành là ta hiến kế cho vương gia.” Vô Sương kinh ngạc nói: “Ta đương nhiên biết kế này không thể kéo dài qua mùa rét đậm, mục đích là mong Khấp Nguyệt ở trong Ung Thành có thể thuyết phục Lý Trọng Nguyên phản lại Sài Chiêu trước khi mùa rét tới, lấy mạng Sài Chiêu để giải vây cho Gia Nghiệp quan. Ai ngờ... ai ngờ...” Vô Sương bẻ tay răng rắc. “Đánh giá cao tiện nhân này rồi! Rét đậm đã tới mà ả vẫn chưa thành công, bây giờ GIa Nghiệp Quan đã mất, vương gia và hoàng thượng ắt sẽ nổi trận lôi đình, hận không thể mang ta ra băm thành trăm mảnh.”
“Vậy phải làm thế nào ạ!” Ám vệ sợ hãi nói: “Vô Sương đại nhân, có phải chúng ta không thể trở về Lương Đô nữa không? Nếu là thế, chi bằng... chi bằng mọi người giải tán, dù gì cũng giữ được tính mạng.”
“Đồ vô dụng!” Vô Sương giáng một bạt tai thật mạnh. “Mới thất bại nhỏ nhoi thôi mà đã khiến ngươi sợ hãi thế này rồi. Nếu ai nấy cũng vô dụng hèn nhát như ngươi, Lương Quốc ắt sẽ vong! Đáng tiếc chỉ cần Vô Sương ta còn, Lương Quốc ắt sẽ được cứu!”
“được cứu!” Ám vệ ôm bên mặt sưng vù, ngạc nhiên nói: “Vô Sương đại nhân có diệu kế gì, thuộc hạ chắc chắn sẽ làm ổn thỏa.”
“Mấy ngày trước ta bảo ngươi sai người lấy một thứ từ chỗ vương gia về, đã mang đến chứ?” Vô Sương lấy lại bình tĩnh, nói.
“Đồ nào?” Ám vệ hoàn hồn lại, gật đầu lia lịa. “mang đến rồi. May ma lúc người của thuộc hạ lẩn vào Gia Nghiệp quan, hai bên còn đang đánh nhau nên không cần quá tốn sức. Vương gia nghe là đại nhân cần nên lập tức sai người mang tới. Đại nhân xem thử có phải thứ này không?”
Ám vệ lấy một cái túi gấm trong áo ra, trình lên cho Vô Sương. “Đại nhân xem.”
Vô Sương đưa tay nhận lấy, cân nhắc một chút rồi mở ra, đổ thứ trong đó ra lòng bàn tay mình, môi nở nụ cười đắc ý đáng sợ. Ám vệ cũng không biết trong đó là gì, thấy sắc mặt Vô Sương như thế, cũng tò mò muốn nhìn... Trong túi gấm ấy là một chiếc khóa vàng cỡ chừng nắm tay trẻ con, có điều đã ngả màu xám vì quá cũ kỹ, trên đó còn toát ra mùi cháy khét vì bị thiêu. Ám vệ khụt khịt mũi, lùi lại, cúi đầu xuống.
“Cũng may vương gia còn giữ lai thứ này.” Vô Sương cười nói: “Xem ra con người ai cũng có những ham thích nhất định, sở thích của vương gia là có ích nhất.”
“Sở thích của vương gia là...” Ám vệ tò mò hỏi.
“Chiến lợi phẩm!” Vô Sương vuốt ve dấu ấn đã bị thiêu cháy trên chiếc khóa vàng. “Linh Tiêu kiếm của Thái tử Đan nước Yến, cung vàng của Nhạc Hoành ở Thương Châu, cây giáo của NHạc HOàn... Nhiều, nhiều lắm...”
“Vậy chiếc khóa vàng nho nhỏ này là của ai?” Ám vệ nghi hoặc.
“Đây là...” Vô Sương tung chiếc khóa vàng lên không trung rồi tiếp lấy, cười nói: “Đây là đồ vệt của Nhạc Đồng – con trai út của Nhạc gia, đệ đệ của Nhạc HOành!”
Chia sẻ: Có liên quan