"Một trong vài tên khốn mà dạo này mình đang phải cố gắng ngăn chặn để hắn không tự huỷ hoại công ty của chính mình về phương diện tài chính." Kate thở dài rồi nhìn người bạn thân nhất của mình, lúc này đang vô ý nhai rào rạo một miếng bánh rán. "Cậu biết không, mình đã từng rất thích thú với công việc này, nhưng giờ... Mình đang đánh mất sự sắc sảo của mình, Jess."
"Cậu ư?" Jessie khịt mũi. "Không bao giờ. Có bao nhiêu tên đầu to óc quả nho mà cậu phải dạy dỗ vào ngày hôm nay thế?"
"Vẫn chưa hết đâu." Kate nói. "Mình muốn ở lại và tham gia chiến đấu trong một cuộc chiến tử tế, nhưng chuyện này thật kì cục." Cô ngả người ra ghế. "Mình cảm thấy quá mệt mỏi với chuyện này, Jessie."
Jessie ngạc nhiên đánh rơi miếng bánh rán xuống sàn nhà, "Cậu đang đùa à, chuyện đó thật tuyệt."
Cô cúi xuống để nhặt miếng bánh rán lên và Kate nói. "Không hề. Đây là công việc của mình."
"Cậu có một cái sàn nhà rất sạch." Jessie nói trong lúc săm soi miếng bánh rán. "Không có chút bụi bẩn nào ở đây." Cô cắn một miếng vào cái bánh rán, nhai, nuốt, rồi nói. "Vậy hãy làm công việc này ở một nơi nào đó khác. Ví dụ như Kentucky chẳng hạn."
"Không." Kate nói.
"Cậu sẽ quay trở lại đó nếu như Jake không ở đó." Jessie nói. "Cậu nhớ nơi đó."
"Có thể." Kate nói. Cô lôi một chiếc bánh rán về phía mình và buồn bã nhìn nó. "Mình cảm thấy vô cùng khổ sở, thậm chí mình còn không thấy đói nữa."
"Cậu cũng nhớ cả Jake nữa." Jessie nói. "Mình không thể tin được cậu lại hèn nhát đến thế trong chuyện này."
"Mình không hèn nhát." Kate nói. "Đã sáu tuần rồi, và anh ấy không hề gọi điện. Anh ấy có lẽ còn không nhớ được tên mình nữa."
"Ôi, thôi nào. "Jessie nói. "Tha ình đi."
"Có lẽ anh ấy đã quên mất mình có tồn tại trên đời này rồi. Sáu tuần." Cô nhìn Jessie, sự đau đớn hiện lên rõ ràng trong mắt cô. "Sáu tuần, mà anh ấy thậm chí không thèm gọi lấy một lần. Mình đã từ bỏ việc kiểm tra điện thoại của mình rồi. Mình đã nhét nó dưới đám quần áo của mình bởi vì mỗi lần mình về nhà đều không thấy có tín hiệu đèn nhấp nháy nào cả hoặc là, tệ hơn nữa, chỉ có một và đó là một ai đó đang cố gắng bán ình thứ gì đó." Cô lắc đầu và khua tay quanh văn phòng của mình. "Đây là tất cả những gì mình có, Jess. Và mình ghét nó."
Thư ký của cô lại gọi. "Tim Davis từ Hãng Davis trên đường dây số hai."
"Lại thêm một tên khốn nữa." Kate nói và nhấc ống nghe lên. "Xin chào, Tim."
"Có chuyện quái gì với việc không đóng cửa cơ sở Princeton thế?"
"Chuyện đó không có hiệu quả về mặt chi phí." Kate nói. "Số tiền mà anh tiết kiệm được khi đóng cửa cơ sở đó sẽ bị bù trừ vào chi phí tái đào tạo và chi phí ban đầu khi cơ sở quay trở lại hoạt động. Hơn nữa, đó là một phương thức PR rất tệ, sa thải những người đã làm việc cho anh trong hai mươi năm trời." Kate nghiến chặt răng để không hét lên. "Hành động đó cũng đồng nghĩa với việc xoá sổ quỹ trợ cấp lương hưu. Và nhân tiện nói về quỹ trợ cấp lương hưu, tôi vừa mới xem qua một vài số liệu rất hay ho."
"Cô làm việc cho tên quái nào thế?"
"Bố tôi." Kate nói. "Ông ấy là một tên khốn, nhưng ông ấy không bao giờ ăn cắp tiền từ những quả phụ và trẻ mồ côi. Dọn dẹp vụ này đi, Tim."
Hắn ta dập máy trước cô, và cô thả ống nghe xuống.
Cô nhìn qua Jessie và nói. "Mình ghét việc này, mình ghét việc này, mình ghét việc này, mình ghét việc này."
"Thứ mà cậu cần ở đây" Jessie nói, "là một kế hoạch." Cô với qua chiếc bàn của Kate và cầm lấy một tập giấy note.
"Ôi, không, mình không cần." Kate nói.
"Tại sao không?" Jessie hỏi. "Trước đây nó đã có hiệu quả. Đưa mình cây bút."
"Đúng thế," Kate nói. "Nó đã có hiệu quả tuyệt vời. Đó là lý do vì sao mình quay trở lại đây, cô đơn và đau khổ..."
"Giờ theo như mình nhớ thì," Jessie nói, phớt lờ cô, "đầu tiên chúng ta phải xây dựng mục tiêu. Trong trường hợp này, mình nghĩ mục tiêu phải là chuyện kết hôn với Jake." Cô vươn tay qua bàn của Kate để lấy cây bút.
"Jessie!" Kate lên tiếng, và Jessie lại cắt ngang cô. "Nào, điều gì ngăn cản cậu không kết hôn được với Jake?"
"Ừm, anh ấy không nói chuyện với mình, và đó là một trở ngại thực tế đấy." Kate mỉa mai.
"Chúng ta không biết được là anh ấy không nói chuyện với cậu." Jessie nói. "Chúng ta chỉ biết là anh ấy không gọi điện cho cậu. Có sự khác nhau đấy."
"Vào lúc này thì với mình hai chuyện đó là giống nhau." Kate nói, nhưng Jessie vẫn ghi lại, "1. Anh ấy sẽ không gọi điện." rồi lại quay lên nhìn Kate. "Gì nữa?"
"Jessie," Kate lên tiếng, nhưng Jessie chặn lại. "Nghe này, anh chàng này yêu cậu. Cậu yêu anh ấy. Và mình sẽ kéo hai người quay trở lại với nhau. Gì nữa?"
"Anh ấy nghĩ là có lẽ anh ấy yêu mình." Kate sửa lại. "Anh ấy vẫn lăn tăn về chuyện đó khi mình rời khỏi đó."
"Thôi được." Jessie nói và viết, "2. Anh ấy nghĩ là có lẽ anh ấy yêu cô ấy." Cô nhìn xuống bản danh sách và nói. "Hai điều này sóng đôi với nhau rất hợp. Gì nữa?"
"Xem nào," Kate nói, cảm thấy kích động khi nghĩ về chuyện đó. "Anh ấy ghét phải đối mặt. Nhưng anh ấy cũng ghét những người phụ nữ thao túng mình, điều đó gần như cắt đứt tất cả những hình thức tiếp xúc giữa con người ngoại trừ sex."
"Anh ấy cảm thấy thế nào về sex?"
"Anh ấy cực kỳ thích chuyện đó." Kate nói, trong lòng rầu rĩ tự hỏi không biết anh vẫn còn như thế hay không, và nếu vẫn còn thì là với ai.
website: Santruyen