Chương 78: 78

Đêm trung thu, lúc mọi người Quách gia đang nghe hí kịch ở hậu hoa viên nhà mình, trong nội cung cũng ở đang cử hành cung yến, dự tiệc tất cả đều là hoàng thân quốc thích.

Tuyên Đức Đế ngồi trên ở trên chủ vị, trong tay bưng bình rượu vàng chậm rãi phẩm tửu, ánh mắt lơ đãng đảo qua mọi người trong cung điện.

Tần vương đệ đệ ruột của ông, ngồi cùng bàn với Tần vương phi.

Vũ An quận vương là cháu ruột của ông, ngồi cùng bàn với Quận Vương phi.

Trưởng tử Sở Vương năm trước đại hôn, hiện tại Vương Phi bụng nổi lên, còn hai tháng nữa sẽ sinh, Tuyên Đức Đế hy vọng là tiểu hoàng tôn.

Thứ tử Duệ Vương đại hôn cũng được một năm rồi, Vương Phi đến nay vẫn chưa có tin vui, nghe nói lão nhị rất sủng một tiểu thiếp ở hậu viện, ông sẽ chờ một chút, nếu là tháng giêng sang năm nhị nhi tức còn chưa có mang thai, ông liền bảo Huệ phi quản đứa con trai này. Nhi tử thích nữ nhân nào ông mặc kệ, nhưng không thể chậm trễ sinh ra con trai trưởng.

Chuyển mắt, Tuyên Đức Đế lần nữa nhìn về phía đứa con trai thứ ba của mình, Thọ vương, thấy Thọ vương ngồi một mình, Tuyên Đức Đế nhíu nhíu mày.

Dù sao cũng là nhi tử ruột, năm ấy không tứ hôn cho nhi tử, suy cho cùng vẫn là bản thân lão Tam nhìn ai cũng chướng mắt, cũng không phải phụ hoàng ông đây cố ý không lo cho nhi tử. Giờ cũng đã qua hai năm, Tuyên Đức Đế nở nụ cười, nhìn lại Thọ vương cô đơn lẻ bóng một chút, trong lòng Tuyên Đức Đế có chút không rõ tư vị, trước khi tiệc tan một mình lưu lại Sở Vương.

"Phụ hoàng, người có chuyện gì sao?" Sở Vương nhìn bên ngoài, có chút sốt ruột, sớm một chút bồi Phùng Tranh lớn bụng quay về Vương Phủ.

Tuyên Đức Đế nhìn thấy, khó có thể phát hiện mà nhíu nhíu mày. Lão nhị quá mức sủng ái tiểu thiếp, không ổn, lão đại đường đường là Vương Gia mà bên cạnh chỉ có một Vương Phi, sủng ba năm rưỡi vẫn còn sủng, nếu như liên tục độc sủng như vậy, cũng không phải việc tốt. Nhưng bây giờ Tuyên Đức Đế không muốn quản nhiều như vậy, lời ít ý nhiều nói: "Sang năm Tứ đệ ngươi cũng muốn phong Vương chọn phi, trẫm dự định chọn luôn Vương Phi cho Tam đệ ngươi, ngươi lại đi thăm dò ý tứ của nó một chút . . ."

Nói còn chưa dứt lời, thì thấy Sở Vương đã nhếch miệng cười, Tuyên Đức Đế hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Ngươi nói với nó, đây là lần cuối cùng, lần này nó lại chướng mắt, vậy thì xác định làm độc Vương cả đời đi!"

"Phụ hoàng yên tâm, Tam đệ trước kia chưa có thông suốt, hiện tại một mình một người ở một Vương Phủ lớn như vậy, cũng đã sớm mong lấy tức phụ rồi." Quan hệ đến nhân sinh đại sự của đệ đệ, Sở Vương tính nhẫn nại lập tức khá hơn, suy nghĩ một chút, hỏi: "Phụ hoàng, lần này chọn phi, có phải giống lần trước hay không, chọn lựa nhà thanh bạch khắp nơi?"

Tuyên Đức Đế lắc đầu, thản nhiên nói: "Để trẫm ngẫm lại đã, không còn sớm, mau cùng vợ của ngươi đi đi." Chế nhạo liếc nhìn nhi tử.

Sở Vương chủ yếu muốn hỏi chính là xuất thân tú nữ, ngộ nhỡ vẫn là yêu cầu Ngũ Phẩm trở xuống, Tống Gia Ninh sẽ không có cách nào tuyển tú, nhưng vì phụ hoàng nói không tỉ mỉ, nên hắn cũng không có hỏi tới nữa, hành lễ cáo lui. Ra khỏi cửa cung, thấy xe ngựa Thọ vương phủ đã đi rồi, Sở Vương trước đưa Phùng Tranh quay về Vương Phủ, lại cưỡi ngựa đi Thọ vương phủ. Ngày hội trung thu, đêm nay kinh thành không có cấm đi lại ban đêm, Sở Vương một đường không gặp trở ngại.

Triệu Hằng đang muốn tắm gội, Phúc công công hầu hạ chủ tử cởi áo, nói chuyện phiếm nói: "Vương Gia, đêm nay Quốc Công Phủ mời đoàn kịch hát nhỏ, hát cũng tốt lắm, đáng tiếc chỉ hát nửa canh giờ."

Triệu Hằng không nói gì.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng thị vệ: "Vương Gia, Đại Điện hạ đến thăm."

Triệu Hằng nghiêng đầu, Phúc công công một lần nữa giúp hắn buộc chặt đai lưng.

Triệu Hằng đi phòng khách gặp huynh trưởng, thời gian không còn sớm, Sở Vương cũng không thừa nước đục thả câu, nói ngay vào điểm chính: "Phụ hoàng vừa mới nói với ta, sang năm ông sẽ tuyển tú cho đệ và Tứ đệ, thế nào, lần này đệ có điều kiện gì không? Có thì nói mau, nếu không thì đợi phụ hoàng tùy tiện chỉ cho đệ một Vương Phi đi, lần này phụ hoàng cũng sẽ không dung túng đệ đâu."

Triệu Hằng cụp mắt, tuyển tú. . . Tú nữ xuất thân quá thấp, hắn cũng không nghĩ tới thông qua tuyển tú tứ hôn.

"Nếu được chọn, ta sẽ tiến cung." Nhìn sang hướng sân viện được ánh trăng chiếu sáng, Triệu Hằng chậm rãi nói.

Sở Vương kinh ngạc, ngoài ý muốn nói: "Đệ định tự mình đi cầu phụ hoàng tứ hôn?"

Triệu Hằng gật đầu.

Sở Vương đã hiểu, cười nói: "Nên như thế, như vậy, nếu như trong lòng đệ đã có tính toán, đại ca liền không phí tâm, nhưng, nếu như có chỗ cần đại ca giúp, đệ cũng đừng khách khí với đại ca, cứ tới tìm ta."

"Được." Triệu Hằng đáp ứng, đứng dậy tiễn huynh trưởng ra phủ, đưa mắt nhìn huynh trưởng cưỡi ngựa rời đi, Triệu Hằng xoay người lại, lúc đi về phòng, ánh mắt ung dung đảo qua Vệ Quốc Công phủ bên cạnh.

Tống Gia Ninh còn chưa ngủ, đêm nay Lục nhi gác đêm, chủ tớ hai người nhỏ giọng nói chuyện.

"Cô nương, người không phải luôn bảo nô tì lưu ý tin tức của biểu công tử sao, đêm nay các người ở phía trước nghe kịch, nô tì ở phía sau vụng trộm nhìn chằm chằm vào, phát hiện biểu công tử và Tam cô nương đối mắt ba lần." Lục nhi ngồi trên ghế thêu bên giường, nhỏ giọng bẩm báo, sợ Tống Gia Ninh không rõ, nàng ta săn sóc giải thích nói: "Tất cả mọi người đang xem kịch, không ai nói chuyện, biểu công tử vô duyên vô cớ nhìn sang hướng Tam cô nương bên kia ba lần, Tam cô nương nhìn hắn ta còn nhiều hơn, chính là chỉ có ba lần đối mặt."

Tống Gia Ninh ôm gối đầu, nghe nói như thế, như có điều suy nghĩ.

Lương Thiệu vào kinh một tháng, nàng tổng cộng ở chỗ Thái phu nhân bên kia gặp hắn ba lần, biết rõ Lương Thiệu len lén nhìn nàng, nhưng Lương Thiệu nhìn lén nhiều nhất, vẫn là Vân Phương, hắn biểu hiện không rõ, nên Thái phu nhân không chú ý, nhưng nàng thấy rất rõ ràng. Nhìn như vậy, hẳn là Lương Thiệu câu dẫn Vân Phương trước? Lương Thiệu có túi da tốt, nếu không ở trong tay hắn chịu qua đau khổ, khuê tú mới biết yêu thật đúng dễ dàng mắc bẫy của hắn.

Vì sao Lương Thiệu muốn câu dẫn Tam tỷ tỷ, mà không phải là nàng Tứ cô nương đã từng được hắn khen ngợi thành thần tiên?

Nghĩ đến diễn xuất kiếp trước của Lương Thiệu, Tống Gia Ninh nào có cái gì không hiểu, Lương Thiệu rõ ràng là muốn thông qua Tam tỷ tỷ trèo lên cây to Quốc Công Phủ này.

Tống Gia Ninh nhớ rõ, thê tử sau này Lương Thiệu lấy về là một người khác, chính là mẫu thân hắn ở quê nhà Ký Châu thu xếp cho hắn, nhưng tình cảm Vân Phương tỷ tỷ đối với Lương Thiệu bao sâu, có bị Lương Thiệu khi dễ qua hay không, trong lòng Tống Gia Ninh không nắm chắc, cho nên nàng vẫn phải nghĩ biện pháp nhắc nhở Vân Phương tỷ tỷ mới được.

Qua mấy ngày, Vân Phương dẫn Thượng Ca Nhi đến tìm nàng, Tống Gia Ninh liền dắt Mậu Ca Nhi, bốn tỷ đệ đi hoa viên chơi. Tiết trời vào thu, hoa quế ngát hương, Thượng Ca Nhi dạy Mậu Ca Nhi dùng cây gỗ chọc ổ kiến, hai tiểu tử kia ngồi chồm hổm trên mặt đất, nghiêm túc suy đoán con kiến nào là Hoàng Thượng con kiến nào là Đại Tướng Quân, khỏi phải nói ngu ngốc tới mức nào

"Ài. . ." Vân Phương nặng nề thở dài.

Tống Gia Ninh nhìn nhìn nàng ta, hiếu kỳ nói: "Tam tỷ tỷ có tâm sự?"

Vân Phương nương người dựa vào vai nàng, kéo bàn tay mềm nhỏ bé của Tống Gia Ninh nói: "Ta đang suy nghĩ, sang năm Nhị tỷ tỷ cũng phải xuất giá rồi, sau này trong Quốc Công Phủ chỉ còn lại hai chúng ta."

Nhắc tới thành thân, trong lòng Tống Gia Ninh khẽ động, nói khẽ: "Nên là ta thở dài mới đúng, Tam tỷ tỷ sang năm khẳng định cũng phải đính hôn rồi?"

Vân Phương xấu hổ, vỗ nhẹ nhẹ tay nàng một cái.

Tống Gia Ninh ôm cánh tay nàng, nhỏ giọng chế nhạo nói: "Tam tỷ tỷ đỏ mặt, có phải đã có người trong long rồi hay không? Công tử nhà nào vậy, ta đã gặp chưa?"

Vân Phương vụng trộm thích Lương Thiệu đã lâu rồi, thích đến u sầu, thứ nhất Lương Thiệu cả ngày vùi đầu khổ học không tùy tiện gặp được, thứ hai nàng không quen giấu bí mật, trong lòng nghẹn chuyện đặc biệt khó chịu. Nhị tỷ tỷ Lan Phương rất bảo thủ, từng giây từng phút đặt quy củ trên bờ môi, nàng không dám đi tìm, Tứ muội muội Tống Gia Ninh. . .

Vân Phương quay đầu, nhìn Tứ muội muội có khuôn mặt quá mức xinh đẹp nhưng lại có chút đơn thuần ngây ngô của hài tử, nàng ta cắn cắn bờ môi, nhìn chằm chằm Tống Gia Ninh nói: "Ta nói cho ngươi biết, không cho ngươi nói cho người ngoài biết nhé, nếu để người khác biết, ta, ta liền cắt đứt quan hệ với ngươi, không bao giờ nhận thức cô muội muội ngươi nữa!"

Tống Gia Ninh vội vàng cam đoan mình tuyệt đối sẽ không để lộ bí mật.

Vân Phương lúc này mới sáp đến cạnh tai nàng, nói ra tên của người này.

Tống Gia Ninh khiếp sợ trừng to mắt, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, giống như Vân Phương đã làm sai điều gì. Lương Thiệu lớn lên tuấn lãng như vậy, Vân Phương vốn tưởng rằng Tống Gia Ninh sẽ hâm mộ ánh mắt của nàng, nhìn ra vẻ không tán thành của Tống Gia Ninh, Vân Phương lập tức mất hứng, cau mày nói: "Ngươi đây là ý gì?"

Tống Gia Ninh biết rõ, cho dù nàng nói xấu phẩm hạnh Lương Thiệu, Vân Phương hơn phân nửa cũng sẽ không tin tưởng, liền nói theo cách khác, thì thầm nói: "Lương biểu ca tuấn tú lịch sự, tỷ tỷ thích hắn cũng không có gì kỳ quái, nhưng tỷ tỷ phải hiểu cho rõ nha, hắn hiện tại chỉ là cử nhân, cho dù sang năm cao trúng Trạng Nguyên, cũng phải từ tiểu quan Chính Bát Phẩm làm lên, bậc quan Tiến Sĩ còn thấp hơn, không biết chịu đựng bao nhiêu năm mới có thể xuất đầu. . . quan viên tầng dưới chót bổng lộc không cao, đút lót bò lên trên thì phải tốn nhiều tiền bạc, lúc chúng ta ở Giang Nam, nghe nói rất nhiều Tiểu Quan mới vừa nhậm chức thích nạp con gái phú thương địa phương làm thiếp thất, chính là mưu cầu bạc của nhà gái. . ."

Khuôn mặt Vân Phương đỏ bừng chậm rãi biến trắng. Nàng là Tam cô nương Quốc Công Phủ, từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp được hầu hạ, bình thường chỉ lo ăn uống chơi đùa, đâu có nghe nói qua chuyện quan trường. Mà Tứ muội muội là xuất thân huyện thành nhỏ Giang Nam, đối với quan địa phương so với nàng hiểu biết nhiều hơn, nhìn khuôn mặt rất nghiêm túc của Tống Gia Ninh, Vân Phương một chút cũng chưa từng hoài nghi lời này là thật hay giả.

Cho nên, nếu như nàng thật sự gả cho Lương Thiệu, cũng chỉ có thể chịu đựng từ một phu nhân của Tiểu Quan Bát Phẩm chậm rãi đi lên? Vạn nhất Lương Thiệu đi làm quan địa phương, Lương gia, gia cảnh dường như rất bình thường, Lương Thiệu không có tiền, kinh doanh, chẳng phải là muốn dùng đồ cưới của nàng? Cuộc sống như vậy, chỉ là một ý niệm trong đầu, Vân Phương liền không có cách nào tiếp nhận, đại tỷ tỷ gả vào phủ Trấn Bắc tướng quân, tương lai sẽ làm tướng quân phu nhân, Nhị tỷ tỷ gả chính là danh môn vọng tộc, đồng dạng là quý nữ Quốc Công Phủ, nàng sao có thể chênh lệch quá nhiều so với hai tỷ tỷ ?

So sánh với những thứ này, gương mặt tuấn mỹ này của Lương Thiệu, bỗng nhiên đã mất đi lực hấp dẫn.

Nhưng Vân Phương dù sao cũng đã thích Lương Thiệu một đoạn thời gian, thậm chí đã từng ước mơ cuộc sống sau khi gả cho Lương Thiệu, mộng đẹp đột nhiên bị phá vỡ, Vân Phương có chút khó chịu, ngây ngốc ngồi yên nửa ngày, cuối cùng ỉu xìu dẫn Thượng Ca Nhi rời đi.

Tống Gia Ninh rất vui vẻ, Vân Phương tỷ tỷ tâm cao khí ngạo, khẳng định không nỡ bỏ đi theo Lương Thiệu trải qua cuộc sống "uất ức"của phu nhân quan thấp phẩm.

Thành công giải quyết xong một vấn đề nan giải, Tống Gia Ninh tâm tình thật tốt, ăn cơm cũng càng ngon.

Ngày hôm đó Quách Bá Ngôn chạng vạng tối trở về, nhìn kế nữ mắt hạnh to tròn ăn cơm gắp thức ăn, đơn thuần cho thấy bộ dạng rõ ràng vẫn còn là con nít, Quách Bá Ngôn lắc đầu, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. Tống Gia Ninh không phát hiện, Lâm thị lại nhìn thấy, trên bàn cơm không nói gì, ban đêm nghỉ ngơi, bà nghi ngờ hỏi ra.

Quách Bá Ngôn cũng đang muốn nói với bà, ôm thân thể mềm mại của kiều thê, ông cúi đầu nhìn ánh mắt của bà: "Ngày hôm trước ta cùng Hoàng Thượng tuần tra cấm quân, phát hiện một tài thanh niên trẻ tuổi tài giỏi có sức mạnh thiên phú, năm nay hai mươi, chất phác thành thật, lớn lên cũng vô cùng đoan chính. Hai ngày này ta phái người điều tra hắn chi tiết, chính là thứ tử của Thái Thường tự Thiếu Khanh Lỗ đại nhân, chưa thành thân."

Lâm thị lập tức ngồi dậy, hưng phấn nói: "Quốc Công gia là muốn tác hợp hắn cùng với An An?"

Quách Bá Ngôn gật đầu, trầm mặc một lát mới tiếp tục nói: "Ta chỉ là giúp nàng chọn lựa người, cuối cùng vẫn là nàng làm chủ cho An An." Không phải nữ nhi ruột, chính là có tầng quan hệ phiền toái này, mà mặc dù ông thật tình suy nghĩ cho hài tử, nhưng sợ thê tử suy nghĩ nhiều, bởi vậy muốn sớm nói rõ ràng, tránh cho thê tử sợ uy nghiêm của ông, rõ ràng không hài lòng cũng không dám cự tuyệt.

Lâm thị và Quách Bá Ngôn làm phu thê ba năm, đối với ánh mắt Quách Bá Ngôn vô cùng tín nhiệm, đặc biệt là bốn chữ Quách Bá Ngôn vừa mới nói "Chất phác thành thật", quả thực nói trúng suy nghĩ của bà. Nữ nhi của bà mềm mại ngốc nghếch, một chút tâm nhãn cũng không có, nên kết duyên với nam nhân thành thật, quá thông minh, nữ nhi bị bán đi vẫn còn kiếm tiền cho người ta.

"Quốc Công gia, ta nghĩ trước tiên gặp người này đã." Níu lấy tay áo của Quách Bá Ngôn, Lâm thị năn nỉ nói.

Không có gì đáng giá vui mừng bằng thê tử tin tưởng mình, Quách Bá Ngôn nắm lấy tay bà nhéo nhéo: "Yên tâm, ta sẽ an bài."