Dietrich đi cùng với Ves vào một khoang tàu tương đối sang trọng, là nơi mà họ sẽ tận hưởng toàn bộ chuyến đi này. Nó có diện tích bằng một nửa ngôi nhà. Bên trong bao gồm hai phòng ngủ riêng biệt, cùng với một phòng khách lộng lẫy được trang trí với màu xanh lam và màu vàng kim, cũng là hai sắc tố chủ đạo của tuyến tàu vũ trụ này.
Ves đặc biệt ưa thích cái căn phòng làm việc nhỏ riêng tư với một chiếc máy tính bảo mật đằng sau cánh cửa kia. Với độ bảo mật và riêng tư được chính Hãng Hàng Không Rìa Ngân Hà đảm bảo chất lượng, Ves có thể yên tâm làm việc với các mẫu thiết kế chiến cơ của mình. Cậu dự định sẽ tăng cường độ làm việc để tiếp tục cải thiện bản thân trong thời gian rảnh rỗi bây giờ.
“Úi chà, mấy cái giường nằm đã thật đấy! Chắc chú không bận tâm nếu anh dẫn vài cô em về phòng đâu hả, chú hiểu ý anh không?” Dietrich vô tư đề nghị trong khi anh chàng nhảy lên tấm nệm đàn hồi của chiếc giường mà anh ta đã chọn.
Ves phớt lờ hàm ý của anh ta trong khi cậu yên lặng sắp xếp hành lý của mình. Lucky thì lại đam mê đi khám phá xung quanh khoang phòng, và còn tò mò gõ chân lên một chiếc bình sáng bóng nữa.
“Wow! Coi giá tiền thực đơn bữa tối này nè! Nó giá tận 47.000 hiện kim cho một bữa ăn 18 món hảo hạng nè!”
“Đừng hòng nghĩ về chuyện đó Dietrich. Tôi không nghĩ là cả hai chúng ta có thể phung phí tiền bạc vô tội vạ như vậy. Ngoài ra, chúng ta đã trả tiền cho các bữa ăn đi kèm rồi mà.”
Trên thực tế, tàu Ngọn Đuốc Tiên Phong trông khá giống với các loại tàu du lịch có mục đích duy nhất chính là đi tham quan các danh lam thắng cảnh tuyệt đẹp bậc nhất ở khắp nơi trong vũ trụ. Các đại lộ chính bên trong con tàu được bao quanh bởi đủ loại cửa hàng rao bán các mặt hàng thủ công cực kì xa hoa. Những du khách có hứng thú với các giá trị văn hoá khác nhau có thể ghé thăm bảo tàng hoặc mua vé tham dự sự kiện ở các rạp hát ở trên tàu. Còn đối với những người đắm chìm trong thế giới chiến cơ thì sâu bên trong con tàu là một đấu trường nhỏ được thiết kế dành cho các trận đấu giao hữu đầy sôi nổi.
Tàu Ngọn Đuốc Tiên Phong cứ như là một thành phố thu nhỏ vậy, nhưng là một thành phố di động từ hệ sao này sao hệ sao khác. Số hiện kim cần thiết để vận hành nó phải nói là cực kì khổng lồ. Ves đây lúc nào cũng phải tính toán từng li từng tí từng đồng cắc bạc thật không hề hài lòng với việc lãng phí quá nhiều hiện kim cho một chuyến đi giản đơn như thế này, nhưng đó là cái giá phải trả cho sự an toàn của mình. Những hãng phi thuyền rẻ tiền hơn đều có lịch sử đáng ngờ nếu xét đến khả năng bảo vệ hành khách của họ trước những cuộc đột kích bất ngờ của lũ cướp không gian.
Ngay khi Ves vừa sắp sửa đi cùng Dietrich ra ngoài để xem con tàu bắt đầu khởi hành, cậu liền nhận một cuộc gọi quan trọng. Cậu liền bắt máy và bắt gặp khuôn mặt đăm chiêu của chị Marcella.
“Có vẻ như chị có tin tức gì cho em hả?”
“Có thể nói là như thế. Em có nhớ là em đưa chị tài khoản thiết kế của em trong game Iron Spirit không? Thật ra thì chị có thiết lập một vài cảnh báo lỡ như có chuyện gì bất thường xảy ra, và một trong số chúng vừa mới kích hoạt sáng nay. Em nên đăng nhập vào máy tính và tự xem chuyện gì đang diễn ra đi.”
Cậu khấn trời phật là tài khoản của cậu không bị cấm vì lý do khủng bố hay gì đó. Ves bảo Dietrich đợi một chút và nhanh chóng ngồi trước một chiếc máy tính. May mắn thay, phần mềm trò chơi đã được cài đặt trên máy tính nhưng người ta không thể hoàn toàn trải nghiệm nó nếu không có các kén mô phỏng bên cạnh.
“Cái quái gì? Đã có ba mươi mốt chiếc CA-C1 Marc Antony được bán rồi sao?”
Trong lúc Ves đang ngồi ngây người ra trong sự kinh ngạc, cậu để ý con số bán hàng vừa mới thêm tăng thêm một đơn vị, có nghĩa là cậu vừa mới bán thêm một chiếc chiến cơ ảo của mình.
“Dù tốt hay xấu, thì cái sự việc tai tiếng này đã thu hút nhiều sự chú ý đến chiến cơ của em. Chị thậm chí còn nhận được một vài lời đề nghị sao chép chiếc chiến cơ đặc chế của em nữa kìa.”
“Thật luôn hả chị? Kể cả cái túi dương vật kia ư?”
“Đặc biệt là cái túi đó. Em không biết em vừa vô tình tạo ra một xu hướng mới nổi tiếng như thế nào đâu. Chưa gì đã có một vài chiếc chiến cơ đã gắn cái túi đó trên người rồi.”
Nghe như thể cậu đang bị lợi dụng vậy. “Đó là thiết kế của em mà! Bọn họ lẽ ra không được phép sao chép nó nếu không có sự đồng ý của em mới phải!”
“Đó là lý do chị gọi cho em đấy. Trước hết, em phải tăng giá chiến cơ ảo của em đã, ít nhất là mấy chiếc dựa trên chiếc Caesar Augustus này. Thứ hai, em hãy đăng kí mẫu thiết kế đặc chế đó ở MTA để người ta có muốn sao chép cái túi đặc biệt đó thì phải khạc tiền ra trước. Thứ ba, tùy theo ý em, nhưng chị thật sự khuyên em nên đăng mẫu thiết kế đặc chế đó lên trò chơi đi. Chị đảm bảo với em là nó sẽ bán đắt như tôm tươi đó.”
Ves gật đầu và đồng ý với một số đề xuất của chị ấy. Cậu bàn thêm một chút chuyện như là làm thế nào để tận dụng cái bộ phận khét tiếng đó và đánh giá mặt lợi mặt hại giữa việc gia tăng doanh số và bảo toàn danh tiếng trong sạch của mình
Mặc dù Ves rất coi trọng danh tiếng cho công ty, nhưng cậu sẵn sàng gạt nó qua một bên để kiếm thêm DP. Số điểm DP quý giá ấy quả thật rất là khó kiếm, nhưng bây giờ bỗng nhiên chiếc chiến cơ Marc Antony thứ hai của cậu lại vô tình được lăng xê như thế này thì ngại gì vết bẩn. Cậu nhanh chóng mở trang trạng thái và cười mệt nghỉ trước số điểm DP mà cậu nhận được từ doanh số bán chiến cơ ảo kia.
“Với mỗi chiến cơ 5-sao được bán ra, mình lại nhận được 50 DP từ Hệ Thống. Cộng với một vài doanh thu nhỏ lẻ từ các chiếc chiến cơ khác, giờ đây mình đã có trong tay 1800 DP.”
Sức hấp dẫn không thể chối từ của hàng tấn điểm DP ấy đã lấn át mọi quan ngại khác. Trong mắt cậu giờ đây chỉ có số điểm DP sáng chói trong khi cậu đã tưởng tượng mình có thể mua được những gì bằng loại tiền tệ có giá trị nhất trong Hệ Thống này. Giờ đây khả năng mua một trong những vật phẩm gia tăng thuộc tính đắt tiền nhất từ Cửa Hàng Vật Phẩm cũng không còn là điều gì quá xa vời nữa.
“Xét đến đích đến tiếp theo, thì mình sẽ phải sử dụng hết tất cả DP mà mình có thể kiếm được càng nhiều càng tốt.”
Hệ Thống đã trao cho cậu một nhiệm vụ khó nhằn là phải làm đệ tử của một bậc thầy thiết kế. Những nhân vật tầm cỡ đó có đầy người dự tuyển để mà tha hồ lựa chọn. Họ có thể chọn một người từ hàng nghìn hàng triệu thiết kế gia có triển vọng bất kì lúc nào. Cách duy nhất mà Ves có thể nổi bật và nhận được cơ hội để cầu xin họ cho một chân học việc chính là phải thể hiện bản thân đặc biệt xuất sắc trong cuộc thi thiết kế sắp tới.
Xuất thân từ một quốc gia hạng ba, Ves hoàn toàn ý thức được sự lạc hậu của mình. Nền tảng kiến thức của cậu không là gì thậm chí là so với một sinh viên học dốt nhất ở bất kì trường đại học nào của Liên Minh Thứ Sáu.
“Mình còn kém quá xa.” Cậu kết luận. Sự tự ti đã bắt đầu len lỏi vào tâm trí cậu. Cậu đã thất bại trước những sinh viên tốt nghiệp ưu tú có thể sử dụng những kiến thức mới lạ và độc đáo để tạo ra những sản phẩm độc nhất vô nhị trong Giải Đấu Tiểu Hổ Tranh Tài. Trên thực tế là Ves đã may mắn lọt vào vòng chung kết, nhưng rồi cậu cũng phải nếm trái đắng trước thần đồng mang tên Edwin McKinney mà thôi.
Mặc dù cả hai đều ngang tuổi nhau, nhưng sự khác biệt về giáo dục đã chứng minh rằng đó là yếu tố quyết định cho tương lai của hai người. Một tấm bằng đại học từ Trường Đại Học Công Nghệ Rittersberg còn không đáng giá bằng một mẫu giấy vệ sinh của bất kì trường đại học nổi tiếng nào ở Liên Minh Thứ Sáu nữa.
“Nếu kỹ năng của mình mà không đuổi kịp đối thủ ở cái tầm đó thì mình đừng đi thi ở Leemar thì hơn.”
Với suy nghĩ đó, Ves quyết định điều chỉnh trang bán hàng online của mình. Cậu vẫn giữ nguyên giá thành của mấy chiếc có sẵn trên cửa hàng, nhưng cậu đã đăng tải mẫu chiến cơ đặc chế của mình lên để bắt đầu rao bán nó trong trò chơi.
[CA-1CD Marc Antony, Biến Thể Nam]
Cấp: 5-sao
Mẫu nguyên bản: Caesar Augustus CA-1
Giá vàng: 900.000 vàng
Giá cao cấp: 27.000 hiện kim Bright
Mức giá mà Ves đưa ra cũng khá vừa túi tiền và không kém cạnh gì các chiến cơ 5-sao khác. Cậu cũng sáng tạo và đặt biệt danh “Biến Thể Nam” cho bản thiết kế này, như thể cậu chỉ đơn giản là muốn tách nó khỏi nhóm các chiến cơ phi giới tính khác vậy. Nghe nó có vẻ lịch sự hơn so với một vài cái tên khác mà cậu nghĩ ra, như ‘Phiên Bản Hàng Khủng’ hay ‘Biggus Dickus’ chẳng hạn.
“Được rồi, đến lúc mày đi kiếm tiền rồi đấy. Tao mong là mày sẽ về thêm doanh thu càng nhiều càng tốt trong khi mọi chuyện còn đang rầm rộ vào lúc này.” Cậu nhắn nhủ với sản phẩm mới nhất của mình, cảm giác như một tên ma cô đang tiễn gái điếm của mình ra đường kiếm tiền vậy.
Sau đó, cậu liền tắt máy tính và rời khỏi khoang phòng của mình để đi cùng với anh chàng Dietrich đang mất kiên nhẫn kia. Họ tìm đường đi xuyên qua các hành lang trải thảm với ánh đèn lung linh chiếu sáng nhiều tác phẩm nghệ thuật cho đến khi họ cuối cùng cũng đến một trong những khu vực ngắm cảnh ở tầng trên cùng của con tàu.
Một vài hành khách đang đứng hoặc an tọa trên các băng ghế ở xung quanh. Họ đều nhìn về phía trạm vũ trụ quỹ đạo đang quay bên trên cái hành tinh Bentheim đang chìm trong hỗn loạn kia. Họ đều mang vẻ mặt tự mãn và đang thì thầm to nhỏ với nhau, có vẻ như không một ai thông cảm cho tình hình hiện tại cả.
Họ cứ như là thần linh đang chế giễu những con dân người phàm đang phải chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ và bất hạnh ở dưới chân họ vậy.
Mặc dù Ves không ưa thái độ như vậy, nhưng đó không phải là lý do để cậu gây sự với họ. Với những bộ đồ vest và váy áo sang trọng trên người, cậu hiểu được rằng họ có thể dễ dàng đè bẹp cậu chỉ bằng tài sản kếch sù của họ.
“Có rất nhiều người đã bỏ chạy thật.” Dietrich gắt gỏng nói trong khi anh ta gãi chiếc cằm của mình. “Anh không muốn trách họ. Nếu người ta có tiền thì tại sao lại không sống ở nơi nào đó tốt hơn phải không? Này, chú em có định chuyển đi sau khi chú gia nhập tầng lớp thượng lưu như họ không đấy?”
Ves lắc đầu trong khi vẫn đang chiêm ngưỡng hành tinh trung tâm ở phía dưới chân mình. “Nước Cộng Hòa là nhà của tôi. Tôi không muốn rời bỏ quê hương của mình.”
Thật lòng mà nói thì Hệ Thống chính là cheat, là gian lận trong đời thực. Bất kì nhà thiết kế chiến cơ thông thường nào cũng phải đi xin chân học việc từ các bậc thầy sinh sống ở các quốc gia phát triển hơn. Còn về phần cậu, miễn là cậu cứ tiếp tục bán chiến cơ kiếm sống thì cậu sẽ tiếp tục nhận thêm DP để nâng cấp cho các kỹ năng mà cậu mong muốn. Cậu đã có lợi thế đáng kinh ngạc so với các đồng nghiệp thiết kế gia khác, phần lớn vì nó giúp cậu không phải trung thành với bất kì công ty tập đoàn nào cả.
Quay lại với chuyến đi, mọi hành khách và tất cả hàng hóa đều đã lên tàu. Con tàu mang tên Ngọn Đuốc dần trở nên sống động hơn khi một trong các động cơ uy lực của nó bắt đầu tách con tàu ra khỏi trạm vũ trụ. Bên cạnh nó là một vài phi thuyền hộ tống và phi thuyền dây kéo giúp nó bay thẳng về hướng tọa độ Lagrange, sau khi nhận được quyền ưu tiên bay qua nhiều con tàu nhỏ hơn trên đường đi của nó.
“Tất cả những chi phí đắt đỏ ấy đều rất đáng đồng tiền. Rõ ràng là tàu của chúng ta có đặc quyền ưu tiên mà không cần phải chờ đợi như mấy chiếc khác.”
Con tàu đã đi đến khu vực mà người ta đã ước chừng rằng trường trọng lực không còn tác động đến khả năng chuyển pha FTL nữa. Với một cú giật mạnh, con tàu liền nhảy vào cái không gian hỗn loạn phi vật lý này được gọi đơn giản là không gian FTL. Thật ra thì các nhà khoa học có cái tên thuật ngữ chính xác cho nó, nhưng không ai quan tâm cả.
“Được rồi, chương trình đã kết thúc. Chuyến đi này sẽ dài lắm đây. Chúng ta đi mua chút đồ uống nào.”
Ves không từ chối lời mời của Dietrich. Cậu có một tháng dài dẳng ở phía trước và cậu có thể thư giãn một chút trước khi bắt đầu làm việc. Cậu muốn tận dụng thời gian này thật tốt và cố gắng hết sức để chuẩn bị cho cuộc thi ở Leemar.
Thế nhưng, trong thâm tâm cậu vẫn còn cảm thấy bất an. Không có một Bậc Thầy Thiết Kế Chiến Cơ nào lại muốn lãng phí thời gian quý báu của họ để chỉ dẫn cho một học trò có kỹ năng ở mức trung bình cả. Họ đều là lãnh đạo của các tổ chức có danh tiếng cho phép họ chọn ra những thần đồng giỏi nhất mà họ có thể kiếm được. Đa số Bậc Thầy đều thu nhận những thiên tài đầy triển vọng khi họ mới bắt đầu học cách thiết kế chiến cơ, hoặc đôi khi còn sớm hơn thế nữa.
Đối với một Bậc Thầy, việc học nghề không chỉ đơn thuần là trao đổi kiến thức. Một người đệ tử tài năng sẽ mang theo cái tên và danh tiếng của vị sư phụ ấy sau khi bắt đầu áp dụng các kỹ năng và kiến thức học được từ những hiểu biết sâu rộng và độc đáo của người thầy của mình. Cho nên, một vị bậc thầy sẽ luôn nhấn mạnh phong cách giảng dạy và truyền đạt triết lí thiết kế của họ một cách tỉ mỉ.
Trong lúc Ves đi theo Dietrich đến khoang giải trí của con tàu, cậu tự hỏi triết lí thiết kế của mình bao gồm cái gì. Cậu chắc chắn rằng việc tập trung vào tốc độ và áo giáp một cách sơ sài như thế này cho đến giờ không đủ để hình thành cái cốt lõi triết lý thiết kế cho riêng mình.
“Điểm duy nhất thực sự độc đáo trong tất cả các bản thiết kế của mình chính là yếu tố X.”
Cậu không chắc liệu cậu có thể tìm ra cách tiếp cận các bậc thầy ở Leemar tương tự như thế hay không nữa. Có khả năng cậu sẽ phải tiếp tục giữ bí mật này để tránh thu hút sự chú ý không đáng có. Trên thực tế, Ves còn không rõ việc bái sư các nhân vật tầm cỡ như thế có lợi ích gì hay không nữa. Cái Hệ Thống có khác gì một thư viện kiến thức khổng lồ của toàn ngân hà đâu.
“Thôi thì, dù cho mình không đủ tự tin để kiếm cho mình một bậc thầy, thì mình vẫn nên cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ vậy.”
Cậu tự hỏi rằng liệu Hệ Thống có mục đích gì mà buộc cậu phải đi xa như thế. Liệu cậu có hiểu nhầm về lợi ích của việc bái sư chăng? Liệu có đáng để cậu tiếp cận một bậc thầy và mạo hiểm để lộ nhiều bí mật của mình hay không?