Chương 93: Những chiến cơ lạ kỳ

Đấu trường ngày càng đông chiến cơ hơn ban đầu, kể cả những chiếc còn hoạt động và những chiếc đã bị đánh bại. Đa số các thí sinh thiết kế gia đã tung sản phẩm của mình ra chiến trường. Kể cả khi họ không thật sự muốn nộp bài thi của mình, thì họ vẫn phải đưa chiến cơ của mình ra đấu trường để có cơ hội giành được một vài đồng xu ít ỏi.

Mặc dù đợt chiến cơ xuất trận gần đây nhất được thiết kế và chế tạo chắc chắn hơn trước, nhưng chất lượng phi công thì lại giảm sút hẳn. Điều này dẫn đến một vài tình huống khó tin như chiến cơ thỏ của Alyssa Fill lại có thể phá hủy một vài chiến cơ được chế tạo với thời gian gấp đôi hoặc gấp ba so với thời gian thiết kế con thỏ ấy.

Một phần ba khán giả không hề bận tâm đến những chiếc chiến cơ khác vì họ còn đang mãi theo dõi những cảnh hành động hoành tráng và chứng kiến những chiến thuật khôn ngoan của Học viên Lovell. Màn thi đấu của cậu ta đã chứng minh rằng không những chất lượng của chiến cơ vẫn đóng một vai trò khá quan trọng, mà bản thân một phi công với tài năng vô song cũng có thể tạo nên phép màu kể cả cới những chiếc chiến cơ tệ hại nhất. Mặc dù cậu ta vẫn chưa thu thập được nhiều đồng xu cho đến giờ, nhưng tương lai của cậu ta đã quá xán lạn rồi.

Chiếc chiến cơ hạng nhẹ của Barakovski cũng đã bước lên sân khấu. Là một cỗ máy với chất lượng tuyệt đỉnh, nó như một con thiên nga giữa đàn vịt xấu xí ngay khoảnh khắc nó hạ cánh xuống chiến trường. Viên phi công của nó cũng tận dụng tối đa công cụ trong tầm tay. Mặc dù viên phi công ấy phải nhường đường cho những chiến cơ có trang bị tốt hơn, nhưng nó lại cực kì quyết tâm săn đuổi những chiếc hạng nhẹ tồi tàn khác đang cố bấu víu cơ hội sống sót của chúng. Chiếc hạng nhẹ ấy dễ dàng cướp được một vài đồng xu với chiến thuật này.

Ở một diễn biến khác, những chiếc hạng nặng đầu tiên cũng đã bắt đầu xuất quân. Với lớp giáp khổng lồ và hỏa lực siêu khủng của chúng thì nó cũng đủ để dọa phần lớn các chiến cơ khác phải lùi bước. Nếu để bị cuốn vào một cuộc đối đầu trực diện thì chẳng khác gì bóp d*i bản thân. Những chiếc hạng nặng thì chỉ cần lê bước khắp xung quanh và một khi chúng tìm thấy một đồng xu chưa có ai lấy thì chúng chỉ cần nhặt nó lên rồi đi đến điểm giao nộp mà không gặp cản trở gì cả.

Còn đối với chiếc Kì Lân, Học viên Lovejoy buộc phải bò như một con chuột nhắt và cũng phải tránh mọi xung đột do chịu quá nhiều thương tích trên chiếc chiến cơ của cậu. Giờ đây cậu gần như bị què mất một chân, cậu Lovejoy phải bò xuyên qua những khu vực hoang vắng nhất để tránh những tụ điểm giao đấu đông đúc trên đấu trường.

“Mình gần đến nơi rồi. Còn một cây số nữa thôi.” Cậu lẩm bẩm trong khi vẫn cảnh giác chú ý đến các cảm biến cũng như trực giác của mình. “Đoạn cuối cùng này sẽ là đoạn khó khăn nhất. Điểm giao nộp lại nằm ngay chính giữa một đồng bằng rộng lớn mới chết chứ.”

Điểm giao nộp xuất hiện theo trình tự bán ngẫu nhiên. Cả đấu trường có đến hàng nghìn vị trí tiềm năng mà hệ thống điều khiển trận đấu có thể kích hoạt nó thành điểm giao nộp đồng xu. Tất cả điểm giao nộp đều tương đối rộng mở và dễ tiếp cận, nhưng điều đó cũng có nghĩa là một vài kẻ địch gian xảo có thể chờ đợi phục kích trong các bụi cây gần đó.

Sau khi tiến lại gần thêm một chút, Lovejoy không có cảm giác sắp bị tấn công, nhưng điều đó cũng chẳng giúp ích được nhiều. Tất cả học viên đều đã học cách giảm thiểu dấu vết của mình bằng cách hạ thấp nhiệt lượng xuống mức tối thiểu để hòa lẫn vào môi trường xung quanh. Một vài phi công chơi trội thì thích tắt luôn cả lò phản ứng điện, cho nên họ sẽ hoàn toàn phơi thân ra cho kẻ địch nếu có kẻ phát hiện họ trước khi họ tái kích hoạt cỗ máy của mình.

Lovejoy lại phải đưa ra một lựa chọn khác. Cậu quyết định lao đến điểm giao nộp mà không muốn chần chừ gì nữa.

Chiếc Kì Lân lao ra khoảng không gian trống trải và chạy hết sức có thể mà không làm chân mình bị gãy hoàn toàn. Áp lực ngày càng đè nặng lên cái chân què kia, nhưng cậu đã quyết định đúng sau khi né tránh một viên đạn nhỏ sượt qua người.

“Haha, mày dùng khẩu súng lục đó mà đòi cản đường tao à?!” Lovejoy chế nhạo địch khi cậu bật nhẹ chiến cơ của mình sang một bên. “Bắn gì trật lất vậy!”

Nếu bọn phục kích mà lái chiến cơ tốt hơn thì chắc cậu phải hối hận vì điều đó. Tuy nhiên, nhìn những phát bắn rải rác lẻ tẻ thế kia, Lovejoy chắc chắn rằng chiến cơ của địch không có gì ấn tượng. Như một vũ công say rượu nhảy múa trên khán đài, chiếc Kì Lân đã chạy tới đích và thả một trong hai đồng xu của mình vào đó, và giữ đồng xu còn lại ở bên trong khúc gỗ. Cái đồng xu kia liền bay lên trời, tức là Lovejoy đã ghi thêm một điểm nữa.

“Haha, mày đã quá trễ! Thích thì cứ bắn nữa đi, nhưng mày đã đánh mất cơ hội cướp lấy đồng xu của tao rồi!”

Tên phục kích cũng đã ngưng khai hỏa khẩu súng lục của hắn. Lovejoy đoán rằng kẻ địch đã rút lui mặc dù cậu vẫn chưa định vị được hắn trên cảm biến. Cậu nhếch mép cười trước màn đánh cược vừa rồi. Cái thằng ngốc ấy tưởng cậu chỉ có một đồng xu mà không biết rằng vẫn còn một đồng khác đang nằm bên trong khúc gỗ của cậu.

“Bị lừa rồi nhé.” Cậu phá ra cười rồi nghênh ngang đi vào lại khu rừng.

Ở trong phòng chờ, Ves thở phào nhẹ nhỏm khi thấy phi công của mình đã vượt qua thử thách này thành công. Mặc dù cậu không thể liên lạc với học viên phi công xếp hạng thứ mười sáu của mình, nhưng cậu vẫn cảm thấy có một mối liên hệ với chàng trai đó.

Bây giờ tương lai của cả hai người đã đan xen vào nhau. Chiến công của Lovejoy sẽ làm rạng danh Ves, trong khi sản phẩm của cậu sẽ đưa Lovejoy lên đỉnh vinh quang.

“Chào cậu, Ves.”

“Patricia! Cậu cũng xong chiến cơ của cậu rồi à?”

“Nó vừa bước vào đấu trường thôi.” Cô nàng trả lời và chỉ về hướng chiến cơ của cô vừa xuất phát. “Tớ biết là có hơi muộn, nhưng tớ tin là chiến cơ của tớ có thể đuổi kịp người khác.”

Ves nhìn xuống và há hốc mồm trước cảnh tượng bên dưới. Cô nàng cùng lớp của cậu đã thiết kế và chế tạo một chiếc chiến cơ hình nhện hạng nặng. Nó không những rất nặng nề và di chuyển khá là chậm, nhưng nó cũng mang hàng tấn bệ phóng tên lửa trên người. Cậu không hiểu tại sao cô nàng lại dùng đến một dàn bệ phóng chất chơi đến như vậy.

Chiếc nhện không lồ này liền khởi động bệ phóng tên lửa trong khi kéo dài bộ ăng-ten cực kì hiện đại. Sau khi kích hoạt máy quét chủ động, nó khóa mục tiêu vào hàng loạt chiến cơ và khai hỏa phân nửa ống phóng tên lửa cùng một lúc. Một cơn mưa tên lửa dẫn đường bay lên không trung trước khi dội xuống các mục tiêu được chỉ định.

Bảy chiếc chiến cơ ở gần đó liền bốc hơi ngay lập tức. Hai trong số chúng đang mang theo đồng xu, nhưng giờ đây đã nằm ngoan ngoãn trên mặt đất sau khi chủ nhân của nó đã đi chầu trời.

Mười một chiếc khác cũng chịu sát thương đáng kể. Cuộc phục kích bất ngờ này ngay lập tức đè bẹp sĩ khí của các phi công kia. Bây giờ họ chỉ biết tránh xa địa điểm phóng tên lửa càng nhanh càng tốt. Không có chiếc nào dám tiếp cận và đối đầu với chiếc nhền nhện mặc dù nó không hề giỏi cận chiến một chút nào.

“Một đòn nham hiểm! Đây là cảnh tượng chết chóc nhất mà tôi từng thấy trong trận đấu này đấy.” Người bình luận viên khen ngợi trong khi chiếu lại màn tên lửa đẫm máu vừa rồi. “Hãy nhìn những chiến cơ còn sống sót kìa quý vị. Họ đã biến thành lũ nhát cấy rồi! Một trong số thí sinh còn vứt luôn cái đồng xu quý giá của cậu ta nữa!”

Với bộ cảm biến mạnh mẽ, chiếc chiến cơ nhện từ từ bò đến chỗ các đồng xu trên mặt đất. Mặc dù cũng phải mất một khoảng thời gian để thu thập cả ba đồng xu, nhưng không ai nghĩ đến việc đánh cắp chiến lợi phẩm của nó cả.

Chỉ có một chiếc chiến cơ bay cố gắng tiếp cận, để rồi bị một dàn tên lửa phòng không tát vào mặt. Nó nhanh chóng rơi xuống từ trên trời như một con chim bị vặt lông vậy. Tất cả những phi công khác ẩn nấp gần đó đều rùng mình và lẩn đi mất.

“Cậu chế tạo một chiếc chiến cơ uy lực thật đấy.”

“Tớ biết.” Patricia khiêm tốn mỉm cười với cậu, cứ như thể cô nàng là một người mẹ đang xem đứa con trai của mình biểu diễn trên sân khấu vậy. “Tớ đã dành hơn nửa năm để thiết kế nó. Mặc dù việc tiếp tế đạn dược sẽ có chút khó khăn, nhưng miễn là nó vẫn còn tên lửa thì nó sẽ đánh bại bất kì đối thủ nào thách thức nó.”

Nhiều nhà thiết kế đã chuẩn bị sẵn một mẫu thiết kế bài bản để tham gia cuộc thi đối kháng tự do này. Có lẽ họ đã dành nhiều ngày nhiều tháng để tính toán từng chi tiết một nhằm tối đa hóa hiệu suất của nó. Tuy nhiên, nhiều thí sinh đã chuẩn bị quá mức như thế này lại đâm ra lo lắng hoặc vô tình mắc nhiều lỗi sai khi họ bước lên sân khấu. Thế là họ đành phải tung ra hàng loạt các chiến cơ không đạt được thông số lý thuyết như trên bản vẽ.

Có vẻ như Patricia đã bám sát mẫu thiết kế của riêng mình và đã thành công tung ra một chiếc chiến cơ rất đáng gờm. Ves thật khâm phục khả năng điềm tĩnh của cô nàng để có thể tạo ra một sản phẩm chất lượng như thế này.

Cậu cũng có một lý do khác để ăn mừng khi chiếc chiến cơ uy lực của cô bạn mình bắt đầu tham chiến. Nó giết càng nhiều đối thủ, thì lại càng giảm bớt áp lực và rủi ro cho Ves và Lovejoy. Nếu chiến cơ địch bị loại khỏi vòng chiến càng nhiều, thì con đường leo lên top 100 cũng sẽ thoáng hơn trước.

“May mà chiến cơ của cậu ở phía bên kia đấu trường. Tớ không muốn nhìn chiếc hạng nhẹ của tớ bị tên lửa của chiến cơ nhện của cậu đánh bại đâu.”

Có lẽ là do may mắn, nhưng chiếc Kì Lân không bao giờ thu hút sự chú ý của bất kì chiến cơ đáng gờm nào đang thống trị chiến trường cả. Những chiếc chiến cơ được thiết kế bởi Barakovski và Patricia rõ là vượt trội hơn nhiều so với các chiến cơ giữa trận khác.

Nhiều thí sinh thiết kế gia đã may mắn vượt qua vòng loại trước đó. Bây giờ thì họ phải thi đấu bằng năng lực của chính mình, nên sự thất bại ê chề của họ là minh chứng cho nền tảng kiến thức yếu kém của bản thân. Cho dù họ có dành bao nhiêu thời gian để thiết kế chiến cơ của mình đi chăng nữa, thì họ sẽ không bao giờ có thể bắt kịp những tài năng thật sự.

Đó cũng là lý do tại sao khi Lovejoy thỉnh thoảng phải đối đầu với một chiếc chiến cơ khác, cậu ta vẫn có thể tẩu thoát thành công mà không nhận quá nhiều sát thương. Đa số các chiến cơ kém chất lượng khác đều không thể bắn trúng bất kì thứ gì vì tứ chi của chúng quá lệch lạc và mất cân bằng. Tỷ lệ bắn trúng mục tiêu thấp đến mức thảm hại của hầu hết các chiến cơ trên đấu trường đã chứng minh cho tầm quan trọng và sự cần thiết của khâu kiểm tra chất lượng và chứng nhận chiến cơ.

Tuy nhiên, một vài chiến cơ lại được trang bị các loại vũ khí liên thanh. Những khẩu súng này tuy không gây sát thương lớn, nhưng với tốc độ và số lượng đạn bắn ra của nó vẫn có thể trúng mục tiêu nếu phi công nhắm bắn đúng hướng.

Chiếc Kì Lân ngày càng chịu nhiều thiệt hại đáng kể trên bộ khung của nó. Bây giờ thì hầu hết lớp giáp đã biến thành pho mát Thụy Sĩ có kích thước chiến cơ luôn rồi. Khả năng phản ứng của nó đã bị suy giảm trầm trọng.

Chiếc Kì Lân đã chạy đến chặng đường cuối cùng trước khi nó hoàn toàn kiệt sức. Một quãng đường nhỏ nữa thôi là nó có thể giao nộp đồng xu cuối cùng để nâng điểm số của nó lên tận sáu điểm, nhưng mà liệu nó có đủ để lọt vào top 100 hay không vẫn là dấu chấm hỏi.

Cậu chỉ cần vượt qua chướng ngại vật cuối cùng này thôi. Trước mặt cậu là ba chiếc chiến cơ địch đang đối đầu nhau để giành lấy một đồng xu từ xác một chiếc chiến cơ bay. Có lẽ bọn họ đã bắn hạ chiếc chiến cơ xấu số ấy khi nó bay qua khu vực này.

Khác với tình huống trước đó, cả ba chiến cơ đều án binh bất động. Họ lườm nhau rất cảnh giác nhưng lại không hề có động thái nào khac. Lovejoy cảm thấy chuyện này thật đáng ngờ.

“Tụi nó đang chờ cái gì vậy? Đề phòng bên thứ ba như mình à? Hay tụi nó ngại đánh nhau chỉ với ba người thôi sao?”

Bất kể lý do là gì đi chăng nữa thì chiếc Kì Lân cũng đã sắp đến ngưỡng chịu đựng rồi. Nó chờ càng lâu thì càng có nhiều khả năng nó sẽ cưỡng ép vô hiệu hóa tự động. Cậu không thể để chuyện đó xảy ra.

Sau vài phút đắn đo, cậu quyết định châm ngòi cho cuộc chiến. Cậu bình tĩnh giơ khẩu súng lục laser tàn tạ của mình lên rồi bắn đại một vài phát về hướng bọn địch. Cái thấu kính hội tụ bên trong đã bị nứt từ lâu, cho nên các tia laser không hề dày đặc hay đi theo một đường thẳng nào cả.

Đòn tấn công bất ngờ ấy liền rút dây động rừng, khiến cho cả ba chiến cơ ấy liền thực hiện kế hoạch của chúng. Bọn chúng thật ra đã sẵn sàng khai hỏa từ lâu. Những tia laser đạn lạc ấy là đủ để khiến tụi nó lao vào cắn xé lẫn nhau trước khi não chúng kịp nhận ra rằng có người ngoài cuộc đã âm thầm châm ngòi cho cuộc xung đột này.

Như một con chuột âm thầm chạy giữa một bầy mèo hoang đấu đá lẫn nhau, chiếc Kì Lân cà nhắc tiến lại gần hơn cho dù bọn địch đã nhận ra sự hiện diện của nó. Cái khúc gỗ đã giúp che giấu đồng xu bên trong, nhưng sau một vài giây thì đám hỗn chiến đó đã phát hiện cái mánh khóe cũ rích ấy.

“Nó đang đi nộp đồng xu kìa!”

Ngay thời điểm hai trong ba chiến cơ ấy chĩa vũ khí về phía chiếc Kì Lân, thì chiếc thứ ba liền nhặt lấy cái đồng xu rơi trên mặt đất, để rồi lại làm cho hai chiếc kia quay lại nhìn trước khi tấn công chiếc Kì Lân, và thế là khiến cho tất cả mọi người bị phân tâm. Cái tình huống may mắn này đã giúp chiếc Kì Lân có đủ thời gian để chạy đến gần điểm giao nộp.

Ngay khoảnh khắc một viên đạn đạo bắn trúng vào thân người nó, thì nó đã ném cái đồng xu ngay trên điểm giao nộp. Khi nó cuối cùng cũng phải ngừng hoạt động do lò phản ứng năng lượng bị thiệt hại nghiêm trọng, thì cái đồng xu ấy đã bắt đầu phát sáng và bay lên không trung.

“Mình làm được rồi.”