Cái gọi là "thập thương" chính là tổn thương cha, tổn thương mẹ, tổn thương anh em, tổn thương trượng phu, tổn thương con trai, tổn thương con gái, tổn thương nhân duyên, tổn thương tài lộ, tổn thương tuổi thọ, tổn thương thời vận.
Giữ lại loại nữ hài chí âm thập thương này trong nhà, chẳng những phương hại thân hữu, cho dù cố cho ở lại, cô bé này cũng là mệnh số cả đời cơ khổ lưu ly.
Lúc ấy cữu cữu nghe lời này, sợ đến hồn phi phách tán, y nhìn cháu gái Thôi Tiểu Tiêu còn tuổi nhỏ giống như nhìn thấy mãnh thú ăn người.
Cuối cùng cữu cữu ngu muội lại khuyên được mẹ của Thôi Tiểu Tiêu, lấy giá rẻ mạt hai lượng bạc, bán Tiểu Tiêu sang huyện đối diện làm nha hoàn.
Tính ra lúc đấy cho dù chỉ có một lượng bạc hay thậm chí là nửa lượng bạc thì cữu cữu cũng sẽ bán nàng, bạc chỉ là phụ, còn chủ yếu là đẩy được cái sự xui xẻo - Thôi Tiểu Tiêu ra khỏi nhà.
Thôi Tiểu Tiêu lúc ấy tuổi nhỏ, ôm chặt mẹ không chịu buông tay, thế nhưng mẹ của nàng vừa chảy nước mắt, vừa nhét vào trong ngực nàng một chiếc bánh cao lương còn sót lại trong nhà, sau đó nhẫn tâm đẩy nàng ra khỏi cửa.
Thời điểm Tiểu Tiêu tuổi nhỏ bị ném lên xe ngựa, trong ngực ngoại trừ cái bánh cao lương bị bóp nát ra, cũng chỉ có cún con Cát Tường ngày thường thích đeo theo nàng.
Nó cố sức chen lên xe ngựa, liều mạng nhe răng về phía người môi giới, bảo vệ Tiểu Tiêu hộ thật kỹ càng.
Cứ như vậy một người một chó bị bán vào trong nhà một phú hộ tại huyện thành.
Có lẽ thật là mệnh số của Tiểu Tiêu quá suy, nhà phú hộ mua nàng không tới mấy ngày thì nửa đêm phát sinh cháy nhà, một đám đạo tặc xông vào cướp bóc, mà Thôi Tiểu Tiêu cũng trời xui đất khiến lại bị trộm tặc cướp đi.
Về sau nàng thiếu chút nữa bị đạo tặc bán vào kỷ viện, may mắn trong đó một lão đạo tặc lương tâm chưa mất cứu Tiểu Tiêu. Lão tặc kia lúc còn trẻ đã mất đi nữ nhi duy nhất, lúc gặp Thôi Tiểu Tiêu, cảm thấy rất giống nữ nhi của mình, nên nảy sinh mấy phần thương hại, mang theo nàng len lén chạy trốn, cứ như vậy nuôi dưỡng nàng.
Từ đây Thôi Tiểu Tiêu liền cùng lão tặc này đi vào con đường lừa đảo, cứ trôi giạt như thế hơn chín năm, mãi đến khi gặp được tông chủ đời trước của Linh Sơn Phù Tông Đường Hữu Thuật.
Bây giờ, Thôi Tiểu Tiêu đã sớm trổ mã thành thiếu nữ, mà chó con Cát Tường luôn đi theo nàng cũng trở thành một lão cẩu sắp chết.
Chỉ là vết sẹo trong lòng kia, dường như cũng không kết vảy theo năm tháng.
Hiện tại chẳng biết tại sao Tần Lăng Tiêu lại đột nhiên đoán được bí ẩn về ngày sinh mà Thôi Tiểu Tiêu không muốn nhắc đến nhất.
--------------------
Bởi vì ngôn ngữ của Tần Lăng Tiêu mạo phạm, nụ cười thường treo trên mặt của Thôi Tiểu Tiêu cũng không còn, chỉ lạnh lùng nói với Tần Lăng Tiêu: "Nếu ma vật đã diệt, Tần Tông chủ ngài vô sự, vậy cứ cùng các đệ tử tuỳ tiện."
Nói xong, nàng cũng không để ý đến sắc mặt của chư vị đại năng Cửu Huyền Kiếm Tông, đi thẳng tới trước mặt ma vật đang thở dốc trong mủ dịch màu xanh lục, đưa tay nhẹ nhàng vén lên mái tóc dài xốc xếch của ma vật này.
Ma vật dường như đang hấp hối, ma tính tan đi rất nhiều, diện mạo thay đổi, trông giống như một nữ tử.
Khi nó khẽ ngẩng đầu, có thể nhìn thấy nửa bên mặt đều là vết thương cũ do lửa thiêu.
Thôi Tiểu Tiêu nhìn thương thế của ả, trong lòng biết đã không còn sống được bao lâu nữa.
Nàng cởi bỏ áo khoác nhiễm mũi khói của mình, chỉ mặc áo hai lớp rộng thùng thình, lại dùng nước sạch trong một cái chậu khác rửa đi yên thủy trên mặt trên mặt, ngửi ngửi mùi khói trên người mình đã giảm đi, mới một lần nữa ngồi xổm xuống gần ma vật, nói với nó: "Ta vào Phù Tông không lâu, những thứ khác cũng không quá rành, chỉ có khẩu quyết tinh lọc niệm được thuần thục, ta tới tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng, ta hiểu ưu phiền trong lòng ngươi, cho ngươi yên bình sau cùng. . . "
Nói xong, nàng lại móc ra một tờ phù vẽ từ cánh hoa a, đặt phù ở trên trán của nữ tử kia, sau đó mặc niệm khẩu quyết.
Ả kia lúc đầu biểu tình dữ tợn, nhưng dần dần sát khí trong mắt dần dần tiêu tán. Nàng như tỉnh lại sau giấc mộng, trong mắt lộ ra vô tận ngẩn ngơ.
Nàng thì thào thống khổ nói: "Ta bị tên Bạch Hữu Đức làm nhục, ta không phải loại đàn bà không giữ phụ đạo. . ."
Chuyện này khiến toàn bộ bọn Giang Nam mộc đều ngẩn ra.
Bởi vì bọn họ nhớ lại lúc Thôi Tiểu Tiêu đang dùng cơm, có nói chuyện phiếm với mấy người gác cổng về chuyện trong nhà.
Nếu nói về con dâu của Bạch gia, phải nói đến vị Tấn Hữu Đức kia trước. Có người nói gã vốn là con trai của đại hộ Bạch gia trước kia nuôi tằm ở trong huyện.
Nói là con trai, nhưng thật ra là con riêng, theo mẫu thân quả phụ tái giá, vào Bạch gia, bị đổi họ Tấn, chuyển sang gọi thành Bạch Hữu Đức.
Đáng tiếc con trai trưởng độc đinh do người vợ quá cố nhà họ Bạch lưu lại ốm yếu, sau tân hôn không lâu, liền qua đời, chỉ để lại thê tử còn đang mang thai.