Phong Lẩn rong ruổi lên mạn trên nhưng như ta đã biết hắn là thiên tài tìm đường nên dell biết là mình sẽ đi đâu. Đường người khác đi một ngày thì hắn đi ba ngày, mãi sau hắn mới lên được một huyện khác của tỉnh Sơn La, đó là huyện Quỳnh Nhai. Bở trước kia hắn nghe nóichỗ này xuất hiện chó sói, với hăn bây giờ, nơi nào có gì nguy hiểm thì hắn sẽ vác đít tới.
Ở đây chỗ nào cũng vừa dốc vừa lầy lội, hắn không dùng được con dream tàu nữa bèn gửi lại tại một quán cầm đồ rồi đi bộ. Mãi sau hắn mới dò được ra nhà ông trưởng bản, đó là ông Lò Văn Thái. Phong Lẩn với tính xạo lol nói mình là phóng viên đài BBC tới viết bài về động vật hoang dã liên được ông Thái Dối chào đón nhiệt tình.
Theo ông Thái Dối cho biết, ở đây đang có nạn chó sói hoành hành, bọn chúng rất đông và khá hung dữ, có khoảng mấy chục con trâu bò đã bị chó sói làm gỏi, tuy vậy bên kia chiến tuyến, một dối tượng cũng bị quân ta bắt được, sau khi tra khảo bằng rơm không thành thì con sói đã được nếm vị mắm tôm và là mơ. Sau đó phần còn lại được ông Thái Dối treo lên bức tường như một chiến lợi phẩm là một cái đầu sói.
Nghe nói tháng trước khu vực phía trên xây công trình gì đó huy động máy móc làm việc đã vô tình lùa những con sói đáng yêu chạy về hướng Quỳnh Nhai, mấy con sói đáng yêu này sau nhiều ngày đói khát đã xơi thịt ba chục con trâu bò. Bây giờ trong bản cũng đã huy động được một vài thanh niên yêu bản đi nằm vùng trong đội hình quân địch, ha thợ săn lão làng với vài khẩu súng tự chế và mấy con dao quắm phát nương đã anh dũng vào đại ngàn tìm diệt bọn sói hoang kia.
Chuyện sau đó có vẻ như không lọt vào tai Phong Lẩn nữa khi con gái của trưởng bản đi ra, ahihihi. Cô gái tên là Lò Thị Vân hay còn gọi là Vân Dược, cô gái mảnh mai có thân hình mũm mĩm, trên gương mặp trái xoan mập mạp là đôi mắt to tròn đen nháy như mắt lươn, tóc cô cũng đen mượn ngả màu xám khói. Vừa đi ra khỏi buồng cô đã làm cho cơ số thanh niên đang ngồi nghe trưởng bản nói chuyện phải đứng dậy đi về.
Nhưng như ta đã chưa biết, Phong Lẩn có gu cực kì nhạt, nên đã đứng dậy vĩnh biệt trưởng bản. Sau đó Phong Lẩn tự tìm đường lên chỗ các thanh niên yêu bản đang nằm vùng. Bẵng đi khoảng hơn tuần đâu đấy thì Phong Lẩn cũng được một số người đi chợ tìm thấy đang ru rú trong một cái hang, chẳng ngạc nhiên gì khi hắn bị lạc đường.
Sau bao ngày suy nghĩ thấu đáo trong hang Phong Lẩn cũng quyết định quay lại gặp ông Thái Dối cho dù hắn có mù mắt đi chăng nữa, sau những lời xạo lol nhờ vả hắn cũng được ông Thái Dối cho người đưa đến chỗ các thanh niên yêu bản. Trước khi đi ông Thái Dối có nói với hắn :
- Ta và cậu khá có duyên, nếu cậu bắt được con sói nào về đây ta sẽ gả con gái cho.
Câu nói đó như Hùng Vương năm xưa đã nói với Thủy Tinh, Phong Lẩn chỉ mong chết quách đi còn hơn làm con rể lão.
Phong Lẩn lấy lưỡi lao móc ra buộc vào một cái gậy rồi theo chân thằng con trai bé của ông Thái Dối đi vào đại ngàn. Thằng này tên là Lò Văn Tùng, nhưng Phong Lẩn hay gọi là Tùng Dịch, thằng này kém Phong Lẩn mấy tuổi nhưng thân hình có vẻ vạm vỡ hơn nhiều, nó cao khoảng mét rưỡi nặng ba chín bốn mươi cân gì đây. Trèo đèo lội suối khoảng nửa ngày thì phát hiện thằng dẫn đường cũng mù đường như Phong Lẩn vậy.
Phong Lẩn dell thể nhờ vả được nữa phải vận dụng kinh nghiệm lạc đường của mình để đi tiếp, có mấy lần tý thì sập mấy cái bẫy sói may sao có mũi lao phía trước dò đường không thì ba cái chân hắn đều cụt rồi. Đến tối mịt thì cả hai mới thấy phía xa có đổm lửa nhỏ nhen nhói, may quá, chắc đó là chỗ hai ông thợ săn phục kích.
Phong Lẩn cùng Tùng Dịch tiến lại gần, ngồi trong lều là hai người đàn ông đứng tuổi, một người trông thấy quay sang hỏi :
- Tùng Dịch, đây là ai ?
Phong Lẩn nhanh nhảu ;
- Ồ tôi là Phong Lẩn phóng viên đài BBC đến để viết bài về bảo vệ động vật hoang dã. Xin hỏi hai ông tên gì ?
Người kia đáp :
- Tao là Tưởng, còn lão này là Lương.
Ông Tưởng Điều có tài săn chuột còn ông Lương Chồn có tài bẫy chồn, trong bản có mỗi hai ông này là thợ săn nên được cử đi bắt sói chứ hai ông này cũng dell có mẹ gì. Hai lão đợi ba ngày rồi mới bắt được một con sói con nặng ba cân đem về cả bản chia thịt, cái đầu vẫn còn để nhà ông Thái Dối. Từ đó đến nay vẫn dell bắt được con nào cả, Phong Lẩn thất vọng vl, dell biết cả bản Bo này dell có người hay sao mà cử một thằng săn chuột với một thằng bẫy chồn đi diệt sói, chuyến này đi có khi toi công. Nhưng sau đó hắn đã thôi thất vọng khi được chứng kiến kinh nghiệm khá tốt của hai ông này.
Ông Tưởng Điều nói, mấy hôm nay không thấy bóng dáng bọn sói đâu, có lẽ chúng đã phát hiện ra ta rồi, ngày mai phải đổi chỗ phục kích mới. Đêm hôm đó mọi người chia ca trực, mỗi người trực hai tiếng, đề phòng bọn sói tấn công bất chợt. Dell biết hồi sáng ăn gì mà đến ca trực của mình Phong Lẩn thấy khá buồn ỉa, dù đã có sức đem nhiều năm kinh nghiệm nhịn ỉa của mình ra sử dụng song hắn cảm nhận được cục cút chỉ còn cách mép đít một phân nữa thôi.
Lẽ ra hắn sẽ chạy ra ngoài kia ỉa một bãi nhưng mấy con mắt đỏ lòm đang chừng chừng sau lùm cây làm dái hắn co lại, trong cái lều ấy lại trải bạt hắn không thể ỉa ở đây được, vậy là hắn đã lấy cái mũ cối để trong lêu ỉa vào đó rồi vơ cái túi thổ cẩm của thằng Tùng Dịch để chùi đít. Xong xuôi hắn quan cả hai thứ ra ngoài lều rồi thở phào nhẹ nhõm.
Sớm hôm sau hắn chưa tỉnh dậy đã nghe bàn tán xì xào, Phong Lẩn ngồi dậy dụi mắt nghe thấy ông Tưởng Điều nói :
- Quả thật ta đã bị phát hiện, hôm qua có con sói đã vào ỉa đầy cái mũ cối mới mua của tao.
Thằng Tùng Dịch cũng kêu :
- Cái túi thổ cẩm của tôi cũng bị dính cứt này, đkm đen vl.
Phong Lẩn dell dám nói gì chỉ gật gật ra vẻ đồng tình. Ông Lương Chồn phân tích :
- Tao chưa bao giờ nhìn thấy cứt sói cả nhưng so sách kích thước này với cứt chó dé thì con sói này phải hơn ba chục cân. Mẹ tổ nó to vl.
Phong Lẩn cũng gật gù :
- Khiếp thật.
Sau khi vứt cái mũ cối và cái túi thổ cẩm, bốn người thu dọn đồ đạc xách vali lên và đi. Đi đến trưa thì ông Tưởng Điều tìm thấy một chỗ khá ổn, chỗ này trông ra bốn bên đều rõ ràng, rất thích hợp để quan sát.
Ông Tưởng Điều cho đào một cái hốt nhỏ đủ để bốn người ngồi sau đó trải bạt bên dưới cho sạch sẽ, sau đó dựng bốn cái cột ngắn rồi lợp mái bằng lá cây, xong xuôi đâu đấy thì đem cành cây các thú đất đã ngụy trang xung quanh, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy đó là một cái gò đất nhởm nhởm. Phía đầu gió để một cái cửa nhỏ cho mọi người có thể ra vào đái ỉa, rồi ông Lương Chồn cẩn thận đến mức lấy cả rượu ra rắc khắp chỗ. Ông Lương Chồn nói :
- Bọn sói này rất thính, chỉ thấy một chút mùi là nó phát hiện ra ngay, phải có tí rượu này khử mùi mới xong.
Phong Lẩn nghĩ bụng, rượu rắc đầy lên lều thế này có mồi lửa thì thành bốn con chó thui. Xong việc mọi người nghỉ tay ăn trưa mặc dù đã bốn giờ chiều rồi, Phong Lẩn được cầm một khẩu súng, hắn vui lắm, đây là lần đầu tiên hắn được chơi hàng nóng, hắn đã tưởng tượng ra cái cảnh dùng súng sấy chết mấy con sói đang chạy bo, thật là thích thú.
Mỗi người được giao quan sát một hướng, nếu thấy động tĩnh gì thì báo lại ngay. Phong Lẩn ngồi đợi dài mồm ra, cố gắng nhìn thật kỹ xung quanh, đột nhiên hắn thấy một bóng đen lấp loáng sau lùm cây, có vẻ là con gì đó đang đi ỉa, hắn gọi ông Lương Chồn :
- Kìa kìa có sói.
Ông Lương Chồn bị chột một mắt nhìn ra :
- Đâu tao có thấy gì đây.
Phong Lẩn chán dell thèm nói nữa liền gọi ông Tưởng Điều, ông Tưởng Điều ngó ra quả nhiên thấy một con sói đen có bộ lông màu trắng đang ỉa sau bụi cây, con này là con đầu đàn nó vừa to lớn vừa hung dữ nếu thịt được nó lấy bộ lông đen nháy như tuyết kia đem bán thì phải tậu đưuọc một đôi trâu, nhưng chỗ này cách đến bốn năm mươi mét vướng nhiều gốc cây nên không thể bắn được.
Ông Tưởng Điều đổ rượu lên người rồi khẽ khàng mở cửa trườn ra ngoài, Phong Lẩn cũng làm theo cầm cái lao móc rồi trườn sau. Dạo này bọn sói được ăn thịt trâu bò nên hay bị táo bón, con sói ngồi một lúc lâu vẫn không ỉa được, mặt nó đăm chiêu vô cùng, có thể nó mải nghĩ cách nào ỉa nhanh nên không để ý có hai thằng người đang ngày một áp sát nó hơn.
Một lúc sau hai người chỉ cách nó gần hai chục mét, Phong Lẩn tim đập nhộn nhịp như trống đám ma, hắn khá run sợ, lần đầu tiên trong cuộc đời đối mặt với một con sói. Phong Lẩn vốn sợ chó từ bé, hắn có tướng kị chó, gặp con nào dù to dù bé cũng đều bị cắn, nếu con sói kia phát hiện ra đảm bảo hắn lại có thêm một vài vết răng nữa trong bộ sưu tập những vết cắn của mình.
Con sói đen màu trắng vẫn không hề hay biết, bống từ lỗ đít nó lòi ra một cục cứt, có vẻ nó đã ỉa được, nó vừa ỉa vừa tru lên, có vẻ như rất đau đớn. Giữa lúc cục cứt ngang trừng thì một tiếng súng vang lên đoàng, ông Tưởng Điều giật mình quay lại nhìn Phong Lẩn :
- Sao mày bắn.
- Tôi có cầm súng đâu.
Hóa ra ông Lương Chồn Chột cố đấm ăn xôi, nhắm mắt bắn bừa, hại thay ông dell nhắm mắt chột lại đi nhắm mắt sáng nên một con chim đnag bay đã rơi phịch xuống đất. Con sói đang ỉa nửa vời khệnh khạng chạy đi, cục cứt của nó vẫn vương nơi lỗ đít, dáng chạy bây giờ thật khổ sở. Ông Tưởng Điều tuyệt đối không để nó chạy bèn đứng phắt đậy giơ súng cướp cò, một phát súng vang lên, lần này đã trúng vào đùi phải con sói làm nó ngã dúi dụi tuột cả cục cứt ra khỏi đít.
Con sói tru lên thảm thiết, lập tức trong rừng mấy chục tiếng tru đồng thanh vàng lên. Ông Tưởng Điều nói :
- Đell ổn, mau giết nó không thì nó gọi hội đến bây giờ.
Ông với Phong Lẩn chạy thật nhanh tới chỗ con sói, con sói cũng đứng lên khập khiễng chạy, nhưng lần này nó chạy khá nhanh vì đã không bị vướng cục cứt nữa. Ông Tưởng Điều bụng phệ ì ạch chạy mãi dell được năm mét thấy con sói sắp thoát bèn hô :
- Ném chết mẹ nó đi.
Phong Lẩn còn cách con sói mười lăm mét nghe vậy giương mũi lao lên phóng mạnh một cái :;
- Cái đ*t mẹ mày này.
Mũi lao phi vun vút trong không khí phật một cái cắm chặt vào đuôi con sói ghim xuống đất làm nó không chạy được. Con sói biết không thể thoát quay lại định liều mạng với Phong Lẩn, nó vừa quay lại thì thấy Phong Lẩn ập đến, tay trái hắn đeo một cái găng dầy túm chặt lấy mõm con sói bẻ lên, tay phải rút con dao nhỏ trong đũng quần ra đâm một nhát vào hàm dưới con sói ngập đến tận chuôi. Con sói chết ngay, ông Tưởng Điều nhìn thấy khiếp, không ngờ thằng phóng viên này quả thật là một tay dân chơi. Lão dừng lại vừa thở hổn hển vừa nói :
- Mau đem xác nó quay lại lều không đồng bọn nó đến bây giờ.
Phong Lẩn vác con sói lên vai, nặng khiếp, ít cũng ba chục cân, hắn cất con dao đi rồi cầm theo cái lao chạy về phía lều. Tuy con sói nặng như vậy những hắn vẫn chạy nhanh hơn ông Tưởng Điều, hai người vào trong lều đóng cửa nằm im.
Mấy tiếng sói tru mỗi lúc một gần, một lát sau đã thấy lục xục trong đám cây mấy con sói xám nhào ra nhằm hướng con sói trưởng thành kia đi ỉa chạy tới. Bọn chúng hít hít một lúc rồi phát hiện vết máu chảy về đến cái lều thì gầm gừ từ từ tiến lại. Càng lúc càng đông, phải đến hai ba mươi con nhằm hướng lều tiến lại, Tùng Dịch sợ hãi thều thào :
- Liệu bọn nó có giết chúng ta không ?
Ông Lương Chột tự tin :
- Không sao, bọn nó vào đây thì cùng lắm ta chỉ có đường chết.
Rồi mỗi người một khẩu súng chĩa ra bốn hướng, ông Lương Chồn nói :
- Khi nào có hiệu lệnh của ta thì bắn.
Bọn sói gầm gừ như một bầy kiến, không có dấu hiệu sợ hãi, bọn nó tiến lại, chỉ còn hai chục mét nữa thôi thì vây thành một vòng tròn. Phong Lẩn run lắm, tuy hắn vừa giết được con đầu đàn nhưng khả năng cao là bọn nó sẽ giết Phong Lẩn đầu tiên để trả thù, hắn lẩm bẩm :
- Muốn tính diện tích hình tròn đáy lớn đáy nhỏ ta mang cộng vào, xong rồi nhân với chiều cao, giết ngay con sói thế nào cũng die.
Đột nhiên phập một cái, một con sói bị cái dây thừng dưới chân quấn chặt nhấc lên cao treo lủng lẳng, nó kêu eng éc như lợn, phập phập hai nhát nữa hai con sói tụt xuống hố chết ngắc. Ông Lương Chồn lớn tiếng :
- Bắn.
Đoàng Đoàng Đoàng, mấy tiếng xuống vang lên, bọn sói giật mình chạy toán loạn, Phong Lẩn cười sung sướng, hắn vừa dùng súng hạ hai con sói, lại một con nữa, lại một con nữa, đến khi đàn sói chạy hết chỉ còn lại mấy cái xác thì bốn người mới bước ra. Ông Tưởng Điều cầm bán súng đập cái chát vào đầu con sói đang treo lủng lẳng làm nó chết thẳng cẳng. Họ thu lại được mười ba cái xác cả con đầu đàn Phong Lẩn giết, quả là chuyến đi săn thành công.