Chương 110: 110

Triệu Hằng bình thường ở ẩn ít xuất hiện, cả ngày thi họa là bạn, có thể nói thanh tâm quả dục, rất ít khi uống rượu. Hôm nay đại hôn, được huynh trưởng Sở Vương đại khái là chê hắn quá hờ hững, cố ý muốn náo nhiệt một chút, dẫn đầu rót rượu cho hắn. Thân là tân lang, Triệu Hằng không tiện chối từ, bưng tới một chén thì uống cạn một chén, mấy bát vào trong bụng, khuôn mặt hắn không đỏ lên, nhưng mây mù bình tĩnh nơi đáy mắt nổi lên sóng gợn.

Triệu Hằng không rõ tửu lượng của mình rốt cuộc đến đâu, khi hắn cảm giác được một tia chóng mặt rất nhỏ đầu tiên, liền biết đêm nay uống đến đây là được rồi, mịt mờ đưa một ánh mắt sang hướng huynh trưởng.

Sở Vương có chừng mực, lập tức ngăn trước mặt đệ đệ, bưng bát sứ lớn nói với đám người Duệ Vương đang muốn mời rượu: "Được rồi được rồi, để lão Tam đi tìm tân nương tử đi, ta cùng các ngươi Uống....uố...ng!"

Mọi người không thuận theo, ồn ào muốn Thọ vương trở về, Triệu Hằng giả vờ say, đã được Phúc công công đỡ đi ra khỏi phòng.

Vào mùa đông, trong thính đường mùi rượu chiếm giữ khí thế ngất trời, gió lạnh bên ngoài thổi, Triệu Hằng lập tức tỉnh táo thêm một chút, nhìn hậu viện, gọi người chuẩn bị nước. Phúc công công biết rõ chủ tử nhà mình vô cùng yêu thích sạch sẽ, nên đã gọi tiểu thái giám đi chuẩn bị, ông tiếp tục đỡ chủ tử đi hướng tịnh phòng. Triệu Hằng uống nhiều rượu như vậy, rượu từ từ mới ngấm, hắn đi thẳng đến trước cái bô, cũng không bảo Phúc công công lui xuống.

Phúc công công liền đoán được chủ tử chỉ sợ đứng không vững, tận chức tận trách mà đỡ ở bên cạnh, ánh mắt xéo qua liếc trộm tay chủ tử, chỉ thấy chủ tử vung vạt áo lên cởi ba lượt, cuối cùng mới thả ra bảo bối Tiên gia. Phúc công công từ nhỏ ở bên cạnh hầu hạ chủ tử, không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng mỗi một lần nhìn liền không nhịn được trong lòng sợ hãi thán phục một lần. Chủ tử trời sinh Thần Binh, may mà trọng tu Nội Gia Công Phu, nếu là Nội Ngoại Kiêm Tu, luyện thành thân thể như Sở Vương, chẳng phải là như hổ thêm cánh, muốn xông lên trời?

Tiếng nước rào rào, Phúc công công yên lặng thu tầm mắt lại, nghĩ đến thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Vương Phi, bỗng nhiên có chút lo lắng. Sở Vương đưa một rương sách, Vương Gia lật ra một tờ liền kêu hắn hủy hết đi, cũng không biết đêm nay có thể thuận lợi hay không. Hắn bình thường tốt xấu cũng có thể từ chỗ tiểu thái giám nghe được vài câu hỗn thoại, chủ tử nhân vật giống như trăng thanh gió mát, bình thường căn bản không tiếp xúc qua những thứ này.

Xong chuyện, Phúc công công còn muốn đỡ chủ tử, chủ tử giật giật cánh tay, Phúc công công lập tức buông ra, bưng nước hầu hạ chủ tử rửa tay.

Trước khi tắm gội, Triệu Hằng uống một chén trà Phổ Nhỉ giải rượu, đơn giản tẩy rửa, đi ra lại đi tịnh phòng một lần nữa, đến lúc này thì cảm giác say đã bay hết phân nửa, đáy mắt lần nữa khôi phục thanh minh.

Ra hiệu Phúc công công không cần đi theo, hắn một mình một người đi hậu viện, vừa đến, trông thấy một tiểu nha hoàn bưng chậu nước từ nhà chính bước ra, đi từ phía bên kia. Ở cửa ra vào hai nha hoàn phát hiện ra hắn, lập tức cao giọng hành lễ, tiếng động này lớn, không giống như là nghênh đón, ngược lại giống như đang nhắc nhở người ở bên trong. Triệu Hằng thoáng thả chậm bước chân, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cửa ra vào.

Tống Gia Ninh vừa rửa mặt xong. . .

Ai cũng không ngờ tới Thọ vương tới nhanh như vậy, bọn nha hoàn đang muốn chải cho nàng búi tóc duyên dáng sang trọng phù hợp với thân phận Vương Phi, nghe xong Vương Gia đã tới, Song nhi quyết định thật nhanh, hai ba vòng liền quấn mái tóc dài đen nhánh thành một búi tóc trên đỉnh đầu, lại từ trong hộp trang sức lấy ra một cây trâm Kim Phượng cắm vào búi tóc.

"Khuyên tai liền mang đôi này đi." Lục nhi cầm một đôi hoa tai bạch ngọc, nhanh nhẹn đeo giúp Tống Gia Ninh đã đứng lên.

"Còn chưa thoa phấn. . ." Cửu Nhi cầm hộp phấn, giơ tay phải vỗ vỗ giúp Tống Gia Ninh.

"Được rồi được rồi, đi ra ngoài trước đi." Tống Gia Ninh nào còn tâm tình trang điểm, sợ chậm trễ Thọ vương, vừa đi ra ngoài vừa kiểm tra quần áo trên người, hoảng hoảng loạn loạn, mới bước ra nhà chính, chỉ thấy Thọ vương đã đi tới trước cửa rồi. Bầu trời một vòng trăng tròn, trước hành lang rủ xuống đèn lồng màu đỏ lớn có dán hai chữ song hỷ, Thọ vương một thân áo choàng thường ngày màu đỏ đứng ở đó, tuấn mỹ như tiên.

Tống Gia Ninh không dám nhìn nhiều, cúi đầu hành lễ: "Vương Gia."

Triệu Hằng cụp mắt, nhìn thấy khuôn mặt nàng bị ngọn đèn chiếu sáng, trên trán tóc xõa, lông mi dày còn ướt, nổi bật lên da thịt trắng hồng của nàng, như đào mật thủy nộn mọng nước như vừa mới rửa xong làm cho người ta thèm thuồng. Cởi giá y, nàng thay một kiện áo kép màu đỏ thêu kim phượng, phía dưới là váy cùng màu, nơi áo váy chạm vào nhau là vòng eo nhỏ nhắn nhẹ nhàng có thể nắm được.

Triệu Hằng vươn tay, đỡ lấy bả vai nàng.

Tống Gia Ninh đỏ mặt lên, liếc áo bào nam nhân, thuận thế đứng thẳng.

Triệu Hằng thu tay lại, lướt qua nàng đi vào nhà chính.

Tống Gia Ninh dẫn hai đại nha hoàn đi vào theo, lưu lại Cửu Nhi và hai nhị đẳng nha hoàn chờ ở bên ngoài đợi gọi đến. Rèm bông vải dày để xuống, nhà chính đốt địa long lập tức ấm áp rất nhiều, thấy Thọ vương ngồi ở trên ghế gỗ tử đàn phía bắc, ánh mắt thanh tịch nhìn nàng, không giống với bình thường, Tống Gia Ninh càng lo lắng, hỏi dò: "Ta chuẩn bị trà tỉnh rượu, Vương Gia muốn dùng không?"

Triệu Hằng nhìn nàng nói: "Không cần."

Tống Gia Ninh nhấp môi dưới, ánh mắt dời sang chỗ khác, cố gắng tìm lời nói.

"Bữa tối, dùng chưa?" Triệu Hằng hỏi nàng.

Tống Gia Ninh do dự một chút, nàng vừa tỉnh ngủ, còn chưa có ăn đâu, nhưng Vương Gia là từ trên tiệc rượu trở về, e rằng Vương Gia hiện tại chỉ muốn ngủ? Tống Gia Ninh đã có quyết định, đang muốn nói láo đã ăn rồi, lại nghe nam nhân ngồi ở chủ vị nói: "Chuẩn bị thiện."

Song nhi, Lục nhi lập tức đi an bài.

"Ngồi." Triệu Hằng lại nói.

Tống Gia Ninh gật gật đầu, ngồi xuống một bên chủ vị với Triệu Hằng, giữa hai người chỉ cách một cái bàn vuông nhỏ. Nam nhân trầm mặc ít nói, Tống Gia Ninh ngó ngó vạt áo của hắn, thật là đau đầu nhức óc, không nói lời nào thì lộ ra nàng không muốn phản ứng đến hắn, nói thì lại sợ hắn cũng không thích nghe, quấy rầy thanh tĩnh của Vương Gia.

"Ta nghe phía trước vẫn mời rượu, Vương Gia cũng chưa ăn gì sao?" Vắt hết óc, Tống Gia Ninh lấy hết dũng khí hỏi.

Triệu Hằng nhìn nhìn nàng, ừ một tiếng.

Tống Gia Ninh: . . .

Còn có thể nói cái gì đây?

Tống Gia Ninh thật sự tìm không ra lời nào để nói nữa, may mắn chính là phòng bếp động tác nhanh chóng, rất nhanh liền bưng đồ ăn tới đây. Món chính là cháo tổ yến, sau đó xếp bốn món ăn, theo thứ tự là gà nấm hầm cách thủy, long phượng tam ti, bánh đậu uyên ương, lại đến món thịt nai hầm. Tống Gia Ninh đi theo Thọ vương đi đến bên cạnh bàn cơm, ánh mắt xéo qua thấy nam nhân phối hợp bắt đầu ăn, Tống Gia Ninh nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi ăn đồ ăn của mình.

Bận rộn một ngày, Tống Gia Ninh thật sự đói bụng, Song nhi lại hầu hạ chủ tử đã quen, thấy chủ tử nhìn cái gì, nàng liền kịp thời thêm đồ ăn, duy nhất không động thịt nai bày ở bên kia Thọ vương. Tống Gia Ninh biết rõ thịt nai có tác dụng gì, cũng không có nhìn, chú ý tới Triệu Hằng dùng mấy miếng thịt nai, Tống Gia Ninh tim đập bịch bịch, cần cổ đều đỏ.

Vương Gia biết rõ thịt nai rất bổ sao?

Triệu Hằng không biết, hắn ngay cả đó là thịt gì cũng không có nếm ra, nếu là Phúc công công ở đây, hắn có lẽ sẽ hỏi, nhưng bên cạnh đều là nha hoàn của nàng, hắn liền lặng yên ăn, cảm thấy hương vị coi như cũng được, còn uống hết nửa bát canh suông.

Ăn no rồi, một đôi tân nhân súc miệng, Triệu Hằng trước tiên đứng dậy, đi vào trong nội thất.

Tống Gia Ninh rớt lại phía sau vài bước, quay đầu lại, nhìn thấy Song nhi các nàng cười thối lui đến bên ngoài nhà chính, còn đóng cửa. Tống Gia Ninh sợ cực kỳ, nàng chưa từng ghét bỏ Thọ vương có tật miệng, nhưng nàng thật sự rất muốn hắn có thể nói thêm mấy câu, không nói tiếng nào như vậy, nàng làm cái gì đều sợ phạm sai lầm.

Nội thất đốt cặp đèn cầy Long Phượng, Triệu Hằng dừng lại bên cạnh giá áo gỗ bách khắc hoa, nghiêng đầu nhìn tân nương theo ở phía sau.

Bầu trời tối đen phải ngủ, Tống Gia Ninh hiểu, đỏ mặt đi đến trước mặt hắn, đối với bộ ngực hắn nói: "Ta hầu hạ Vương Gia thay quần áo nhé?"

Triệu Hằng gật đầu, hơi giang hai cánh tay.

Tống Gia Ninh tim đập như hươu chạy, chuyển tới đối diện hắn, vươn tay cởi đai lưng cho hắn, quay đầu treo trên giá áo, lại tiếp tục cởi áo cho hắn. Nam nhân thân hình thon dài cao lớn, Tống Gia Ninh nắm hai bên vạt áo của hắn cởi xuống, vậy mà không thể lập tức buông ra, mặt nàng nóng bừng, chột dạ nhìn hắn, không ngờ hắn vậy mà lại nhìn nàng, đôi mắt sáng ngời.

Cái trán, chóp mũi của Tống Gia Ninh toát mồ hôi nhễ nhại, giống như trốn tránh đi vòng qua sau lưng hắn, rốt cuộc cởi được ngoại bào này. Treo ở trên giá áo, Tống Gia Ninh quay đầu, đang muốn giúp hắn cởi trung y, ánh mắt vô ý đảo qua phía dưới vạt áo hắn, chỉ thấy quần của Thọ vương giống như rèm cửa, bị then cửa chống lên một ụ cao. Lần đầu tiên, Tống Gia Ninh sửng sốt, đợi nàng kịp phản ứng đó là cái gì, Tống Gia Ninh liền như vừa mới bị thả vào trong nồi tôm, đỏ hết cả mặt, hai chân mơ hồ như nhũn ra, suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Này, này. . .

Thọ vương thân cao tương tự Quách Kiêu, nhưng hình thể không khôi ngô bằng Quách Kiêu, theo lý thuyết chỗ ấy cũng nên thua kém một ít, sao ngược lại càng. . . Tống Gia Ninh khiếp sợ quên luôn phản ứng, vừa kinh vừa sợ. Hơn nữa, nàng nghĩ mãi không ra, chỉ nhìn khuôn mặt Thọ vương một cách đơn thuần, lạnh nhạt như tiên, nàng còn tưởng rằng Thọ vương thật sự như nàng đoán, không trọng nữ sắc.

Nàng không nhúc nhích dõi theo vạt áo hắn, Triệu Hằng rũ mắt nhìn, mặt không đổi sắc, nhưng ánh mắt càng sâu, bỏ lại nàng, hắn trước vòng qua bình phong, trực tiếp ngồi xuống giường bạt bộ bằng gỗ lim ngự tứ mạ vàng, cởi giày, ngồi ở bên giường đợi Vương Phi của hắn. Một bên bình phong khác, Tống Gia Ninh hơi sợ, nhưng nàng không dám để cho Thọ vương đợi, hai tay phát run mà cởi áo cởi váy, chỉ còn một thân trung y lụa mỏng màu đỏ.

Treo quần áo ở trên giá áo, Tống Gia Ninh phát giác được một ánh mắt nóng bỏng, tay nàng run lên, thiếu chút nữa không nhấc lên nổi.

Khẩn trương ngượng ngùng, thấp thỏm lo âu, Tống Gia Ninh cúi đầu, từng bước một đi đến trước giường bạt bộ, trước buông hai tầng màn lụa bên ngoài. Ánh nến bị ngăn cản, trong trướng một mảnh đỏ sậm lờ mờ, Tống Gia Ninh một mắt cũng không dám nhìn trên thân nam nhân, ngồi xong, hai chân nhẹ nhàng thoáng giãy giụa, liền thoát khỏi đôi giầy thêu kia.

Nam nhân bất động, Tống Gia Ninh đỏ mặt ngoan ngoãn nằm ở cạnh ngoài, nhanh chóng nhắm chặt mắt lại.

Giường thoáng dao động, là hắn di chuyển, sau một khắc, cổ áo trung y bị người giật xuống, là hắn đang thoát xiêm y của nàng. Tống Gia Ninh rất muốn học cái vẻ lạnh nhạt kia, dù là trong lòng khát khao. Nhìn qua mặt ngoài cũng thật yên lặng, nhưng nàng không làm được như Hoàng Thượng đâu, không học được, lúc vạt áo bị cởi ra, trên người mát lạnh, chỉ còn vùng ngực khó khăn lắm mới che khuất được, Tống Gia Ninh mặt đỏ như lửa, trong lòng nhảy loạn, ngực cũng khống chế không nổi mà cao cao phập phồng.

"Đưa tay." Hắn rốt cuộc nói chuyện, giọng rối rắm.

Tống Gia Ninh ngoan ngoãn giơ hai cánh tay lên, phía sau lưng cũng rời khỏi giường, hắn thừa cơ hoàn toàn giật trung y nàng ra.

Bả vai cánh tay cũng lộ ra, Tống Gia Ninh có chút lạnh, nàng muốn ôm ngực sưởi ấm, hết lần này tới lần khác lại không dám, lúng túng chịu đựng. Trên cánh tay non mềm dần dần lạnh ra từng điểm. Trừ hô hấp của bản thân, bên cạnh không có bất kỳ âm thanh nào, Tống Gia Ninh không nhịn được muốn mở to mắt, hoặc là van cầu hắn đắp cho nàng cái chăn, trên cánh tay phải bỗng nhiên rơi xuống một bàn tay to, nhẹ nhàng mà đè nặng nàng, lòng bàn tay này nóng hầm hập, lập tức xua tan đi lo lắng của Tống Gia Ninh.

Chạm vào, liền chứng tỏ thích.

Đợi tay kia dọc theo cánh tay nàng vuốt nhẹ qua lại, Tống Gia Ninh rốt cuộc góp nhặt được một chút dũng khí, run run rẩy rẩy mà mở to mắt. Cùng lúc đó, tay của hắn bất động, ánh mắt dời qua, vừa lúc chạm phải ánh mắt nàng. Nàng xấu hổ mà nằm ở đằng kia, như một con thỏ ngoan ngoãn chờ người hưởng dụng, Triệu Hằng tìm tòi nghiên cứu nhìn mắt nàng, thời điểm hiếu kỳ này, nàng muốn nói gì.

Tống Gia Ninh cho rằng sẽ nhìn thấy dục vọng trong mắt hắn, nhưng nàng chỉ thấy một mảnh mây mù dày đặc, nàng có chút khiếp đảm, nhưng. . .

"Vương Gia, ta lạnh. . ."

Sợ hãi nhìa hắn, Tống Gia Ninh đỏ mặt nói, giọng nói yếu ớt tinh tế, giống như làm nũng.

Triệu Hằng ánh mắt khẽ biến, lần nữa đảo qua bả vai cánh tay nàng lộ ra ngoài, hắn, nắm chăn đắp cho nàng.

Đắp hồi lâu, Tống Gia Ninh vẫn lạnh, sau đó, chăn lại bị người xốc lên, Thọ vương nằm vào, tự nhiên vô cùng ôm lấy nàng.

Tống Gia Ninh lập tức liền không lạnh. . .