Cả đời này Ves chưa bao giờ thấy nhiều máu đến vậy. Nó đọng lại thành một vài vũng máu sâu đến nỗi cậu có thể nhấn chìm viên Carnelian mà cậu đã lắp trên chiếc chiến cơ đầu tiên của mình. Thi thể của hai tên cướp vẫn nằm im đó như một đống thịt không toàn thây, thật là thảm hại như cách chúng đi chầu ông bà vậy.
“Meow.” Lucky kêu lên trong khi nó thu móng vuốt lại và nhẹ nhàng cọ cọ vào chân của chủ nhân mình. Cứ như thể mọi hành động trong phút vừa rồi không hề diễn ra vậy.
“Okay. Tuyệt vời luôn. Vậy ra thú cưng của mình là sát thủ giết người. Chịu luôn. Chuyện này quá là ảo ma cho ngày hôm nay rồi, mình không xử lí nổi.”
Nếu Dietrich mà nhìn cậu bây giờ, thì chắc chắn anh ta sẽ vỗ lưng cậu và bảo cậu rằng hãy đàn ông lên. Bọn cướp không gian đang muốn bắt cóc cậu và cách duy nhất để thoát khỏi tay chúng chính là cậu phải đích thân cướp đi mạng sống của lũ khốn đó.
Sau bao nhiêu tuần tương tác với anh chàng phi công tự tin kia, chắc một phần nhỏ đã ảnh hưởng đến Ves, bởi vì cậu liền bình tĩnh lại chỉ sau vài phút ngắn ngủi. “Mình thật thảm hại. Đây là đời sống thường nhật trong Thời Đại Chiến Cơ. Không phải mình đã thiết kế và chế tạo những cỗ máy chiến tranh hay sao. Tay mình đã nhuốm quá nhiều máu rồi.”
Dù sao thì, không phải cậu đã bán một chiếc chiến cơ cho Vincent Ricklin, là người đã sử dụng nó để thảm sát hàng loạt người dân vô tội ở ngoài cuộc sao? Không phải là Ves không bận tâm đến hậu quả từ hành động của mình. Tác động thực sự của nó lại diễn ra ở nơi nào đó quá xa vời, và cậu đã được huấn luyện và đào tạo ở trường đại học để hợp lý hóa cho hành động của bản thân.
Thế nhưng, sau khi vừa trải nghiệm cái chết bắt nguồn từ hành động của cậu ở khoảng cách gần đến như vậy lại khiến cậu cảm thấy buồn nôn chịu không nổi.
“Mình phải bình tĩnh lại. Bọn cướp không gian chắc vẫn đang giao tiếp với nhau. Nếu mình không nhầm thì chắc bọn chúng đã phát hiện cái chết của đồng bọn rồi.”
Ves liền nhanh chóng hành động. Nếu bất kì tên không gian tặc nào khác đến đây và nhìn thấy cậu loanh quanh ở cạnh xác đồng bọn thì chúng sẽ bắn cậu ngay lập tức. Cậu liền chạy vào nhà tắm và rửa sạch bãi nôn trên người. Sau đó cậu quay lại khoang phòng chính và nhặt khẩu súng lục laser trên sàn.
“Tch. Bị khóa rồi, nhưng sao mà ngăn được mình chứ.”
Cậu lại đi đến ngăn quần áo bị cháy mất phân nửa và lấy cái túi nhỏ đựng các dụng cụ mini từ hành lý của mình. Là một nhà thiết kế chiến cơ, cậu luôn đảm bảo mình luôn có dụng cụ cần thiết sẵn sàng trong tay phòng trường hợp cậu phải mày mò thứ gì đó, hoặc là cần phải sửa chữa chiến cơ khẩn cấp. Tuy nhiên, cậu không dại gì mà ở lại phòng để táy máy với khẩu súng lục laser, mà thay vào đó cậu phải rời khỏi khoang phòng này càng nhanh càng tốt.
“Đi thôi Lucky! Tụi mình không thể để tên cướp nào bắt gặp mình ngay lúc này.”
Con mèo ngoan ngoan đi theo Ves trong khi cả hai chạy xuống hành lang. Sau khi ra khỏi khoang phòng cách âm kia, họ rõ ràng nghe thấy nhiều tiếng bước chân, tiếng la hét và tiếng súng bắn ở xung quanh. Có vẻ như một số hành khách cũng đã lén mang một vài vũ khí. Thế nhưng, xui xeo thay cho họ, bất kì vũ khí nào mà họ đã để lọt qua các cảm biến của con tàu đều không thể làm xước lớp sơn của các bộ giáp khung xương trợ lực tiên tiến ấy của lũ cướp.
Thật lòng mà nói, kể cả khẩu súng mà cậu mới nhặt cũng không có nhiều hỏa lực là bao, nhưng cậu vẫn quyết định mang theo bên người. Sau khi chạy xuống cầu thang và đi vào một khoang phòng ngẫu nhiên đang mở cửa, cậu liền đi vào nhà tắm và khóa trái cửa ở bên trong.
“Coi nào. Súng à. Mở khóa cho tao nào.” Ves thì thầm trong khi cậu mở túi dụng cụ mini của mình và bắt đầu táy máy với cái hệ thống điều khiển của khẩu súng lục laser. Mặc dù cậu không hề có kiến thức về vũ khí bộ binh, nhưng cậu đã quá quen thuộc với các loại vũ khí chiến cơ cho nên cậu có thể dễ dàng xác định hầu hết mọi bộ phận bên trong khẩu súng này.
“Được rồi, đây là hệ thống điều khiển. Bây giờ làm thế nào để vô hiệu hóa chức năng kiểm tra danh tính của nó đây?”
Ves không hề có cách để hack phần mềm của nó. Khẩu súng hiện đại này trông có vẻ như là một mẫu súng cao cấp, cho nên tính năng an toàn của nó phải rất phức tạp. Tuy nhiên, đối với một khẩu súng nhỏ gọn như thế này thì chắc hẳn nhà sản xuất của nó không quá tập trung vào phần mềm khóa vũ khí.
Sau một vài phút loay hoay với từng bộ phận và tìm hiểu chức năng của chúng, cậu vớ lấy một vài dụng cụ và bắt đầu làm việc với sự tập trung cao độ. Khả năng tập trung của cậu đã được cải thiện rất nhiều, và cho phép cậu bấm nút tắt nỗi sợ hãi và mặc kệ những tác động bên ngoài. Kỹ năng chế tác ứng biến của cậu cũng giúp cậu giải quyết một vài vấn đề bằng nhiều giải pháp độc đáo.
Tay cậu vẫn tỉ mỉ như máy móc trong lúc cậu nhẹ nhàng cắt một vài bộ phận rồi hàn chúng với các bộ phận khác lại với nhau. Sau khi đã xử lí xong các chức năng khóa vũ khí, cậu thậm chí còn táy máy với pin năng lượng và bộ tụ điện của nó nữa.
“Được rồi. Thế là xong.” Cậu vừa nói vừa thu dọn đồ nghề và gắn bộ dụng cụ vào thắt lưng. Cậu thận trọng cầm khẩu súng lục laser lên và kích hoạt nó. Cái đèn báo liền chuyển sang màu xanh trong khi khẩu súng bắt đầu tích điện. Thế là cậu đã mở khóa thành công sau một hồi mày mò nó một cách nhanh chóng.
Sau khi nhấn một cái nút, một hình chiếu ba chiều liền xuất hiện ở phía sau nòng súng. Nó chỉ đơn giản là hiển thị điện tích và nhiệt dung của khẩu súng trên tay. Hiện tại thì nó đã sẵn sàng khai hỏa một phát bắn với điện tích khoảng 200% trong một chùm tia laser duy nhất. Lượng điện tích như vậy đã vượt xa giới hạn an toàn tối đa của vũ khí này bởi vì chính tay cậu đã cho phép khẩu súng lục vượt quá giới hạn của nó
“Thì, mình nghĩ là khẩu súng lục này sẽ không chịu nổi quá một ngày, nhưng ít nhất thì mình có khả năng xuyên thủng áo giáp hạng nặng hơn rồi.”
Một vũ khí như vậy là cực kì nguy hiểm. Nếu Ves không ngắm bắn cẩn thận, thì tia laser có thể đốt cháy vách ngăn và đốt cháy cả khoang phòng bên cạnh chứ chẳng chơi. Nếu lỡ có hành khách nào khác ở bên cạnh, thì Ves có thể vô tình giết một người vô tội. Cậu sẽ gặp rắc rối lớn nếu cậu gây ra cái chết cho bất kì người nào khác không phải là cướp không gian cũng nên.
“Đó là cái rủi ro mà mình phải chấp nhận. Mình không thể nào ngồi yên mà để bọn cướp không gian định đoạt số phận của mình được.”
Cậu cũng muốn giữ an toàn cho Lucky. Mặc dù con mèo lúc nào cũng tỏ vẻ lười biếng, nhưng cậu lại có cảm giác như có một mối liên kết sâu sắc và cũng là manh mối duy nhất mà cậu có đối với người cha đang mất tích của mình.
“Đi săn một vài tên cướp thôi nào.” Cậu thì thầm với Lucky và cả hai đi ra khỏi nhà tắm và nhìn ra ngoài hành lang. “Tao không muốn đối đầu với bọn chúng, nhưng tao sẽ không để mình bị dồn vào chân tường. Tụi mình phải giành lại quyền kiểm soát con tàu.”
Cậu không nghĩ các phi hành đoàn vẫn đang chiến đấu ở trên tàu sẽ đánh giá cao sự tham gia của cậu, nhưng cậu không tin rằng họ sẽ đặt lợi ích của khách hàng làm ưu tiên. Mặc dù luật pháp bắt buộc họ có chết cũng phải bảo vệ hành khách của mình, nhưng cậu thỉnh thoảng lại thấy một số bài báo kể lại rằng thuyền trưởng và thủy thủ đoàn không mấy nhiệt tình khi phải đối mặt với họng súng cận kề như thế này.
Một vài tiếng chân nặng nề tiến đến nơi ẩn náu của cậu. Cậu đoán rằng bọn chúng sử dụng một vài cảm biến có khả năng phát hiện nhiệt, cho nên chúng mới đi theo vết chân và nhiệt độ cơ thể còn sót lại của cậu. Vì chúng có vẻ như không mấy vội vàng cho lắm, cho nên có lẽ chúng không hề nhận ra rằng Ves là một trong những người đã giết một vài đồng bọn của chúng. Thế cũng tốt.
“MÀY. TRONG CÁI PHÒNG KIA. MAU RA ĐÂY.”
Ves từ từ đứng dậy và cầm khẩu súng lục đã được tích năng lượng của mình. Do bộ giáp khung xương trợ lực sở hữu đủ loại cảm biến khác nhau, cho nên cậu không thèm che giấu lượng nhiệt đáng kể đang tỏa ra trong tay mình.
“KHỐN KIẾP! NÓ CÓ SÚNG!”
Mấy tên cướp không gian ấy vẫn là con người. Hai gã bọc giáp liền tập trung toàn bộ sự chú ý vào khẩu súng đang tỏa nhiệt trên tay cậu, mà không hề để ý đến con mèo đang lén lút luồn ra phía sau. Tuy Lucky là một con mèo máy, nhưng nó gần như không tỏa ra chút nhiệt lượng nào miễn là nó đừng kích hoạt móng vuốt năng lượng của mình. Bằng cách di chuyển từ từ thật chậm rãi, người ta khó mà để ý đến nó như mấy con rô bốt vệ sinh trên tàu vậy.
Vào thời điểm bọn chúng vừa hướng khẩu súng để nhắm vào cậu qua vách ngăn, Ves liền hét lớn, “Lucky! Ngay lúc này!”
Như một kẻ giết người thầm lặng, Lucky nhảy lên không trung và đáp xuống ở phía sau phần giáp cổ của tên gian tặc. Móng vuốt của nó cắm sâu vào bên trong lớp giáp như thể nó không hề tồn tại và xé toạc phần thịt dễ bị tổn thương ở bên dưới.
Trong khi một trong những tên không gian tặc kêu ọc ọc rồi chết thảm dưới chân Lucky, Ves liền thò người ra ngoài khỏi cái cánh cửa bị hỏng và nhanh chóng khai hỏa khẩu súng lục của mình. Hướng nhắm của cậu hơi bị lệch sang bên trái, khiến cho phát súng bắn trúng vai tên cướp còn lại thay vì trọng tâm của hắn. Tuy nhiên, chùm tia laser quá tải ấy vẫn có thể truyền một lượng nhiệt khổng lồ tại một điểm duy nhất khiến cho tên cướp không gian phải bắn trượt mục tiêu. Khẩu súng trường của hắn liền khai hỏa hướng lên trên cao hơn đầu cậu cả một quãng.
“Chết tiệt! Lucky, kết liễu hắn đi!” Ves chửi thề trong khi nhảy trở vào trong khoang phòng trống. Khẩu súng lục của cậu bắt đầu bốc khói và sự tự tin của cậu cũng theo đó mà tan biến. Cậu đợi cho đến khi tiếng hét tắt hẳn trước khi thò đầu ra nhìn một lần nữa. Trước mắt cậu là một cặp thi thể khác. Và lần này cậu đã quen với cảnh giết người rồi nên cũng không còn cảm giác buồn nôn vừa nãy nữa.
Cậu cuối cùng cũng chạy đến phần đuôi tàu của chiếc Thánh Hearst với tốc độ khó tin sau màn đối đầu vừa rồi. Các nhóm xâm nhập con tàu chủ yếu tập trung chiếm đoạt một số khoang tàu thiết yếu, và đồng thời chế ngự tất cả hành khách trên tàu. Vì hầu hết các hành khách vẫn đang co ro bên trong khoang phòng của họ, cho nên khi Ves rời khỏi khu vực khoang phòng, cậu hầu như không gặp bất kì nhóm tuần tra nào cả.
“Huh. Đúng như mình nghĩ. Nếu lũ cướp không gian này vẫn đang đụng độ với chiến cơ ngoài kia, vậy có nghĩa là chúng không thể mạo hiểm gửi quá nhiều tàu xâm nhập được. Bọn chúng chỉ gửi đủ số lượng đồng bọn để chế ngự hành khách và phi hành đoàn mà thôi. Nếu chúng mất một vài tên, thì đó cũng không phải là vấn đề gì to lớn miễn là chúng có thể lấy lại trang thiết bị trên tàu.”
Ves không muốn hề muốn tìm hiểu cuộc sống của bọn cướp không gian một chút nào. Trừ khi bọn chúng có thể lái chiến cơ, thì lũ cặn bã này cũng chẳng khác gì một con rô bốt tác chiến thông minh hơn một chút. Ít nhất thì lũ đấy cũng có một ưu điểm là khó mà bị hack cơ thể là cùng.
“Chỉ vì mấy tên thủ lĩnh không quan tâm đến mạng sống của chúng không có nghĩa là chúng sẽ ngoan ngoãn vô điều kiện.”
Ves có rất ít khả năng đẩy lùi hàng trăm tên không gian tặc ở trên tàu Thánh Hearst ngay lúc này. Đội an ninh của hãng vận chuyển giá rẻ này rõ ràng không hề mang theo các bộ giáp khung xương trợ lực vì Ves thấy vô số các phi hành đoàn bị thiệt mạng chẳng mặc gì tốt hơn ngoài những bộ giáp hạng nhẹ.
Cậu bắt đầu tiếp cận khoang kỹ thuật lắp đặt động cơ và lò phản ứng điện của con tàu. Có rất nhiều tên gian tặc đang tụ tập ngay bên ngoài cửa vào bọc thép hạng nặng. Chúng đang lắp đặt một chiếc máy khoan laser cầm tay đang trong quá trình khoan sâu vào chướng ngại trước mắt.
Một khi bọn cướp chiếm được khoang kỹ thuật, thì coi như trò chơi kết thúc. Lũ cướp kiêm kỹ sư ấy có thể làm bất cứ thứ gì, từ việc cắt đứt kết nối lên đài chỉ huy đến khả năng chuyển hướng lộ trình của chiếc Thánh Hearst. Và cả phương án cuối cùng chính là bọn chúng có thể đe dọa toàn bộ con tàu bằng cách cho nổ tung lò phản ứng mong manh của nó.
“Lucky. Mày có thể lẻn gần hơn và đếm xem có bao nhiêu tên ở đó không?”
Con mèo lắc lắc cái đầu dễ thương của nó và bắt đầu lẻn qua góc hành lang. Con mèo quay lại sau một phút trôi qua. Nó nhẹ nhàng cào lên vách ngăn bằng một chiếc móng duy nhất.
“Hai mươi tư thằng à. Tụi nó đều mặc giáp trợ lực hết hả?”
“Okay, vậy chúng chỉ có hai tên kỹ sư mặc giáp hạng nhẹ thôi. Được rồi. Tao biết phải làm gì rồi.”
Cậu nhanh chóng ra lệnh cho Lucky, rồi chuẩn bị sẵn sàng hành động. Cậu giữ một khoảng cách an toàn với bọn không gian tặc để tránh đánh động cảm biến của chúng. Cậu tiến đến một cái cửa sập và sử dụng các công cụ của mình để điều chỉnh cơ chế điều khiển của nó. Sau khi hoàn thành công việc, cậu thu dọn đồ nghề và chuẩn bị khẩu súng của mình. Khoảng thời gian chờ đợi lâu như thế này khiến cậu lại toát mồ hôi hột. Bởi vì cậu sắp sửa liều mạng làm điều gì đó trong 3…2…1.
“THẰNG KỸ SƯ TIÊU ĐỜI RỒI! BẢO VỆ THẰNG CÒN LẠI! BẮN CÁI CON BOT ĐÓ NGAY!”
Hai nhóm cướp không gian bắt đầu hành động trong khi Lucky tha hồ tả xung hữu đột. Trong lúc Lucky nhảy nhót xung quanh và làm rối loạn khả năng nhắm bắn của bọn chúng bằng cách trốn sau lưng đồng bọn thì Ves đã nhanh chóng rón rén quanh góc và nhắm khẩu súng lục đang bốc khói của mình vào cái máy khoan.
Chùm tia liền làm tan chảy cái máy khoan laser ấy thành một đống sắt lỏng. Cậu liền nhảy lùi lại nhưng có hai tên cướp không hề bận tâm đến sự náo loạn do Lucky gây ra mà vẫn hướng mắt về phía cậu và khai hỏa vũ khí của chúng để đáp trả.
Một tia laser suýt nữa bắn trúng Ves trước khi Ves kịp thời chạy vòng quanh góc hành lang. May sao cái vách ngăn đã chặn tia laser đủ lâu để giúp Ves chạy thoát.
Tên cướp còn lại thì điều chỉnh hướng nhắm của khẩu pháo hạng nhẹ. Chỉ có người mặc giáp có động cơ trợ lực mới mang nổi cái vũ khí cỡ nòng khổng lồ như thế. Hắn bóp cò khai hỏa, khiến cho một quả đạn gia tốc về phía ngã tư mà Ves vừa mới bắn khẩu súng của cậu.
Mặc dù Ves đã kịp lùi lại vài bước, nhưng quả đạn pháo phát nổ thành một quả cầu lửa. Sóng xung kích đẩy cậu ngã sõng soài trong khi một mảnh vỡ nhỏ cắt vào bên hông cậu.
“Argh!”
Bộ đồ chân không của cậu liền tự động bịt kín khe hở và ngăn máu chảy hết mức có thể. Bộ đồ cũng tiêm cho cậu một liều nhỏ thuốc giảm đau để kiềm hãm cơn đau đớn của cậu.
“Chết tiệt, tao bị trúng đạn rồi. Lucky! Chạy khỏi đây thôi!”
Ves khập khiễng chạy đi trong khi một vài tên cướp giận dữ đuổi theo sau cậu. Cậu nhanh chóng nhảy qua cái cửa sập gần nhất và chờ đợi.
“CON BOT CHẠY MẤT RỒI!”
Cậu không phải chờ lâu cho đến khi con mèo chạy vào trong với cậu. Giờ thì Lucky đã tẩu thoát thành công, Ves liền đập tay vào cái bảng điều khiển cửa sập. Một cánh cửa kim loại nặng nề liền hạ xuống, tạm thời chặn đứng bọn cướp giận dữ ở bên ngoài.
“Đừng có mà động vào một nhà thiết kế chiến cơ.” Ves nóng máu khạc vào cái cửa sập đóng kín trong khi một nhóm nhỏ cướp không gian đang đập tay vào bề mặt của nó từ phía bên kia. Cậu giơ ngón giữa của mình lên và tạm biệt lũ tội phạm đang giận tím người kia.
“Được rồi, đi khỏi đây thôi. Bọn chúng bây giờ sẽ cảnh giác với tụi mình hơn rồi.”
Với chú mèo đáng tin cậy bên mình, cậu thấy thông minh nhất là đừng nên đi đối đầu như vậy nữa. Mặc dù Lucky sở hữu nhiều khả năng không tưởng, nhưng Ves không muốn mạo hiểm tính mạng của mình để chống lại hai nhóm cướp không gian được trang bị vũ khí hạng nặng. Cậu chỉ có thể giết mấy tên kỹ sư và vô hiệu hóa máy khoan là đã coi như là góp công phòng thủ lắm rồi. Cậu mong rằng mình đã câu thêm đủ thời gian cho con tàu này.