Mặt trời đã lên cao tới đầu cành, một chiếc xe ngựa màu đen không nhanh không chậm chạy nhanh ra khỏi cửa thành, dọc theo quan đạo đi về hướng An quốc tự nằm ở ngoại ô phía đông kinh thành.
Gió thu chầm chậm, lay động bức màn khẽ đong đưa, Tống Gia Ninh mềm mại dựa vào mẫu thân, hướng về phía khe hở của mành che ngẩn người. Kiếp trước Quách Kiêu thu xếp điền trang cho nàng cũng nằm ở ngoại ô phía đông, ngày ấy nàng từ trong cung đi ra, xe ngựa chính là đi trên con đường này, đi tới đi lui, xe ngựa rẽ vào con đường đất, đường đất tương đối lắc lư, nàng sơ ý lơ là ăn quả vải, không nghĩ qua là. . .
Bị nghẹn chết là cảm giác gì?
Tống Gia Ninh run cầm cập, sờ sờ yết hầu, đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhịn không được ho khan.
"An An sao vậy con?" Lâm thị cúi đầu, quan tâm hỏi nữ nhi.
Tống Gia Ninh bụm cuống họng nói: "Nương, con khát nước."
Lâm thị cười cười, cầm ấm nước Thanh Hoa đặt ở bên cạnh tủ nhỏ, châm trà cho nữ nhi, trà hoa quế thấm hương, sáu phần đầy.
Tống Gia Ninh ừng ực ừng ực liên tục uống ngay hai chén, cuống họng cuối cùng cũng hết loại cảm giác nghẹn này, uống no, Tống Gia Ninh vụng trộm thở dài. Ở nhà cậu mấy tháng này, nàng luôn không dám ra cửa, sợ gặp phải oan gia kiếp trước, lần này mẫu thân đề nghị đi An quốc tự thắp hương, nàng vẫn không quá cam tâm tình nguyện , nhưng nghĩ lại những gì đã trải qua liền cảm thấy sợ hãi, Tống Gia Ninh đột nhiên cảm thấy nàng quả thật nên đi vái Bồ Tát.
Cùng thời khắc đó, Vệ Quốc Công phủ, Quách Bá Ngôn đang cùng Thái phu nhân nói chuyện: "Nương, cuối thu không khí dễ chịu, hiếm khi thanh nhàn, ta muốn đi An quốc tự tìm Tuệ Viễn đại sư luận bàn một chút kỳ nghệ."
Tuệ Viễn đại sư là cao tăng đắc đạo nổi danh kinh thành, nhiều lần được Tuyên Đức Đế mời tiến cung giảng kinh, Quách Bá Ngôn cùng ông quan hệ cá nhân cũng không tệ, rảnh rỗi liền đi gặp đánh một ván cờ. Việc này Thái phu nhân biết rõ, cười nói: "Đi đi đi đi, định khi nào trở về?"
Quách Bá Ngôn nói: "Chỉ cần hạ một ván, mới có thể trở về cùng người dùng cơm."
Cao thủ đánh cờ, một ván liền có thể đánh rất lâu, Thái phu nhân gật gật đầu, theo thói quen mà dặn dò nhi tử đi đường cẩn thận.
Quách Bá Ngôn gật đầu, từ biệt mẫu thân, hắn xoay người lại bước ra nhà chính, ánh nắng sáng sớm chiếu vào mặt hắn, vẻ mặt hưng phấn.
-----------
An quốc tự hương khói hưng thịnh, Lâm thị nắm bàn tay nhỏ bé của nữ nhi, ở bên ngoài Đại Hùng bảo điện đợi trong chốc lát mới đến phiên các nàng đi vào thắp hương.
Lâm thị lạy trước, trán chạm đất, yên lặng khẩn cầu Phật Tổ phù hộ nàng và nữ nhi cả đời suôn sẻ, không tai không nạn.
Tống Gia Ninh vái sau, bé gái nho nhỏ, có da có thịt mà quỳ ở nơi đó, mắt hạnh thanh tịnh yên lặng nhìn lên tượng phật trang nghiêm, thành kính thật giống như ngọc nữ ngồi hầu Quan Âm, lúc dập đầu môi hồng im lặng mấp máy, cầu Phật Tổ phù hộ hai mẹ con nàng đời này an toàn, phù hộ nàng có thể gả cho tướng công tốt có thể bảo vệ nàng, hiếu thuận mẫu thân.
Lên thắp nén hương, Lâm thị thêm hai mươi lượng tiền dầu vừng.
Đi ra Đại Hùng bảo điện, thời gian còn sớm, Lâm thị mang mũ che mặt, cúi đầu hỏi nữ nhi : "An An muốn đi dạo chùa không?" Quách Bá Ngôn chỉ bảo nàng đến đây dâng hương, đến là được, khi nào rời khỏi toàn bộ do nàng quyết định. Lâm thị không muốn ở chỗ này chờ lâu, cảm thấy sẽ có chuyện gì không tốt phát sinh.
Tống Gia Ninh thì không dám ở bên ngoài quá lâu, sợ gặp lại Quách Kiêu, nhìn ra mẫu thân không có ý ở lâu, liền lắc lắc đầu.
Hai mẹ con liền xuống núi, xe ngựa vững vàng đi trở về, trái tim Lâm thị cũng càng ngày càng an tâm hơn, nàng muốn đi Quách Bá Ngôn cũng chưa xuất hiện, có lẽ hắn quả thật là có kế hoạch gì, nhưng Quốc Công Phủ tạm thời xảy ra chuyện ngăn cản hắn sao?
Ý niệm trong đầu vừa dứt, hai bên xe ngựa bỗng nhiên sáng ngời một cái, giống như có thứ gì đó nhảy lên. Tuấn mã cao khỏe phát ra tiếng Hi..i...iiii nôn nóng, Lâm thị theo bản năng trước ôm lấy nữ nhi, đang muốn hỏi xa phu đã xảy ra chuyện gì, ngoài mành bỗng dưng truyền đến một đạo thanh âm lạnh như băng làm nội tâm nàng hoàn toàn sợ hãi: "Lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Vệ Quốc Công phủ, nếu không ta sẽ lấy mạng của ngươi."
Lâm thị không nhìn thấy, Tống Gia Ninh bị nàng che trong ngực cũng không nhìn thấy, xa phu lại bị máu trên hoa phục và chủy thủ chống bên hông của người nam nhân dọa sợ, không chút nghĩ ngợi liền vung một roi, tuấn mã bị đau, giống như chạy trối chết chạy như điên về kinh thành. Quách Bá Ngôn hài lòng, một tay vén màn xe, lách mình chui vào.
Tống Gia Ninh khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, Lâm thị chú ý tới đoạn tiễn và vết máu lớn trên cánh tay trái của Quách Bá Ngôn, khuôn mặt vốn trắng bệch lập tức một chút huyết sắc cũng không còn.
"Yên tâm, không chết được." Có trẻ em ở đây, Quách Bá Ngôn chỉ lúc đi vào mới sâu sắc nhìn Lâm thị, sau đó liền ngồi xuống dựa lưng vào thành xe, một chân co lại một chân gác lên, cúi đầu kiểm tra vết thương trúng tên do thuộc hạ làm, nhìn nghiêm trọng, thật ra chỉ chảy chút máu, cũng không đáng lo.
Xác nhận đã xong, Quách Bá Ngôn nghiêng đầu, bất ngờ đối diện một đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng, chính là nữ nhi của Lâm thị. Nửa năm không gặp, tiểu nha đầu mặt mày nẩy nở một chút, càng thêm tinh xảo xinh đẹp, khuôn mặt vẫn múp míp trắng non mềm, giống nương nàng chỉ khiến người khác yêu thương, bất quá hắn đối với nha đầu kia là thương yêu của trưởng bối, đối với Lâm thị. . .
Quách Bá Ngôn lần nữa nhìn nữ nhân khiến hắn thèm nửa năm.
Lâm thị cúi đầu, hai tay ôm thật chặt nữ nhi, khuôn mặt thanh lệ trắng như cánh hoa ngọc lan, không biết hôn lên là cảm giác gì nữa.
Biết nàng sợ hãi, Quách Bá Ngôn trầm giọng nói: "Ta ở chân núi gặp phải mấy tên thích khách, bất đắc dĩ mới uy hiếp xe của phu nhân, phu nhân yên tâm, ân cứu mạng, đợi ta hồi phủ, ta cùng với gia mẫu nhất định sẽ hậu lễ đáp tạ."
Hắn nói không tỉ mỉ, Tống Gia Ninh nghe không hiểu, Lâm thị tâm tư trong sáng, hơi chút suy nghĩ liền đã rõ, trái tim lập tức rơi xuống đáy cốc. Quách Bá Ngôn thật sự muốn cưới nàng, hắn biết rõ Thái phu nhân sẽ không dễ dàng đồng ý, liền thiết kế một trận khổ nhục kế hắn bị ám sát sau đó được nàng cứu, như thế nàng tuy rằng thân phận thấp kém, nhưng là ân nhân cứu mạng của hắn, chỉ cần Quách Bá Ngôn tận lực truyền bá ra ngoài, chuyện hắn cưới quả phụ báo ân liền sẽ trở thành câu chuyện đứng đầu được mọi người ca tụng.
Thái phu nhân phản đối nhi tử lấy quả phụ, không có gì hơn hai lý do, một là thân phận nàng hèn mọn không xứng với dòng dõi Quốc Công Phủ, hai là lo lắng nhi tử bị quả phụ mê hoặc thần hồn điên đảo, lo lắng trăm họ, đám đại thần cũng nghĩ như vậy, có tổn hại thanh danh Vệ Quốc Công phủ. Hiện tại khổ nhục kế của Quách Bá Ngôn vừa truyền ra, lời đồn đãi nhảm nhí đầu tiên bị ngăn chặn, Thái phu nhân ít nhiều còn phải cảm kích nàng, cuối cùng thái độ Quách Bá Ngôn lại kiên định, hôn sự này có lẽ thật có thể thành. . .
Lâm thị đứng ngồi không yên.
Quách Bá Ngôn thấy rất rõ ràng, có thâm ý khác nói: "Phu nhân không cần sợ hãi, chỉ cần nàng nghe lời, ta tuyệt đối không động tới hai mẹ con nàng."
Vì lấy nàng, hắn không tiếc hại thân thể mình, nàng còn muốn trốn? Có can đảm liền thử xem.
Lâm thị không có dũng khí khiêu chiến uy nghiêm của Quốc Công gia, đầu cúi xuống càng thấp hơn.
Ánh mắt Quách Bá Ngôn dời xuống theo, thấy nữ oa trong ngực Lâm thị sợ hãi nhìn hắn, Quách Bá Ngôn nở nụ cười, xoa xoa đầu tiểu nha đầu, nhẹ giọng dặn dò: "Chút nữa đến Quốc Công Phủ, Gia Ninh phải giả vờ hôm nay là lần đầu tiên con thấy ta, biết không? Con giả bộ giống, có thưởng, nhưng nếu như con lộ ra, ta liền phạt con. . ."
Ánh mắt ở trên khuôn mặt múp míp của nữ oa vòng hai vòng, Quách Bá Ngôn tà mị cười cười: "Phạt con ba ngày không cho ăn."
Hắn khi dễ con gái nàng, Lâm thị mím môi, lấy tay che lại của khuôn mặt nhỏ nhắn nữ nhi.
Tống Gia Ninh hiện tại làm gì có tâm tư ăn cơm, nàng sợ chết, Quách Bá Ngôn lại muốn mang hai mẹ con nàng hồiQuốc Công Phủ, Quốc Công Phủ, đó là nhà Quách Kiêu mà, nàng gặp Quách Kiêu thì phải làm sao bây giờ? Bởi vì nàng từng là tiểu thiếp của Quách Kiêu, lúc này nàng chỉ lo lắng mình sẽ gặp phải Quách Kiêu, Tống Gia Ninh căn bản không hề nghĩ đến mẫu thân xinh đẹp của nàng, đã rơi vào trong lòng bàn tay của một nam nhân bá đạo cường thế.
Xe ngựa chạy như bay, lúc đi hết nửa canh giờ, lúc về còn không đến hai khắc, có yêu bài của Vệ Quốc Công phủ, xe ngựa đi vào cửa thành vẫn như cũ mạnh mẽ đâm tới. Đám dân chúng oán than dậy đất, nhưng vừa nghe nói bởi vì Vệ Quốc Công Đại Chu lập nhiều công lao hiển hách đi ra ngoài gặp phải thích khách, thân chịu trọng thương, đám dân chúng lập tức không tức giận, sôi nổi nghị luận việc này. Đây chính là dưới chân thiên tử, ai lại dám ám sát đại thần triều đình vậy?
Xe ngựa ngừng trước Quốc Công Phủ, Quách Bá Ngôn bảo quản sự dẫn mẹ con Lâm thị đi thiên sảnh nghỉ ngơi, hắn dứt khoát hẳn hoi ngồi ở thượng phòng nhà chính, chờ đợi Lang trung, cũng chờ đợi người nhà chắc chắn sẽ kinh hoảng. Quả nhiên, không tới một phút đồng hồ, từ Thái phu nhân tóc bạc trắng cùng đám tiểu bối, cũng đều chạy tới.
"Chuyện gì xảy ra, ai to gan dám mưu sát ở kinh thành như vậy?" Thái phu nhân run run rẩy rẩy hỏi, vội vã xem xét thương thế của con trai.
Quách Bá Ngôn một tay vịn mẫu thân, cười nói: "Nương đừng lo lắng, ta phúc lớn mạng lớn, không để cho bọn họ thực hiện được, chỉ chịu vết thương nhỏ thôi."
"Chảy nhiều máu như vậy, còn nói là chút thương nhỏ?" Thái phu nhân lo lắng, liên tục thúc người đi gọi Lang trung.
Quách Bá Ngôn khuyên không được mẫu thân, khách khí mời hai vị đệ muội trước mang bọn nhỏ rời khỏi, nhà chính chỉ còn Thái phu nhân và Thế tử Quách Kiêu. Quách Kiêu văn võ song toàn, mười bốn tuổi liền theo phụ thân ở chiến trường rèn luyện hai năm, tự nhiên có thể nhìn ra phụ thân bị thương không nghiêm trọng lắm, nhíu mày hỏi:
"Phụ thân có biết lai lịch đối phương ra sao không?"
Quách Bá Ngôn khinh thường nói: "Là ai cũng như nhau, không làm gì được ta."
Thái phu nhân thở dài: "Cánh tay thiếu chút nữa bị người bắn thủng, ngươi còn ngạo mạn cái gì nữa? Sau này đi ra ngoài, đem theo mấy cận vệ đi theo."
Quách Bá Ngôn qua loa vâng dạ.
Lang trung vội vàng chạy đến, rút mũi tên cầm máu bôi thuốc băng bó, quả thực bận rộn một hồi.
"Bình Chương, ngươi đi tiễn khách." Ngồi nghiêm chỉnh, Quách Bá Ngôn sai khiến nhi tử.
Quách Kiêu mắt nhìn Thái phu nhân, tiễn lang trung đi ra ngoài, Quách Bá Ngôn đưa mắt nhìn nhi tử đi xa, lúc này mới khó nén nhảy nhót nói với Thái phu nhân : "Nương, nhi tử lần này đi gặp Tuệ Viễn đại sư, ông ấy nói nhân duyên của con đến rồi, nhi tử không tin, đùa giỡn hỏi ông ấy nhà gái là thần thánh phương nào, Tuệ Viễn đáp là thiên nữ hạ phàm, vượng Quách gia ta. Nương biết rồi đó, nhi tử cũng không có tin mấy cái này đâu, nhưng ai mà nghĩ tới, nhi tử xuống núi lại bị thích khách đuổi giết, tùy tiện ngăn cản một chiếc xe ngựa, vậy mà trong xe thật sự cất giấu một mỹ nhân đẹp như tiên chứ."
Thái phu nhân tin Phật, nghe vậy kinh hãi: "Lại có việc này nữa à?"
Quách Bá Ngôn trấn định nói: "Người con đã an bài ở thiên sảnh rồi, vậy dẫn đến cho người nhìn một cái nhé?"
Thái phu nhân tuy rằng động tâm, nhưng liên quan đến hôn nhân đại sự của nhi tử, bà nhìn nhi tử chằm chằm hỏi: "Chứ không phải là ngươi vừa ý mỹ mạo con gái người ta, động hoa tâm, cố ý thêu dệt nói dối lừa gạt ta?"
Quách Bá Ngôn nghiêm mặt nói: "Nhi tử nói đều là thật, nương nếu không tin, con lập tức gọi người đi mời Tuệ Viễn đại sư, người tự mình đối chất với ông ấy."
Thái phu nhân trừng mắt liếc nhi tử, suy nghĩ một chút, nói với nha hoàn ngoài cửa: "Nhanh đi mời ân nhân cứu mạng của Quốc Công gia."