Thì ra vừa rồi Thôi Tiểu Tiêu và Ngụy Kiếp ở trong sơn cốc giao đấu với Phá Hồn Cự Mãng, đã phát ra âm thanh hấp dẫn sự chú ý của đệ tử tứ đại phái trên núi.
Khi Thôi Tiểu Tiêu cùng Ngụy Kiếp ly khai sơn cốc, bèn có người Ngự khí nhảy xuống sườn núi. Đáng tiếc khí độc của Phá Hồn Cự Mãng phun ra chưa tán đi, những người này nhao nhao trúng chiêu, ngã lăn ra đất không dậy nổi.
Những người đứng ở trên vách núi từ xa xa trông thấy, lúc đó không dám xuống phía dưới nữa, vội gán chuyện đồng môn bị trúng độc, lên trên kẻ nửa người nửa yêu là Ngụy Kiếp.
Thôi Tiểu Tiêu nghe xong người kia bẩm báo, trực giác muốn giải thích, lấy thêm túi nước bên trong xà đảm vội tới bên những người đó để giải độc.
Nhưng khi nàng mới vừa mở miệng nói vài câu, bỗng có người nọ trừng mắt hướng về phía nàng hét lên: "Chính là nàng ta! Ta chính mắt thấy nàng ta đi bên cạnh Ngụy Kiếp, còn giúp Ngụy Kiếp chạy trốn, rõ ràng hai kẻ này là một phe! Tần thiếu Các chủ, nhanh bắt yêu nữ này, đừng có để cho nàng chạy!"
Mắt thấy kẻ gây tai họa là Ngụy Kiếp dẫn tới trên người mình, Thôi Tiểu Tiêu cũng không hoảng hốt, bởi vì nàng đã sớm suy nghĩ xong kế thoát thân, vội vàng giải thích: "Chư vị dường như có hơi hiểu lầm, dưới vách núi có Phá Hồn Cự Mãng ẩn nấp, là nó phún ra khói độc mê đảo chư vị đồng môn... Chư vị đánh mất Kim Đan, ta đã thay chư vị cầm lại, giờ vật quy nguyên chủ."
Nói xong, nàng giơ tay lên ném bố nang (túi vải ) của mình cho lão nhân đối diện cả người đều mặc quần áo màu đen: "Vị tiên sinh này nhìn xem, Kim Đan đều ở bên trong. Mặt khác, ta cùng với tặc tử trộm đan cũng chỉ là bình thủy tương phùng (duyên bèo nước), nơi đây không có chuyện của ta, ta xin cáo từ cùng chư vị..."
Đúng lúc này, một thân ảnh màu đen như Giao Long bay tới, nhảy ra khỏi đoàn người, vươn tay muốn cướp đoạt túi Kim Đan trong tay Thôi Tiểu Tiêu.
Đáng tiếc vẫn là chậm một bước, mắt thấy Thôi Tiểu Tiêu đã ném túi vải cho người của tứ đại phái.
Thì ra Ngụy Kiếp chợt phát hiện túi Kim đan không biết từ lúc nào đã rơi vào trong tay của Thôi Tiểu Tiêu, mắt thấy nàng dĩ nhiên không hỏi qua mình, đã thay hắn trả lại Kim Đan, trong lòng cực kỳ không vui.
Bởi vì phẫn nộ, biểu tình trên mặt Ngụy Kiếp càng lạnh lùng, nam tử cao lớn mặc huyền y trường sam, tóc đen bay theo gió, khi lừ mắt nhìn người, con ngươi màu tím lóe lên yêu dị, môi mỏng dưới mũi hơi vểnh, nổi bật lên vẻ đẹp mị hoặc vô tận.
Thôi Tiểu Tiêu bị hắn lừ mắt có chút chột dạ quay đầu né tránh.
Nhưng là nghĩ lại, Kim Đan là tang vật, nàng trả lại người mất của có gì không đúng? Vì vậy nàng quay đầu cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém trừng mắt về phía Ngụy Kiếp.
Thế nhưng mỹ nam tử này lại tựa như mặt nước Tây hồ, dù biểu cảm giận dữ vẫn làm say lòng người. Tiểu tử này coi như dùng mặt lạnh nhìn người, nét anh tuấn bức người, nếu như nhìn chòng chọc hồi lâu người đối diện sẽ có chút không thể tự chủ.
Thực sự là hậu nhân của Nữ Mị, chỉ cần nhíu lông mày đã điên đảo phong tình chúng sinh.
Tiểu Tiêu có chút thua trận, nhanh dời đi ánh mắt, mặc niệm lời chú thanh tâm do sư phụ truyền xuống.
Suýt chút nữa bị nam yêu mê hồn không thể dừng lại, chỉ thấy trong tứ đại có rất nhiều nữ nhân không đủ định lực, biến thành si ngốc nhìn Ngụy Kiếp, dường như không thể dời mắt, thậm chí có vài nam nhân cũng nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt mê ly...
Khi Thôi Tiểu Tiêu còn không thể chịu nổi nam sắc mị hoặc tâm thần, Ngụy Kiếp đột nhiên thu hồi vẻ mặt giận dữ, bước lên trước, kéo tay Thôi Tiểu Tiêu, cao giọng nói: "Sư phụ, ta không trách ngươi, ngươi nhất định là sợ bọn họ, mới không thể không trả Kim Đan. Không phải sợ nữa, đồ nhi cứu ngài đi ra ngoài!"
Nói xong, hắn liền nhìn mọi người khắp bốn phía xung quanh, tận lực cao giọng nói: "Đây là ân sư của Ngụy Kiếp ta! Xem ai dám khi dễ nàng!"
Tần Lăng Tiêu thấy kẻ thù ngày xưa giết cha xuất hiện lần nữa ở trước mắt của mình, hận đến ngứa ngáy trong người, mãi đến khi y nghe Ngụy Kiếp gọi Thôi Tiểu Tiêu là sư phụ, không dám tin kéo ánh mắt nhìn trừng trừng về phía Thôi Tiểu Tiêu.
Lưu lạc tha phương còn chưa thể nhận thức đã nhận Ngụy Kiếp làm đồ đệ! Nàng điên rồi! Ma đầu như vậy cũng dám thu!
Thôi Tiểu Tiêu cũng không nghĩ tới, Ngụy Kiếp thằng nhãi con này lại đột nhiên lật mặt, giống như trẻ con gào khóc đòi bú, lại nhào tới mình, còn ngay trước mặt tứ đại phái, không chút kiêng kỵ gọi nàng là sư phụ.
Trong lúc nhất thời, nàng bị Ngụy Kiếp dùng ám chiêu khiến cho vội vã mà không kịp chuẩn bị.
Đúng lúc này, đám người vừa rồi vây đánh Ngụy Kiếp từ ba đại phái khác cũng nhao nhao tới, không tin nói: "Tiểu nha đầu này là sư phụ ngươi? Thiên hạ vẫn còn người dám thu ngươi Ngụy Kiếp vào môn phái? Báo danh ra để cho chúng ta được thêm kiến thức!"