An quốc tự chính là Quốc tự của Đại Chu, chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, trong chùa đền điện nguy nga, có núi có tháp có hồ, cảnh sắc tú lệ không thua gì Giang Nam. Hồ nước trong chùa được đặt tên là Tháp Ảnh Hồ, vòng quanh bờ hồ có tám cái đình nghỉ mát, sân viện để giảng kinh ở phía bắc giống như sao vây quanh trăng [1]. Thái phu nhân và Lỗ lão thái thái liền hẹn gặp nhau ở trong một đình nghỉ mát.
[1] Gốc là 众星捧月 nghĩa là một đám sao bao bọc quanh ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng
Chủ tớ Lỗ gia tới sớm, trước chiếm được một đình nghỉ mát. Để tỏ lòng thành ý, Lỗ lão thái thái và cháu dâu trưởng tôn Phương thị ngồi ở trong lương đình nghỉ ngơi, phái Lỗ Trấn đi tới trước cửa núi chờ mọi người Quách gia. Cho đến lúc này, Lỗ Trấn rốt cuộc mới có thêm vài phần khẩn trương muốn nhìn thấy vợ, lo lắng cho mình lớn lên không được xinh đẹp làm Tứ cô nương chướng mắt, lại hiếu kỳ Quách gia Tứ cô nương lớn lên cao hay thấp mập hay ốm.
Bọn họ giống như thần đứng một bên cửa núi, trông mong nhìn qua quan đạo, đợi khoảng hai khắc đồng hồ, rốt cuộc nhìn thấy một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm đi qua, cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe là một nam nhân. Tới gần, Lỗ Trấn nhận ra, nam nhân trên ngựa, chính là Thế tử Vệ Quốc Công phủ hắn từng gặp mặt một lần!
Lỗ Trấn vô thức kéo nhẹ áo bào, không đợi xe ngựa Quốc Công Phủ dừng hẳn, hắn liền bước nhanh qua, hành lễ với Quách Kiêu: "Lỗ Trấn gặp qua Thế tử."
Quách Kiêu liếc hắn một cái, bình thản nói: "Lỗ huynh khách khí, ngươi hơn ta một tuổi, gọi ta Bình Chương là được rồi."
Nói xong trở mình xuống ngựa.
Lỗ Trấn không ngờ tới Thế tử gia vậy mà bình dị gần gũi như thế, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn không có thành thật đến mức thật sự gọi thẳng tên chữ của người ta.
Trong xe ngựa, nghe được tiếng của Lỗ Trấn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Gia Ninh nhất thời đỏ lên, Vân Phương ôm lấy cánh tay nàng nhỏ giọng trêu ghẹo: "Nghe một chút đi, Lỗ công tử chạy qua bên này đón chúng ta, nhất định là vội vã muốn gặp Tứ muội muội đó."
Tống Gia Ninh mắc cỡ không biết nên nói cái gì, hai đời đây là lần đầu tiên nàng có loại trải nghiệm này.
Thái phu nhân giận Vân Phương, thấp giọng dặn dò: "Chút nữa ổn trọng chút, không cho phép ăn nói bậy bạ."
"Biết rồi biết rồi, con đi xuống trước." Vân Phương cười nói, dẫn đầu thò ra xe ngựa.
Lỗ Trấn vô thức nhìn qua, chỉ thấy một cô nương thanh xuân mặc quần màu xanh nhạt từ trong xe ngựa thò ra, khuôn mặt trắng tinh, mi mày như vẽ, nàng dường như rất vui vẻ, khóe môi nhướng cao, bỗng nhiên nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Trong lòng Lỗ Trấn hoảng hốt, nhưng vẫn là kìm lòng không đặng tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô nương kia, cô nương có chút ngạc nhiên, ánh mắt linh động không che giấu chút nào dò xét hắn một phen, bỗng nhiên cười càng sáng lạn hơn, so với cảnh xuân còn xinh đẹp hơn.
Lỗ Trấn nhìn ngây người, lần đầu tiên nhìn thấy một cô nương có dung mạo xinh đẹp như vậy, nàng cười đến giảo hoạt, như mèo con bắt lấy hắn, hắn thật muốn biết nàng đang cười cái gì, nhưng cô nương kia rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, đứng ở một bên xe ngựa. Gió thu mát mẻ thổi qua, làn váy nàng bồng bềnh, thân thể hết sức nhỏ, quả thực tựa như tiên nữ hạ phàm.
Đây chính là Tứ cô nương sao? Nếu như hắn thật có thể lấy được cô nương đẹp như vậy, vậy quả thực là phúc khí tu luyện ba đời.
Lỗ Trấn kinh ngạc nhìn, nhưng vào lúc này, trong xe lại có một cô nương xoay người đi tới, Lỗ Trấn chuyển mắt nhìn, cô nương kia vừa vặn nhìn hắn, khuôn mặt giống như cánh hoa, trong trắng lộ hồng, mắt hạnh long lanh giống như sương mù mịt mờ nhìn hắn, nhưng chỉ liếc mắt nhìn liền rũ tầm mắt xuống. Lỗ Trấn khiếp sợ hô hấp dường như cũng đình chỉ, nhìn chằm chằm phía sau cô nương này, ánh mắt vô thức dời xuống, bỗng nhiên thoáng nhìn bộ ngực phình ra của đối phương.
Thật phình a. . .
Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu Lỗ Trấn, sau một khắc, hắn bừng tỉnh đại ngộ, suy đoán vị cô nương áo trắng ngực lớn này hẳn là một vị tỷ tỷ nào đấy của Tứ cô nương, Lỗ Trấn lập tức giữ lễ mà dời ánh mắt, rũ mắt trước, lại trộm trộm nhìn thoáng qua Tứ cô nương. Tuy rằng cô nương áo trắng đẹp hơn, nhưng hắn nhìn là Tứ cô nương, người khác tuy đẹp hắn cũng không thể nhìn nhiều, huống chi, hắn cũng càng ưa thích Tứ cô nương, bộ dạng cười dịu dàng này, câu dẫn lòng hắn ngứa ngáy.
"Tứ muội muội, hắn vừa mới nhìn chằm chằm chúng ta bên này nè." Vân Phương len lén nói ở bên tai Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh đỏ mặt liếc nàng, thấy tổ mẫu đi ra, nàng vội vàng đưa tay đỡ.
Đợi Thái phu nhân đứng vững, Quách Kiêu ra hiệu Lỗ Trấn theo hắn tiến lên, Lỗ Trấn gật gật đầu, chẳng qua là lúc đi qua Thái phu nhân, Lỗ Trấn mặc dù không có nhìn Tứ cô nương, nhưng cảm giác được Tứ cô nương vẫn nhìn hắn. Lỗ Trấn chẳng biết tại sao tim đập nhanh hơn, toàn thân đều nóng lên, thật vất vả mới nhịn xuống không có nhìn sang bên kia, sau đó cung kính hành lễ với Thái phu nhân: "Vãn bối Lỗ Trấn, bái kiến Thái phu nhân."
Lần trước Lỗ Trấn đi Quách gia, Thái phu nhân cũng không có nhìn thấy, lúc này gặp mặt, tỉ mỉ tường tận xem xét một lát, Thái phu nhân hài lòng gật đầu, mắt nhìn tiểu tôn nữ, yêu thương nói: "Được, được, quả nhiên oai hùng phi phàm. Sao lại đợi ở chỗ này, tổ mẫu ngươi đâu?"
Lỗ Trấn rũ mắt nói: "Tổ mẫu ở trong đình nghỉ ngơi, phái con tới đón tiếp Thái phu nhân."
Thái phu nhân liền khách sáo một phen, trước dạy hai cô cháu gái bên cạnh gọi Lỗ Trấn nhị ca, một lần nữa giới thiệu cho Lỗ Trấn nói: "Đây là Tam muội muội, đây là Tứ muội muội."
Khuôn mặt hơi đen của Lỗ Trấn sớm đỏ lên, ồm ồm gọi Tam muội muội, Tứ muội muội.
Tống Gia Ninh đôi má đỏ bừng không dám nhìn hắn, Vân Phương kéo cánh tay Tống Gia Ninh, nhìn bộ dạng ngây ngốc của Lỗ Trấn, im lặng cười nhạt.
Sau màn làm quen đơn giản, Thái phu nhân dẫn hai cháu gái đi tới phía trước, Lỗ Trấn và Quách Kiêu sóng vai đi theo ở phía sau. Lỗ Trấn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vân Phương ngay phía trước, trong mắt chỉ còn có nàng. Quách Kiêu ghé mắt, thu hết dáng vẻ Lỗ Trấn si mê vào đáy mắt, trong lòng hết sức khinh thường. Tổ mẫu vừa mới giới thiệu đường muội và kế muội, nhìn Lỗ Trấn như vậy, tám phần là không có phân rõ ai lớn ai nhỏ đấy?
Nhưng, Lỗ Trấn yêu thích đường muội hơn, với hắn mà nói, cũng là một niềm vui ngoài ý muốn.
Tới gần đình nghỉ mát, Lỗ lão thái thái, Phương thị thân thiện ra đón, Quách Kiêu ở bên ngoài kiến lễ với hai người, đợi các nữ quyến đi vào trong đình nói chuyện, Quách Kiêu liền đứng ở ngoài đình, câu được câu không tán gẫu chuyện trong cấm quân với Lỗ Trấn. Lỗ Trấn một lòng ứng phó hắn, đương nhiên không rảnh lưu ý tới buổi nói chuyện trong đình.
Hắn hồ đồ phân không rõ người, nhưng Lỗ lão thái thái không hồ đồ, khách sáo với Thái phu nhân, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía Tống Gia Ninh, ánh mắt theo thứ tự đảo qua đôi mắt câu dẫn người, đôi môi đỏ mọng diễm lệ mê người của Tống Gia Ninh, đôi má mềm mại đáng yêu đỏ bừng, cùng với bộ ngực mà bà nhìn cũng thấy vô cùng xấu hổ. Càng nhìn, Lỗ lão thái thái lại càng không hài lòng, với bộ dáng này tư thái này, lại phải giả bộ nhu thuận trung thực, ai có thể tin tưởng nàng là người biết an phận thủ thường? Nữ nhi lớn lên như vậy, nương quả phụ kia có lẽ cũng là một vưu vật, bằng không thì làm sao câu dẫn Quốc Công gia đến mất hồn mất vía?
Lỗ lão thái thái hối hận đến mức ruột gan cồn cào. Tứ cô nương trời sinh chính là hồng nhan họa thủy, dung mạo như vậy, nhà phú quý bình thường cũng trấn không được, nếu thật đến nhà mình, không biết trêu chọc đến mối họa gì, chỉ hận bà tham lam quyền thế Quách gia nên đã vội vã đến nhà tìm hiểu, bây giờ hối hận cũng không dám hối hận.
Lão thái thái hơn sáu mươi tuổi, trong lòng dời sông lấp biển, nhưng trên mặt lại cẩn thận tỉ mỉ giọt nước cũng không lọt, còn cười hỏi thăm Tống Gia Ninh ở nhà có yêu thích gì. Tống Gia Ninh dựa theo các trưởng bối dạy, nói mình thích đọc sách làm nữ công, Lỗ lão thái thái liên tục khen tốt. Tống Gia Ninh lấy hết dũng khí nhìn lão thái thái, thấy đối phương mặt mũi hiền lành, nàng liền cảm thấy, mình có lẽ cũng đã lọt được vào mắt người Lỗ gia rồi chăng?
Trò chuyện chốc lát, đại sư giảng kinh trong chùa đã tới, sắp bắt đầu bài giảng.
Thái phu nhân và Lỗ lão thái thái cùng nhau đứng lên.
Vân Phương không thích nghe kinh nhất, nhỏ giọng làm nũng với Thái phu nhân: "Tổ mẫu, các người đi đi, con muốn đi đại điện dâng hương."
Thái phu nhân nghe xong biết rõ đây là cháu gái lấy cớ, cũng không tiện vạch trần mặt mũi trước người Lỗ gia, đành phải đáp ứng, dùng ánh mắt ra hiệu trưởng tôn đi cùng. Lỗ lão thái thái thấy Tống Gia Ninh thành thành thật thật canh giữ ở bên cạnh Thái phu nhân, một bộ dạng đoan trang khuê tú nàng thích nghe kinh, nhận định đây là Tống Gia Ninh giả vờ, ngực Lỗ lão thái thái vô cùng nghẹn khuất. Mắt không thấy tim không phiền, nên Lỗ lão thái thái yêu thương nói với Tống Gia Ninh: "Gia Ninh cùng tỷ tỷ con lên trên thắp hương đi, các con tuổi còn nhỏ, đi vào cũng nghe không hiểu đại sư đang nói cái gì, không bằng đi dạo trong chùa, cô nương mỗi nhà, hiếm khi đi ra ngoài, đừng trói buộc mình."
Tống Gia Ninh thế nào cũng được, nên nhìn về phía tổ mẫu xin chỉ thị.
Thái phu nhân cười gật gật đầu.
Tống Gia Ninh liền hành lễ với Lỗ lão thái thái, hơi đỏ mặt đi về phía Vân Phương, sau lưng Vân Phương, chính là Quách Kiêu, Lỗ Trấn.
Đưa mắt nhìn các trưởng bối đi vào viện giảng kinh, vẻ mặt Quách Kiêu nghiêm túc nói với Vân Phương: "Đi thôi, ta cũng thắp hương."
"Ta mới không đi đâu, ta muốn đi ngồi thuyền." Vân Phương kéo cánh tay Tống Gia Ninh, cười đùa tí tửng mà sửa lời nói, ánh mắt xéo qua nhìn thấy Lỗ Trấn ngơ ngác sững sờ nhìn nàng chằm chằm, Vân Phương đầu tiên là kỳ quái, chú ý tới Lỗ Trấn bởi vì bị nàng phát hiện mà khuôn mặt chuyển sang màu đỏ, Vân Phương ngẩn người, trong lòng bỗng nhiên dâng lên vẻ đắc ý.
Lỗ Trấn nhìn nàng, là cảm thấy nàng so với Tứ muội muội đẹp hơn đúng không?
Vân Phương rất rõ ràng, trong nhóm tỷ muội nhà mình thì Tứ muội muội lớn lên đẹp nhất quyến rũ nhất, đám đường ca thiên vị Tứ muội muội, chưa hẳn không có tầng duyên cớ này, thế nhưng lúc này có nam nhân sau khi gặp qua Tứ muội muội vẫn xem trọng nàng, Vân Phương không khỏi vụng trộm nhảy nhót. Trên đường đi ra bến đò, Quách Kiêu, Tống Gia Ninh cũng không nói lời nào, nghĩ đến chuyện lý thú của Lỗ Trấn nghe được từ trong miệng nha hoàn, Vân Phương liền tò mò hỏi: "Lỗ nhị ca, nghe nói huynh khí lực đặc biệt lớn, có thật không vậy?"
Vị hôn thê nói chuyện với hắn, khuôn mặt Lỗ Trấn kích động phiếm hồng, chất phác gật gật đầu
Tống Gia Ninh vụng trộm nhìn hắn, thấy bộ dạng này của hắn, nàng không nhịn cười nổi.
Vân Phương đôi mắt lóe sáng tiếp tục truy vấn: "Nghe nói huynh lúc bảy tuổi có thể kéo di chuyển một đầu heo hơn hai trăm cân, nhưng tại sao huynh phải đi kéo heo a?"
Tống Gia Ninh cũng vểnh tai.
Lỗ Trấn xấu hổ nói: "Khi đó lễ mừng năm mới, quản sự kéo hai đầu heo vào phủ, gã sai vặt trước khiêng một con lên đi vào, còn con kia thì liên tục duỗi chân và chà xát lung tung, nên ta muốn kéo nó về chỗ cũ. . ."
Vân Phương che miệng cười trộm, Tống Gia Ninh quay đầu sang một bên, rụt rè mà nhịn cười.
Quách Kiêu phảng phất giống như không nghe thấy, chỉ vẫy tay với một con thuyền trên bến tàu. Tháp Ảnh Hồ vắt ngang từ nam đến bắc An quốc tự, trong hồ có một đảo nhỏ, đảo mặc dù không lớn nhưng lại được bảo phủ bởi những phiến đá kỳ lạ, chính giữa còn có một hồ Trường Sinh, lão rùa bên trong nghe nói đã sống hơn một nghìn năm, bởi vậy khách hành hương du tự, đều đi lên trên đảo nhìn xem.
Chèo thuyền chính là người goá vợ bị câm điếc dưới chân núi, chủ trì An quốc tự thương cảm hắn, phân cho hắn công việc này. Người goá vợ trong nhà có nhi tử bảy tuổi, gọi là Thạch Đầu, có đôi khi ở trong nhà chơi một mình, có đôi khi sẽ theo phụ thân cùng làm việc, hôm nay Thạch Đầu cũng tới, cha nó chống thuyền, nó ngồi yên ở mũi thuyền, mắt to từng cái đảo qua bốn người Quách Kiêu.
Tống Gia Ninh thấy thằng bé nhìn mình, mắt to đen lúng liếng, nàng cười nhẹ.
Nhưng Thạch Đầu cúi đầu xuống, xoay qua chỗ khác tự mình chơi, tay trái lần nữa duỗi vào túi áo trong tay áo, chỗ đó có năm đồng tiền, tối hôm qua nam nhân xa lạ này nói, chỉ cần nó đẩy hai tiểu thư xinh đẹp này xuống nước, chờ hắn xuống núi, sẽ một lần nữa cho nó năm đồng tiền, lại mời nó ăn gà nướng.
Nghĩ đến tối hôm qua ăn vụng con gà quay kia, nước miếng Thạch Đầu lại chảy ra.
Nó muốn ăn gà nướng.
Thuyền chạy, Thạch Đầu vụng trộm nhìn chằm chằm hai vị tiểu thư này, thấy các nàng đơn độc đứng ở bên này nhìn cá, Thạch Đầu nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu đi tới.
Tống Gia Ninh nhìn thấy thằng bé, thấy thằng bé dường như muốn từ phía sau các nàng đi qua, nên nàng liền không để ý, tiếp tục tìm kiếm cá bơi trong nước, vừa thoáng nhìn thấy một bóng dáng, thì sau lưng bỗng nhiên đã truyền đến một lực lớn! Tống Gia Ninh kinh hô một tiếng, bản năng muốn bắt lấy cái gì, nước hồ mát lạnh từ bốn phương tám hướng vọt tới. . .
Sau nhất thời hoảng loạn, Tống Gia Ninh lung tung giãy giụa, khó khăn xoay người lại, đã nhìn thấy Lỗ Trấn là người đầu tiên chạy tới bên này, nhảy xuống. Vị hôn phu tới cứu mình rồi, Tống Gia Ninh lập tức không còn sợ như vậy nữa, nhưng mà một khắc sau, liền nhìn thấy Lỗ Trấn vỗ cánh tay bơi tới chỗ Tam tỷ tỷ Vân Phương, đảo mắt liền ôm Vân Phương vào trong lòng.