Tối hôm ấy, nắm trong tay quyển công pháp Ma Tu, Nham Phong nhắm mắt dưỡng thần hồi tưởng lại những kí ức đã qua. Dù hắn chỉ vừa mới sống dậy trên dưới 1 ngày nhưng lượng kiến thức hắn nhận được, thực sự quá nhiều. Những loại cảm xúc vui có, đau lòng có đan xen vào nhau làm ra một loại xúc cảm khiến hắn không biết diễn tả thế nào.
"TA PHẢI CÓ SỨC MẠNH!!!"
Khẽ lật quyển công pháp, hàng loạt những kí tự chầm chậm tiến vào thức hải Nham Phong
"Vạn vật dù xấu hay tốt, người hay tiên đều có tâm ma, ma ngự ở lòng chúng sinh, ma chuyển tâm sinh lực, ...."
Thoáng dưỡng thần, Nham Phong bắt đầu vận chuyển vòng chu thiên đầu tiên của kinh mạch. Những cảm xúc tiêu cực trong bán kính 1 dặm đều bị Nham Phong thu liễm vào người. Từng thớ thịt hắn bắt đầu trương phồng lên. Từng đợt cảm xúc Hỉ, Nộ, Ái, Ố. Khiến hắn hiểu trong một ngày con người Địa Cầu phải trải qua những gì.
"Cảm xúc là như vậy sao?! - Thú vị thật" - Nham Phong thầm nghĩ
Trong hàm trăm thứ cảm xúc ấy Nham Phong chợt thấy một cô bé đoạn tầm 5 - 6 tuổi đang quây quần bên mâm cơm gồm 1 người đàn ông trung niên cùng người phụ nữ bên cạnh
- Vũ Nhi tháng sau cha mẹ phải sang Singapore công tác 2 ngày, con ở nhà với ông ngoan nghe chưa!- người phụ nữ âu yếm xoa đầu đứa bé
- vâng! ... Tháng này ... Sao cha mẹ đi mãi vậy! - Giọng đứa bé có chút nức nở nói
- Công việc mà con! Đi nốt chuyến này cha mẹ dẫn con đi du lịch Thái Bình Dương cho con chơi thỏa thích luôn! Chịu chưa - người đàn ông tiếp lời
- Vâng! Thưa cha!
Và sau đó là hình ảnh đứa bé gái nọ ngồi một mình trong góc tối mỗi khi đêm về ....
-----------chiếc máy bay cha mẹ Vũ Nhi đi công tác đã mất tích trên biển-----------
Rắc.... Rắc
Nham Phong chính thức trở thành
một Ma tu thực thụ sức mạnh tỏa ra toàn thân, khiến xương cốt của hắn được tẩy rửa một lần, hắn cảm thấy dường như chỉ cần có ý niệm thì trong bán kính 5 dặm hắn có thể nhìn rõ.
"Thật tuyệt!!! đây là thần thức sao!!" - Nham Phong thầm nhủ
dù chỉ là Ma Tu sơ kì nhưng cũng khiến hắn hài lòng
Thoáng cái đã qua một đêm, Chỉnh trang lại áo quần. Nham Phong tiến ra khu vườn sau căn phòng của hắn. Thấy ông lão họ Hạ đang ngồi nhâm nhi ly trà hắn tiến lại ôm quyền chào hỏi
- Chào buổi sáng Hạ lão gia!
- Không dám, không dám! Mời Nham thiếu gia ngồi - Hạ Lão gia có vẻ bất ngờ về hành động của Nham Phong
- Hạ lão gia hình như có tâm sự? - Nham Phong hỏi
- Chuyện của nhi nữ cả! À tôi quên chưa giới thiệu tôi tên Hạ Trường Khiêm. Mấy chữ lão gia, lão phu không dám nhận!
- Khiêm tiền bối quá lời rồi!
Hạ lão gia nghe xong liền đứng dậy quỳ gối trước Nham Phong
- Nham thiếu gia! Xin cho lão phu mạn phép nhờ cậu một việc. Dù biết là hơi đường đột nhưng lão phu thật không còn biện pháp nào khác
- Khiêm tiền bối đứng lên trước đã. Có chuyện gì từ từ nói - Nhan Phong vội đỡ Hạ lão gia
- Chẳng dấu gì cậu! Hạ gia tôi được truyền thừa từ bao đời nay. Đến đời tôi, con cháu hễ là Nam thì hứng thú kinh doanh. Còn Nữ chỉ có mỗi Vũ Nhi, nó rất giỏi!. Và chuyện sẽ chẳng có gì nếu "thần ngọc" không chọn nó làm chủ!
- Thần ngọc?! - Nham Phong hỏi
- Đấy là miếng ngọc được tổ tiên Hạ gia truyền lại. Trong ngàn năm nay gia chủ nhiều đời Hạ gia luôn giữ nó làm thần vật chi bảo. Chỉ đến tháng trước, khi Vũ Nhi trong lúc tôi sơ ý đã cầm miếng ngọc lên nghịch phá, rồi bỗng miếng ngọc sáng lên, tạo thành một sợi dây chuyền đeo vào cổ Vũ Nhi.Nhưng ánh sáng ấy len qua hậu hoa viên làm vùng trời trên Hạ gia tôi phũ một màu xanh huyền bí, hấp dẫn rất nhiều thế lực. Chu Hạ là một trong số đó.
- Vậy ý Khiêm tiền bối muốn tại hạ âm thầm bảo vệ Hạ tiểu thư?
- Xin lỗi vì đã làm phiền cậu! Nhưng ngoài cách này ra tôi thật không nghĩ được cách nào khác. Tôi biết cậu không phải người Địa Cầu. Nhưng nếu cậu bằng lòng tôi xin gã nhi n...!
- Ngưng! Ông không cần lấy Hạ tiểu thư ra làm món hàng trao đổi!!! - Nhân Phong tức giận
- Tôi... - Hạ lão gia nắm chặt chung trà trong tay không nói gì thêm
- Nham Phong tôi xin cáo từ! Ân tình Hạ lão gia cho ở nhờ đêm qua Nham Phong xin ghi nhớ!!!
Nói đến đây Nham Phong tiến thẳng ra cổng chưa đầy cái chớp mắt đã mắt hẳn sau cánh cổng to lớn Hạ gia.