Buổi tối Thọ vương quả nhiên không có tới hậu viện.
Tống Gia Ninh một mình nằm ở trên giường, yên lặng suy đoán có phải trong cung đã xảy ra chuyện gì hay không, nhưng nàng đang mang thai, nằm liền ngủ mất. Bên cạnh Vệ Quốc Công phủ, Lâm thị dỗ dành Mậu Ca Nhi xong trở về, chỉ thấy Quách Bá Ngôn cởi trần ngồi ở trên giường, một đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào góc bàn trang điểm trước mặt, giống như đang sầu lo cái gì.
"Có chuyện phiền lòng à?" Lâm thị đi đến bên cạnh nam nhân, nhẹ giọng hỏi.
Quách Bá Ngôn nhìn thê tử, thở dài, kéo Lâm thị vào trong ngực, thấp giọng nói chuyện triều đình hôm nay. Về công, ông tán thành lời nói của Thọ vương, thể diện Thọ vương bị hao tổn không có quan hệ gì với ông, nhưng Hoàng Thượng khư khư cố chấp, vạn nhất phạt Liêu thất bại, ảnh hưởng chính là tương lai của Đại Chu trong vài năm thậm chí vài chục năm. Về tư, Thọ vương là con rể của ông, Thọ vương bị Hoàng Thượng quét thể diện, biểu hiện trong cung thật yên lặng, trở lại Vương Phủ chắc chắn phát tác, nữ nhi thành thật kia có thể chịu ủy khuất hay không?
Lâm thị nghe xong, gấp đến độ liền thoát khỏi ngực ông, tức giận nói: "Hoàng Thượng sao. . ."
Nói còn chưa dứt lời, bị Quách Bá Ngôn che miệng lại.
Đôi mắt đẹp của Lâm thị trừng mắt nhìn trượng phu của mình, thật lâu mới nuốt xuống cơn nóng giận này. Con rể là nửa con trai, bà tuy rằng không dám thật đối đãi Thọ vương như nhi tử, nhưng Thọ vương đối với nữ nhi của bà săn sóc, Lâm thị liền thích người con rể này, nào nghĩ tới Tuyên Đức Đế lại có thể vô tình như vậy, ở trước mặt văn võ bách quan nhục nhã con rể bà?
Đầu tiên là tức giận, tức giận xong, Lâm thị mới nghĩ đến nữ nhi khả năng gặp phải khốn cảnh, nhất thời đứng ngồi không yên.
Quách Bá Ngôn an ủi bà: "An An có thai, Vương Gia chắc có lẽ không giận chó đánh mèo đến trên người con bé."
Lâm thị vốn lo lắng Thọ vương sẽ khi dễ nữ nhi, chỉ bằng năm trước lúc phu thê Hồ Thị vào kinh Thọ vương đối với nữ nhi bảo vệ, Lâm thị liền biết Thọ vương là một quân tử chân chính. Trong lòng Lâm thị nghĩ, hiện tại Thọ vương bị ủy khuất, hắn chắc chắn sẽ không chủ động nói việc này cho nữ nhi biết, nữ nhi mơ mơ màng màng, liền không cách nào kịp thời an ủi Thọ vương. Ủy khuất lớn như vậy, Vương Gia tự mình giấu ở trong lòng, nghẹn thành tổn thương thì làm sao bây giờ?
"Ngày mai thiếp đưa thư cho An An?" Lâm thị thấp giọng thương lượng với trượng phu.
Quách Bá Ngôn lắc đầu: "Nàng phái người tới, sau đó An An lại đi trấn an Vương Gia, chính là nói cho Vương Gia nàng cũng biết chuyện này, Vương Gia ngược lại sẽ không vui." Cho dù việc này nhất định sẽ huyên náo dân chúng kinh thành mọi người đều biết, nhưng Quách Bá Ngôn tin tưởng, Thọ vương nhất định sẽ không muốn nghe người khác nghị luận chuyện của hắn.
Lâm thị một chút liền rõ ràng, rầu rĩ nói: "Thiếp đây nên làm cái gì bây giờ?"
Quách Bá Ngôn vỗ vỗ tay bà, thở dài: "Chẳng mấy ngày nữa, việc này nhất định sẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, hạ nhân Vương Phủ đi ra ngoài ban sai, nghe được dăm ba câu, tự nhiên sẽ truyền tới trong tai An An." Hoàng thân quốc thích, đại thần bên trong cũng không thiếu người lắm miệng, Thọ vương bị Hoàng Thượng trách cứ, không gạt được.
Lâm thị nhìn nhìn phía đông, lông mày nhíu chặt, cho dù nữ nhi nghe được tiếng gió, nha đầu kia, biết phải an ủi Thọ vương chịu ủy khuất như thế nào sao?
"Ba ngày sau Hoàng Thượng ngự giá thân chinh, ta cũng phải đồng hành." Nhìn thê tử một lòng đặt trên người nữ nhi, Quách Bá Ngôn chợt nói.
Lâm thị kinh hãi, nửa trái tim nhất thời về lại trên người trượng phu.
~
Thọ vương phủ, Triệu Hằng liên tục hai ngày không có đặt chân đến hậu viện, sau khi hồi phủ liền một mình một người đi thư phòng, một câu lời nhắn cũng không đưa đến hậu viện. Tống Gia Ninh liền đoán được Vương Gia nhà mình khẳng định có đại sự xảy ra, gọi Lưu Hỉ âm thầm hỏi thăm. Tông Trạch, Phúc công công cũng không có chủ động chuyển thư từ cho hắn, vậy khẳng định là không tiện nói, Lưu Hỉ liền kêu bọn thái giám thô sử hậu viện cẩn thận lưu ý các loại tin tức, phát hiện cái gì phải lập tức bảo hắn biết.
Lại qua một ngày, một tiểu thái giám ra ngoài thu mua vụng trộm nói với Lưu Hỉ một việc.
Lưu Hỉ trong lòng hoảng hốt, lập tức đi bẩm báo Vương Phi.
Tống Gia Ninh cả kinh đánh rơi cả quyển sách trên tay, tưởng tượng tình hình Vương Gia nhà mình bị Hoàng Thượng trách cứ trước mặt mọi người, trong mắt nàng lập tức ngấn nước mắt, đau lòng thay hắn, ủy khuất thay hắn. Vương Gia xưa nay ít nói, không có việc gì người khác bảo hắn nói hắn cũng không chịu mở miệng, ở trên triều đình một hơi nói nhiều như vậy, tất nhiên có đạo lý của hắn, dù nói không đúng, Hoàng Thượng bí mật răn dạy hai câu là được, sao có thể. . .
Trách không được Vương Gia không đến hậu viện, lúc nàng bị Lỗ Trấn ghét bỏ, cũng là cảm thấy mất mặt, ước gì có thể cả đời cũng không ra khỏi cửa, liền muốn ở một mình, tốt nhất ngay cả bọn nha hoàn cũng không nên lưu lại bên người nàng.
Tống Gia Ninh hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình Vương Gia hiện giờ.
Nhưng, nàng có thể làm cái gì?
Tống Gia Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngơ ngác đến xuất thần. Nàng đã từng ghét bỏ mình béo, quấn ngực, Vương Gia khen nàng là châu báu, nàng liền bắt đầu vui vẻ. Nhưng nàng vui vẻ, là bởi vì hắn là Vương Gia, là Hoàng Thượng tương lai, Hoàng Thượng khen nàng tốt, nàng nhất định là tốt thật. Hôm nay trái lại, nàng khen Vương Gia một lần, cũng không thể triệt tiêu ủy khuất Tuyên Đức Đế mang đến cho Vương Gia.
Nói cách khác, khen Vương Gia, con đường này là không làm được, hơn nữa, tật miệng của Vương Gia so với nàng béo là nghịch lân không thể chạm vào.
Nếu như không cách nào khuyên Vương Gia đừng để ý tật miệng của hắn, vậy thì phải cố gắng dỗ dành Vương Gia vui vẻ? Tâm tình tốt rồi, có nhớ tới chuyện không vui, cũng sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nàng nên dỗ dành Vương Gia như thế nào đây?
Tống Gia Ninh sờ sờ phần bụng hơi hơi có chút nhô lên, kế chợt chạy lên đầu.
Chạng vạng tối Triệu Hằng hồi phủ, ở nội thất thay quần áo khác, vẫn không nói một lời đi thư phòng. Phúc công công dừng lại ở ngoài thư phòng, nghĩ đến Vương Gia từ sau ngày ở trên triều bị khiển trách liền không nói qua một chữ, trầm mặc giống như ngọc lạnh, Phúc công công liền đau lòng không chịu được. Vương Gia không mở miệng trước mặt người khác, lúc ấy nói một hơi một câu dài hơn bốn chữ, tất cả đều là vì triều đình xã tắc, một tấm lòng son, lại bị Hoàng Thượng dội cho một thùng nước lạnh.
"Thuộc hạ bái kiến Vương Phi."
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Tông Trạch, Phúc công công nhãn tình sáng lên, muốn nói ai có khả năng dỗ dành Vương Gia nhất để Vương gia lại lộ nụ cười, thì không ai có thể hơn Vương Phi đâu đấy. Giống như người chết đuối gặp cứu tinh, Phúc công công thả nhẹ bước chân chạy ra ngoài, nhìn thấy Vương Phi mặc bối tử trắng nhạt ở ngoài cửa, Phúc công công liền giống như nhìn thấy đóa sen, trong lòng liền thấy bình tĩnh và thoải mái.
"Vương Phi đã đến." Phúc công công nói khẽ, đôi mắt âm thầm quan sát vẻ mặt Vương Phi. Không phải hắn không muốn báo tin, thật sự là Vương Gia quá tức giận, một là Phúc công công sợ Vương Phi dỗ dành không tốt lại bị Vương Gia giận chó đánh mèo, hai là sợ Vương Gia nhìn ra là hắn vụng trộm đưa tin cho Vương Phi, giáng tội cho hắn.
Phúc công công khẩn trương cẩn thận, Tống Gia Ninh mắt nhìn cửa sổ thư phòng, liền dùng giọng điệu bình thường nói chuyện, không cao không thấp cười nói: "Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo Vương Gia, Vương Gia đang bận sao?"
"Vương Phi chờ một chốc, ta đi hỏi một chút." Lần này Phúc công công cũng không dám trực tiếp mời Vương Phi tiến vào, lùi lại vài bước, cúi đầu vào trong thư phòng. Thấy Vương Gia trong tay cầm quyển sách rũ mắt đọc sách, bộ dạng dường như thật sự không nghe thấy, Phúc công công hạ thật thấp giọng hỏi: "Vương Gia, Vương Phi có việc muốn nhờ, đang đợi ở ngoài cửa."
Triệu Hằng mắt nhìn cửa ra vào, lại rũ xuống, sau một lát, đặt sách lên trên bàn, nâng chung trà lên.
Phúc công công đã hiểu, đi ra ngoài mời Vương Phi đi vào.
Tống Gia Ninh nhẹ nhàng thở ra, bên trong âm thanh gì cũng không nghe thấy, nàng thật đúng là sợ Vương Gia gặp cũng không chịu gặp nàng.
Phúc công công đưa nàng đến trước cửa, hắn dừng lại chờ ở bên ngoài, tay vén màn lên cho Vương Phi. Tống Gia Ninh cúi đầu đi vào, ngẩng đầu, liếc nhìn Thọ vương gia của nàng ngồi sau bàn đọc sách, mặc một bộ trường bào màu đen, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà không phải là vẻ đạm mạc mà nàng quen thuộc. Thấy ánh mắt hắn nhìn về phía bức họa trong tay nàng, Tống Gia Ninh khẽ cười, vừa đi về phía hắn vừa dịu dàng nói: "Vương Gia, hai ngày này thiếp bỗng nhiên muốn học vẽ, buổi sáng hôm nay vẽ một bức, tự mình cảm thấy coi như hài lòng, Vương Gia giúp thiếp bình luận nhé?"
Triệu Hằng nhìn nàng chằm chằm thêm vài lần, gật gật đầu.
Tống Gia Ninh ngại ngùng cười cười, đi đến bên cạnh hắn, từng chút từng chút mở bức họa. Bức họa không lộ ra, đầu ngón tay thon thon trắng nõn non mịn của nàng không tiếng động vân vê, cũng là trở thành một cảnh sắc. Ánh mắt không tự chủ được dọc theo bàn tay nhỏ bé của nàng dời lên trên, Triệu Hằng lại thấy được cổ tay trắng mịn của nàng, trên cổ tay trái đeo vòng huyết ngọc hắn năm ngoái tặng kia.
Tay nàng đang động, vòng tay đi theo lắc lư, Triệu Hằng nhìn vòng tay này, có chút thất thần. Nàng thật sự rất thích vòng tay này, ban ngày buổi tối đều không rời khỏi, ban đêm lúc nàng ôm hắn, vòng tay này liền dọc theo lưng hắn cọ thẳng xuống dưới . . . Ý niệm trong đầu bùng lên, Triệu Hằng liền không ngừng được, trong đầu là hằng hà số lần điên cuồng quấn quýt, thân thể chay tịnh hơn ba tháng, lập tức ngo ngoe muốn rục rịch.
Chỉ là một vòng tay. . .
Lần trước nàng đến thư phòng, một lần đưa canh, hắn đều nhịn không được, nữ nhân này, căn bản không thể đặt chân đến thư phòng của hắn.
Tống Gia Ninh đã mở bức họa, phát hiện hắn chẳng biết tại sao nhắm mắt lại, nàng cẩn thận giữ yên lặng, nhưng nam nhân lại liên tục nhắm mắt, nàng rõ ràng nhìn thấy nhưng không nói lời nào, giống như dễ dàng bại lộ nàng đã biết chuyện của hắn. Tâm niệm xoay nhanh, Tống Gia Ninh mắt nhìn bức họa của mình, cắn cắn bờ môi, sau đó áo não hỏi: "Vương Gia nhắm mắt lại, là chê ta vẽ quá xấu sao?"
Triệu Hằng đang áp chế dục vọng đột nhiên xuất hiện này, nghe vậy mở to mắt, tầm mắt dời xuống, thấy được bức họa của nàng. Trên giấy Tuyên Thành vàng nhạt là một bức bức tranh hoa sen, kỹ năng vẽ hoa sen bình thường, lúc này Triệu Hằng hoàn toàn không có chút hào hứng bình luận nào, ngược lại là ba con cá chép ở dưới lá sen mặc dù vẽ chưa đạt lắm, nhưng có vài phần linh động. Triệu Hằng chuyên tâm nhìn ba con cá này, rất nhanh liền phát hiện ba con cá này hẳn là một nhà ba người, hai lớn một nhỏ. Cá lớn bên trong, thân cá thon dài, một con ngắn hơn, mập mạp. . . như nàng.
Nếu như cá nhỏ giống nàng, chẳng lẽ con cá thon dài kia. . .
Triệu Hằng lại đi nhìn con cá hư hư thực thực hai bên trái phải của mình kia, nhìn trong chốc lát, ánh mắt chuyển đến con cá con, thấy nàng vẽ cá con thành beo béo, trong đầu Triệu Hằng nhất thời hiển hiện một cảnh tượng: nàng ngồi trên bàn kể 'Sử Ký' cho hài tử nghe, khuôn mặt người lớn mũm mĩm, và đứa nhỏ giống nương nó như đúc. . . Nếu thật giống nàng, vậy hẳn là nữ nhi.
Hắn miên man bất định, Tống Gia Ninh đứng ở một bên len lén quan sát hắn, thấy tầng sương mỏng trên gương mặt tuấn tú của Vương Gia dần dần hòa tan, lại khôi phục vẻ đạm mạc ngày thường, thậm chí càng bình thản chút ít, Tống Gia Ninh liền cảm giác mình vẽ bức họa này hẳn là đúng rồi, nhỏ giọng hỏi: "Vương Gia, thiếp vẽ thế nào?"
Triệu Hằng ngẩng đầu, chống lại đôi mắt hạnh ngập nước tràn đầy mong đợi của nàng, hắn nghiêm mặt nói: "Xấu."
. . . Cũng quá không nể mặt rồi.
Tống Gia Ninh không tự chủ bĩu môi, phải biết rằng nàng vẽ hết cả buổi, bỏ đi biết bao nhiêu giấy Tuyên Thành mới vẽ được một bức có thể cầm ra, hao tâm tổn trí cố sức làm hắn vui lòng, lại chỉ được một câu lạnh tanh "Xấu".
"Đa tạ vương gia chỉ điểm, thiếp sẽ tiếp tục luyện tập." Tống Gia Ninh gượng cười, đưa tay muốn lấy bức họa lại.
Triệu Hằng đã sớm thu hồi họa quyển, tiện tay cắm vào trong chậu đựng tranh bằng sứ thanh hoa bên cạnh.
Tống Gia Ninh ngơ ngác hé miệng.
"Mài mực." Triệu Hằng phân phó nói.
Đoán được hắn muốn dạy nàng vẽ tranh, Tống Gia Ninh mừng rỡ, bận rộn giống như tiểu nha hoàn. Phát hiện nam nhân đang nhìn nàng, Tống Gia Ninh quay đầu, ánh mắt cùng hắn chạm nhau, nàng cười thỏa mãn, nụ cười ngọt ngào đơn thuần như một làn gió xuân, thổi tan những ngày lạnh lẽo trong lòng Triệu Hằng.
Hắn biết rõ phụ thân là hạng người gì, nhưng hắn không thể bởi vì biết rõ thời cơ Bắc Phạt không đúng mà lựa chọn bo bo giữ mình, cho nên, Triệu Hằng không hối hận ngày ấy gây nên. Hắn chỉ là. . .
"Vương Gia, xong rồi."
Giọng nói quen thuộc đã cắt đứt suy nghĩ của hắn, nhìn tiểu vương phi dễ dàng thỏa mãn bên cạnh, Triệu Hằng nở nụ cười.
Hắn không thay đổi được quyết định của phụ hoàng, nhưng ít ra, hắn có thể chỉ điểm tiểu vương phi của hắn, nàng có thiên phú vẽ cá, chỉ cần kiên trì bền bỉ mà luyện tiếp, đợi một thời gian, có lẽ cũng có thể lưu lại mấy bản vẽ đẹp, truyền lưu thiên cổ.