Tống gia nhị phòng đụng chết người, ngoại trừ hình phạt giải vào đại lao, còn phải bồi thường hai mươi lượng. Sai dịch phụng mệnh, áp tải phu thê Hồ Thị đang hấp hối trở về lấy tiền, Hồ Thị đã sắp không còn thở, thoáng nhìn Lâm thị bên cạnh, nàng ta còn giở trò nhỏ mọn, chỉ lấy ra mười lượng tiền riêng, sau đó nước mắt giàn giụa nói với Lâm thị: "Chị dâu, chúng tôi chỉ có chút tiền này thôi, chị dâu trước giúp chúng tôi ứng thêm đi, chờ cả nhà chúng tôi ra ngoài, lại làm trâu làm ngựa trả lại chị dâu..."
Tống gia suy tàn, nhưng nhị phòng tuyệt không đến nỗi ngay cả hai mươi lượng cũng không có, nhưng Lâm thị thiện tâm, nhìn thấy tình trạng bi thảm của phu thê Hồ Thị, nàng cũng không có tính toán chi li, chỉ gọi Thu Nguyệt đi lấy tiền. Mười lượng này, cũng là tình cảm cuối cùng của Lâm thị và cả nhà nhị phòng, sau này mọi người đường ai nấy đi, không tiếp tục quan hệ nữa.
Các sai dịch rời đi, hàng xóm láng giềng tụ họp ở Tống gia mãi vẫn chưa tản ra, có người thương tiếc Lâm thị, hảo tâm khuyên nàng: "Nương Gia Ninh à, ngươi còn trẻ, hà tất phải chôn vùi nửa đời sau ở chỗ này? Ngươi xem cả nhà tiểu thúc ngươi, hôm nay vào lao ngục vẫn không quên khi dễ ngươi, ba năm sau đi ra, còn không phải giống như con muỗi hút máu hai mẹ con nhà ngươi? Nghe thẩm khuyên một câu, mang Gia Ninh hồi kinh đi, tìm người thành thật gả cho, cũng là có chỗ dựa vào."
Vô luận tiền triều hay là triều đại nào, quả phụ thủ tiết đều là câu chuyện mọi người ca tụng, nhưng quả phụ tái giá cũng không hiếm có, văn nhân từng bình luận: nhân chi thường tình.
"Cảm ơn thẩm, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ." Lâm thị vẻ mặt buồn bã nói.
Hàng xóm láng giềng rời đi, nét đượm buồn trên khóe mắt Lâm thị chậm rãi biến thành ưu sầu, tai họa bất ngờ này của nhị phòng tới quá đột ngột, thật là ngoài ý muốn, hay là người nọ an bài? Nếu như là vế sau, tâm tư thủ đoạn kia, nàng và nữ nhi tuyệt không thể chống đỡ.
"Nương, chúng ta làm sao bây giờ?" Tống Gia Ninh dựa vào vào trong ngực mẫu thân, lo sợ bất an. Nhị thẩm lại có thể cấu kết Hồ Tráng hại mẫu thân, Tống gia nàng không dám ở nữa rồi, nhưng Tống Gia Ninh cũng không muốn trở lại kinh thành, sợ bị cậu mợ vắng vẻ, sợ ở kinh thành gặp phải Quách Kiêu, sợ lại bị Quách Kiêu cướp đi làm tiểu thiếp.
Lâm thị sờ sờ đầu nữ nhi, thở dài: "Gia Ninh đừng sợ, mặc kệ đi chỗ nào, đều có nương ở đây, nương sẽ không để cho con bị ủy khuất."
Tống Gia Ninh gật gật đầu, dùng sức ôm chặt mẫu thân, chỉ cần mẫu thân khỏe mạnh, những thứ khác, nàng cái gì còn không sợ.
---------
Màn đêm buông xuống, Lâm thị đưa nữ nhi đến phòng bên, dỗ dành nữ nhi ngủ, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lâm thị sợ nữ nhi ngủ không ngon.
"Nương, đêm nay chúng ta ngủ chung đi." Mặc trung y nằm trong ổ chăn, Tống Gia Ninh chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ làm nũng với mẫu thân.
Lâm thị cười, điểm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi nói: "Bệnh của nương còn chưa hết hẳn, đợi nương khỏe rồi lại ôm An An ngủ."
Tống Gia Ninh đã rất lâu không có nghe thấy mẫu thân ho khan, nhưng nếu như mẫu thân nói như vậy, nàng liền ngoan ngoãn nghe theo, lưu luyến nhìn mẫu thân một lát rồi nhắm mắt ngủ. Lâm thị liên tục canh giữ ở bên cạnh nữ nhi, nhìn nữ nhi ngủ say, nàng mới cúi người hôn nhẹ lên đôi má non nớt của nữ nhi, khẽ than một tiếng, thả nhẹ bước chân rời khỏi khuê phòng nữ nhi.
Thu Nguyệt cầm theo đèn lồng, muốn soi đường cho phu nhân.
Nhưng Lâm thị nhận đèn lồng, thấp giọng dặn dò: "Cửu Nhi còn nhỏ, không dùng được, ta lo lắng cô nương đêm nay lại bị ngấn má, ngươi ở bên này xem đi."
Thu Nguyệt dạ một tiếng, cùng nha hoàn bên người của Tống Gia Ninh Cửu Nhi đứng ở dưới mái hiên, đưa mắt nhìn Lâm thị đi phòng trên, hai người mới đóng cửa vào nhà.
Hoàng hôn bao phủ, bọn hạ nhân cũng trở về phòng an giấc, cả viện trở nên lạnh lẽo vắng lặng.
Lâm thị đứng ở trước nhà chính, phía sau là một mảnh tối đen, phía trước nhà chính tuy rằng có đốt đèn, đối với Lâm thị mà nói, so với đêm tối càng làm cho người ta tuyệt vọng, như sợi bông ngâm nước ngăn ở ngực, mỗi lần hít thở đều mang theo khó nhọc và thống khổ. Phụ thân chết rồi, trượng phu rời đi, ngay cả tiểu thúc miễn cưỡng chống đỡ môn hộ cũng bị nhốt vào đại lao, hôm nay nàng và nữ nhi, thật sự là cô nhi quả mẫu, không không người nào có thể tựa vào.
Cho nên người nọ phái thủ hạ đưa tới một phong thơ, bảo nàng buổi tối để cửa.
Lâm thị nhắm mắt, nước mắt rơi xuống.
Quách Bá Ngôn cứu nàng, cũng không đợi nàng cảm kích, hắn ta liền biến thành một đầu sói khác, một đầu sói còn tàn nhẫn hơn Hồ Tráng, muốn nàng cả đời để hắn ta đùa bỡn.
Trên đường truyền đến tiếng mõ canh một, Lâm thị nhẹ nhàng thở ra, ngón trỏ nhu nhu trên khóe mắt chỉ chốc lát, Lâm thị nhấc chân vào nhà, khép hờ cửa phòng, sau đó thổi tắt tất cả nến, chỉ chừa một chiếc đèn lồng lu mờ đặt ở bên cạnh chân. Bóng đêm càng ngày càng khuya, Lâm thị rũ mắt ngồi trên ghế thái sư đặt ở giữa, lẳng lặng chờ đợi đầu sói kia.
Mọi âm thanh đều yên tĩnh, trong nội viện bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân không nặng không nhẹ, Lâm thị mím môi, lặng lẽ nắm nắm tay.
"Két kẹt" một tiếng, cửa bị người đẩy ra, nháy mắt lại đóng lại.
Căn phòng ban ngày rộng rãi sáng ngời, lúc này bị bóng tối bao phủ, lộ ra mịt mờ bế tắc. Đèn lồng nho nhỏ chỉ chiếu sáng được một khoảnh, mà trong vầng sáng mờ nhạt ở nơi này, một nữ tử rũ mắt ngồi im, nàng khẽ khẽ cúi đầu, khuôn mặt thanh lệ trắng nõn như ngọc, nàng giả bộ trấn định nhưng kì thực khẩn trương mà khép lại hai tay đặt trên đầu gối, mười ngón tay thon thon, non mềm như búp măng.
Mỹ nhân như vậy, lại làm quả phụ, chẳng phải là minh châu phủ bụi?
"Nghĩ thông suốt rồi sao?" Quách Bá Ngôn thấp giọng hỏi, từng bước đi về phía Lâm thị.
Lâm thị ngước mắt, nam nhân đã đi tới trước người Lâm thị, mặt lạnh như sương giá, cao lớn như núi, ép tới khiến người không thở nổi. Lâm thị sợ hắn, nhưng Lâm thị vẫn còn ôm một chút hy vọng, chợt hai đầu gối quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin: "Quốc Công gia, người quyền cao chức trọng thân phận tôn quý, chính là trụ cột của quốc gia, dân phụ thân thể tàn bại, thật sự không xứng hầu hạ người, van ngài hãy bỏ qua cho dân phụ."
"Xứng hay không, do ta quyết định." Quách Bá Ngôn cúi người, hai tay đỡ vai Lâm thị.
Lâm thị thân thể cứng ngắc, không chịu đứng lên.
Quách Bá Ngôn có thể cứng rắn kéo Lâm thị dậy, nhưng hắn không thích như vậy, nhìn chằm chằm vào cái cổ đang cúi xuống của Lâm thị một lát, hắn di chuyển đến trên ghế thái sư Lâm thị vừa ngồi, trầm giọng nói: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, xem ra, là ta nghĩ nàng thông minh." Hắn có quyền thế, Lâm thị theo hắn, ngày sau có thể hưởng vô vàn vinh hoa phú quý, Lâm thị còn có cái gì không muốn? Thủ tiết ngoại trừ có được một thanh danh, Lâm thị còn có thể được cái gì?
Lâm thị vẫn như cũ cái trán chạm đất, lần nữa khẩn cầu: "Cầu Quốc Công gia hãy thả dân phụ."
Quách Bá Ngôn cười lạnh, một tay vuốt vuốt ngọc bội bên hông, đôi mắt màu đen vô tình nhìn Lâm thị: "Hiện tại trước mặt nàng chỉ có hai con đường, hoặc là vô cùng vui vẻ làm nữ nhân của ta, ta cho mẹ con các nàng thân phận sủng ái, hoặc là, khóc sướt mướt hầu hạ ta, ngoại trừ hằng ngày bị sử dụng, không còn gì khác."
Việc đã đến nước này, chút hi vọng trong lòng Lâm thị hoàn bộ biến mất, hoàn toàn nát bấy.
Âm thanh mềm mại muốn cầu xin đã vô dụng, Lâm thị chậm rãi đứng thẳng người, Quách Bá Ngôn lưng tựa thành ghế, vẫn ung dung mà nhìn Lâm thị một lần nữa lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn. Quách Bá Ngôn cho rằng Lâm thị sẽ khóc, nhưng mà khiến Quách Bá Ngôn bất ngờ chính là, trên mặt nữ nhân nhu nhược đáng thương lại không có nước mắt, ngược lại trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh, như một đóa Ngọc Lan không sợ sương lạnh, tự mình mà nở ra.
Quách Bá Ngôn buông ngọc bội ra, hào hứng dạt dào nhìn chằm chằm vào Lâm thị.
Lâm thị không vui không giận, không tránh né chút nào mà đối mặt với Quách Bá Ngôn, nhàn nhạt hỏi: "Quốc Công gia quả thật nguyện ý cho ta danh phận?"
Quách Bá Ngôn gật đầu: "Ta sẽ nâng nàng lên làm di nương, chỉ cần nàng một lòng hầu hạ ta, sang năm ta liền ghi tạc Gia Ninh dưới danh nghĩa của ta, cho con bé danh chính ngôn thuận làm Tứ cô nương Quốc Công Phủ, cùng với các tỷ muội khác địa vị ngang nhau."
Lâm thị tự giễu cười cười, ũ lông mi nói: "Quốc Công gia thật biết chê cười, cho dù Gia Ninh là do người sinh ra, nữ nhi của thiếp thất sinh ra, làm sao có thể giống với cô nương con vợ cả của quý phủ ? Huống chi con bé là do quả phụ mang vào phủ, là con gái khác họ. Quốc Công gia, hiện tại hai mẹ con chúng tôi tuy rằng trôi qua nghèo khó, nhưng Gia Ninh là cô nương con vợ cả Tống gia chính đáng hợp tình, không cần nhìn sắc mặt người khác. Đúng như người an bài, ta làm di nương, ngày thường không cần bốn phía đi đi lại lại, chỉ cần Quốc Công gia sủng ta là đủ rồi, không có gì cố kỵ, nhưng ta không thể hại nữ nhi của ta, không thể hại con bé bị người khác coi thường đùa cợt."
Trần thuật nhẹ nhàng mềm mại tường tận, nhưng ăn nói mạnh mẽ, đó là sự bảo vệ của mẫu thân đối với nữ nhi.
Quách Bá Ngôn cũng là phụ thân, hắn có thể hiểu được băn khoăn của Lâm thị, trầm mặc một lát, hắn trịnh trọng nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ an bài được hết thảy, tuyệt không để Gia Ninh chịu ủy khuất."
Lâm thị vẫn là cười, đôi mắt như nước nhẹ nhàng trực tiếp đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Quách Bá Ngôn, không khỏi châm chọc nói: "Lời này của Quốc Công gia, ngài tự mình tin được sao?"
Quách Bá Ngôn hứa hẹn rất thật lòng, chỉ cần Lâm thị ngoan ngoãn làm nữ nhân của hắn, Tống Gia Ninh liền là nữ nhi của của hắn, hắn sẽ đối đãi giống như nữ nhi thân sinh bảo vệ Tống Gia Ninh. Nhưng Quách Bá Ngôn rất rõ ràng, hắn có thể cho Tống Gia Ninh cuộc sống hậu đãi, nhưng không cách nào cam đoan khuê tú ở phủ khác sẽ không khi dễ Tống Gia Ninh, nhẹ nhàng châm chọc một câu, đả thương người, hắn bắt gặp có thể răn dạy ngay tại chỗ, nhưng nói sau lưng hắn, hắn lại không thể ra mặt làm cái gì.
"Nàng muốn thế nào?" Quách Bá Ngôn cúi đầu hỏi lại, biết rõ Lâm thị là muốn nói điều kiện với hắn.
Lâm thị không trả lời ngay, nàng quay đầu, nhìn ngọn đèn lồng soi bóng xuống nền dất, rất lâu sau đó, Lâm thị mới hỏi giống như tự lẩm bẩm : "Ở trong mắt Quốc Công gia, ta là dạng người gì? Là bình dân quả phụ có thể tùy ý khi nhục như ca cơ, hay là người thật tình thích ta, nguyện ý thương yêu bảo hộ nữ nhân số khổ như ta?"
Quách Bá Ngôn lập tức nói: "Vế sau."
Hắn thích sự nhỏ bé và yếu ớt của Lâm thị, thích mỹ mạo của Lâm thị, hắn không ngại Lâm thị là quả phụ không ngại giúp Lâm thị chiếu cố nữ nhi, hắn chỉ muốn Lâm thị.
Lâm thị nghe xong, rất muốn châm chọc một câu, châm chọc phương thức hắn ta thiệt tình thích một nữ nhân, chính là bức lương làm thiếp, nhưng Lâm thị không có mất đi lý trí, không muốn không công làm tức giận Quách Bá Ngôn, như vậy đối với Lâm thị không có ích lợi gì. Thu liễm tất cả căm hận và sợ hãi, Lâm thị nhắm mắt lại, lại mở ra, trong đôi mắt xinh đẹp thanh tịnh kia chứa đầy nước mắt.
Quách Bá Ngôn trong lòng cả kinh.
Lâm thị nghẹn ngào chất vấn, nước mắt rơi như mưa: "Nếu như Quốc Công gia không có hôn phối, nếu như Quốc Công gia thiệt tình yêu thích ta, vì sao còn muốn ta làm thiếp? Liền bởi vì ta là quả phụ, người liền xem thường ta, dùng danh phận di nương coi thường ta? Ta mặc dù không có tôn quý như Quốc Công gia, nhưng ta cũng là nữ nhi nhà đàng hoàng ở kinh thành được nuông chiều từ bé, đọc qua Tứ Thư Ngũ Kinh, tuân thủ nghiêm ngặt tam tòng tứ đức. . . Người nếu thật ghét bỏ ta gả cho người khác, dứt khoát đừng nhớ thương ta, cần gì phải ngoài miệng nói thích, nhưng lại chuyên làm chuyện khi dễ người ?"
Nói xong cúi đầu, im lặng rơi lệ.
Quách Bá Ngôn đã hiểu, Lâm thị, là muốn làm chánh thất phu nhân của hắn.
Lông mày của nam nhân nhíu lại. Bình tĩnh mà xem xét, hắn quả thật có chút khinh thường Lâm thị, biết rõ Lâm thị là quả phụ, ý niệm đầu tiên chính là muốn thu Lâm thị làm thiếp thất, vốn không hề nghĩ tới cho Lâm thị vị trí chính thê, hơn nữa Quách Bá Ngôn tin tưởng, đổi thành quyền quý khác, cũng sẽ có cùng một dạng ý tưởng như hắn.
Hiện tại Lâm thị yêu cầu làm Quốc Công phu nhân. . .
Ánh mắt lần nữa rơi xuống trên người nữ nhân xinh đẹp nức nở nghẹn ngào đang quỳ đối diện, Quách Bá Ngôn khó xử mà sờ sờ cằm. Hắn thật sự muốn Lâm thị, nếu như Lâm thị chưa xuất giá, chính là bình dân bách tính, hắn cũng nguyện ý cưới hỏi đàng hoàng, cho Lâm thị thể diện, nhưng, Lâm thị là quả phụ mang theo nữ nhi, cho dù hắn đồng ý, Thái phu nhân thì sao?
Không cần nghĩ, Thái phu nhân tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Chuyện nhất định làm không được, Quách Bá Ngôn dứt khoát không cân nhắc, tiến lên nâng mỹ nhân đang khóc lóc thảm thiết dậy, ôm lấy eo nhỏ nhắn của Lâm thị. Thấy Lâm thị vậy mà không có kháng cự, Quách Bá Ngôn miệng đắng lưỡi khô, vừa kiềm chế núi này trông núi nọ, vừa ôn nhu dụ dỗ nói: "Không phải ta không muốn cưới nàng, là thế này, ta cũng có chỗ khó xử, nhưng Vãn Vãn yên tâm, chỉ cần nàng theo ta, ta cam đoan sẽ chọn cho Gia Ninh một thanh niên tài tuấn, kém nhất cũng là Trạng Nguyên Lang."
Lâm thị nghe hắn gọi khuê danh của mình, liền biết người này đoán chừng ngay cả tổ tiên ba đời nhà mình đều đã hỏi thăm rõ ràng, đã khổ tâm lại bất đắc dĩ, nhưng trong chuyện thê thiếp này, Lâm thị tuyệt không nhượng bộ.
Đè lại bàn tay bắt đầu không thành thật của người đàn ông này, Lâm thị muốn lui về phía sau, nhưng hắn không tha, Lâm thị liền nằm trong ngực hắn, bi thiết nói: "Ta biết rõ Quốc Công gia khó xử, nếu như ta một thân một mình, Quốc Công gia không chê ta ta liền cảm kích, nhưng ta thân làm mẹ, phải thay Gia Ninh cân nhắc chu toàn. Quốc Công gia là phải thay triều đình làm đại sự, không ở nhà nhiều, một khi người rời đi, Gia Ninh chịu ủy khuất thì làm sao bây giờ? Một người di nương không bảo vệ được con bé. . ."
Vòng eo Lâm thị hết sức nhỏ, tiếng khóc uyển chuyển câu người, Quách Bá Ngôn toàn thân lửa nóng, đầu cũng nóng lên, hô hấp ồ ồ nói: "Nàng nói cũng có đạo lý, như vậy đi, sắc trời không còn sớm, chúng ta trước nghỉ ngơi, sáng mai lại bàn bạc kỹ hơn." Nói xong cúi đầu, muốn hôn cổ Lâm thị, càng là nơi yếu ớt, càng làm hắn hưng phấn.
Lâm thị lại thừa dịp hắn không sẵn sàng mạnh mẽ đẩy ra, nhanh chóng từ trong tay áo lấy ra một cái kéo chỉa vào cổ, dứt khoát nói với Quách Bá Ngôn: "Quốc Công gia thật muốn ta, liền chờ ta hồi kinh, người ba môi sáu sính nở mày nở mặt đón hai mẹ con chúng ta vào cửa, bằng không thì ta sống cũng chỉ là một di nương dùng sắc mặt hầu hạ người, mặc người khi nhục. . ."
Lâm thị khóc đến đáng thương, Quách Bá Ngôn gắt gao nhìn cái kéo của Lâm thị, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lâm thị ngẩng đầu giằng co với Quách Bá Ngôn, vì để tỏ rõ sự kiên quyết của mình , tay thoáng dùng sức, mũi đao dễ dàng đâm rách da thịt non mịn vùng cổ, huyết châu chướng mắt lập tức rơi xuống.
Quách Bá Ngôn ánh mắt phát lạnh, lạnh giọng trách mắng: "Tìm cái chết hù dọa ai? Nếu ta không quan tâm, nàng chết, ta có gì tổn hại?"
Lâm thị rơi nước mắt, buồn bã nói: "Đúng vậy, nhưng một cái mệnh ti tiện, chết thì chết, chỉ là muốn đánh cuộc với người, đánh cuộc chân tâm của người, nếu như người luyến tiếc ta chết, ta cũng cam tâm tình nguyện đi theo ngài, ngay cả trái tim, đều cho người."
Quách Bá Ngôn giận quá hóa cười, cười cười, chợt xoay người mạnh mẽ rời đi, ống tay áo mang theo gió.
Lâm thị ánh mắt mơ hồ, cái kéo vẫn chống đỡ ở trên cổ.
Quách Bá Ngôn đi ra đến cửa, bỗng nhiên dừng lại, cũng không quay đầu lại nói: "Ngày mai ta phái người tới, đưa mẹ con các nàng hồi kinh."