Chương 27: 27

Mụn nước vỡ vẫn còn đóng vảy, tiêu vảy cần có thời gian, bởi vì nguyên nhân tham ăn mà nổi ba cái bong bóng, nên mấy ngày vừa rồi Tống Gia Ninh vẫn phải ở trong phòng, chỗ nào cũng không thể đi. Hôm nay ba mươi tết, nàng đã hoàn toàn hồi phục, miệng nhỏ lại trở nên hồng hồng nhuận nhuận, khuôn mặt béo tròn trắng sáng ửng hồng, thay đổi một thân quần áo mới màu đỏ chót, tinh xảo giống như ngọc nữ ngồi hầu Quan Âm.

Trong đêm trừ tịch đốt pháo, Tống Gia Ninh khoác áo choàng ấm áp, cùng ba tỷ tỷ Quách gia tụ tập cùng một chỗ xem pháo hoa. Quách Phù Quách Thứ giơ pháo trúc đã rút hết bên trong ra hù dọa bọn muội muội, bốn tiểu cô nương sợ tới mức thét chói tai chạy thục mạng, trái tim Tống Gia Ninh tuy lớn nhưng lại nhát gan, chạy trốn nhanh nhất, không ngờ quay người lại liền đụng phải người.

Trên trán nàng bị đau, ngửa đầu, ngoài ý muốn rơi vào một đôi sáng ngời mắt, khói hoa trên không trung nở rộ, cũng phản chiếu trong đôi mắt của thiếu niên này.

Trong nháy mắt Tống Gia Ninh nhìn đến ngây người.

Quách Kiêu nhíu mày: "Còn muốn giẫm bao lâu?"

Tống Gia Ninh lúc này mới phát hiện nàng một cước giẫm lên đôi giày Quách Kiêu, tim gan run lên, giống như đạp đuôi hổ cái, cuống không kịp chạy.

----------

Mùng một tết, một tuổi mới, một năm mới.

Trời còn chưa sáng pháo của Quốc Công Phủ đã được đốt lên, một đợt nối tiếp một đợt, đùng đùng kinh thiên động địa. Tống Gia Ninh bị tiếng động đánh thức, cũng không có tinh thần rời giường, miễn cưỡng nằm ở trong ổ chăn, nghe động tĩnh lúc trầm lúc bổng ở các nơi trong phủ. Nghe nghe, Tống Gia Ninh vẻ mặt hoảng hốt, nhớ lại mùng một năm nàng mười một tuổi ở kiếp trước.

Khi đó mẫu thân đã triền miên trên giường bệnh, thân hình gầy gò. Tuy là lễ mừng năm mới, nhưng trong nhà không hề có một tí không khí năm mới nào, phòng của mẫu thân trước sau như một phiêu đãng mùi vị thuốc đắng chát. Nàng không hiểu chuyện, chỉ thấy khổ sở trong lòng mà không biết nên an ủi như thế nào, sau đó trơ mắt nhìn mẫu thân ngày một gầy đi, đến khi vào thu, thì hương tiêu ngọc vẫn.

Sự bi thương khi mất mẹ mãnh liệt nổi lên trong lòng, Tống Gia Ninh ánh mắt mơ hồ, trướng ngủ tối như mực dường như biến thành một mạng lưới không chân thực, khiến hết thảy tất cả qua đi của một năm nay cũng trở nên mờ nhạt. Nàng thật sự đã sống lại ư, thật sự sửa lại mệnh của nàng và mẫu thân sao? Có phải là nàng đã nghẹn chết bước vào Âm Tào Địa Phủ, còn việc đi theo mẫu thân vào kinh chỉ là một giấc mộng hoàng lương mà thôi?

Tống Gia Ninh bỗng nhiên rất sợ, nàng sợ những thứ này đều là giả dối, nàng không thể chờ đợi được mà muốn gặp mẫu thân, muốn tận mắt xác định mẫu thân thật sự vẫn khỏe!

"Cửu Nhi!" Tống Gia Ninh vén màn gọi, giọng nói lo lắng.

Tối hôm qua gác đêm chính là Song nhi, bởi vì là mồng một tháng giêng, bọn hạ nhân hầu hạ đều dậy sớm nửa canh giờ so với bình thường. Nghe chủ tử gọi, Song nhi vừa lau xong bàn một lần lập tức cầm đèn đẩy cửa vào. Ánh đèn nhu hòa xua tan đi màu đen tối tăm tràn ngập trong phòng, cũng xua tan đi khủng hoảng trong lòng Tống Gia Ninh, nàng ngơ ngác nhìn Song nhi, cuối cùng lấy lý trí đè xuống sự bất an, dặn dò Song nhi nói: "Đi xem phu nhân dậy chưa."

"Cô nương làm sao vậy?" Nhìn ra vẻ mặt nàng không đúng, Song nhi khẩn trương hỏi.

Tống Gia Ninh gượng cười: "Không có việc gì, thấy ác mộng thôi, bỗng nhiên rất nhớ nương ta."

Song nhi bán tín bán nghi, trước khuyên Tống Gia Ninh nằm ngủ lại, nàng cầm theo đèn lồng đi Hoán Nguyệt Cư. Bà tử giữ cửa đã mở cửa viện, cười nghênh đón nàng đi vào, Song nhi một đường đi vào phòng chính, xa xa chỉ thấy Thu Nguyệt, Thái Vi đứng ở dưới mái hiên, bộ dạng không giống muốn đi vào hầu hạ, trong nội viện cũng không có tiểu nha hoàn hầu hạ khác.

Song nhi có chút khó hiểu, ngay khi nàng chuẩn bị tiến lên muốn chào hỏi Thái Vi, thì trong khoảng thời gian ngắn ngủi này tiếng pháo nổ khắp nơi trong Quốc Công Phủ rơi xuống, bên trong cửa sổ phía đông phòng chính bỗng nhiên truyền đến một tiếng nức nở nghẹn ngào không nén được, giống như một chim oanh non đang bay lên bỗng dưng từ không trung té xuống, bất lực cầu khẩn, chỉ nghe thôi mà ba nha hoàn hai chân đều như nhũn ra.

"Có chuyện gì sao ?" Thái Vi vô cùng lúng túng hỏi, âm thầm kỳ vọng Song nhi không nghe thấy.

Song nhi liền giả bộ mình cũng không nghe thấy, cười nói: "Hôm nay Tứ cô nương dậy sớm, bảo muội qua xem phu nhân đã dậy chưa."

Thái Vi nhìn cửa sổ, suy nghĩ một chút nói: "Đợi hai khắc nữa đi." Đã nửa canh giờ rồi, mặc dù có khi còn lâu hơn, nhưng mùng một tết, tin tưởng trong lòng Quốc Công gia cũng có tính toán.

Song nhi mặt hồng tim đập thẳng bước rời đi, hà hơi một luồng gió lạnh, khi trở lại bên cạnh Tống Gia Ninh, Song nhi đã khôi phục lại vẻ ổn trọng ngày thường, nói khẽ: "Cô nương, phu nhân còn chưa dậy, người đợi hai khắc nữa nhé."

Tống Gia Ninh gật gật đầu, lo được lo mất nằm lại ổ chăn, xem chừng không sai biệt lắm, lập tức thức dậy rửa mặt, ăn mặc xong liền bước nhanh đi tìm mẫu thân. Hoán Nguyệt Cư, Lâm thị đã muốn thức dậy, nhưng hai chân lại không nghe sai khiến, nhúc nhích liền run rẩy. Quách Bá Ngôn cười bảo nàng lại nằm một lát, hắn trước xuống giường chỉnh đốn, đi ra nhà chính, liền gặp được tiểu nữ nhi đang đi tới. Đèn lồng màu đỏ treo cao trên mái hiên, tiểu nha đầu khoác áo choàng màu mai đỏ vui vẻ đi tới, gương mặt lớn cỡ bàn tay cực kỳ giống Lâm thị.

Quách Bá Ngôn nở nụ cười, chắp tay đứng ở cửa ra vào, chờ.

"Phụ thân dậy rồi hả, nữ nhi chúc phụ thân năm mới thân thể khoẻ mạnh, Vạn Sự Như Ý." Tống Gia Ninh bước nhanh mấy bước, nhu thuận chúc tết.

Quách Bá Ngôn nhìn nữ nhi trước mặt, dáng vẻ hào phóng, ánh mắt cũng không né tránh, không còn thái độ sợ hãi rụt rè lúc vừa mới vào phủ, tâm tình hắn thật tốt, sờ sờ đầu nữ nhi, sung sướng nói: "Ngoan, trước đi chúc tết nương con đi, chút nữa ca ca tỷ tỷ con đến, vi phụ phát phong bì đỏ cho các con."

Tống Gia Ninh cười dạ một tiếng.

Đưa mắt nhìn kế phụ rời đi, Tống Gia Ninh xoay người lại liền chạy vào bên trong, đẩy rèm nội thất vòng qua bình phong, chỉ thấy mẫu thân mặc một thân trung y đỏ tươi ngồi ở bên giường, đang muốn mặc ngoại bào. Mẫu thân tóc dài đen nhánh sáng bóng xõa trên vai, khuôn mặt trắng bệch trong trí nhớ, lúc này hồng nhuận tươi đẹp như hoa mẫu đơn, mắt hạnh kiều diễm, quyến rũ vô cùng.

"An An?" nữ nhi thích ngủ nướng sáng sớm đã chạy tới, ngơ ngác nhìn nàng chằm chằm, Lâm thị vô cùng hoang mang, vừa mặc quần áo vừa gọi.

Tống Gia Ninh hoàn hồn, lại nhìn nhìn mẫu thân còn thoải mái hơn dự đoán của nàng, Tống Gia Ninh thỏa mãn nhào vào trong ngực mẫu thân, ôm mẫu thân thật chặt: "Nương, tối hôm con nằm mơ thấy người, vô cùng nhớ người."

Lâm thị ngơ ngẩn, lập tức cúi đầu, hôn nữ nhi bảo bối yêu kiều của mình một cái: "Thật là trùng hợp, nương cũng mơ thấy An An." Mơ thấy nữ nhi đầu tiên là ăn quýt, nàng bảo nha hoàn lấy đi quýt, nữ nhi không biết lại từ nơi nào biến ra một quả lựu đỏ, ôm vào trong ngực bóc ra ăn, một đôi bàn tay mập dính đầy nước.

Tống Gia Ninh ngẩng đầu, hai mẹ con ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, mỗi người đều nghĩ tới giấc mơ của mình, nhưng đều nở nụ cười.

Lại ở bên cạnh nhìn mẫu thân rửa mặt chải đầu, trái tim Tống Gia Ninh hoàn toàn an ổn lại, kiếp trước, kiếp này, thật sự không giống nhau.