Chương 14: 014

Trời còn chưa sáng Tống Gia Ninh liền tỉnh, là đói tỉnh. . .

Nằm ngửa mặt, Tống Gia Ninh ôm cái bụng lép xẹp, nhìn đỉnh màn trướng tối đen như mực ngẩn người.

Kiếp trước khi mẫu thân còn sống, gia cảnh Tống gia sa sút, hai mẹ con nàng dựa vào đồ cưới phong phú của mẫu thân, cuộc sống vẫn rất thoải mái, muội muội hàng xóm tới nhà, đều khen quần áo xinh đẹp trên người nàng, hâm mộ đồ trang sức trên đầu nàng. Tống Gia Ninh ếch ngồi đáy giếng, liền cho rằng người ta đại phú đại quý, ăn uống hằng ngày so với nhà mình đại khái không sai biệt lắm.

Huyện nha của Lương Thiệu không có mạnh hơn Tống gia bao nhiêu, sau khi đi theo Quách Kiêu vào kinh, thấy Quách Kiêu chuẩn bị ăn, mặc, ở, đi lại cho nàng, Tống Gia Ninh mới hiểu được cái gì gọi là phú quý chân chính, nhưng cho đến hai ngày nay đi vào Quốc Công Phủ, Tống Gia Ninh mới tự cảm nhận được tư thái quyền quý của người ta. Không nói cái khác, Quách gia vô cùng chú ý đối với việc giáo dưỡng cô nương, trên bàn cơm bọn nha hoàn múc cho ngươi bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không ai gọi thêm cơm. Món ăn tuy nhiều, nhưng đồ ăn trong đĩa quả thực ít đến thảm thương, ít đến nỗi nàng gắp cái thứ ba cũng thấy quá xấu hổ.

Tổng cộng ở Quốc Công Phủ dùng năm bữa ăn chính, Tống Gia Ninh không có được một lần ăn no, trông mong đợi đến lúc có thể ăn bánh ngọt, kết quả nha hoàn bưng lên bánh ngọt cũng có lệ, trong mâm sứ lịch sự tao nhã xinh đẹp đựng năm cái bánh điểm tâm khác mùi vị, nhìn thì nhiều, thật ra mỗi cái chỉ cỡ hoa anh đào, Tống Gia Ninh toàn bộ ăn sạch sẽ, ngay cả điểm tâm hạch đào xốp giòn nàng không thích cũng ăn hết, chẳng được bao lâu bụng vẫn đói.

Tống Gia Ninh biết, triều đại nữ nhân xem gầy là đẹp, tư thái và cầm kỳ thư họa, tướng mạo đức hạnh của cô nương gia hầu như quan trọng như nhau, cô nương gầy lại dễ dàng được trưởng bối nhà trai thích hơn so với cô nương béo, thể hiện có giáo dục, cho nên ăn uống ở Quốc Công Phủ an bài cũng không sai, nhìn đại cô nương Đình Phương sẽ biết, tư thái thướt tha tinh tế, Tống Gia Ninh cũng cảm thấy đẹp.

Nhưng nàng không muốn làm mỹ nhân gầy đâu, nàng thà không gả ra được cũng phải ăn no bụng!

Càng nghĩ càng đói, bụng réo ùng ục ục từng hồi một, Tống Gia Ninh tủi thân muốn khóc, cuộc sống gì thế này? Người nghèo đói bụng là vì trong nhà không có tiền, Quốc Công Phủ. . . Không, nàng có gần một trăm tiền riêng, có tiền lại không có chỗ tiêu, cũng phải đói bụng? Rốt cuộc ai là người đầu tiên khen nữ nhân gầy mới xinh đẹp, chẳng lẽ được người ta khen đẹp còn quan trọng hơn so với ăn no bụng ?

Ủy khuất một hồi, Tống Gia Ninh nhận thức được, không trách người khác, mà trách nàng ăn nhiều, Đình Phương tỷ tỷ sao không cảm thấy đói? Năm cái bánh ngọt vẫn còn lại ba khối, nàng tốn biết bao nhiêu sức mới quản được hai mắt mình, không có thèm muốn quà vặt của tỷ tỷ.

Đói bụng quá ngủ không được, thật vất vả mới nhịn tới lúc trời hơi sáng lên, Tống Gia Ninh lăn lông lốc bò dậy, khát nước muốn uống nước trà.

Bọn nha hoàn gọn gàng ngăn nắp hầu hạ Tứ cô nương.

Tống Gia Ninh hiện tại ở Sướng Tâm Viên của Thái phu nhân, ở sát vách chính là đại cô nương Đình Phương. Tiền Quốc Công phu nhân Đàm thị mất sớm, Quách Bá Ngôn lại quanh năm suốt tháng không ở nhà, Thái phu nhân đau lòng tôn nữ, đưa tôn nữ nuôi dưỡng ở bên mình, trong phủ có ba tôn nữ ruột, Thái phu nhân cũng rất thiên vị Đình Phương.

Đình Phương cũng thức dậy, rửa mặt xong liền đến tìm muội muội.

Tống Gia Ninh đói bụng mấy lần, nhìn không có tinh thần, Đình Phương hiểu lầm muội muội sốt ruột gặp mẫu thân, dắt bàn tay nhỏ bé của muội muội cười nói: "Đi, chúng ta đi thỉnh an tổ mẫu trước, gặp mặt tổ mẫu liền đi phụ thân bên kia." Tối hôm qua tổ mẫu nói, sáng nay kính trà, ba huynh muội các nàng phải cùng phụ thân mẫu thân tới đây.

Tống Gia Ninh liền vội vàng gật đầu.

Thái phu nhân thức dậy hơi trễ, đang chải đầu, yêu thương dặn dò vài câu liền bảo hai tỷ muội rời đi.

Tháng chạp trời lạnh, Đình Phương khoác áo choàng màu mai đỏ, trong tay ôm lò sưởi nhỏ bằng đồng. Áo choàng của Tống Gia Ninh là màu hồng đào, trong tay cũng ôm lò sưởi tay tinh xảo, hai tỷ muội sóng vai bước đi, y hệt một đôi hoa tỷ muội. Đi đến tiền viện, ở cửa ra vào gặp được Quách Kiêu, mặc cẩm bào cổ tròn xanh ngọc, cao ngất tuấn dật, khí độ hào hoa phú quý.

Nhìn thấy hai muội muội, Quách Kiêu dừng bước lại.

"Ca ca." Đình Phương dịu dàng kêu, thân mật cực kỳ.

Quách Kiêu gật gật đầu, ánh mắt dời đến trên mặt muội muội mới của mình. Khuôn mặt tiểu nha đầu mũm mĩm, lông cáo trắng như tuyết ở mép rìa mũ trùm đầu làm nổi bật lên vẻ sáng trong trơn bóng như quả vải mới lột, chóp mũi thanh tú đỏ rực, miệng nhỏ phía dưới trắng mịn như hoa, không chỗ nào không xinh đẹp. Nhưng Quách Kiêu rất muốn nhìn ánh mắt của nàng, bởi vì đôi mắt sẽ vạch trần suy nghĩ trong lòng của một người.

"Gia Ninh nhận ra ta sao?" đi vài bước tới hai muội muội, Quách Kiêu liếc mắt sang viện phụ thân, nhàn nhạt hỏi.

Tống Gia Ninh cụp mí mắt gật đầu, ngoan ngoãn gọi: "Đại ca."

Trong mắt Quách Kiêu vút qua một tia châm chọc, muội muội ruột gọi hắn ca ca, nha đầu kia rõ ràng nghe thấy được còn gọi hắn "Đại ca", thể hiện rõ là muốn vứt đi quan hệ huyết thống, hắn đường đường Thế tử Quốc Công Phủ, lại bị nữ nhi của quả phụ ghét bỏ.

"Vì sao không dám nhìn ta?" giọng nói của Quách Kiêu lạnh xuống.

Tống Gia Ninh rụt rụt bả vai, vô thức muốn vâng lời, thế nhưng nhớ lại kiếp trước Quách Kiêu đoạt lấy lý lẽ của nàng, nàng lại càng không dám nhìn, đầu rủ xuống còn thấp hơn.

Nàng mười tuổi và nàng mười sáu mười bảy tuổi, tư thái thay đổi dáng vẻ thay đổi, đôi mắt lại thay đổi không lớn, vạn nhất lại khiến Quách Kiêu cảm thấy nàng có mưu đồ câu dẫn thì làm sao bây giờ?

Quách Kiêu nhíu mày, đang muốn nâng cằm nàng lên cẩn thận nhìn muội muội không chịu nhìn thẳng này của hắn một chút, bên cạnh Đình Phương bỗng nhiên kéo Tống Gia Ninh vào trong ngực, giống như bao che khuyết điểm sờ sờ đầu muội muội, sau đó nhỏ giọng oán trách huynh trưởng: "Ca ca, Gia Ninh vừa mới vào phủ, còn chưa quen thuộc, huynh cả ngày mặt mày cứng ngắc, ai dám nhìn huynh?"

Là nàng nàng cũng sợ hãi, muội muội tuổi còn nhỏ nhìn đoán không ra, nàng lại biết rõ huynh trưởng cũng không thích kế mẫu và muội muội.

Quách Kiêu cho muội muội mặt mũi, lạnh lùng liếc Tống Gia Ninh, xoay người lại đi về hướng nội viện, mới đi ra khỏi một bước, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng vang ọt ọt ọt ọt. Quách Kiêu sáu tuổi tập võ, tai thính mắt tinh, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy tân muội muội nhát gan của hắn hai gò má đỏ bừng, lông mi thật dài bất an chớp chớp, tay nhỏ béo bịt tai trộm chuông ôm bụng.

Đình Phương PHỐC nở nụ cười, sờ sờ đầu muội muội: "Gia Ninh đừng nóng vội, lập tức ăn cơm."

Tống Gia Ninh vụng trộm bĩu môi, dỗ dành ai hả, gặp mặt mẫu thân còn phải đi kính trà, hôm nay điểm tâm khẳng định muộn hơn hai ngày trước.

Quách Kiêu chú ý tới nàng cong miệng nhỏ lên, tâm tình không khỏi chuyển biến tốt đẹp, mập như vậy, nhất định tham ăn, nên, sẽ làm cho nàng đói bụng.

Thế tử gia trẻ tuổi khí thịnh khóe môi khẽ nhếch, dẫn đầu đi vào nội viện, huynh muội ba người cùng ở nhà chính đợi.

Hậu viện, hai nha hoàn Lâm thị mang theo cùng Xuân Bích, Hạnh Vũ, chia làm hai bên giữ ở ngoài cửa, cúi đầu, đều có tâm sự riêng. Nội thất, nam nhân cao lớn hùng vĩ chống thê tử nhỏ nhắn xinh xắn mỏng manh đỡ lên tủ quần áo, một tay giữ sau ót một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, một lần lại một lần ăn cái miệng hồng nhuận phơn phớt của nàng.

Lâm thị không có thói quen ban ngày làm việc này, ngay từ đầu muốn tránh, nhưng càng tránh hắn hôn càng càn rỡ thô lỗ. Lâm thị liền mềm mại xuống, chờ hắn ăn đủ.

Thế nhưng bờ môi cũng đau, hắn giống như không có chút ý tứ nào muốn dừng lại.

Lâm thị sợ trì hoãn việc kính trà, thừa dịp lúc môi mỏng hắn hơi hơi rời khỏi, vội vã nói: "Nước. . ."

Nói còn chưa dứt lời, lại bị hắn chặn miệng. Lâm thị nhíu mày, nàng không muốn trái ý của hắn, nhưng ngày hôm nay là lễ lớn đầu tiên gặp mọi người ở Quốc Công Phủ, loại trường hợp này mà bị muộn, Thái phu nhân sẽ không cảm thấy là con trai bà ấy hồ đồ, chỉ biết nhận định là con dâu nàng đây không đứng đắn, câu dẫn trượng phu không có chừng mực.

Tay đẩy hắn không ra, Lâm thị bất đắc dĩ, khi đầu lưỡi to của hắn sáp đến, bối rối khẩn trương mà cắn một cái.

Quách Bá Ngôn hít vào một hơi, rốt cuộc buông bờ môi mềm mại của nàng ra, đôi mắt đen không vui nhìn nàng chằm chằm.

Lâm thị liếc hắn một cái, lập tức rũ mắt xuống, thấp giọng giải thích nói: "Quốc Công gia, nên đi kính trà rồi, muộn không tốt đâu."

Nàng cố gắng giữ vững ngữ điệu bình tĩnh, nhưng gò má sớm đã bị nam nhân hôn triền miên không dứt làm cho đỏ lên, kiều diễm quyến rũ. Quách Bá Ngôn sờ sờ khuôn mặt trơn bóng tinh tế của nàng, nói giọng khàn khàn: "Ta biết rõ, nhưng nhìn thấy nàng, liền di chuyển không nổi." Tại sao có thể có nữ nhân đẹp như vậy trêu chọc khiến người yêu thương như vậy, muốn mấy lần đều không cảm thấy đủ.

Lâm thị mấp máy bờ môi.

Quách Bá Ngôn cười khẽ, cuối cùng hôn một cái, vẫn chưa thỏa mãn nói: "Trở về lại tiếp tục."

Lâm thị không nói, bước nhanh tới trước gương sửa sang lại quần áo, may mà Quách Bá Ngôn chỉ là hôn một lát, cũng không có kéo quần áo nàng.

Sau thời gian một chén trà, đôi phu thê mới cưới một trước một sau đến tiền viện.

"Phụ thân, mẫu thân." huynh muội Quách Kiêu đồng thời hành lễ, Đình Phương nhanh chóng nhìn thoáng qua kế mẫu, Quách Kiêu liếc mắt cũng không có nhìn.

Quách Bá Ngôn ngó ngó Tống Gia Ninh ngốc nghếch ở đằng kia, trước nhìn Lâm thị giới thiệu một đôi trái gái của hắn: "Đây là Bình Chương, tính cách giống ta, không quá thích cười. Đây là Đình Phương, từ nhỏ đi theo bên cạnh Thái phu nhân, dịu dàng trong sáng, trong phủ này có cái gì nàng không hiểu lại xấu hổ không dám hỏi người khác, có thể tìm Đình Phương."

Lâm thị gật đầu, từ nha hoàn trong tay Thu Nguyệt nhận hai phần lễ gặp mặt nàng sớm đã chuẩn bị từ trước, chia ra giao cho huynh muội Quách Kiêu, ôn nhu nói: "Sau này chúng ta chính là người một nhà, các con nếu có gì cần, cứ nói với ta."

Hai huynh muội trăm miệng một lời: "Đa tạ mẫu thân."

Lâm thị lúc này mới nhìn sang nữ nhi bảo bối của mình, chỉ thấy nữ nhi tội nghiệp đứng ở đằng kia, giống như bất cứ lúc nào đều sẽ khóc lên. Lâm thị trong lòng cả kinh, chẳng lẽ nữ nhi ở bên cạnh bị ủy khuất gì?

Quách Bá Ngôn cũng phát hiện Tống Gia Ninh không đúng, nhưng hắn không nói chuyện, bởi vì hắn biết rõ, nếu như Tống Gia Ninh thật sự bị ủy khuất, hơn phân nửa đều có quan hệ với một đôi nhi nữ của hắn, hắn cho dù muốn quản, cũng không thể hỏi dưới loại tình huống này. Một bên là con một bên là Lâm thị, làm lạnh lẽo trái tim ai cũng không thích hợp.

"An An, tới đây bái kiến phụ thân." Cấp bậc lễ nghĩa làm đầu, Lâm thị dằn xuống nghi hoặc trong lòng, cười gọi.

Tống Gia Ninh đi đến bên cạnh mẫu thân, ngoan ngoãn gọi Quách Bá Ngôn phụ thân, giọng nói lại tinh tế yếu ớt, giống như muỗi kêu, sau đó ngay cả khí lực ngẩng đầu lên nhìn người nam nhân này cũng không có, đói bụng đến mức choáng váng. Vừa nhận thức hết họ hàng, bụng lại réo bậy một trận, Tống Gia Ninh thật sự rất khó chịu, xin giúp đỡ mà nhìn về mẫu thân, nàng thật sự đứng không vững nữa rồi.

Lâm thị hiểu rõ nữ nhi, lập tức liền hiểu, bất đắc dĩ mạnh mẽ chống đỡ nữ nhi ôm vào trong ngực, nói khẽ với Quách Bá Ngôn nói: "Quốc Công gia, An An từ nhỏ không nhịn đói được, chúng ta đợi con bé ăn một chút gì hãy đi qua nhé, bằng không thì thiếp sợ con bé sẽ khiến Thái phu nhân chê cười." Trong lời nói mang theo vài phần lúng túng.

Tống Gia Ninh mắc cỡ chết người, đầu chui vào trong lòng mẫu thân, ai cũng không dám nhìn.

Biết rõ nguyên do Quách Bá Ngôn lại cao giọng cười to, xoa xoa đầu tiểu nha đầu, cao giọng dặn dò nha hoàn đi bưng bánh ngọt.