Chương 25: Chương 25

Vào lúc hai giờ chiều, Kate gặp Donald, Penny và một người bạn mới của Penny tên là Brian, rồi rất cả bọn họ cùng nhau lái xe vào trong thị trấn.

Thị trấn thật tuyệt vời.

Donald thật kinh khủng.

Anh ta là người cao ráo, lừng lững phía trên cô trong bộ vest được thiết kế cẩn thận. Anh ta rất nổi bật, mùi nước hoa cologne của anh ta nghe thoang thoảng rất độc đáo, mái tóc anh ta được cắt tỉa cẩn thận từng lớp một theo một phong cách rất hợp thời trang. Anh ta rất thành đạt, tất cả mọi thứ về anh ta đều gào thét lên tên những nhãn hiệu thiết kế đắt tiền và tiền bạc. Anh ta có vẻ dửng dưng, kín đáo và thạo đời. Và trên hết, anh ta là thứ mà Kate đã từng một lần gọi là sâu sắc.

Nhưng cho đến cuối buổi chiều hôm đó, cô đã kiếm ra được một tính từ khác hẳn, một tính từ quá khiếm nhã đến mức không thể thốt ra được dành cho anh ta.

Đầu tiên họ ghé vào trong một cửa hàng tên là The Tobys Corners Shop. Ở đó người ta bày biện từ sàn lên đến trần nhà đầy những món quà và đồ lưu niệm với những màu sắc mà tạo hoá không bao giờ tạo ra, và Kate bước lùi lại, thị hiếu sành sỏi của cô bị xúc phạm bởi sự rẻ mạt của tất cả mọi thứ ở đó. Penny cầm lên một con chó nhỏ màu hồng với một cái đuôi quấn quanh cổ và luôn miệng bi bô "Toby", và Brian mua nó cho cô ta. Cô ta ôm chầm lấy anh chàng để cảm ơn, và anh ta nhắm mắt lại trong trạng thái ngây ngất và cũng ôm cứng lấy cô ta.

Donald tỏ vẻ kiên nhẫn trong lúc những người khác nhìn quanh cửa hàng, mặc dù vậy anh ta nói huỵch toẹt ra với họ bằng một giọng vang vọng từ đầu này sang tận đầu bên kia căn phòng rằng cửa hàng này chỉ là một cái bẫy cắt cổ dành cho các khách du lịch. Người đàn ông đứng tuổi nhỏ thó chủ cửa đang đứng bán hàng trông có vẻ cực kỳ bị tổn thương, vì thế Kate mua cho Jessie một chiếc áo phông màu tía có dòng chữ "Ai đó đã đến Tobys Corners và tất cả những gì tôi nhận được là chiếc áo phông kinh khủng này" và một cái gạt tàn thuốc lá cho bố cô trông như một con chó đang đứng tựa vào một thân cây.

"Tôi thực sự thích cửa hàng của ông." Cô nói với ông già như là một sự chuộc lỗi cho thái độ của Donald, và ông mỉm cười với cô, cảm ơn cô và nói với cô ông và vợ ông đã điều hành cái cửa hàng này gần hai năm nay như thế nào để tự nuôi sống mình sau khi nghỉ hưu. Donald đứng chờ với sự kiên nhẫn được nguỵ trang không khéo lắm ở ngoài cửa.

Sau đó họ ghé qua Phòng trưng bày Nghệ thuật The Corners và dán mắt lên những bức tường treo đầy những bức tranh phong cảnh loè loẹt sặc sỡ. Kate cố gắng hết sức để nghĩ đến toàn bộ những công việc mà người ta phải trải qua để làm ra những bức tranh đó thay vì nghĩ đến chuyện chúng xấu đến mức nào. Donald săm soi những bức tranh thật gần. "Một phong cách vẽ amateur." Anh ta tuyên bố, "được vẽ bởi một loạt những tên nhãi nhép." Anh chàng trẻ tuổi phía sau quầy trông như thể sẵn sàng bảo vệ những tác phẩm nghệ thuật của mình bằng nắm đấm, vì thế Kate hỏi anh ta liệu anh ta có bức tranh nào vẽ hồ nước không và mua một tấm vẽ cảnh những cây liễu rủ có màu xanh nhàn nhạt.

"Bức tranh này thật đẹp." Cô nói với anh chàng trẻ tuổi. "Tôi thích một cái hồ như thế này, và giờ tôi sẽ luôn có nó ở bên mình."

"Mẹ tôi vẽ bức đó." Anh ta nói. "Tôi sẽ nói với bà ấy những gì cô đã nói. Bà ấy sẽ vui lắm, thật đấy."

Donald khịt mũi.

Họ ghé qua cửa hàng Clines Dry Goods và thấy từng hàng áo sơ mi bằng cotton và flannel sọc caro sáng màu, quần jean màu xanh thẫm và hàng đống tất, áo phông trắng và đồ lót mà Donald cứ khinh bỉ cười thầm. Họ cũng tìm thấy, cái này là dành cho khuôn mặt sáng ngời của Penny, một ngăn giá đựng những chiếc mũ cao bồi.

Bà Cline bước ra từ phía sau quầy hàng để giúp Penny.

"Cô nhìn thật dễ thương, cô sẽ nhìn thật tuyệt với bất cứ cái mũ nào ở đây, cô em thân mến." Bà nói với Penny. "Thật là một niềm hạnh phúc lớn lao khi thấy cô thử đội chúng lên đầu."

Penny cười tươi rói với bà ta và thử một chiếc màu xanh da trời với những chiếc lông màu vàng cắm quanh chỏm mũ.

"Ổn lắm." Brian nói.

"Đúng là cô thật." Kate nói và cười phá lên. "Cô phải mua nó thôi."

"Cả chị nữa." Penny kéo cô về phía chiếc giá. "Chị cũng chọn một cái đi."

Bà Cline chọn một chiếc màu đỏ với những chấm màu trắng. "Thử cái này xem." Bà ta giục Kate. "Cô sẽ là một bức tranh trong một bộ váy màu đỏ với chiếc mũ này."

Kate do dự, và Penny lắc đầu. "Không, cái kia cơ." Cô ta chỉ vào một chiếc màu đen với những chiếc huân chương màu bạc xung quanh chỏm mũ.

"Cái đó dành cho đàn ông, cô gái." Bà Cline nói, tuy nhiên bà vẫn cứ lấy nó xuống.

Kate đội nó lên và tụm lại cùng với Penny nhìn vào trong gương.

"Chúng ta sẽ đội những cái mũ này vào tối nay." Penny nói, và Kate gần như đã định nói không, những chiếc mũ cao bồi không phải là kiểu của cô thì ngay lúc đó Donald nhấc chiếc mũ ra khỏi đầu cô.

"Một trăm hai mươi lăm đô la ư? Thật buồn cười."

Kate nhìn thấy mặt bà Cline biến sắc.

"Tôi không nghĩ thế." Kate lấy lại chiếc mũ từ anh ta, mặc dù bản thân cô cũng nghĩ như thế. "Đây là một chiếc mũ chất lượng cao. Tôi sẽ phải trả nhiều hơn thế rất nhiều để mua nó ở trên thành phố."

Cô đội lại chiếc mũ lên đầu và để nó trượt ra phía sau để nó có thể trông hợp với khuôn mặt cô hơn. Cô trông như thể bị trọc vì toàn bộ tóc của cô đã búi gọn trên đầu, vì thế cô kéo lưới chụp tóc ra và để mái tóc của cô tự do rơi xuống.

"Ổn rồi." Penny nói.

"Giờ thì nó đáng giá một trăm hai mươi lăm đô rồi." Donald nói với vẻ rất galant.

Nếu cô thắt bím tóc, cô có thể giả vờ mình là Annie Oakley. Cô đã luôn muốn mình là Annie Oakley. Cô sẽ làm gì với một chiếc mũ cao bồi giá một trăm hai mươi lăm đô la bây giờ?

(Annie Oakley: sống trong giai đoạn cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20, là một người bắn súng thiện xạ của Mỹ. Tài năng kỳ diệu của cô và sự nổi tiếng đúng lúc đã làm cô trở thành nữ siêu sao đầu tiên ở Mỹ. Hình ảnh của cô thường xuất hiện là với hai bím tóc tết hai bên và đội một chiếc mũ rộng vành.)

Cô nhìn bà Cline, lúc này bà đang nhìn cô và mỉm cười. "Tôi sẽ lấy nó." Cô nói. "Cả cái của Penny nữa. Tôi bao."

"Ôi Kate, thật chứ?"

"Đúng thế đấy." Kate nói.

Họ quyết định vào cửa hàng ăn nhanh của Dickerson bởi vì Kate nói cô cảm thấy đã mệt vì mua sắm. Thực tế là cô đã mệt vì cứ phải trả tiền cho những món mà cô không hề muốn một chút nào. Sẽ là một sự may mắn cho cô vì nơi tiếp theo họ ghé qua sẽ là một đại lý xe hơi, và rất có thể cô sẽ phải chuộc lỗi cho cái miệng bô bô của Donald bằng cách mua một con Chevy đời 69 cũng nên.

"Xin chào những người bạn." Một người phụ nữ nhỏ nhắn tròn trịa bước về phía bàn của họ, trong tay cầm một tập giấy. "Các bạn dùng gì?"

"Hamburger và thịt rán, nhiều nước sốt cà chua nấm." Penny nói.

"Hamburger và thịt rán, nhiều nước sốt cà chua nấm." Brian lặp lại với vẻ trìu mến.

"Bà có thứ gì nướng không?" Donald hỏi.

"Khoai tây nghiền và nước sốt thịt." Kate nói, mắt vẫn đọc thực đơn. "Bà có khoai tây nghiền và nước sốt thịt đúng không?"

"Chắc chắn rồi." Người phụ nhữ nhỏ nhắn cười rạng rỡ với cô. "Tôi tự làm đấy."

"Tôi mê món khoai tây nghiền và nước sốt thịt lắm." Kate nói. "Món tự nhà làm lấy thực sự ấy. Lấy cho tôi hai suất luôn."

Khi chúng được đem ra, món khoai tây nhìn hơi nhạt màu và được nghiền rất mịn, nước sốt thịt thì sẫm màu với những miếng thịt mập mạp trộn lẫn với thịt xay.

"Tôi đã chết và giờ đã được lên thiên đàng." Kate nói và người phụ nữ nhỏ nhắn bật cười.

"Kate," Donald nói to khi người phụ nữ đã quay trở lại sau quầy hàng. "Chúng là đồ ăn liền đấy."

Kate phớt lờ anh ta. Món sốt thịt có vị mặn và sền sệt, khoai tây thì rất mịn, thịt cũng mịn đến mức lọt hẳn qua cái nĩa của cô. Ai cần đàn ông chứ? Cô đã có món này rồi.

website: Santruyen