Tống Gia Ninh cũng không nói câu nào với Quách Kiêu suốt nửa tháng, không đề cập tới kiếp trước, một kế huynh chất vấn phẩm hạnh của nàng, nàng còn phải xã giao có lệ với hắn chi nữa? Từ khi nàng vào phủ, Quách Kiêu đã không cho nàng sắc mặt tốt, luôn lạnh lùng, mỗi lần nàng gặp xui xẻo, khóe miệng nổi bóng hoặc là cái mũi bị đụng phải, hắn còn có thể bỏ đá xuống giếng mắng nàng đáng đời.
Ngay trước mặt mấy huynh muội Đình Phương, Tống Gia Ninh không có biểu hiện ra ngoài, dù sao cũng không có hoàn toàn trở mặt. Quách Kiêu cũng sẽ không chủ động nói chuyện với nàng, sau đó nếu có một mình chạm mặt, thì Tống Gia Ninh coi như không nhìn thấy hắn, trực tiếp bỏ đi. Lúc mới bắt đầu làm như vậy, Tống Gia Ninh hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không chột dạ, nhưng thấy Quách Kiêu không có bất kỳ biểu hiện nào, lá gan Tống Gia Ninh mới lớn hơn.
Hai mươi ba tháng chạp, ngày hôm đó, kinh thành rơi xuống một trận tuyết lớn, bọn hạ nhân quét tuyết sang hai bên con đường nhỏ, tuyết dầy gần một xích[1]. Ba phòng mọi người đều dùng cơm trưa ở chỗ Thái phu nhân, sau khi tiệc tan Thái phu nhân quan tâm nói: "Tuyết này đoán chừng sẽ rơi tới ngày mai rồi, ban đêm các ngươi dùng ở trong viện mình đi, không cần tới."
[1] 1 xích: 0,33m
Người của ba phòng cười đồng ý.
Đình Phương có chuyện muốn nói với muội muội, gọi Tống Gia Ninh đợi tí nữa hãy đi, Lâm thị và Quách Bá Ngôn liền đi về trước, Quách Kiêu chẳng biết làm sao lại lưu lại. Đình Phương nhìn ca ca, cười kéo Tống Gia Ninh đến Ngọc Xuân Cư của nàng, hai tỷ muội ngồi lên noãn tháp phía đông nói nhỏ: "An An, ngày mai sinh nhật ca ca, muội chuẩn bị tặng lễ vật gì?"
Tống Gia Ninh há miệng, Đình Phương nhắc nhở, nàng lập tức nhớ ra rồi. Sinh nhật của Quách Kiêu là sau năm cũ một ngày, đặc biệt dễ nhớ, kiếp trước mỗi lần tới tháng chạp, Lý ma ma Quách Kiêu an bài chiếu cố nàng sẽ nhắc nhở nàng sớm chuẩn bị lễ sinh nhật cho Quách Kiêu, Tống Gia Ninh chuẩn bị bảy năm, năm trước cũng đi theo đám huynh muội Quách gia đưa tặng, lần này nếu không phải đang tỏ thái độ với Quách Kiêu, thì Tống Gia Ninh chưa chắc sẽ quên.
"Muội quên? Ta không phải đã nhắc nhở muội rồi sao?" Đình Phương dở khóc dở cười nói.
Tống Gia Ninh giả bộ xấu hổ cúi đầu.
Đình Phương không trách muội muội, nhiệt tình giúp đỡ muội muội nghĩ kế: "Hiện tại tự tay thêu cái gì cũng không còn kịp, trước kia ta thêu một cái hà bao, rồi lại đánh một cái túi lưới đựng ngọc bội, ca ca nhận ra đường may của ta, nên túi lưới đựng ngọc bội muội cầm đi đi, nói là muội tặng."
Tống Gia Ninh cảm thấy không được tốt cho lắm, túi lưới đựng ngọc bội là đồ vật tùy thân, nếu như nàng không nhớ rõ kiếp trước, thì dùng thân phận kế muội tặng cho Quách Kiêu, cũng không có chỗ nào không ổn, nhưng Tống Gia Ninh lại nhớ rõ ngày ngày đêm đêm kia, cho nên nàng tặng không được, thế nên mượn cớ cự tuyệt nói: "Tỷ tỷ đánh thì là tỷ tỷ đánh, tặng lễ quý ở tâm ý, muội trở về tìm xem, cho dù kém chút, đại ca có lẽ cũng sẽ không để trong lòng."
Đúng là đạo lý này, Đình Phương cười gật gật đầu, giúp muội muội khoác áo khoác, đưa muội muội đi ra ngoài.
Hai tỷ muội trước sau bước ra nhà chính, trước mặt liền thấy Quách Kiêu khoác áo choàng màu đen từ góc hành lang gấp khúc rẽ qua, Tống Gia Ninh hơi mím môi, trong lòng bỗng nhiên chợt có cảm giác xấu. Quả nhiên, khi còn cách rất gần, Quách Kiêu nhìn nàng nói: "Tổ mẫu đã ngủ lại rồi, để ta đưa muội về, không cần chào từ biệt."
"Cũng tốt, vậy các ngươi trên đường đi chậm một chút." Đình Phương cười nói với muội muội, thoáng nhìn huynh trưởng cầm cái dù trong tay, thuận miệng dặn dò: "Ca ca cầm thay An An nhé."
Tống Gia Ninh trước khi dùng cơm là đi theo cha mẹ tới, cũng không có mang theo nha hoàn của mình.
Quách Kiêu nhàn nhạt ừ một tiếng, bảo muội muội về trước, hắn xoay người lại rời đi.
Tống Gia Ninh đi theo phía sau hắn, Quách Kiêu xuống hành lang trước, bung dù đứng ở dưới bậc thang, hiển nhiên là đang đợi nàng. Tống Gia Ninh khẽ nghiêng đầu, thấy Đình Phương tỷ tỷ còn đang nhìn bọn họ bên này, không đi không được nên đành đến bên cạnh hắn, đứng cách một đoạn, nhưng lập tức liền cảm giác được Quách Kiêu dời gần về phía nàng, cánh tay giơ lên cao, dùng dù ngăn tất cả bông tuyết.
Bước ra ngoài, nàng bước chân nhỏ, hắn bước chân cũng không lớn, chỉ nhìn bóng lưng một cách đơn thuần, huynh muội hai người dường như vô cùng thân cận.
Sau khi rời khỏi Sướng Tâm Viện, Tống Gia Ninh nhấc mũ trùm đầu áo choàng phía sau lên che đầu, đối mặt đất nhỏ giọng nói: "Ta đi trước."
Thân thể nghiêng về phía trước, định chạy đi, thì cánh tay trái đột nhiên bị người nắm lấy, nắm quá đột ngột, khí lực còn lớn như vậy, Tống Gia Ninh chạy không được lại không đứng vững cả người nghiêng một cái, đập thẳng vào trong lòng ngực của hắn. Quách Kiêu một tay nâng dù, một tay vịn chặt bả vai nàng, đợi nàng đứng vững mới đổi thành nắm chặt cánh tay nàng, rồi mở miệng trước nói với Tống Gia Ninh : "Có phải đời này, muội cũng không có ý định nói chuyện với ta có phải không ?"
Tống Gia Ninh không ngờ tới hắn sẽ hỏi như vậy, nhất thời quên cả giãy giụa.
Biết rõ nàng sẽ không chạy, Quách Kiêu buông cánh tay nàng ra, giọng nói hòa hoãn vài phần: "Cùng nhau trở về."
Tống Gia Ninh mím môi, quét mắt xuống ngọc bội khẽ động bên hông nam nhân, coi như là chấp nhận.
Hôm nay không có gió, chỉ có bông tuyết như những chiếc lông ngỗng tung bay, chỉ có tiếng bước chân nặng nhẹ không đồng nhất của hai người. Tống Gia Ninh mắt nhìn phía trước, âm thầm suy đoán Quách Kiêu có phải có chuyện muốn nói nữa hay không, Quách Kiêu rũ mắt, nhìn đôi má trắng hồng của nàng sau vành nón, trời càng lạnh, thì càng lộ ra làn da mịn màng của nàng, bờ môi bĩu bĩu.
Mắt thấy sắp lớn hơn một tuổi rồi, tính tình càng lúc càng nóng nảy, đổi thành lúc vừa mới vào phủ, nàng dám cho sắc mặt hắn nhìn sao?
Nhưng có dũng khí tức giận như vậy cũng nói lên nàng thực sự bị ủy khuất, Quách Kiêu cẩn thận nhớ tới lời hắn nói ngày đó, nàng chắc hiểu lầm rằng hắn muốn phòng ngừa nàng có ý định tiếp cận Thọ vương, phẩm hạnh nha đầu béo này bị người nghi ngờ, quả thật có lý do tức giận, hận hắn. Quách Kiêu không muốn vô duyên vô cớ bị kế muội hận.
"Ngày ấy ở thư phòng, Tam điện hạ ngoại trừ tặng muội thuốc màu, có khi dễ muội hay không?" Quách Kiêu vừa đi vừa thấp giọng hỏi.
Tống Gia Ninh vô thức nhíu mày: "Hắn vì sao phải khi dễ muội ?"
Quách Kiêu chỉ nói: "Không có khi dễ là được, tính tình hắn âm tình bất định, nghe muội vừa bị Đoan Tuệ nhục nhã, nên ta mới lo lắng muội bị liên lụy."
Tống Gia Ninh kinh ngạc dừng bước lại, khó có thể tin nhìn hắn, dưới mũ trùm đầu lông hồ cáo trắng như tuyết làm tôn lên mắt hạnh thanh tịnh, càng thêm đen nhánh sáng ngời. Quách Kiêu âm thầm đánh giá gương mặt tinh xảo này, dùng giọng điệu huynh trưởng nhắc nhở: "Tuy muội tuổi còn nhỏ, nhưng là cô nương có dung mạo xuất chúng nhất trong Quách gia chúng ta, ta thân là huynh trưởng, không thể không cân nhắc chu toàn. Ngày ấy đổi thành nam tử khác họ khác, ta cũng sẽ hỏi đến."
Tống Gia Ninh trong lòng rung mạnh, thì ra Quách Kiêu thẩm vấn nàng, cũng không phải hoài nghi nàng quyến rũ, mà là lo lắng Thọ vương ra vẻ đạo mạo? Nếu thực sự như vậy, vậy Quách Kiêu nhưng thật ra là có ý tốt. Nghĩ như vậy, Tống Gia Ninh không tức giận nữa, bỗng nhiên nhớ lại những lần Quách Kiêu đối tốt với nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng người này, đã từng ở lúc Đoan Tuệ công chúa khi dễ nàng, đã từng bảo vệ qua nàng.
"Vì sao muội lại tức giận?" Hiểu lầm được làm sáng tỏ xong, Quách Kiêu trái lại hỏi.
Tống Gia Ninh mặt đỏ lên, dù thế nào cũng không thể nói thật cho hắn biết, quẫn bách quay đầu sang một bên.
Nàng không muốn trả lời, Quách Kiêu cũng không có hỏi tới, đưa Tống Gia Ninh về thẳng Lâm Vân Đường, trước khi nàng sắp vào cửa, Quách Kiêu bỗng nhiên ngăn trước mặt Tống Gia Ninh, nhìn ánh mắt của nàng hỏi: "Có nhớ rõ ngày mai, là ngày mấy không?"
Tống Gia Ninh gật đầu, trong lòng thấy là lạ, trong trí nhớ của cả hai đời, thì đây là lần đầu tiên Quách Kiêu chủ động đòi quà nàng.
Trở về viện của mình, Tống Gia Ninh ôm lò sưởi tay ngồi ở trên giường, yên lặng phát sầu. Nếu như hòa hảo rồi, lễ sinh nhật nàng tặng Quách Kiêu không thể quá qua loa? Nhưng, tặng cái gì mới được đây?
Ngày mùa đông trời lạnh, Tống Gia Ninh gần đây cũng không có đụng tới châm tuyến, gọi Lục nhi mở hòm xiểng ra, bên trong gần như đều là vật dụng yêu thích của cô nương. Tống Gia Ninh xoay người mở ra, lục ra một hộp nhỏ hương bách mộc, cẩn thận mở ra, bên trong là hộp thuốc màu hồng anh đào Thọ vương tặng nàng ngày ấy. Tống Gia Ninh nhanh trí suy nghĩ, một lần nữa giấu kỹ đồ gia truyền tương lai, sau khi nghỉ trưa, thì đi qua chỗ mẫu thân lấy thuốc màu.
Lâm thị là tài nữ, thư phòng tự nhiên đều có những vật này, cười hỏi thăm nữ nhi sao bỗng nhiên muốn học vẽ. Tống Gia Ninh thần thần bí bí không nói, cầm mấy hộp thuốc màu rời đi, cả buổi chiều đều ở trong phòng, chỗ nào cũng không đi.
Hôm sau tuyết ngừng rơi, hai huynh đệ Quách Phù Quách Thứ tinh thần tốt, sáng sớm đi dạo khắp nơi trong Quốc Công Phủ, chạy tới thương lượng với bốn muội muội: "Hậu hoa viên mai vàng nở rộ, tuyết đọng rất đẹp, ta cho người sửa soạn đình bên kia, huynh muội chúng ta đi vào trong đình nấu tuyết pha trà, chúc mừng sinh nhật đại ca, như thế nào?"
Vân Phương là người đầu tiên đồng ý: "Được!"
Tống Gia Ninh và Đình Phương, Lan Phương cũng đều đồng ý, sáu huynh muội trước hết liền mang theo quà tặng của từng người đi đình nghỉ mát, đến đông đủ mới phái gã sai vặt đi mời Quách Kiêu.
Sau khi Quách Kiêu biết được, áo choàng cũng không mặc, trực tiếp đi hậu hoa viên. Thiếu niên lang cao gầy rắn rỏi, mặc một bộ cẩm bào màu đen, từ từ đi tới giữa hai bên tuyết trắng xoá, khuôn mặt như ngọc lạnh lùng tuấn lãng. Tống Gia Ninh ôm lò sưởi tay ngồi ở bên cạnh Đình Phương, nhìn Quách Kiêu càng đi càng gần như vậy, hồi tưởng lại cuộc đối thoại hôm qua với Quách Kiêu, lại cảm thấy, nếu như Quách Kiêu thật sự nguyện ý làm ca ca tốt, nàng, cũng sẽ cố gắng thử làm huynh muội chân chính với hắn.
"Đại ca, đây là Chủy thủ ta dùng nhiều tiền mua, chém sắt như chém bùn, tặng huynh." Quách Phù tự hào đưa ra quà tặng trước tiên.
Quách Kiêu nhận Chủy thủ, rút ra. Vừa rút ra nhìn, lưỡi đao lợi hại hàn quang lạnh thấu xương, quả nhiên là thanh đao tốt.
Quách Thứ tặng chính là một quyển "Binh thư" nghe nói đã thất truyền, sách giao vào tay đường huynh xong, hắn cố ý ngăn cản không cho bọn muội muội bên cạnh nhìn. Quách Kiêu hồ nghi nhìn hắn một chú, tiện tay mở ra một trang, nhìn thấy bên trong một đôi nam nữ đang ôm nhau, Quách Kiêu vẻ mặt không lộ bất kì khác thường gì, khép sách lại cất vào, vỗ vỗ bả vai đường đệ nói: "Ngày mai đến thư phòng ta."
Quách Thứ lập tức không cười nổi.
Đến phiên bốn muội muội, Đình Phương tặng chính là hầu bao tự tay thêu, Lan Phương là một sợi thắt lưng, Vân Phương tặng chính là một đôi lót giày thật dầy. Tống Gia Ninh tặng cuối cùng, nàng đưa một cuốn họa trục cho Quách Kiêu, cười yếu ớt nói: "Chúc đại ca công phu càng ngày càng tốt, tương lai trở thành quan, một đường lên thẳng mây xanh."
Quách Kiêu ngó ngó nàng, trước mặt mọi người mở họa trục ra, lộ ra một bức họa hoa mai, hiển nhiên là dựa theo một bức họa danh gia vẽ mai mà vẽ, thân cành cũng không giống thân cành, Ngạo Tuyết Hồng Mai cũng nhìn không ra bất kì khí khái gì, một đóa một đóa chồng chất cùng một chỗ, chỉ có thể nhìn ra sự mượt mà của người vẽ tranh. Vân Phương cười ha ha, Quách Thứ nhẹ nhàng thở ra: "Tốt rồi, quà tặng của ta cuối cùng không phải kế cuối là được rồi."
Tống Gia Ninh bị bọn họ chê cười đã quen, không để bụng.
"Lần sau luyện cho giỏi." Quách Kiêu vừa cuốn bức họa kế muội tự tay vẽ tặng hắn, vừa uy nghiêm nói.
Tống Gia Ninh qua loa dạ một tiếng, nếu như đã là ca ca, thì vẫn còn tính đẹp xấu làm cái gì?
Đưa xong quà tặng, bốn vị cô nương đi ra đình nghỉ mát thưởng mai, thưởng thức được một hồi, sau lưng bỗng nhiên truyền đến hai tiếng gió sưu sưu. Tống Gia Ninh phản ứng chậm một bước, cái ót bị cầu tuyết đập trúng, tuyết vỡ rớt xuống cái gáy, nước đá lạnh làm nàng phải hít khí. Vân Phương cũng bị đập, giậm chân đi qua lập tức gom tuyết cầu phản kích, Tống Gia Ninh sợ lạnh, nắm chặt cánh tay Đình Phương trốn bốn phía.
Đôi song sinh cười khiêu khích, chúng tiểu cô nương giọng nói thanh thúy oán trách, lướt qua đầu tường, rõ ràng truyền đến Thọ vương phủ bên cạnh.
Triệu Hằng cũng đi ra thưởng cảnh tuyết, chậm rãi ngừng ở trên đường, nghiêng đầu lắng nghe.