Chương 61: 61

Rừng đào cũng không lớn, đứng bên ngoài có thể nhìn thấy Đắc Thú Đình thấp thoáng bên trong biển hoa, đi đến gần, thì nhìn thấy một góc của vạt áo màu trắng ở sau giá vẽ trong đình. Tống Gia Ninh vội vàng cụp mắt, có chút thở gấp. Đã đến ngoài đình, không đợi Phúc công công ra hiệu, hai cánh tay đã mỏi nhừ của Tống Gia Ninh liền hạ xuống, thả đệ đệ xuống, sau khi đệ đệ đứng vững nàng liền đỡ đệ đệ cúi đầu bồi tội: "Dân nữ chủ quan đụng phải Vương Gia, kính xin Vương Gia thứ tội."

Giọng nói ngọt ngào có chút thở dốc, mang theo sự kính sợ khó có thể phát giác, tiến vào trong đình.

Bút vẽ rốt cuộc rời giấy Tuyên Thành, Triệu Hằng nghiêng đầu, liếc nhìn cô nương quỳ ở nơi đó, hơn nửa người bị đứa bé ngây thơ che lại, chỉ lộ ra khuôn mặt đang cúi xuống của nàng, đôi má hồng nhuận phơn phớt, hơi mũm mĩm, giống y như trong trí nhớ. Duy nhất khiến hắn bất ngờ, là nàng vậy mà sợ hắn, sau khi ăn trái hồng của hắn, lại có thể sợ đến mức vì một con diều mà làm đại lễ lớn như thế.

"Đứng lên đi."

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền vào trong tai, Tống Gia Ninh hơi mím môi, thật sự là không muốn đứng lên. Nếu như là tự mình tới, nàng sẽ không quỳ lễ, bởi vì nàng không còn sợ hãi vị Thọ vương gia này, khuôn mặt tươi cười của Phúc công công cũng ám chỉ chuyến này không có gặp nguy hiểm. Nhưng nàng mang theo đệ đệ, đệ đệ lúc này đang sợ người lạ, không muốn nàng ôm, Tống Gia Ninh thực ôm không nổi, quỳ ôm đệ đệ, nhẹ hơn nhiều.

Quả nhiên, nàng vừa muốn đứng lên, hai cánh tay nhỏ của Mậu Ca Nhi liền vòng quanh cổ nàng, dùng ánh mắt vô tội nhìn nàng "Tỷ tỷ ôm".

Tống Gia Ninh không có cách, hai tay dùng sức, khó khăn đứng lên.

Triệu Hằng nhạy cảm nhận ra bối rối của nàng, lập tức hiểu rõ nguyên nhân tại sao nàng lại quỳ lễ.

"Ngồi đi." Trong đình có bàn đá, bên cạnh bàn có ghế đá, Triệu Hằng hướng vị trí đối diện hắn giương cái cằm lên.

Tống Gia Ninh hiện tại chỉ muốn buông đệ đệ ra, Không lòng dạ nào tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân tại sao nam nhân lại hoà nhã như thế, nói lời cảm tạ xong liền bước từng bước nhỏ đi vào đình, lần nữa hành lễ với Triệu Hằng, sau đó mới ngồi xuống, thả đệ đệ lên trên đùi rồi ôm. Nàng giữ lễ cụp mắt xuống, Mậu Ca Nhi di chuyển mông nhỏ, ngồi vững vàng, nó ngó nghiêng bốn phía, mắt to chậm rãi rơi lên trên giá vẽ trước mặt Triệu Hằng, chăm chú nhìn, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ.

Tống Gia Ninh ánh mắt liếc xéo qua những chỗ khác trong Vương Phủ, tìm kiếm bóng dáng con diều nhà mình, vừa suy nghĩ nên mở miệng như thế nào.

Hai tỷ muội một người nhìn hắn một người nhìn bên ngoài, Triệu Hằng yên lặng nhìn trong chốc lát, rồi đưa bút vẽ về phía Mậu Ca Nhi trong ngực nàng.

Có thứ tốt, Mậu Ca Nhi liền nhếch miệng nở nụ cười, đưa tay với, nhưng cánh tay nó quá ngắn, không có với tới.

Tiểu gia hỏa liên tục lộn xộn, ánh mắt Tống Gia Ninh chuyển một cái, nhìn ra ý đồ của Triệu Hằng, nàng vội vã ôm chặt đệ đệ không thành thật, được sủng ái mà lo sợ nói: "Vương Gia, gia đệ tinh nghịch, vật gì đến trong tay nó đều bị làm hư, bút này của người rất quý, đừng cho nó chơi a?"

Triệu Hằng nhìn nàng, rồi chuyển ánh mắt qua Mậu Ca Nhi vẫn đang duỗi tay ra.

Tống Gia Ninh không có biện pháp, đành phải thay đệ đệ nhận: "Đa tạ vương gia."

Nhưng Triệu Hằng thu tay lại, nhìn Mậu Ca Nhi nói: "Tới đây."

Tống Gia Ninh kinh ngạc, Mậu Ca Nhi nghe hiểu được ý tứ nam nhân, lập tức lắc lắc cả người muốn xuống đất.

Tống Gia Ninh hoàn toàn không nghĩ ra Hoàng Thượng tương lai muốn làm cái gì, thuận theo mà buông đệ đệ xuống. Thiếu đi một bao quần áo, thân thể Tống Gia Ninh thả lỏng, vừa muốn thở ra hơi, bỗng nhiên cảm giác một ánh mắt rơi vào trên người nàng. Tống Gia Ninh theo bản năng ngẩng đầu, đã thấy cả khuôn mặt Triệu Hằng đều ẩn sau bản vẽ, mà đệ đệ đã vui vẻ sáp tới.

Tống Gia Ninh sinh lòng hoang mang, ma xui quỷ khiến, nàng cúi đầu, trừ ngực quần áo bị đệ đệ vò nhăn, cũng không còn chuyện gì khác thường nữa.

Cho nên, thật ra là nàng cảm giác sai rồi, Hoàng Thượng tương lai đâu có nhìn nàng đâu?

Quách Bá Ngôn là mỹ nam tử nổi danh kinh thành, Lâm thị lại càng là mỹ nhân hiếm thấy, hai người sinh ra hài tử, có thể xấu sao?

Mậu Ca Nhi nho nhỏ đi đến bên cạnh Triệu Hằng, ngước cổ nhìn tấm ván gỗ vuông vuông, mắt đen thanh tịnh sạch sẽ như khe suối trong, như tỷ tỷ của nó, chỉ là gan hơn Tống Gia Ninh một chút xíu. Khuôn mặt béo ụt ịt, non nớt khiến người muốn bóp, điểm ấy cũng giống tỷ tỷ của nó.

Triệu Hằng nhìn Mậu Ca Nhi, Mậu Ca Nhi nháy mắt mấy cái, ánh mắt không quá hứng thú lướt qua bức họa anh đào này, rơi xuống ngòi bút màu đỏ trong tay Triệu Hằng, rồi lại tinh mắt phát hiện ra mấy thứ đồ vật xanh đỏ bày trên ghế phía bên phải Triệu Hằng. Mậu Ca Nhi ánh mắt sáng lên, không muốn bút vẽ quay đầu muốn đi đến phía bên kia.

Mấy thứ thuốc màu đều đặt ở bên trong một hộp ngọc dẹt, Triệu Hằng không thích quyền thế mỹ nhân, riêng chỉ say mê thi họa, hắn có thể tặng một cây bút vẽ cho thằng bé chơi, nhưng tuyệt không nỡ để một hộp thuốc màu tốt bị làm hư uổng phí, vì thế hắn bắt lấy cánh tay Mậu Ca Nhi, buông bút vẽ, ôm thằng bé đặt lên trên đùi. Lúc này nếu đổi thành thành tỷ tỷ ruột Tống Gia Ninh quấy rầy chuyện tốt của nó, Mậu Ca Nhi nhất định sẽ ồn ào, nhưng nó lại chỉ ngửa đầu ngó ngó khuôn mặt nam nhân xa lạ ở trên đỉnh đầu, tạm thời không dám lộn xộn, chỉ vào thuốc màu, nhỏ giọng nói: "Muốn."

Triệu Hằng đưa bút vẽ cho nó.

Mậu Ca Nhi không muốn bút vẽ, nghiêng cái đầu ra nhìn thuốc màu bên kia.

Triệu Hằng mím môi dưới.

Tống Gia Ninh nghi hoặc thò đầu, muốn nhìn xem đệ đệ đang muốn cái gì, thật vừa đúng lúc thoáng nhìn thấy Hoàng Thượng tương lai lén lút mím môi. Đây là thể hiện mất hứng không muốn cho nha, Tống Gia Ninh luống cuống, vội vàng đứng dậy chạy tới, khom lưng nói: "Vương Gia, xá đệ không hiểu chuyện, người đưa hắn cho ta đi, đừng để hắn quấy rầy người vẽ tranh."

Nàng mười ba tuổi, so với các cô nương cùng tuổi thì vóc dáng cũng không tính là thấp, nhưng so sánh với Thọ vương gia mười tám tuổi thon dài cao ngất, lập tức lộ ra vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn. Lúc này nàng hơi cong người lại, Triệu Hằng ngồi ngay ngắn ánh mắt vừa chuyển, ngoài ý muốn dừng đúng vạt áo nàng. Nàng mặc áo ngắn màu đỏ thêu hoa sen, gió xuân tháng ba thổi vào đình, khiến áo dán sát vào người nàng, dường như cố ý muốn thổi ra quả đào giấu trong nội y của thiếu nữ tuổi mười ba.

Tống Gia Ninh trong trí nhớ của Triệu Hằng, vẫn là một hài tử tham ăn, không ngờ một năm không thấy, lại lớn như vậy rồi.

"Không ngại." Hắn kịp thời thu hồi ánh mắt, thuận tay ôm Mậu Ca Nhi đứng lên, nhàn nhạt dặn dò Tống Gia Ninh: "Hộp."

Tống Gia Ninh không hiểu, cái gì hộp?

Nàng không hiểu, Mậu Ca Nhi từ trong ngực Triệu Hằng nghiêng ra, bàn tay mập chỉ vào hộp thuốc màu sốt ruột kêu lên. Tống Gia Ninh lúc này mới nhìn thấy hộp thuốc màu chạm bạch ngọc thượng đẳng này, nhìn lại một chút Thọ vương gia đang ôm Mậu Ca Nhi ngồi ở bên cạnh bàn đá, Tống Gia Ninh mơ hồ hiểu ra, đi qua cẩn thận từng li từng tí nâng hộp bạch ngọc lên, đi qua bên cạnh Triệu Hằng.

Mậu Ca Nhi hưng phấn nhìn hộp màu trong tay tỷ tỷ, giống như hài tử tham ăn ngóng trông ăn bánh ngọt, Triệu Hằng thì vươn tay gõ gõ mặt bàn bên trái hắn. Hắn không tiếc, nhưng Tống Gia Ninh nhớ lại lần trước mẫu thân nói thuốc màu màu anh đào Vương Gia tặng nàng là đồ tốt có tiền cũng mua không được, không khỏi chần chờ hỏi: "Vương Gia là muốn thưởng cho xá đệ chơi sao?"

Triệu Hằng mắt nhìn phía trước, giọng nói thanh nhuận như khe suối chảy róc rách: "Không thể sao?"

Tống Gia Ninh mặt đỏ lên, lặng lẽ trừng đệ đệ: "Không phải, là, thứ này quá quý giá, cho nó chơi lãng phí. . ."

Triệu Hằng nhìn nàng, nói: "Bổn vương không thiếu."

Tống Gia Ninh mặt càng đỏ hơn, đúng vậy a, đường đường Thọ vương gia, trong phủ thứ tốt có rất nhiều, rơi vàng cũng chưa chắc nhặt, sao lại luyến tiếc mấy hộp thuốc màu? Nghĩ thông suốt, Tống Gia Ninh yên tâm thoải mái để hộp xuống.

Triệu Hằng tiếp tục dặn dò: "Giấy bút."

Tống Gia Ninh giống như tiểu nha hoàn đi qua bên giá vẽ lấy giấy bút, trải giấy Tuyên Thành ở trên bàn đá, dùng đồ chặn giấy Kỳ Lân đè lại, sau đó ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.

Triệu Hằng lần nữa đưa bút vẽ cho Mậu Ca Nhi, Mậu Ca Nhi nắm ngay chỗ gần đầu bút, tiện tay vẽ trên giấy Tuyên Thành một cái, phía trên liền có hơn một vòng màu đỏ thô thô. Thằng bé chưa bao giờ chơi như vậy, nên vui mừng nở nụ cười, tiếp tục vẽ, khi ngòi bút hết thuốc màu, Mậu Ca Nhi thông minh đi chấm thuốc màu trong hộp, tốc độ cực kỳ nhanh, khiến Triệu Hằng cũng không kịp đổi bút vẽ cho Mậu Ca Nhi.

Mà Mậu Ca Nhi vui vẻ quệt tùm lum.

Mấy loại thuốc màu đảo mắt đều bị làm hư, lông mày bên phải Triệu Hằng khó có thể phát hiện mà nhảy lên.