Chương 91: Đột phá nhỏ

Mỗi lần Ves bắt tay chế tạo một chiếc chiến cơ, cậu luôn tưởng tượng mình đang chào đón một sinh linh ra đời. Trong trạng thái tập trung cao độ như thế này, cậu thậm chí còn ảo tưởng rằng mình đã trở thành một vị thần.

Chiếc Kì Lân thì quá là đơn giản so với những mẫu thiết kế trước đây của cậu. Nó chỉ bao gồm những bộ phận tối thiểu được chế tạo một cách vội vàng. Là một dạng chiến cơ biệt kích kiêm trinh sát, thì hỏa lực của nó rất là ít ỏi. Bên cạnh một khẩu súng lục laser nhỏ, nó chủ yếu phải dựa vào cây giáo của mình để giao chiến với những chiến cơ khác. Lớp giáp của nó thì mỏng như giấy và nó có tốc độ tạm chấp nhận được ở hạng cân này.

Nó cũng có khá nhiều lỗi và sai sót.

Do Ves muốn làm ra sản phẩm này càng nhanh càng tốt, cho nên không phải tất cả các bộ phận bên trong đều ăn khớp với nhau. Mặc dù cậu đã tránh được nhiều lỗi sai sót nghiêm trọng, nhưng chiếc chiến cơ vẫn có nhiều điểm yếu có thể khiến nó bị trục trặc sau này. Ít nhất thì tất cả các chi của nó vẫn hoạt động như dự định, nhưng cũng hên xui thôi.

Sức bền của cỗ máy cũng không đủ tiêu chuẩn. Chiếc Kì Lân chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thời gian chiến đấu cường độ cao tối đa mười lăm phút trước khi nó phải chuyển sang chế độ tiết kiệm năng lượng. Nếu nó không sạc lại pin năng lượng kịp thời, thì nó sẽ càng chậm chạp và yếu ớt hơn thôi.

Nói chung thì chiếc Kì Lân là một trong những chiếc chiến cơ tệ nhất mà cậu từng thiết kế. Nhưng mà nó cũng là sản phẩm tốt nhất của cậu cho đến tận nay. Cậu đã kết hợp nhiều ý tưởng độc đáo khác nhau vào trong mẫu thiết kế đó sau khi cậu tự nảy ra trong quá trình chế tạo. Chỉ trong hai tiếng rưỡi đồng hồ, Ves tự tin rằng khó có ai sánh ngang với nỗ lực của bản thân mình.

Ves đặc biệt quan tâm đến Yếu Tố X. Trong bảng tính điểm của Hệ Thống, cậu chỉ đạt điểm C- cho mẫu chiến cơ Marc Antony mà cậu tâm đắc nhất. Cậu nhớ lại cái động lực và niềm đam mê cháy bỏng khi cậu hoàn thành mẫu thiết kế chiến cơ đầu tiên ngoài đời thực của mình. Cái cảm giác mà cậu đang trải nghiệm sau khi cậu hoàn tất chiếc Kì Lân lần này có mãnh liệt hơn chút đỉnh nhưng vẫn có sự khác biệt rõ ràng.

“Chắc là mình không nâng điểm của mình lên B đâu nhỉ. Mình chỉ hy vọng đạt được điểm C hoặc C+ là cùng.”

Chỉ thế thôi cũng là một bước đột phá mà cậu đã mong đợi từ lâu. Ves cũng đã thu thập nhiều manh mối tìm cách làm sao để nâng cao chất lượng của Yếu Tố X áp dụng lên chiến cơ của mình. Một khi cậu đã nắm chắc bước này, cậu có thể vượt qua giới hạn hiện tại và tiến gần hơn một bước nữa với ước mơ thiết kế một mẫu chiến cơ nguyên bản của riêng mình.

“Giờ thì mọi thứ đều nhờ cậy vào phi công thôi.”

Khi Ves nộp mẫu Kì Lân của mình, cậu đi xuống sân khấu rồi vào phòng chờ dành cho các thí sinh thiết kế gia. Cậu nhanh chóng đếm số người có mặt trong phòng.

“Mười lăm thí sinh. Vậy là mình giành được phi công xếp hạng mười sáu. Mình vẫn hơi chậm rồi!” Ves lắc đầu. Cậu đã bỏ lỡ cơ hội giành lấy một phi công giỏi hơn. Đúng là vẫn có sự khác biệt lớn giữa top 10 và top 20. “Thôi thì ít nhất là chiến cơ của mình còn tử tế chán. Nó sẽ không bị trục trặc gì như mấy chiếc khác làm qua loa đâu.”

Các bình luận viên cũng đã chú ý và bắt đầu nghiên cứu thông số kỹ thuật của sản phẩm dự thi của cậu.

“Thật là thú vị! Mẫu thiết kế của cậu Larkinson là mẫu đầu tiên trong số các bài dự thi đến tận bây giờ có chất lượng tương đối tốt. Các chi của nó không bị khóa và các bộ phận bên trong vẫn phần nào hoạt động theo thông số kỹ thuật mặc định của nó. Cái tốc độ làm việc thật đáng sợ!”

“Độ chính xác cũng thật quá đỉnh! Cậu Larkinson đã thành công hoàn thành cỗ máy của mình kể cả khi cậu mạo hiểm chơi đùa với lửa. Cái kỹ năng điều hành máy lắp ráp để có thể chế tạo chiếc chiến cơ này phải nói là điêu luyện!”

“Tôi nghĩ ai mà được lái chiếc chiến cơ này sẽ mừng đến phát khóc mất. Viên phi công đó chắc chắn đã gặp may khi được lái một chiếc tử tế thay vì mấy chiếc phế liệu biết đi kia.”

“Học viên Reddy Lovejoy đây có một quá khứ đầy màu sắc. Bên cạnh cái sở thích nghiện dưa chua thì cậu ta cũng là một kiếm sĩ được huấn luyện bài bản!”

“Oh, thế thì đáng tiếc cho chàng trai đó rồi. Chiến cơ của cậu ấy lại trang bị một ngọn giáo mà!”

“Thì kiếm cũng đâu phải là hiếm đâu chứ. Nếu cậu ấy có thể nhặt một thanh kiếm từ một chiếc chiến cơ khác, thì cậu ta sẽ ổn thôi!”

“Chúc may mắn nhé cậu Lovejoy!”

Cách mặt đất vài trăm mét, một cái kén mô phỏng khác bắt đầu kích hoạt. Cậu phi công nằm ở trong liền thức dậy sau giấc ngủ đông. Đã đến lúc cậu ta phải tham chiến rồi. Anh chàng kiên nhẫn chờ kén mô phỏng chạy tất cả các thủ tục kiểm tra. Sau khi đã hoàn tất kiểm tra kết nối, cậu phi công thư giãn đầu óc và bắt đầu để tâm trí mình đi vào khoảng không gian rộng lớn tượng trưng cho đầu não bên trong chiếc chiến cơ mới của mình.

Là phi công đứng thứ mười sáu từ Học Viện Abelard, học viên Lovejoy đã lái qua nhiều chiến cơ huấn luyện khác nhau. Chúng đều được vô số các học viên trong khóa sử dụng chung, cho nên chúng đều mang lại cho cậu cảm giác cũ kỹ nhưng quen thuộc với mình.

Lần này thì khác.

Cậu cảm nhận có thứ gì đó khác biệt lần này trong quá trình kết nối và hợp thể tâm thức với chiếc Kì Lân. Một dòng năng lượng ấm áp khẽ lướt qua luồng suy nghĩ trong đầu cậu. Lovejoy liền cảnh giác ngay lập tức. Trong quá trình huấn luyện, cậu đã được học cách nhận ra vô số điểm bất thường hoặc bất kì cảm giác lạ lùng nào mà phi công có thể gặp phải nếu giao diện thần kinh gặp trục trặc.

May mắn thay, ngoài cái sóng năng lượng ấy, cậu không cảm thấy cái gì khác kì lạ nữa. Cậu đã hoàn tất kết nối tâm trí với chiếc Kì Lân, khiến cho chiếc chiến cơ như bừng tỉnh. Các hệ thống bên trong đã bắt đầu kích hoạt và mặc dù vẫn có một vài lỗi nhỏ, nhưng cuối cùng thì chiến cơ này đã sẵn sàng hành động.

“Đi săn thôi.” Lovejoy nhếch mép cười trong khi cậu điều khiển chiến cơ mình về phía trước. Cậu kiểm tra từng chi của chiến Kì Lân và thực hiện một vài động tác uốn dẻo khởi động. “Haha! Chiếc này đủ tốt để sử dụng tám mươi phần trăm thực lực của mình rồi! Mình đã đúng khi quyết định xuống hạng!”

Các nhà thiết kế chiến cơ không phải là nhóm thí sinh duy nhất thi đấu trong cuộc thi này. Các thiếu sinh quân từ Học Viện Abelard đều muốn tìm cơ hội để phô diễn kỹ năng của mình và gầy dựng tên tuổi cho bản thân. Trong quá khứ, vô số các phi công khác xuất sắc thể hiện tài năng của mình đều nhận được nhiều lời tuyển dụng đổi đời từ các thế lực phe phái khác nhau. Và Lovejoy cũng không phải là ngoại lệ.

Tuy nhiên, cậu ta cũng không phải là người duy nhất cố tình hạ thấp thứ hạng của mình. Mặc dù phần thưởng và quyền lợi cho người đứng hạng nhất là rất lớn, nhưng không ai muốn lái một chiếc chiến cơ ọp ẹp dễ bị đo ván ngay từ đòn đánh đầu tiên. Những học viên phi công khôn ngoan và chiến lược hơn đều kiềm lại một phần thực lực của họ để duy trì thứ hạng kha khá nhưng không quá đặc biệt.

“Lần này mình trúng độc đắc rồi. Mình muốn làm gì với chiến cơ này cũng được!”

Sau khi Lovejoy đã làm quen với chiến cơ của cậu, cậu ta liền bật cảm biến lên và tự tin dò tìm xung quanh khắp khu rừng. Cho dù cậu có bắt gặp chiến cơ của đối thủ đi nữa, thì cậu vẫn cá rằng chiến cơ của mình vẫn sẽ đánh bại hầu hết tất cả các chiến cơ khác trong thời gian này. Vì một lý do nào đó, cậu cảm thấy như thể chiến cơ mình đang đồng ý với sự tự tin của cậu. Cái vòng lặp phản hồi huyền ảo được hình thành giữa cả hai khiến cậu cảm giác như mình có thể đối đầu với toàn thể ngân hà. Cậu ấy cầm chắc ngọn giáo của mình với niềm tự hào vô bờ bến.

“Một đồng xu đằng kia!”

Với ánh mắt sáng rực, Lovejoy nhiệt tình lao về phía trước. Ngay khi cỗ máy của cậu đến gần cái đồng xu, thì một quả đạn pháo không biết từ đâu bay tới bên sườn cậu.

“Hah! Làm như tao dễ bị phục kích lắm vậy! Dấu chân của mày ở khắp mọi nơi kìa!” Lovejoy khiêu khích đối thủ qua cái loa ngoài trong khi cậu ta tận dụng khả năng di chuyển nhanh nhẹn vượt trội của mình để lách mình né tránh các quả đạn pháo khác. “Giờ mày bị lộ vị trí rồi, chuẩn bị ăn hành đi là vừa!”

Chiến cơ của đối thủ hóa ra là một chiếc pháo thủ hạng trung. Do phi công điều khiển nó là người có thứ hạng cao hơn Lovejoy, cho nên nó không hề hoảng sợ hay rút lui. Thay vào đó, nó tiếp tục tham gia vào trận đấu này và khai hỏa một loạt đạn từ khẩu pháo của nó. Mỗi lần nó bắn ra một quả pháo, là mỗi lần bộ khung của nó rung chuyển dữ dội và phát ra tiếng kêu lạch cạch khá lớn.

“Nghe chiến cơ của mày kêu to như thế thì tao cũng ngạc nhiên là nó vẫn còn hoạt động đấy!”

Lovejoy đưa ra phân tích sau khi cậu ta nhìn thấy thể trạng đáng thương của đối thủ. Thay vì cứ cố gắng lao thẳng vào mặt kẻ địch, cậu liền dừng lại khi đã đến gần phạm vi cận chiến và bắt đầu di chuyển sang bên hông hắn. Mặc dù chiếc pháo thủ vẫn có thể quay theo kịp, nhưng độ chính xác thì lại quá là thậm tệ với vô số lỗi lắp ráp bên trong cánh tay của nó.

“Thằng khốn này! Tao biết đó là mày Lovejoy! Ngon thì đối mặt với tao như đàn ông xem!”

“Thích thì chiều!”

Chiếc pháo thủ đã bỏ lỡ cơ hội phục kích tốt nhất của nó sau khi nó bắn trượt chiếc Kì Lân ngay từ đầu. Nhà thiết kế của chiếc chiến cơ này đã hoảng loạn và vội vã nộp bài thi của mình dưới áp lực nặng nề từ những thí sinh đã hoàn thành mẫu thiết kế của họ trước đó.

Kết quả không còn gì là bất ngờ một khi chiếc Kì Lân đã áp sát địch. Lovejoy dễ dàng sử dụng độ nhanh nhẹn của chiến cơ để nhảy sang một bên và vung cây giáo từ bên sườn đối thủ. Mặc dù cú đâm chỉ gây ra một vài thiệt hại nhỏ lẻ, nhưng cái khoảng trống mà nó đã mở ra giúp chiếc Kì Lân giành thế chủ động và không ngừng đẩy chiếc hạng trung vào đường cùng.

Sau một cú đâm tóe lửa cuối cùng, thì chiếc hạng trung đã ngã ngửa ra đằng sau, chính thức bị đánh bại.

“Tiếc cái là không có phần thưởng lấy mạng đối thủ.”

Mục tiêu cuối cùng của trận đấu vẫn là đi thu thập tiền xu. Vì đấu trường này có quá nhiều chiến cơ và quá ít đồng xu, cho nên xung đột là điều không thể tránh khỏi, mặc dù không phải lúc nào các phi công cũng muốn đánh nhau cả. Những chiếc chiến cơ mỏng manh hơn thì phải chọn đối thủ một cách cẩn thận, còn không thì chúng sẽ chịu một vài đòn chí mạng và bị loại khỏi vòng chiến.

Sau khi nhặt lấy cái đồng xu hoạt hình sáng bóng, Lovejoy nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Tiếng ồn ban nãy có thể thu hút mấy đứa cơ hội chạy đến đây, và cậu không muốn là thợ săn đi rình rập con nai tơ của mình, để rồi bị lũ cọp vồ từ đằng sau mà không hề hay biết.

Cậu nhanh chóng bình tĩnh lại sau khi cảm thấy không có chiếc chiến cơ nào khác ở gần đây. “Bây giờ vẫn còn khá sớm. Đấu trường vẫn còn thưa thớt mà. Đây chính là thời điểm tuyệt vời để đi săn đồng xu.”

Sau khi cậu chạy đến một địa điểm giao nộp ngẫu nhiên, cậu thả cái đồng xu và để nó bay lên trời. Hệ thống của cậu kêu cái bíp, xác nhận giao nộp đồng xu đã hoàn tất. Cậu đã có được một điểm đầu tiên.

“Thế này còn lâu mới đủ. Nếu mình muốn lọt vào top 100, thì mình cần phải thu thập thêm ít nhất nửa tá đồng xu nữa.”

Điểm sàn trung bình thay đổi theo từng năm. Trong một vài cuộc thi trước đây, các phi công chỉ biết điên cuồng giết chóc lẫn nhau. Trong những tình huống căng thẳng như vậy, thì miễn là đội nào có thể giao nộp bốn đến năm đồng xu thôi thì cũng đã đủ điều kiện đi vào vòng trong rồi.

Thông thường thì các phi công hành động cẩn trọng hơn nhiều. Họ phải lựa chọn trận chiến của mình một cách hợp lý. Trừ khi họ bị khiêu khích phải tranh giành đồng xu, thì họ thường sẽ né tránh những cuộc đụng độ khác. Đương nhiên là sẽ có một vài người chủ động tìm cách tiêu diệt đối thủ để thể hiện kỹ năng và hạ thấp điểm sàn trung bình xuống. Miễn là những kẻ hiếu chiến ấy sống sót đủ lâu thì họ sẽ dễ dàng vượt qua vòng thi này.

Sau mười lăm phút tìm kiếm vô ích, thì Lovejoy bắt gặp một chiếc chiến cơ bay đang chạy đi nộp tiền xu của hắn. “Cơ hội đây rồi!”

Chiếc Kì Lân cất cây giáo và rút khẩu súng lục laser ra. Nó bắn một loạt đạn về phía chiến cơ bay kia. Là một phi công ưu tú như cậu, thì kỹ năng thiện xạ của cậu khá là ổn áp mặc dù cậu không phải là một xạ thủ thứ thiệt.

Với tốc độ bay của đối thủ, Lovejoy khó mà bắn trúng hắn bằng một vài phát nhắm bắn kỹ càng. Cậu thà hy sinh độ chính xác để tăng số lượng phát bắn thì hơn, cho nên cậu điên cuồng khai hỏa làm cho khẩu súng bị quá nhiệt. Sau một loạt phát bắn laser lên trời, thì một trong số chúng đã bắn trúng chiếc chiến cơ bay kia.

“Biến đi! Cái đồng xu này của tao!”

“Còn lâu! Đôi cánh của mày bốc khói rồi kìa! Tao đang thèm gà rán tối nay!”

Chiếc Kì Lân lao qua những rặng cây và chạy đến điểm rơi của chiếc chiến cơ bay kia. Nó chỉ gặp trục trặc trong nguồn điện thôi, cho nên nó vẫn chưa biến thành một bãi phế liệu. Tên phi công của nó đã tàn nhẫn dùng thanh kiếm cắt đứt đôi cánh bị hư hỏng ra khỏi người.

“Thằng nào thiết kế cái đống phân này nên tránh xa hệ thống bay thì hơn.” Tên phi công làu bàu trước khi hướng ánh mắt rực lửa về phía chiếc Kì Lân.

“Đưa thanh kiếm và đồng xu của mày cho tao, và mày có thể giữ lấy cái mạng sống khốn khổ của mày.”

“Mày ngon thì bước qua xác tao trước đã!”

Không cần nhiều lời, cả hai chiến cơ liền lao thẳng vào nhau. Lovejoy chống đỡ cú đâm ban đầu bằng kỹ thuật giáo mác điêu luyện. Tuy là một phi công chuyên về kiếm thuật, nhưng cậu cũng không bỏ bê luyện tập với các loại vũ khí khác trong trường hợp cậu gặp phải những tình huống như thế này. Buồn thay cho cậu, thì đối thủ cậu cũng là một kiếm sĩ thật thụ. Tuy chiến cơ của hắn có khá nhiều khuyết điểm, nhưng hắn vẫn có thể đẩy lùi Lovejoy một cách dễ dàng.

Trong khi bên địch ngày càng gây áp lực lên cậu, thì Lovejoy điên cuồng tập trung vào hai thứ cùng một lúc. Một bên cậu phân tích động tác của đối thủ trong khi bên còn lại để mắt đến môi trường xung quanh. Cậu từ từ dẫn dụ đối thủ tiến về phía trước.

Sau khi khi lùi lại vài bước nữa, chiếc Kì Lân vội vàng nhảy sang một bên khi một loạt tia laser cường độ cao bắn vào vị trí nơi cậu vừa đứng. Mặc dù nó không bắn trúng mục tiêu chính, nhưng nó vẫn chạy loạt đạn về phía trước và xuyên thủng tên chiến cơ bay kia.

Chiếc chiến cơ khựng lại một chút bởi vì một vài hệ thống chủ gặp trục trặc. Lovejoy liền tận dụng cái khoảng hở khổng lồ kia và đâm thẳng ngọn giáo của mình xuyên qua buồng lái của chiến cơ đối thủ. Mặc dù các chiến cơ trong đấu trường đều được điều khiển từ xa, nhưng bất kì thiệt hại nào tác động đến buồng lái có thể giết chết phi công ở bên trong vẫn được tính là một điểm yếu chí mạng.

Chiếc chiến cơ bay mất kiểm soát và gục ngã trên mặt đất. Lovejoy ném cây giáo của mình và nhanh chóng nhặt thanh kiếm của đối thủ. Cậu liền cảnh giác quay người lại, chuẩn bị cho một loạt đạn laser khác. Sau một hồi không có gì khác xảy ra, cậu cẩn thận tiến lại gần cái đồng xu và nhặt nó lên.

“Tiếc là thằng xạ thủ đó không dám lộ mặt. Chắc chiến cơ nó là cũng là một đống đổ nát cũng nên.”

Phi công nào phải lái những chiếc chiến cơ kém chất lượng như thế đều muốn ẩn mình trong bóng tối. Họ thích làm người thứ ba trong một cuộc đấu tay đôi giữa hai chiếc chiến cơ khác rồi thừa nước đục thả câu. Một khi cuộc chiến đã ngã ngũ thì họ cũng không còn lý do gì để nán lại nữa.