Quách Bá Ngôn trầm tư hồi lâu trước bức tường phù điêu, suy đoán đủ loại lý do con trưởng xuất thủ với nữ nhi, duy chỉ có không có nghĩ qua, trong đầu con trưởng lại có thể động ý niệm đại nghịch bất đạo đối với muội muội, thậm chí dùng hết thủ đoạn làm tổn hại thanh danh muội muội, không tiếc bồi thêm đường muội, biểu muội ngay cả thể diện của người phụ thân này!
Quá buồn cười, con của ông lại có thể châm ngòi hai điêu dân, vào kinh tố cáo lão tử ông trắng trợn cướp đoạt dân nữ!
Quách Bá Ngôn tức sùi bọt mép, mấy bước xa vọt tới phía trước con trưởng, tay trái chế trụ bả vai con trưởng dùng sức nhấc lên, tay phải cao cao giơ lên, muốn đánh tiếp nghiệt tử này một cái tát! Nhưng tay ông cũng đã giơ lên, lại thấy trưởng tử nhắm mắt lại, trên khuôn mặt rất giống ông không có có một chút e ngại hoặc hối hận, bình tĩnh như nước.
Quách Bá Ngôn hai tay run rẩy, muốn đánh xuống, nhưng tay phải dường như bị cái gì kéo về sau, chậm chạp không thể hạ xuống.
"Phụ thân, con đi không được, người ôm con. . ."
"Phụ thân, con muốn cưỡi ngựa lớn!"
"Phụ thân, nhi tử muốn theo người cùng xuất chinh."
. . .
Nam oa ba tuổi nũng nịu với ông, hài đồng mười tuổi ham chơi hiếu động, thiếu niên lang mười bốn tuổi vẻ mặt hưng phấn muốn theo cha giết địch, hết cảnh này đến cảnh khác, tất cả đều là trưởng tử của ông, trùng khớp với khuôn mặt quật cường bướng bỉnh trước mặt. Nhìn vào một bên mặt mặt sưng phồng của con trai, Quách Bá Ngôn một tát này, rốt cuộc đánh không nổi nữa.
Ông buông tay ra, quay lưng lại, đầu hơi ngẩng lên.
Quách Kiêu mở to mắt, thấy bờ vai rộng của phụ thân, đã từng là nam nhân hắn ngưỡng vọng [1], nay đã có thể sánh vai .
[1] ngưỡng vọng: kính mến và có ý trông chờ
Phụ thân đánh hắn, Quách Kiêu không hề oán hận, hắn biết mình có lỗi, biết rõ đánh hắn trong lòng phụ thân cũng khó chịu, nhưng Quách Kiêu không có cách nào. Nàng rất nhát gan, phụ thân vừa hỏi, nàng nhất định sẽ nhận tội, Quách Kiêu không muốn nàng sợ hãi, thà rằng tự mình nói cho phụ thân. Mà hiện tại phụ thân cũng là hy vọng duy nhất của hắn, ngoại trừ phụ thân, không có người nào có thể ngăn cản nàng gả cho Thọ vương.
Quách Kiêu một lần nữa quỳ xuống: "Phụ thân, con. . ."
"Nàng là muội muội của ngươi, các ngươi tuyệt đối không thể, ngươi thừa dịp sớm dẹp ý niệm này đi." Quách Bá Ngôn lạnh giọng cắt ngang nhi tử cầu khẩn.
"Con cùng với An An không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào." Quách Kiêu không chịu thỏa hiệp, ngửa đầu nhìn nam nhân phía trước: "Phụ thân, nếu như An An là thân muội muội của con, con tuyệt sẽ không động tâm với nàng, dù có động, con cũng sẽ không làm ra chuyện gì, nhưng An An không phải, con tận mắt nhìn nàng lớn lên, nàng tốt như vậy, con, con không quản được lòng của mình."
"Không quản được thì như thế nào?" Quách Bá Ngôn xoay người lại, hai mắt phiếm hồng chất vấn trưởng tử quỳ trên mặt đất: "Chính là ta giúp ngươi hủy cuộc hôn nhân này, An An vẫn là muội muội của ngươi, ngươi lấy nàng, sẽ thân bại danh liệt, bị thế nhân phỉ nhổ. Cho dù ta thả nàng quay về Tống gia, cho nàng khôi phục họ Tống, ngươi vẫn không cách nào lấy nàng, nhất định không thể cùng một chỗ, ngươi cần gì phải cưỡng cầu?"
Nói đến phần sau, giọng nói của Quách Bá Ngôn cũng đã bình tĩnh lại, hy vọng có thể thuyết phục trưởng tử thu hồi tấm lòng kia. Là nam nhân đều tham lam sắc đẹp, nữ nhi tuổi còn nhỏ đã trổ mã như hoa như ngọc, ngây thơ quyến rũ không thua thê tử, tức giận qua đi, Quách Bá Ngôn có thể hiểu được trưởng tử có cái loại ý niệm này trong đầu, nhưng Quách Bá Ngôn càng muốn tin tưởng, trưởng tử chỉ là một lúc hồ đồ, chỉ cần có người điểm tỉnh hắn, trưởng tử sẽ rõ.
Quách Kiêu hiểu, hiểu đời này hắn cũng không thể danh chính ngôn thuận lấy nàng, nhưng hắn có một biện pháp. Biện pháp này hắn không muốn nói cho bất luận kẻ nào, nhưng đến trình độ này, chỉ có phụ thân có thể ngăn cản nàng xuất giá. Rũ lông mi, Quách Kiêu thấp giọng nói: "Con không cho nàng được danh phận, nhưng con cấp cho nàng sủng ái, tương lai con sẽ lấy một nữ nhân nghe lời, An An sinh con cái đều ghi tạc dưới danh nghĩa nàng ta."
Quách Bá Ngôn mãnh liệt nắm chặt nắm đấm, chỉ có như vậy, ông mới có thể ngăn chặn xúc động đánh tiếp trưởng tử một cái tát.
Đã đánh rồi, Quách Bá Ngôn hiện tại chỉ muốn xoá bỏ ý niệm trong đầu nhi tử, mà không phải là khiến trưởng tử càng ngày càng đi sai đường.
Ngồi trên ghế dựa, Quách Bá Ngôn hít một hơi thật sâu, lúc này mới nhìn trưởng tử nói: "Cho nàng ở Quách gia làm gái lỡ thì, không danh không phận theo ngươi, đây chính là cái ngươi gọi là sủng ái? An An trong mắt ngươi rốt cuộc là cái gì, là chim hoàng yến ngươi nuôi dưỡng trong lồng, hay là cá ngươi nhốt ở trong vạc?"
Quách Kiêu mím môi: "Con sẽ đối tốt với nàng, ngoại trừ nàng, con ai cũng không động vào."
Quách Bá Ngôn cười nhạo: "Lại không nói An An có nguyện ý hay không, ngươi muốn sủng nàng, thời gian dài nhất định sẽ bị người phát hiện, khi đó tổ mẫu ngươi sẽ nghĩ thế nào, mẫu thân của ngươi sẽ nghĩ thế nào, người bên ngoài sẽ chửi bới Quách gia thế nào? Không phải là vì An An, ngươi ngay cả mặt mũi Quốc Công Phủ chúng ta cũng không cần nữa hả?"
Quách Kiêu mắt nhìn phụ thân, trong mắt xẹt qua một chút do dự, lại rũ mắt xuống.
Quách Bá Ngôn nắm tay, quát lớn: "Nói!"
Quách Kiêu hít thở nặng nề, nhìn thẳng nam nhân đối diện nói: "Nếu như phụ thân là con, phụ thân sẽ như thế nào?"
"Nếu như là ta, ta căn bản sẽ không động tâm." Quách Bá Ngôn lập tức nói lại.
Quách Kiêu cười nhạt, nụ cười châm chọc, không tin.
Quách Bá Ngôn cũng nhìn ra, ông nhất thời là không thay đổi được tâm tư trưởng tử, dứt khoát trải đường nói: "Ngươi là con của ta, An An là nữ nhi của ta, ta sẽ không vì ngươi mà làm hỏng cả đời An An, sẽ không vì ngươi làm cho cả Quách gia biến thành trò cười khắp thiên hạ, càng sẽ không trơ mắt nhìn con ta tiếp tục sai lầm. Bình Chương, vi phụ hiện tại cho ngươi hai con đường, thứ nhất, ngươi bỏ ý nghĩ xấu này, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, ngươi vẫn là con trai ngoan của ta, là Thế tử Quốc Công Phủ, là Quốc Công gia tương lai."
Quách Kiêu không nói gì.
"Con đường thứ hai, ngươi tiếp tục nhớ thương An An, nhớ thương Thọ vương phi, nhưng ta sẽ không nhận thức ngươi đứa con trai này, ta sẽ trục xuất ngươi khỏi phủ, sẽ khuyên tổ mẫu ngươi hãy quên đi trưởng tôn hiểu chuyện có tiền đồ mà bà đã từng có, sẽ khuyên Đình Phương quên đi vị huynh trưởng tốt luôn quan tâm muội muội mà nàng đã từng có, sẽ nghiêm cấm hạ nhân nhắc lại tên của ngươi, bảo Mậu Ca Nhi quên đi đại ca tốt mà hắn đã từng có. Nếu như ngươi bị Thọ vương bắt, ta cũng chỉ làm như không biết, mặc ngươi tự sinh tự diệt."
Lúc ông nói được một nửa, đề cập tới Đình Phương, Quách Kiêu liền nhắm mắt lại.
Lồng ngực phập phồng của Quách Bá Ngôn chậm rãi bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói: "Chính ngươi chọn."
Quách Kiêu biết mình sẽ chọn cái nào, thế nhưng chọn, liền có nghĩa là buông tay, có nghĩa là nàng sẽ gả cho Thọ vương, có nghĩa là qua một tháng nữa, nàng sẽ được Thọ vương ôm vào trong ngực muốn làm gì thì làm. Quách Kiêu không cam lòng, nàng là của hắn, hắn không muốn buông tay, toàn thân hắn huyết dịch nóng lên, phát sốt, như nước ấm sôi trào, nhưng khi cả người hắn sắp nổ tung, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý niệm.
Gả thì đã sao, kế mẫu cũng đã từng gả qua, còn vì Tống Gia sinh nhi nữ, cuối cùng vẫn trở thành người bên gối phụ thân.
Như hai quân giao chiến, lùi một bước, chưa chắc là thua.
Quách Kiêu mở to mắt, liếc mắt nhìn phụ thân, hắn bỗng nhiên nằm sấp xuống, trán liên tục dập xuống đất: "Nhi tử bị ma quỷ ám ảnh, thiếu chút nữa gây ra sai lầm lớn, xin phụ thân trách phạt."
Quách Bá Ngôn nhìn hắn: "Thật đúng biết sai?"
Quách Kiêu đứng dậy, nhấc tay thề với trời: "Nếu dám lừa gạt phụ thân, để ta vạn tiễn xuyên tim. . ."
Đối với một võ tướng mà nói, vạn tiễn xuyên tim, đầu thân hai nơi, chính là thề độc.
"Im ngay!" Không đợi Quách Kiêu nói xong, Quách Bá Ngôn liền xanh mặt quát, thân làm phụ thân, không thể nghe được ái tử phát lời thề độc này.
Quách Kiêu nghe lời mà câm miệng, vẫn quỳ ở nơi đó.
Quách Bá Ngôn lạnh lùng trừng mắt trưởng tử, nhặt hai lá mật tín trên bàn, trầm giọng nói: "Vương Gia đã nghi kỵ đến trên đầu ngươi, vừa vặn hoàng thượng dự tính điều khiển hai trăm cấm quân đi Hùng Châu, ta sẽ an bài ngươi đi, biên cương nhiều chiến sự, ngươi ở bên ngoài rèn luyện một năm, sang năm ta nghĩ biện pháp điều ngươi trở về, an bài cho ngươi một mối hôn sự."
Hùng Châu chính là cứ điểm Bắc Cương, do Trấn Bắc tướng quân Hàn Đạt đóng giữ, Quách Bá Ngôn đã quyết định, bảo Hàn Đạt giúp ông hảo hảo quản giáo đứa con trai này, cam đoan trưởng tử loay hoay không có thời gian rỗi nghĩ tới bất kỳ nữ nhân nào. Qua sang năm, ông lại vì nhi tử chọn con dâu cường thế, quản chặt chẽ, xem trưởng tử còn dám loạn động tâm hay không.
"Vậy do phụ thân làm chủ." Quách Kiêu bình tĩnh nói.
Quách Bá Ngôn gật đầu, quét mắt phía đông, tiếp tục nói: "Vương Gia chỗ đó, ta sẽ nói ngươi ghen ghét kế mẫu và kế muội, chắc Vương Gia sẽ không hoài nghi, ngày sau ngươi hối cải, đối xử tử tế Mậu Ca Nhi, Vương Gia cũng sẽ không một mực chú ý. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ giáo huấn lần này, đừng xem người bên ngoài là kẻ đần, nếu còn có lần sau, thì vi phụ cũng không bảo vệ được ngươi." Chọc tới Thọ vương, hắn tới trước mặt hoàng thượng vạch tội Quách gia, cho dù ông được Hoàng Thượng tín nhiệm, nhưng làm sao có thể sánh bằng nhi tử thân sinh của người ta?
Quách Kiêu thụ giáo: "Nhi tử không dám."
"Cho ngươi cũng không dám." Quách Bá Ngôn hừ lạnh nói, "Ngày kia ngươi sẽ lên đường, tổ mẫu ngươi bên kia đừng để lộ sơ hở."
Quách Kiêu gật gật đầu.
Quách Bá Ngôn tiếp tục nhìn chằm chằm nhi tử cả buổi, sau đó đi qua, vịn vai nhi tử nói: "Bình Chương, ngươi là do ta một tay nuôi nấng, vi phụ luôn lấy ngươi làm kiêu ngạo. Người đều có lúc phạm sai lầm, chỉ cần chịu hối cải, thì vẫn là nam nhi tốt đỉnh thiên lập địa, nhớ kỹ lời vi phụ nói, đừng khiến vi phụ thất vọng."
Quách Kiêu khuôn mặt lộ vẻ cảm động.
Quách Bá Ngôn vỗ vỗ nhi tử, hơi hất càm phía ngoài cửa: "Đi đi, đừng quên bôi thuốc."
Quách Kiêu nhìn phụ thân, hành lễ, rồi xoay người cáo lui.
Quách Bá Ngôn đưa mắt nhìn nhi tử, mắt thấy nhi tử đi tới cửa rồi, ông đột nhiên nói: "Bình Chương."
Quách Kiêu quay đầu lại.
Quách Bá Ngôn ánh mắt phức tạp nói: "Huynh trưởng như cha, làm gương tốt cho Mậu Ca Nhi."
Quách Kiêu trịnh trọng nói: "Nhi tử ghi nhớ phụ thân dạy bảo."
Hắn rời đi, Quách Bá Ngôn một người đứng lặng ở thư phòng, chờ ông bước ra thư phòng, trong nội viện bóng đêm như mực, chỉ có Ngụy Tiến canh giữ ở một bên. Quách Bá Ngôn nhìn qua phương hướng nhi tử rời đi, một lúc lâu sau mới đi Hoán Nguyệt Cư. Lâm thị ngồi trên noãn tháp, trong tay cầm một quyển tạp ký, vừa đọc sách vừa đợi trượng phu, thấy Quách Bá Ngôn tiến vào, bà theo thói quen đầu tiên là quan sát vẻ mặt của Quách Bá Ngôn.
"Làm sao vậy?" Nhìn ra hai đầu lông mày nam nhân ẩn vẻ u sầu, Lâm thị để sách xuống, ôn nhu hỏi.
Quách Bá Ngôn không trả lời, chỉ yên lặng nhìn thê tử. Nữ nhân trên giường, mặc một bộ bối tử màu tím nhạt, xinh đẹp mỏng manh, chính là phần nhu hoà này làm cho người thương tiếc, khiến ông lần đầu tiên liền muốn bà. Nếu như, nếu như khi đó ông quản bản thân mình, cứu người xong liền buông tay, thì cũng xảy ra việc hồ đồ của trưởng tử ngày hôm nay.
"Quốc Công gia?" Ánh mắt nam nhân nhìn bà rất cổ quái, Lâm thị không khỏi bất an, chuyển đến trước giường, kéo tay Quách Bá Ngôn lo âu hỏi: "Có phải hôn sự An An lại có biến cố hay không?"
Giọng nói lo âu kéo linh hồn Quách Bá Ngôn trở lại, ông cúi đầu, chống lại khuôn mặt thanh lệ của Lâm thị, hai mắt long lanh như nước.
"Không, chỉ là ta có chút mệt mỏi." Quách Bá Ngôn ôm thê tử nhỏ nhắn xinh xắn, giống như bồi tội ở bên tai bà nói: "Đêm nay, không thể thỏa mãn nàng rồi."
Lâm thị mặt đỏ lên, khẽ gắt ông một tiếng.