Chương 1: Ma Chết Trôi

Phong Lẩn là chàng trai xạo lol có tiếng trong vùng, mặc dù hay xạo lol song câu chuyện mà Phong Lẩn sắp kể sau đây là câu chuyện không có thật.

Phong Lẩn sống trong một ngôi làng người thì ít mà ma thì nhiều, những câu chuyện về ma quỷ mà Phong được nghe mỗi ngày còn nhiều hơn số lần đi đái, có lẽ cũng vì vậy mà Phong không những không sợ ma mà hắn còn coi đó như một điều gì đó vô cùng thú vị. Phong Lẩn vẫn mong một ngày nào đó được đích thân đi “săn ma” để trải nghiệm cái cảm giác sợ đái ra quần.

Và rồi cơ hội cũng đã đến, một ngày đẹp trời nào đó, bố mẹ hắn nhận ra giá trị thực sự của hắn chỉ là ăn tiêu hết những gì ông bà ấy có trong nhà. Bố hắn đã nhẹ nhàng tống quần áo với một ít đồ đạc cá nhân của hắn vào balo rồi từ tốn mắng xối xả vào mặt hắn:

- Cút con mẹ mày ra đường, tự làm mà ăn đê thằng lol.

Phong Lẩn âu yếm nhìn bố mẹ lần cuối lẩm bẩm:

- Đkm, đen vl.

Rồi hắn xách balo lên và đi. Phong Lẩn thẫn thờ đi trên đường chẳng để ý xem mình đi đâu, đến xế chiều hắn dừng lại ở một cái điếm canh trên đê, hắn ngước lên trời, nhìn vào khoảng không vô định, bầu trời thu không một gợn mây, gió rì rào se se lạnh, mặt trời đỏ ửng đã dần dần hạ xuống. Phong Lẩn thở dài:

- Ăn lol rồi. đkm tối nay ngủ ở chỗ lol nào đây.

Nhưng chợt nhận ra cái điếm canh đằng sau lưng, hắn bèn đạp cửa bước nào, cái điếm canh cũng có ổ khóa khá chắc chắn nhưng vì cửa đã mục nát nên đạp nhẹ mười mấy cái thì ổ khóa cũng vỡ ra còn cái cửa vẫn ko hề gì. Bên trong cái điếm canh không được sạch sẽ lắm những ít ra đêm nay hắn cũng không bị lạnh. Phong Lẩn nhẹ nhàng trải tấm mền mỏng mà bố hắn nhét vào balo ra rồi ngồi phịch xuống đất, hắn cười hí hí vì trước khi bị bố đá ra đường hắn có trôm được bịch lòng lợn mà bố hắn mua để ăn tối. Lúc này ở nhà bố hắn đang quát tháo vì không biết thằng chó nào đã lấy mất nửa cân lòng ông ta mua về.

Ăn xong đâu đấy hắn nằm ngửa ra đánh một giấc như mọi khi, lúc tỉnh dậy thì trời đã tối lắm rồi cũng chẳng biết mấy giờ vì hắn không có đồng hồ, cái điện thoại thì đã hết pin từ lâu, Phong Lẩn thở dài một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa hít tý khí trời. Bên ngoài im phăng phắc chỉ có tiếng lá tre rì rào với tiếng dế tiếng ếch kêu, đã lâu rồi hắn không được nghe thấy những âm thanh ấy, không ngờ ngót chục năm rồi hắn lại có cơ hội thưởng thức lại.

Phong Lẩn đứng một lúc lâu thì chợt nhớ ra đây chính là cơ hội hắn chờ đợi lâu nay, cái cơ hội đi “ săn ma” mà hắn thầm lên kế hoạch trong đầu. Nghĩ rồi hắn cất đồ đạc rồi đi, câu chuyện ma đầu tiên hắn nghe có lẽ là do ông chú của hắn kể, chú của hắn tên là Tú, hay còn gọi là Tú Vo.

Tú Vo cũng giống Phong Lẩn, là một thằng đầu đất suốt ngày chỉ biết ăn và chơi nhưng ít ra Tú Vo còn có giá trị hơn đôi chút. Khoảng hai mươi năm trước cái lúc quả vải thiều đang có giá trị rất cao, mọi người đổ xô đi trồng vải, ông nội của Phong Lẩn là một trong những hộ đầu tiên khởi xướng phong trào này. Ông nội hắn có một vườn vải rộng vài mẫu đất, đến mùa thu hoạch phải có người trông vải ban đêm nếu không bọn trộm cắp lẻn vào vặt thì sáng hôm sau chỉ cạp lá vải mà ăn thôi. Và Tú Vo có nhiệm vụ đi trông vườn vải ấy.

Bình thường phải cần đến hai hay ba người để trông một khoảng đất rộng như vậy một phần vì quá rộng một phần vì sợ ma, nhưng Tú Vo muốn đi trông một mình, có lẽ đến đêm hắn ta tranh thủ quay tay vài phát. Đêm hôm đó, sau khi quay tay lần thứ năm thì Tú Vo mệt quá thiếp đi, đang lúc mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ thì Tú Vo nghe thấy tiếng ồn ào ngoài lều, đó là tiếng tát nước và nói chuyện rôm rả, vì đang mệt phò người nên Tú Vo rất khó chịu, hắn cất tiếng quát:

- Đkm đêm rồi tát nước cái lol, dell để bố mày ngủ à ?

Nói vậy nhưng Tú Vo vẫn nhắm tịt mắt, tiếng nói chuyện ngày càng to như không đếm xỉa đến lời cảnh báo của Tú Vo. Vốn là một tay đầu chó có tiếng trong vùng vậy mà lời mình nói bị phớt lờ Tú Vo vô cùng tức giận. Dù quay tay năm lần nhưng hắn vẫn bò ra khỏi giường vớ lấy cái thuổng đào đất đi ra ngoài lều, nhưng trước mặt hắn là đồng không mông quạnh, làm gì có ai.

Tú Vo khá giật mình nhưng đã là dân chơi không việc gì phải sợ, hắn lại chui vào lêu ngủ tiếp, nhưng vừa đặt lưng xuống thì tiếng tát nước và trò chuyện lại vang lên bên tai hắn. Tú Vo dell chịu được nữa, hắn mà không ngủ mai lấy lol đâu ra sức đi làm, hắn lại vác thuổng ra ngoài chửi rủa:

- Ma quỷ lol đâu ra đây, bố mày có sợ cái lol, đkm khôn hồn câm cụ mồm chúng mày đi cho bố mày ngủ, bố mày mà biết mộ chúng mày ở đâu, bố mày đào hết lên...

Chửi rủa một hồi chán miệng, hơn nữa Tú Vo cũng nghĩ ma quỷ cũng phải sợ mình nên hắn yên tâm đi ngủ tiếp. Nào ngờ vừa nằm xuống ngay bên cạnh là một người khác đang nằm, Tú Vo giật bắn người lên nhảy vội xuống giường, cái thứ đang nằm trên giường kia đúng là hình người nhưng dell phải người, toàn thân nó đen xì lại nhớp nháp như vừa tắm trong bùn, cả mặt mũi cũng không nhìn thấy đâu, cái thứ đó nằm co trên giường thì ngóc đầu dậy hướng thẳng mặt về phía Tú Vo. Tú Vo hét lên nhưng mấy mẫu ruộng xung quanh có ai mà nghe được, hắn bèn phóng ra khỏi lều nhưng đen vl, chưa ra đến cửa lều thì ngoài cửa cũng là một thứ tương tự đang đứng. Ba hồn bảy vía như tiêu tan hết, cái tính máu chó trong người cũng lặn mất tiêu, lúc này mồ hôi hắn toát ra như tắm, mặt cắt không còn giọt máy chân tay bủn rủn không biết làm thế nào.

Sau ba giây suy nghĩ Tú Vo vớ lấy cái gì đó ở dưới chân mà hắn nghĩ là con dao gọt hoa quả, hắn rạch tấm bạt vây xung quanh lều cái roạt rồi từ cái lỗ đó chui ra ngoài. Người ta nói rằng không gì nhanh bằng thằng bị chó đuổi nhưng có lẽ thằng bị ma đuổi mới là nhanh nhất, Tu Vo co giò chạy một mạch về nhà, nhà hắn cách ruộng mấy cây số mà tưởng chừng hắn chạy năm phút là đã về đến nơi. Từ cái ngày định mệnh đó Tú Vo không bao giờ xao lol nữa.

Chuyện đó Tú Vo đã kể lại cho mấy đứa cháu của mình, trong đó có Phong Lẩn. Và bây giờ, với sự thông minh xuất trúng Phong Lẩn muốn tái diễn cái đêm định mệnh đó một lần nữa. Đường đến cái ruộng đó cũng khá xa, Phong Lẩn đi mỏi cả chân mới tới nơi.

Tuy bây giờ đã khác hai mươi năm trước người đã đông hơn, nhà đã nhiều hơn nhưng cái xó ruộng ấy vẫn dell có ai sống, cũng có thể do bị cái thứ gì đó quấy rầy nên không ai dám ở. Đường đến ruộng vẫn là đường đất khá bé lại lầy lội, Phong Lẩn đang đi bống ập vào mặt hắn là luồng không khí khá lạnh, giống như bước vào Quỷ Môn Quan vậy, từ đó trở đi không khí cứ lạnh như vậy thôi, Phong Lẩn phải lấy chiếc áo flannel ra mặc, nhìn khá ngầu.

Vừa đi hắn vừa hát “ Em đang ở đâu đấy em......” xong rồi tự nghĩ mình hát ngu nên thôi. Đến cái ruộng của nhà hắn rồi, chỗ cái lều ngày xưa đã xây lên một cái nhà cấp bốn nhỏ, đến mùa vải nhà hắn vẫn cắt cử người tới trông coi nhưng hắn chưa ở đây một mình bao giờ. Nhưng không may cho Phong Lẩn căn nhà đã khóa, vậy là hắn phải ngồi cái ở cái bậc thềm, tựa lưng vào cửa.

Cách đây khá lâu rồi chỗ ruộng này có một cái rạch nhỏ thông với sông cái, có một lần có hai cái xác người chết trôi dạt vào đây, lúc vớt lên hai cái xác vẫn nắm chặt tay nhau nghe đâu là hai mẹ con, mà chết trôi oán nghiệt nặng lắm khó mà siêu thoát được. Cũng vì thời đó công công nghệ chưa phát triển nên không biết họ là ai hay người nhà họ ở đâu nên không ai rảnh đi mời thầy cúng về cầu siêu cho họ nên oán nghiệt không thể tiêu tán. Phong Lẩn nghe rất nhiều người nói đã từng bị ma trêu ở khu đất này nhưng chuyện của Tú Vo vẫn là rõ ràng nhất khi trực tiếp đối mặt với ma quỷ. Hắn lẩm bẩm:

- Dell biết có ma thật không nhỉ? Hay lão Tú Vo xạo lol lấy le với bọn con cháu.

Hắn cứ ngồi đó nghĩ vớ vẫn, lúc này trăng lên cao, trời thu nên trăng sáng vằng vặc, nghe đâu trăng sáng thì âm khí nặng lúc ấy là điều kiện cần và đủ cho phản ứng xúc tác, à cho oan hồn hiện lên, quả đúng như vậy. Giữa lúc nghĩ linh tình thì đột nhiên phía sau Phong Lẩn cánh cửa rung lên bần bật, xung quanh cỏ cây cũng lay chuyển rì rào, đó là một cơn gió mang tới một luồng khí lạnh sộc vào gáy hắn. Phong Lẩn đứng phắt dậy hét lớn:

- Có âm khí, là cao nhân phương nào mau xuất hiện đi.

Phong Lẩn đọc khá nhiều truyện tranh và tiểu thuyết kiếm hiệp nên câu cú hắn nói đều như thằng ngáo đá. Hắn nói xong đợi một hồi lâu vẫn không thấy chuyện gì xảy ra, hắn buồn bực ngồi xuống gãi cằm:

- Có khi nào lão Tú Vo xạo lol thật, làm dell gì có ma đâu.

Phong Lẩn gãi cằm rồi ngửa mặt lên vặn vặn cái cổ nghe răng rắc, đột nhiên phía trên đầu hắn chỗ cái mái pro thò ra ngoài có một hình người đen xì đang treo lơ lửng.

- Đkm ăn lol r.

Phong Lẩn thốt ra một tiếng rồi ngã nhoài ra sau. Cái hình người kia quả đúng như Tú Vo đã kể, có điều không ngờ nghe kể là một chuyện còn nhìn thấy lại là một chuyện khác, Phong Lẩn sợ toát mồ hôi đít, trước mặt hắn quả là một con ma đúng nghĩa, thân hình nó gầy guộc, mắt mũi không rõ ở đâu, cả khuôn mặt nhẵn thín nhớp nhớp một lớp như dầu mỡ, hai chân bám vào mái pro, còn tay và tóc thì buông thõng.

Phong Lẩn sợ hãi vẫn tư thế nằm ngửa đó lết lùi lại phía sau, đột nhiên đầu hắn đụng vào một thứ gì đó nhớp nháp. Hắn từ từ ngước mắt lên thì hỡi ôi một thứ tương tự đang đứng ngay phía sau. Một dòng mầu đen xì chảy từ mặt thứ kia rơi vào trán Phong Lẩn cái toẹt như chim ỉa, cái mùi hôi tanh của bùn bốc lên. Vốn là người sạch sẽ Phong Lẩn không bao giờ để mấy thứ nhớp nháp kia dính vào người, hắn dường như quên mất mình đang đối mặt với cái gì, bèn đứng phắt dậy đạp cho cái thứ đứng phía sau mình một cái:

- Đ- mé con đĩ chó, bẩn mặt bố mày rồi, lol mẹ m.

Đạp xong hắn vội vã mấy tay chùi chùi vết bùn kia đi, nhưng sớm thôi hắn nhận ra mình vừa làm một điều ngu vl, cái đạp đấy như không chạm vào gì cả, chỉ vung vào không trung mà thôi. Phong Lẩn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh buộc chặt dây giày lại rồi co giò chạy như Tú Vo đã từng làm. Hắn chạy một mạch về tận cái điếm canh tưởng chừng như Usain Bolt dell có tuổi vậy. Không ngờ hắn có thể thoát được, vừa mừng vừa sợ hắn ngồi thụp xuống vừa cười vừa thở hổn hển.

- Mé, vui vl.

Đó là cái lần đầu tiên hắn được thấy ma. Phong Lẩn lại trải mền nằm co ro trong cái điếm, hắn nghĩ linh tinh về đủ thứ ma trên đời, rõ ràng hắn chưa thỏa mãn với lần “săn ma” này, hắn còn muốn đi săn nữa.