Chương 55: 55

Màn đêm buông xuống, các tân khách tản đi, Sở Vương uống đến một thân toàn mùi rượu, lung la lung lay đến phòng tân hôn.

Phùng Tranh cúi đầu ngồi ở trên giường, tay nhỏ siết thật chặt, hạ quyết tâm Sở Vương làm cái gì nàng cũng không phản kháng.

Sở Vương thích nhìn nàng trừng mắt, không thích bộ dạng trầm lặng hiện tại của nàng, kéo một cái ghế đặt đối diện Phùng Tranh, hắn đặt mông ngồi xuống, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Phùng Tranh nói: "Gả cho bổn vương, ủy khuất nàng sao? Lại dám bày loại sắc mặt này cho bổn vương xem."

Trong hơi thở của hắn tất cả đều là mùi rượu, hun đến Phùng Tranh đỏ mặt. Nhớ lại lúc trước khi xuất giá mẫu thân tha thiết dặn dò, Phùng Tranh lắc đầu, liếc hắn một cái, rũ mắt nói: "Có thể gả cho Vương Gia, là phúc phận dân nữ đã tu luyện ba đời . . ."

Nói còn chưa dứt lời, Sở Vương bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, dựa vào thành ghế, tức giận nói: "Ta là người không thích ép buộc, nếu như nàng thật sự không thích ta, ta đây gọi người đưa nàng về nhà, hôn sự coi như không có gì."

Phùng Tranh như rơi vào hầm băng, khó có thể tin ngẩng đầu.

Sở Vương thấy nàng cao hứng thành như vậy, nặng nề phả ra mùi rượu, mặt cứng ngắc đứng dậy, đi nhanh ra ngoài. Nhưng ngay khi hắn sắp bước ra cửa phòng trong, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc không nén được, đầu tiên là trầm thấp, sau đó giống như không thể kìm nén nổi, liên tục không ngừng khóc thút thít.

Sở Vương nhíu mày, quay đầu lại, thì thấy nàng nằm sấp trên giường, khóc đến bả vai thon gầy rung rung, một cô nương gầy teo nho nhỏ, không khỏi khiến người thương tiếc.

Sở Vương nhịn không được đi trở về vài bước, vừa muốn dỗ dành hai câu, nhớ lại là Phùng Tranh tức giận hắn trước, Sở Vương lần nữa dừng lại, tức giận nói: "Là nàng không muốn cho gả ta, hiện tại ta thả nàng trở về, nàng không vui thì thôi đi, lại còn khóc cái gì?" Khóc đến đáng thương như vậy, giống như hắn khi phụ nàng, trả đũa nàng vậy.

Phùng Tranh khóc đến thở không ra hơi, nghe nam nhân dám nói ra lời nói vô lại "Nàng vô cùng cao hứng muốn rời khỏi", Phùng Tranh đau khổ lập tức chuyển thành lửa giận, mãnh liệt ngẩng đầu, tóc tai bù xù trừng mắt chất vấn: "Vương Gia không thích ép buộc, năm trước tuyển tú vì sao lại muốn ta làm Vương Phi của chàng? Hôm nay ta cũng vào cửa rồi, Vương Gia lại muốn ta đi, không biết còn tưởng rằng ta có gì không tốt bị người đuổi ra ngoài, ngài là có chủ tâm muốn giết chết ta sao!"

Nàng một câu so với một câu càng cao giọng hơn, búi tóc tán loạn, đôi mắt lóe sáng dọa người.

Sở Vương thích chính là sự nhiệt tình cay độc này của nàng, Phùng Tranh nổi giận với hắn, hắn lại không tức giận, hai ba bước tiến đến trước mặt Phùng Tranh, vươn tay ôm tân nương tử đang dùng cái chết để đe doạ vào trong ngực, nói năng lộn xộn dụ dỗ nói: "Ta thương nàng còn không kịp, ở đâu cam lòng bắt nàng chết? Được rồi được rồi, nàng chỗ nào cũng không đi, ở lại nơi này, cả đời làm Vương Phi cho ta!"

"Ta không thèm!" Phùng Tranh dùng sức giãy giụa, vừa tránh vừa khóc: "Ai mà thèm làm Vương Phi cho chàng? Ta chỉ muốn gả cho người một lòng với ta, là chàng không nên chọn ta, để cho ta vây ở Vương Phủ chỗ nào cũng không đi được, mỗi ngày nhìn chàng sủng ái đống tiểu thiếp kia!"

"Ta khi nào có tiểu thiếp hả?" Sở Vương oan uổng, ôm thật chặt người muốn chạy nói.

Phùng Tranh xùy một tiếng, hai mắt đẫm lệ trừng mắt hắn nói: "Hiện tại không có sau này cũng sẽ có, chàng háo sắc như vậy, ai biết sau này có nạp mỹ nhân khác vào hay không?"

Sở Vương oan uổng nói không ra lời, sau nửa ngày mới nói: "Ta háo sắc hồi nào? Thời gian trước lòng ta đau bên cạnh Tam đệ không có ai, cố ý mua hai nữ nhân gầy Dương Châu cho hắn, Tam đệ không muốn, ta liền đuổi hai nữ nhân này, ta nếu háo sắc, còn không thu lại tự mình dùng?"

Phùng Tranh không tin, tiếp tục giãy giụa.

Nàng bị hắn ôm, uốn qua uốn lại làm Sở Vương muốn bùng nổ, rất thích Phùng Tranh đùa nghịch tức giận như vậy, Sở Vương trực tiếp ấn người xuống giường, vừa kéo quần áo tân nương tử vừa thở hổn hển nói: "Ta là háo sắc, ta liền lấy sắc của nàng! Cho nàng đi nàng không đi, hiện tại muốn đi cũng không có cửa đâu!"

Nói xong một đầu bổ nhào xuống, ngăn chặn miệng Phùng Tranh còn muốn chửi bậy, một hồi mãnh liệt hôn.

Trong lúc nhất thời, thanh âm giãy giụa, tiếng chửi bậy, tiếng màn lay động, đồng thời vang lên, bay ra ngoài cửa sổ, trêu chọc nha hoàn hầu hạ trong nội viện.

(Tác giả có lời muốn nói: ho khan một cái, bởi vì là ca ca chị dâu, cho nên phần diễn có hơi nhiều, sau này loại này sẽ không nhiều nữa đâu!)

Nhìn một lần Sở Vương đón dâu, trong lòngTống Gia Ninh xúc động thật lâu, hâm mộ những tân nương tử khác, thương cảm cho kiếp trước của mình, sau đêm đó liền mơ một giấc mộng đẹp. Tống Gia Ninh mơ thấy nàng trưởng thành, mẫu thân và kế phụ chọn cho nàng một nam nhân tốt, đám tú nương vây quanh nàng may giá y cho nàng, giá y đỏ chót đảo mắt liền có thể mặc, hỉ bà trang điểm nàng thật xinh đẹp, phủ khăn voan đỏ cho nàng. Tiếng pháo nổ, kế phụ cõng nàng lên kiệu hoa.

Trong mộng Tống Gia Ninh cực kỳ xinh đẹp, kiệu hoa lắc lư, cũng lắc lư ngọt ngào trong lòng nàng, đột nhiên kiệu hoa bị người ngăn lại, nàng hoang mang xốc khăn lên, liền nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Quách Kiêu, hắn một thân giáp bạc đứng ở trước kiệu hoa, bàn tay to liền tìm kiếm lôi nàng ra ngoài, hung hăng bóp cổ nàng, trừng mắt muốn nứt ra: "Tiện Thiếp muốn gả người phương nào!"

Cổ Tống Gia Ninh đau quá, nàng tuyệt vọng túm tay hắn, nhưng sờ đến cổ của mình, mắt trợn một cái, tỉnh.

Trong màn một mảnh u ám, Tống Gia Ninh cả người đều là mồ hôi, nghiêng đầu ngó ngó, ngoài cửa sổ mới tảng sáng, chim tước cũng chưa bay tới líu ríu. Tống Gia Ninh ngơ ngác nằm trong chốc lát, sờ sờ cái cổ đang đổ mồ hôi, nghĩ đến tình hình trong mộng, Tống Gia Ninh bất đắc dĩ nở nụ cười. Tuy rằng phía sau giấc mộng này thật dọa người, nhưng phía trước thật sự rất đẹp nha, tiếc nuối duy nhất, là nàng từ đầu đến cuối cũng không có nghe bất luận kẻ nào đề cập đến tên tân lang trong mộng của nàng, khuôn mặt cũng không thấy được.

Tống Gia Ninh nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên đặc biệt hiếu kỳ, nàng đời này rốt cuộc sẽ gả cho người đàn ông như thế nào.

Trời đã sáng, Tống Gia Ninh đi Tiền viện tìm mẫu thân, Quách Bá Ngôn đã sớm vào triều, hai mẹ con mang theo Mậu Ca Nhi cùng ăn điểm tâm. Sở Vương thành thân trong nhà không khí vui mừng, Tống Gia Ninh chỉ là quần chúng, xem xong lại tiếp tục trải qua cuộc sống gia đình bình thản ấm áp tạm ổn của mình, trước đi đọc sách luyện tiêu, nghỉ giữa khóa nghe Vân Phương kể tình hình hôm qua với Nhị tỷ tỷ Lan Phương, hết giờ học thì cùng Thái phu nhân, Đình Phương tỷ tỷ ngồi một lát, sau đó Tống Gia Ninh liền không thể chờ đợi được chạy về Lâm Vân Đường, dỗ dành đệ đệ.

Chạng vạng tối Quách Bá Ngôn trở về, ở Tiền viện đổi qua quần áo, đến Hoán Nguyệt Cư, vào cửa liền nói với Lâm thị: "Bảo phòng bếp chuẩn bị thêm mấy món ăn, đêm nay Bình Chương, Đình Phương dùng ở bên này."

Lâm thị nghe xong, cười dặn dò Thu Nguyệt, chọn vài món Quách Kiêu, Đình Phương thích ăn.

Quách Bá Ngôn nghe vào trong tai, trái tim liền như ngâm trong suối nước nóng, vô cùng thoải mái.

"Phụ thân, đệ đệ tìm người nè." Tống Gia Ninh ôm Mậu Ca Nhi chuyển đến trước giường, Mậu Ca Nhi trong ngực quả nhiên đang dùng sức nhào tới cha ruột, mắt to đen bóng trông mong nhìn qua nam nhân cao lớn. Lại hơn một tháng, Mậu Ca Nhi so với tháng hai thì mập hơn một vòng, Tống Gia Ninh đều sắp ôm không nổi.

Sợ nữ nhi làm ngã đệ đệ, Quách Bá Ngôn vội vàng nhận nhi tử, giơ lên cao cao hôn một cái.

Cái miệng nhỏ nhắn của Mậu Ca Nhi cười toe toét, đưa bàn tay mập đi bắt phụ thân.

Quách Bá Ngôn cúi đầu để nhi tử sờ, nhìn khuôn mặt tươi cười đơn thuần của nhi tử, Quách Bá Ngôn không khỏi cảm khái nói: "Y như Bình Chương, giống Bình Chương khi còn bé như đúc."

Hắn là lời nói vô tâm, đều là nhi tử ruột, lớn lên quả thật giống nhau, nên rất tự nhiên nói ra hai câu, nhưng Lâm thị nghe xong, nụ cười lại nhạt một chút, trong đầu ma xui quỷ khiến hiện ra năm ấy Quách Bá Ngôn yêu thích ôm Thế tử mới mấy tháng, Đàm thị đã qua đời giống như nàng bây giờ, đứng ở một bên nhìn rồi nở nụ cười.

Hơi chút ghen tuông, thoáng qua trong chớp mắt, quả phụ gả cho người góa vợ, nếu thật muốn so đo những cái kia, cuộc sống sẽ không có cách trôi qua được.

Nếu như huynh muội Quách Kiêu muốn tới, một nhà ba người liền đi phòng khách Tiền viện đợi, Đình Phương tới trước, Quách Kiêu trời sắp tối mới từ Mã Quân doanh trở về. Biết được phụ thân gọi hắn đi Lâm Vân Đường dùng cơm, Quách Kiêu bước nhanh trở về Di Hòa Hiên, không có thời gian tắm gội, qua loa lau lau khuôn mặt đổi bộ đồ mặc ở nhà, lại vội vàng đi đến Lâm Vân Đường, vào nhà liền khom người bồi tội với hai người ngồi ở chủ vị: "Trong doanh có việc trì hoãn, làm phụ thân mẫu thân đợi lâu."

Quách Bá Ngôn quả thực đợi thật lâu, một mình hắn đợi không sao, thê tử nữ nhi cũng phải đợi theo, sắc mặt hắn liền khó coi.

Lâm thị ôn nhu nói: "Chính sự quan trọng hơn, Thế tử không cần áy náy, nhìn con nóng quá kìa, nhanh ngồi xuống uống một ngụm trà đi."

"Tạ mẫu thân quan tâm." Quách Kiêu bình tĩnh nói, ngẩng đầu nhìn mắt phụ thân, sau đó đi đến ngồi xuống phía bên trái Quách Bá Ngôn, Đình Phương vừa vặn rót trà cho ca ca, Quách Kiêu lại gật gật đầu với muội muội, một hơi uống ngay nửa chén. Buông chén trà, ánh mắt vô ý đảo qua bên kia phụ thân, chỉ thấy Mậu Ca Nhi nghiêng cái đầu nhỏ đang nhìn hắn, hơi giương miệng nhỏ, có chút ngốc, hai mắt nhìn nhau, tiểu gia hỏa bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười, quay đầu chui vào trong lòng phụ thân, giống như ai đó đang trêu chọc hắn.

Quách Kiêu đang muốn dời ánh mắt, thằng bé lại nghiêng đầu ra nhìn hắn, ánh mắt lại chạm nhau, tiểu gia hỏa lần nữa quay đầu cười.

Quách Kiêu liền có chút luống cuống, không nhìn đệ đệ nữa, thằng bé không có ai chơi hơn phân nửa sẽ thất vọng, nhìn đi, quá ngốc mà.

"Đệ đệ và ca ca chơi đối mắt à." Đình Phương buồn cười nói.

Quách Kiêu nhìn muội muội, thuận thế dời đi ánh mắt, Quách Bá Ngôn ngó ngó Trưởng Tử, nói: "Mậu Ca Nhi thích ngươi, ngươi ôm một lát đi."

Cố ý muốn cho hai đứa con trai thân cận.