Chương 21: 21

Tống Gia Ninh đi theo Quách Kiêu trở về Trường Xuân cung của Thục phi, vừa bước vào cánh cửa thứ nhất, trong noãn các liền truyền đến tiếng khóc trầm thấp của Đoan Tuệ công chúa: "Bà ngoại, biểu ca khi dễ người, Gia Ninh biểu tỷ lớn lên béo, ta nói giỡn một câu, biểu ca liền nói ta là thôn phụ, còn ngay trước mặt Tam ca Tứ ca gọi ta là Điện hạ, không quan tâm biểu muội ta đây. . ."

Ngoại tôn nữ khóc đến đáng thương, Thái phu nhân chỉ cảm thấy buồn cười, ôm người dụ dỗ nói: "Nói bậy bạ gì đó, biểu ca con thương nhất chính là biểu muội con đó. . ."

Đoan Tuệ công chúa vùi ở trong ngực Thái phu nhân, ô ô khóc: "Mới không phải, hắn đối với người ngoài còn tốt hơn ta!"

Thái phu nhân nhíu mi, âm thầm giương mắt, chỉ thấy Lâm thị sớm đã rời khỏi chỗ ngồi, cúi đầu đứng ở trước mặt Thục phi, đang thay nữ nhi bồi tội, khuôn mặt trắng bệch, vẻ mặt coi như trấn định, không có không đúng mực. Thái phu nhân rất hài lòng, nếu như Lâm thị bởi vì vì chút chuyện nhỏ này liền luống cuống tay chân, vị trí Quốc Công phu nhân này, thật đúng là không thích hợp với nàng.

Ngoài cửa, Tống Gia Ninh luống cuống, trong miệng Đoan Tuệ công chúa oán trách Quách Kiêu, nhưng Quách Kiêu là vì nàng mới răn dạy Đoan Tuệ công chúa, Thái phu nhân, Thục phi có thể trách phạt nàng hay không? Nhớ lại kiếp trước Đoan Tuệ công chúa phạt nàng quỳ, Tống Gia Ninh chỉ cảm thấy đầu gối mơ hồ đau đớn, trên trán trên mặt cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Quách Kiêu tức giận Đoan Tuệ công chúa không hiểu chuyện, thấy kế muội lúc này dáng vẻ nhát như chuột, không khỏi cũng vọt lên một luồng lửa, không muốn quản nàng, nhưng lại sợ chút nữa đi vào kế muội càng làm ra động tác ném mất thể diện Quách gia, liền thấp giọng hỏi: "Muội có phạm sai lầm không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Gia Ninh trắng bệch nhợt nhạt, chỉ có đã từng vào cung mới có thể thật sự hiểu được sự chênh lệch giữa hoàng gia và bình dân, người ta muốn ngươi quỳ, ngươi có ủy khuất cũng chỉ có thể chịu đựng. Nghe câu hỏi của Quách Kiêu, Tống Gia Ninh càng nghĩ càng ủy khuất, rõ ràng là Đoan Tuệ công chúa cười nhạo nàng mập như heo trước, nàng còn chưa có khóc, Đoan Tuệ công chúa khóc cái gì?

Nàng cúi gằm đầu, lắc đầu.

"Nếu như không có phạm sai lầm, vậy cũng không cần sợ." Nhìn cái đầu quả dưa của nàng, Quách Kiêu cuối cùng vẫn không có sờ đầu nàng, dẫn đầu đi vào. Tống Gia Ninh theo ở phía sau, nhanh chóng nhìn lướt qua, nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn của mẫu thân đưa lưng về phía nàng bồi tội với Thục phi, Tống Gia Ninh hai mắt cay cay, nước mắt dâng lên. Là nàng liên lụy mẫu thân. . .

"Gia Ninh, còn không qua đây bồi tội với công chúa." Lâm thị cũng nhìn thấy nữ nhi, đáy mắt cất giấu lo lắng, trên mặt lại nghiêm nghị trách mắng.

Tống Gia Ninh không chút do dự đi đến bên cạnh Thái phu nhân, vì nhanh chóng để Đoan Tuệ công chúa nguôi giận, vì để cho Thục phi thấy thành ý của nàng mà đừng giận chó đánh mèo mẫu thân, Tống Gia Ninh bịch liền quỳ xuống, "Đông" một tiếng dập đầu, trán chạm đất nói: "Công chúa, Là ta sai rồi, sau này ta sẽ không bao giờ chọc người giận nữa, người đừng khóc."

Noãn các to như vậy, nàng nho nhỏ quỳ ở nơi đó, chấn kinh tất cả mọi người.

Thật ra Thái phu nhân và Thục phi cũng biết, khiêu khích trước nhất định là Đoan Tuệ công chúa, Thái phu nhân căn bản cũng không có trách Tống Gia Ninh. Thục phi tuy rằng rõ ràng Tống Gia Ninh không sai, nhưng nữ nhi bởi vì Tống Gia Ninh mà bị ủy khuất, nàng vẫn muốn đơn giản nhắc nhở mẹ con Lâm thị một chút, nhưng không ngờ tới đứa con nít Tống Gia Ninh xuất thân bình dân này lại bị dọa vỡ mật, một chút đã thành lễ lớn như vậy.

Thục phi bỗng nhiên một chút cũng không tức giận, hai mẹ con quả phụ thấp hèn đến tận xương, không đáng để nàng so đo.

"Đứa nhỏ này, tỷ muội cãi nhau đều là chuyện thường, cô lại không trách ngươi, nào đến mức như vậy?" Thục phi kinh ngạc nói, ra hiệu cháu gái ruột đi đỡ muội muội. Đình Phương đã sớm đau lòng, vội bước nhanh đi đến bên cạnh Tống Gia Ninh, xoay người đỡ người lên. Tống Gia Ninh nghe được Thục phi nói, thả lỏng một nửa trái tim, vẫn lo lắng không yên mà nhìn Đoan Tuệ công chúa.

Đoan Tuệ công chúa dù sao cũng mới chín tuổi, đã quen bọn cung nữ thái giám quỳ lạy, cũng không cần dập đầu với đám khuê tú nhà quan viên, Tống Gia Ninh sợ nàng như vậy, Đoan Tuệ công chúa cũng không tức giận nữa, lau nước mắt, vẻ mặt kiêu căng nói: "Được rồi, lần này ta trước tha thứ cho ngươi, ngươi sau này đừng có chọc giận ta nữa."

Tống Gia Ninh vội vàng cam đoan.

Đoan Tuệ công chúa nín khóc mỉm cười, đôi mắt đo đỏ nhìn biểu ca, lại thấy Quách Kiêu nhếch môi mỏng, sắc mặt tái xanh, là dáng vẻ đáng sợ mà nàng chưa bao giờ thấy qua. Đoan Tuệ công chúa lập tức không cười được nữa, nhưng cũng nghĩ không thông là nàng đã làm sai điều gì, Tống Gia Ninh tự mình nguyện ý quỳ, cùng nàng có quan hệ gì đâu?

Cúi đầu, Đoan Tuệ công chúa trốn đến bên cạnh mẫu thân, im lặng bất an.

Thục phi ôm nữ nhi, ra vẻ nghiêm túc khuyên bảo nói: "Gia Ninh là biểu tỷ con, biểu tỷ không khi dễ con, con cũng không được khi dễ biểu tỷ, nếu để ta biết, sẽ phạt con không cho xuất cung."

Đoan Tuệ công chúa nũng nịu chui vào vào trong ngực mẫu thân.

Lâm thị gượng cười: "Đều là Gia Ninh không hiểu chuyện, nương nương cũng đừng trách công chúa."

Thục phi tự trách nói: "Chị dâu không cần an ủi ta, là ta làm hư Đoan Tuệ rồi. . ."

Thái phu nhân kịp thời làm người hoà giải, bầu không khí hòa hoãn, bà cười nói: "Không còn sớm nữa, nương nương hảo hảo dỗ dành công chúa đi, chúng ta cáo lui trước."

Thục phi đích thân tiễn một đoàn người mẫu thân ra Trường Xuân cung.

Trên đường xuất cung, Lâm thị rất muốn dắt nữ nhi, thế nhưng không hợp quy củ, mẹ chồng ở bên cạnh, nàng phải làm một người con dâu hiếu kính trước, một tấc cũng không rời mẹ chồng. Đình Phương ôn nhu, sớm đã nắm lấy bàn tay mập của muội muội vào trong tay, trong nội cung không tiện nói chuyện, nàng liền thay muội muội ủ ấm tay. Bởi vì sau khi sợ hãi, tay Tống Gia Ninh lạnh ngắt, được tỷ tỷ dịu dàng ủ ấm một đường, sau khi hoàn toàn đi ra khỏi cửa cung, Tống Gia Ninh cũng rốt cuộc không còn sợ nữa.

Quách Bá Ngôn bị Tuyên Đức Đế quấn lấy, phái người đến truyền lời, bảo mọi người về phủ trước.

Lâm thị đỡ Thái phu nhân lên xe, xoay người lại thấy nữ nhi và Đình Phương nắm tay, khuôn mặt mập mạp khôi phục lại vẻ hồng nhuận phơn phớt, Lâm thị ánh mắt dịu dàng, cảm kích nhìn Đình Phương, bước lên xe ngựa của nàng. Các trưởng bối đều lên xe, Đình Phương lúc này mới dắt muội muội đi về hướng xe của các nàng, bảo muội muội lên trước, cũng tự tay đỡ muội muội.

"Đa tạ tỷ tỷ." Tống Gia Ninh ngọt ngào mà nói.

Đình Phương cười nhẹ nhàng, Quách Kiêu đứng ở một bên, một tay thả ở sau lưng, nhìn bàn tay mập được muội muội cầm chặt kia, ngón trỏ hắn giật giật, lại chỉ có thể đỡ thân muội muội lên xe. Hai tiểu cô nương đều ngồi đàng hoàng, trong nháy mắt nha hoàn hạ màn xe xuống, Quách Kiêu trông thấy muội ôm Tống Gia Ninh vào trong ngực, Tống Gia Ninh chỉ lộ ra một bên mặt béo đầy thịt.

Trên đường hồi phủ, biết được chân tướng, Đình Phương dịu dàng an ủi muội muội: "Đoan Tuệ là công chúa, nóng nảy hơn người bình thường, An An sau này cố gắng đừng trêu chọc nàng nha." Ngoại trừ cách này ra, không có phương pháp xử lý khác, người ta là công chúa, biểu tỷ như nàng đây cũng không có tư cách như quản giáo khuyên can giống như muội muội nhà mình.

Tống Gia Ninh dựa vào tỷ tỷ, ngoan ngoãn gật đầu, mắt hạnh ngập nước ngơ ngác nhìn màn che đang lay động ngẩn người. Đi vào cung một lần, mạc danh kỳ diệu đắc tội Đoan Tuệ công chúa, còn để lại ấn tượng xấu với Hoàng Thượng tương lai, nếu như có thể, đời này Tống Gia Ninh cũng không muốn tiến cung.

Phủ quốc công, Thái phu nhân bảo Quách Kiêu, Đình Phương giải tán trước, chỉ mang Lâm thị, Tống Gia Ninh về Sướng Tâm Viện của bà.

Bọn nha hoàn cũng lui ra ngoài, Lâm thị nhìn nữ nhi, chủ động nói với mẹ chồng : "Mẫu thân, là con không quản giáo tốt Gia Ninh. . ."

Thái phu nhân vẫy vẫy tay, ngăn con dâu tự trách, sau đó gọi Tống Gia Ninh đến bên cạnh, kéo bàn tay mập của cháu gái, yêu thương nói: "An An à, con kể lại đầu đuôi gốc ngọn chuyện trong cung cho tổ mẫu nghe, ăn ngay nói thật, ai cũng không cần cố kỵ, yên tâm, tổ mẫu tuy rằng lớn tuổi, nhưng vẫn chưa hồ đồ."

Lão nhân gia quá ôn hoà, Tống Gia Ninh nháy nháy đôi mắt, nhỏ giọng nói ra.

Thái phu nhân vỗ vỗ tay nhỏ bé của nàng, nghi ngờ nói: "Nói như vậy, An An không sai, vậy con vì sao phải quỳ với công chúa?"

Tống Gia Ninh lập tức liền khóc lên, giọt nước mắt khó chịu to như hạt đậu rơi xuống, nàng cũng không muốn quỳ, nhưng . . .

"Con sợ công chúa phạt con." Cúi đầu, Tống Gia Ninh nước mắt càng ngày càng nhiều, khóc cả phần ủy khuất bị phạt quỳ kiếp trước.

Lâm thị lòng chua xót quay đầu đi, cố gắng kìm nén nước mắt. Vì cho nữ nhi chỗ dựa, nàng dùng tính mạng uy hiếp Quách Bá Ngôn muốn danh phận chính thê, nhưng không ngờ tới, nữ nhi và huynh muội của Quốc Công Phủ lại ở chung hòa hợp, lần đầu tiên chịu ủy khuất vậy mà đến từ trong nội cung. Đây chính là công chúa, nàng có đau lòng, cũng thúc thủ vô sách.

Hai mẹ con đều như tiểu tức phụ bị ức hiếp, Thái phu nhân tức cười lại không biết làm sao, bình dân thấp kém đã quen nay một bước lên trời, từ từ thích ứng thôi.

Lâm thị làm cũng không tệ lắm, Thái phu nhân vừa thay Tống Gia Ninh lau nước mắt vừa ý vị sâu xa nói: "Những lời tiếp theo đây, tổ mẫu chỉ nói một lần, An An ghi nhớ ở trong lòng, đừng nói với bất kỳ người nào, tỷ tỷ cũng không được."

Tống Gia Ninh mờ mịt ngẩng đầu.

Trên lông mi của tiểu nha đầu vương nước mắt, quả thực khiến người thương yêu, Thái phu nhân hoàn toàn có thể lý giải việc trưởng tôn bảo vệ kế muội, một muội muội vừa xinh đẹp vừa nghe lời, ai lại không thích chứ? lau giọt nước mắt mới rơi trên mặt Tống Gia Ninh, Thái phu nhân thấp giọng nói: "An An hiện tại họ Quách, là Tứ cô nương Quốc Công Phủ, đừng nói con không có phạm sai lầm, cho dù con nói lời đụng chạm công chúa, chỉ cần không phải quá phận, con đều không cần quỳ xuống dập đầu với nàng. An An con nhớ kỹ, hiện tại mỗi tiếng nói cử động của con đều đại biểu cho thể diện cô nương Quách Gia chúng ta, không thể lại xem mình là cô nương Tống Gia, biết không? Con không thể, người khác cũng không có thể, trừ phi nàng ta muốn đắc tội Quách gia chúng ta."

Bà phải sửa chữa vẻ hèn yếu trong xương của cô cháu gái này, hôm nay đều là người trong nhà, quỳ thì quỳ, quỳ công chúa không tính quá mất mặt, nếu như hôm nào đó con gái của những quan viên khác khi dễ cháu gái, cháu gái sợ hãi liền quỳ xuống hoặc không sai cũng nhận sai, đây không phải điều bà muốn nhìn thấy.

Tống Gia Ninh ngây dại.

Quách Bá Ngôn cũng đã nói lời tương tự với nàng, Tống Gia Ninh không có để ở trong lòng, cảm thấy Quách Bá Ngôn chỉ thuận miệng nói một chút, cũng không phải là con ruột, nàng làm không được việc thật sự xem mình là cậu ấm cô nương Quách gia, nhưng bây giờ, Thái phu nhân cũng nói như vậy. Quách Bá Ngôn có lẽ dỗ dành mẫu thân vui vẻ, nhưng Thái phu nhân hoàn toàn không cần phải như thế.

Chẳng lẽ nói, nàng thật sự có thể. . .

Tiểu nha đầu mặt lộ vẻ mê mang, Thái phu nhân cổ vũ gật đầu, đỡ vai cháu gái nói: "Sau này phải ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra khí thế Quốc Công Phủ Tứ cô nương, cho dù gây họa, còn có phụ thân con gánh vác cơ mà." Nha đầu béo đáng yêu ngốc nghếch, có thể gây ra họa gì, đổi thành cháu gái tam phòng Vân Phương, Thái phu nhân chắc chắn sẽ không nói như vậy. Người nhát gan phải cổ vũ, kiêu căng phải áp chế.

Tống Gia Ninh ra sức gật đầu, thật sự đã hiểu rõ.

Thái phu nhân vui mừng cười, buông cháu gái ra, nói với Lâm thị: "Được rồi, hai mẹ con nhà ngươi trở về tâm sự đi."

Lâm thị tự đáy lòng cảm kích mẹ chồng, trịnh trọng làm một đại lễ, nắm tay nữ nhi rời đi.

Nên hỏi Thái phu nhân cũng đã hỏi, nữ nhi ủy khuất cũng đã được trấn an đầy đủ, đi vào nội thất, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn béo mũm mỉm của nữ nhi, Lâm thị rốt cuộc ý thức được một vấn đề nghiêm trọng. Nữ nhi không sai, sai ở người mẹ này đây, trước khi gặp phải Quách Bá Ngôn, nàng cả ngày tưởng nhớ vong phu lơ là nữ nhi, về sau tái giá với Quách Bá Ngôn, nàng luôn lo lắng nữ nhi bị các công tử cô nương Quốc Công Phủ khi dễ, đề phòng cái này quan sát cái kia, lại không nghĩ tới chuyện giáo dục nữ nhi.

Chuyện cho tới bây giờ, nàng có thể không ràng buộc lượng cơm ăn của nữ nhi, nhưng ngôn hành cử chỉ khí độ hàm dưỡng, đều phải nắm vững.

"Ý tứ của Thái phu nhân, An An hiểu chưa?" Lâm thị nhẹ giọng hỏi.

Tống Gia Ninh gật đầu, xấu hổ nói: "Nương, sau này cho dù Đoan Tuệ công chúa tức giận, con cũng không quỳ, người đừng lo lắng."

Lâm thị ừ một tiếng, chủ đề chuyển một cái, nghiêm mặt nói: "Từ ngày mai, con bắt đầu đi học quy củ với Sầm ma ma, không thể lại không phóng khoáng nữa."

Tống Gia Ninh chỉ tham ăn, cũng không phải rất lười, tiếp tục gật đầu.

Hai mẹ con đang trò chuyện, Quách Bá Ngôn đã trở về, trước khi xuất cung hắn đi Trường Xuân cung một chuyến, nghe cháu ngoại gái ủy khuất tố cáo tình huống nhi tử. Biết được kế nữ ở trong phòng Lâm thị, Quách Bá Ngôn không cho bọn nha hoàn thông truyền, trở lại thư phòng Tiền viện, sai người truyền Thế tử.

Quách Kiêu rất nhanh liền đến.

Quách Bá Ngôn trực tiếp dạy dỗ một trận: "Thân là huynh trưởng, ngươi bảo vệ Gia Ninh là việc nên làm, điểm ấy không sai, nhưng ngươi biết rõ Đoan Tuệ nóng nảy, vì sao còn kích động con bé? Cuối cùng còn không phải tính ở trên đầu Gia Ninh sao? Chút chuyện nhỏ này cũng giải quyết không tốt, tương lai làm sao yên tâm để ngươi đi lo liệu đại sự triều đình?"

Một kế muội một cô biểu muội, hai bên đều phải dỗ dành, rất khó sao? Không nên quậy lớn chuyện.

Quách Kiêu rũ mắt nói: "Nhi tử biết sai rồi."

Quách Bá Ngôn nhìn chằm chằm vào nhi tử, hừ lạnh một tiếng, biết sai, hắn sao không nhìn ra?

"Tìm đồ chơi mới mẻ nào đó đưa vào cung, dỗ dành cho được biểu muội ngươi." Cháu ngoại gái vui vẻ, mới có thể sớm quên chuyện không vui này, mới có thể không ghi hận Gia Ninh.

Quách Kiêu cáo từ: "Nhi tử ngay lập tức đi lo liệu."

Giáo huấn nhi tử xong, Quách Bá Ngôn tiện tay kiếm một quyển sách tiêu khiển, xem trong hai khắc, lần nữa đi hậu viện.

Tống Gia Ninh đã đi rồi, Lâm thị tâm sự nặng nề ngồi cạnh cửa sổ, nghe động tĩnh bên ngoài, vội vàng đi ra ngoài đón, chống lại khuôn mặt lạnh lùng của Quách Bá Ngôn, Lâm thị nhất thời chột dạ. Chuyện hôm nay, nữ nhi quả thật không sai, nhưng kết quả cuối cùng, nữ nhi vừa khiến Đoan Tuệ công chúa phát tức mà khóc, lại vừa ném đi thể diện Quách gia, Quách Bá Ngôn có thể hay không. . .

Tân hôn ba ngày, đây là lần đầu tiên Quách Bá Ngôn thấy cảm xúc ngượng ngùng, khách khí, e ngại trên mặt Lâm thị.

Trong lòng của hắn sảng khoái, nghiêm mặt nói: "Chuyện trong cung, ta nghe người ta nói rồi."

Lâm thị trong lòng lộp bộp rơi xuống, khẩn trương nói: "Quốc Công gia, đều tại thiếp, thiếp. . ."

Lời còn chưa dứt, đôi môi đỏ mọng đột nhiên bị tay hắn đè lại, lòng bàn tay thô ráp, có vết chai rõ ràng. Lâm thị im bặt, mắt hạnh thanh tịnh bối rối nhìn hắn, Quách Bá Ngôn nở nụ cười, như băng tuyết tan ra, ngón trỏ lưu luyến ở trên cánh môi mềm mại của nàng một lát, mới thả tay xuống nói: "Đoan Tuệ điêu ngoa, khiến hai mẹ con nhà nàng chịu ủy khuất."

Không có trách cứ, chỉ có trấn an, giữa muội muội ruột, cháu gái ngoại ruột và kế nữ tái giá, người nam nhân này, lựa chọn làm việc công bằng.

Lâm thị an lòng, đối mặt với Quách Bá Ngôn một lát, nàng cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói cảm ơn, thuận tiện thay Đoan Tuệ công chúa nói mấy câu.

"Thật hiền thục." Quách Bá Ngôn cười ngồi xuống, ánh mắt không rời kiều thê.

Lâm thị bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên, vừa châm trà vừa thương lượng chính sự: "Quốc Công gia, thiếp muốn mời Sầm ma ma dạy dỗ Gia Ninh, người thấy có được không?"

Quách Bá Ngôn nhìn bàn tay nhỏ bé trắng mịn như ngọc của nàng, không tập trung nói: "Đúng rồi, nàng không đề cập tới, ta cũng muốn nói với nàng."

Hắn có thể nghĩ đến điểm này, nói rõ hắn thật sự để nữ nhi trong lòng, trong lòng Lâm thị ấm áp, giọng nói cũng nhu hoà thêm vài phần, bàn tay trắng như ngọc nâng chén trà, bước từng bước nhỏ vững vàng đưa đến trước mặt Quách Bá Ngôn.

Quách Bá Ngôn một tay tiếp trà, một tay nắm lấy bàn tay nàng muốn rút về, ánh mắt như lửa, nung đỏ khuôn mặt Lâm thị.

Quách Bá Ngôn cổ họng chuyển động, trà cũng không uống, một tay kéo mỹ nhân đến ôm trên đùi, nôn nóng ăn ngọt ngào trong miệng nàng.

Hai khắc sau, Thu Nguyệt, Thái Vi đang chờ ở gian ngoài, kinh sợ nghe thấy một tiếng khóc yêu kiều, kèm theo tiếng bàn ghế di chuyển chọc người tương tư. Hai người nhìn nhau, mặt đỏ rần, thả nhẹ bước chân rời khỏi nhà chính, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giả bộ chính mình cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nghe được. Tại sao đỏ mặt? Do ban ngày phơi nắng đó!