Nàng vẫn cho là, mẫu thân quyết bán nữ nhi là do thương xót số mạng éo le của nàng, muốn tiễn đưa sát tinh đi thật xa.
Lúc Tiểu Tiêu đứng ở cạnh xe ngựa, nhìn tận mắt xe ngựa lôi kéo bé gái đầy nước mắt rời đi, từ trong ngôi nhà cũ nát đi ra là khuôn mặt gầy gò run rẩy của mẫu thân nàng.
Khuôn mặt của Mẫu thân cũng đầy nước mắt, mắt nhìn theo xe ngựa đi xa.
Người cậu ruột vẫn còn oán giận mẫu thân: "Người khác bán nữ hài, nếu như có văn tự bán đứt ít nhất đều là mười lượng bạc! Ngươi chỉ bán có ba lượng, lại đưa ba lượng đó cho xa phu là đạo lý gì! Tỷ tỷ, ngươi có phải hay không mắc bệnh nên choáng váng rồi!"
Ánh mắt của mẫu thân trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhẹ giọng nói: "Coi như lang trung không nói ra, ta cũng tự biết mình bệnh này sống không được mấy ngày rồi. Các ngươi tin lời thầy bà nói, ta nếu mất, các ngươi cũng không thể chăm sóc Tiểu Tiêu của ta. Đã như vậy, chẳng bằng để cho nàng tự tìm lấy cái ăn cái mặc, tìm đến một nơi tốt đẹp đáng để sống. Người kia là người trong thôn, cũng là người có thể tin tưởng được, ta lấy thiếu bạc, nàng mới có thể tận tâm an bài cho Tiểu Tiêu đến làm nha hoàn trong gia đình tốt, để cho nàng có một nơi an ổn. Ta cho tiền xa phu, cũng là hy vọng y có thể một đường chiếu cố cho Tiểu Tiêu... Ta không bán đứt, chỉ là văn khế cầm cố trong mười năm, đủ mười năm sau, Tiểu Tiêu trưởng thành, cũng có thể chuộc thân, tự mưu tính tiền đồ bản thân. Ta đây là người mẹ không có bản lĩnh, không có tài cán gì, chỉ đành vì Tiểu Tiêu làm ít chuyện sau cùng..."
Nói nói xong lời cuối cùng, lời của mẫu thân đã nghẹn ngào ở trong cổ họng, con mắt ngơ ngác trông coi đi xa mã xa, đầy vẻ không muốn.
Mà đứng ở một bên, Tiểu Tiêu đã sớm trưởng thành ngây ngốc cả người.
Một khắc kia, nỗi oán hận bị mẫu thân vứt bỏ, vẫn đè nén ở trong lòng nàng như tảng đá lớn phảng phất bị lập tức mất đi.
Thì ra nương không phải ghét bỏ của nàng không tốt, mà là thân mắc bệnh nan y, thực sự vô lực chiếu cố nàng, lại biết gia đình cậu không đáng tin cậy, chỉ có thể trước khi chết tận tâm an bài tiền đồ cho nàng...
Một khắc kia, những chuyện xưa nàng cố ý quên mất từng đoạn từng đoạn lại hiện lên trong đầu.
Mẹ ruột của nàng, luôn thương yêu nàng từ khi cô còn nhỏ, mặc dù nhà nghèo và nàng không được học trường tư thục nhưng mẹ biết chữ nên đã dạy cho nàng đọc và viết...
Đêm trước khi bị bán đi, nương cũng vẫn ôm chặt nàng ngủ. Ngày thứ hai khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình mái tóc lẫn khuôn mặt mẫu thân đều đẫm ướt đẫm nước mắt.
Tiểu Tiêu muốn gọi một tiếng "Nương", đáng tiếc thanh âm dường như bị nghẹn ở cổ họng, chỉ có nước mắt im lặng từ gương mặt chảy xuống.
Khi nàng muốn rời đi, cảnh ngôi nhà và những người thân đã từng quen thuộc lại tiêu tan thành mây khói.
Đường Hữu Thuật thi triển kỳ thuật, có thể hồi tưởng một đoạn thời gian ngắn ngủi, tái hiện lại cảnh tượng ngày xưa.
Thôi Tiểu Tiêu chỉ có thể đứng xem, như quần chúng thông thường, không thể cùng nói chuyện với người, càng không thể nào thực sự đoàn viên với mẫu thân.
Sư phụ đã từng tiếc nuối nói, thật ra còn có thượng cổ pháp thuật so với hồi tưởng thời gian càng tinh diệu hơn, có thể đảo ngược thời gian, tùy ý xuyên không cổ kim.
Mà không phải giống như ông ấy như vậy, hao hết tất cả tu vi để thi pháp, chỉ mở ra cảnh phù dung sớm nở tối tàn, không phải có thể chân chính đặt mình trong đó.
Chỉ là pháp thuật tinh diệu điên đảo càn khôn, làm trái thiên cơ, cho dù là Tiên cũng không thể tùy ý sử dụng, nếu không, nhất định phải chịu trời phạt.
Đường Hữu Thuật tổn hao tu vi, giúp Thôi Tiểu Tiêu thấy được chân tướng năm đó nàng bị bán đi, thật ra cũng là vì cởi bỏ tính cách kiêu căng khó thuần và khúc mắc trong lòng của thiếu nữ.
Ông ta tự biết thiên mệnh đã đến, thêm vào tổn hao tu vi, tuổi thọ càng giảm bớt, nhưng nếu có thể cởi ra khúc mắc trong lòng của hài tử Thôi Tiểu Tiêu này, giúp nàng có lòng hướng thiện, cũng không uổng nổi khổ tâm của ông ta.
Hồi tưởng lại lời nói của sư phụ trước khi lâm chung, Thôi Tiểu Tiêu lo lắng thở dài một hơi.
Sư phụ cũng không cho là mệnh cách "Mười thương" và nàng tương phản, mệnh cách chí âm chặt đứt tục niệm Hồng Trần, nếu như gặp được kỳ ngộ, sẽ thành đại năng một đời hiếm có.
Thôi Tiểu Tiêu vốn nên là người đoản mệnh, lại có thể sống đến lúc trưởng thành như vậy, có thể thấy, tiện mệnh nho nhỏ, cũng có thể là kẽ hở của thiên mệnh.
Chữ "Mệnh", tuy là Thiên chi khẩu lệnh, vừa vặn trong đó có một chữ “Nhân”, chỉ rõ mệnh mặc dù là thiên định, nhưng người vẫn có thể xoay chuyển.
Đáng tiếc chân chính mệnh lý thuật số cùng Phù Tông giống nhau, bị thế nhân hoang vu lâu năm, thế cho nên đã hoàn toàn sai lệch, thành ra chuyện con người tự quyết định số mệnh là chuyện hoang đường.