Ves không có mấy hứng thú với mấy cuộc đua tàu không gian ở ngoài kia. Là một người đặt hết tất cả đam mê vào chiến cơ trong suốt cả cuộc đời mình, thì những con tàu không gian cá nhân hiện đại và bóng bẩy đó không hề hấp dẫn cậu một chút nào, dù cho nó có khả năng di chuyển trong bầu khí quyển và cả ở ngoài vũ trụ rộng lớn kia đi chăng nữa. Thế nhưng, nó không có nghĩa là người khác cũng thấy chúng không đáng để dành thời gian để đi tìm tòi và nghiên cứu về các phương tiện thông dụng này.
Trên thực tế, ngoài kia có vô số người cực kì hâm mộ những con tàu này. Họ cuồng nhiệt theo dõi từng mẫu tàu không gian mới ra mắt và thậm chí còn tùy chỉnh, sửa đổi và nâng cấp tàu của họ trong thời gian rảnh rỗi. Ví dụ như việc lắp đặt thêm các bóng đèn trang trí trên tàu cũng chỉ là một trong những cách mà các fan cuồng thể hiện bản thân.
Cậu lướt qua một vài thước phim trên mạng ngân hà và nhận ra rằng đó là một tiêu chuẩn cơ bản nhất. Đơn giản nhất chính là lắp một vài đường dây tạo sọc đầy màu sắc để tạo thêm họa tiết nghệ thuật một cách tinh tế. Ves khá là ấn tượng với cách mà những người đam mê nghệ thuật này có thể tạo ra những sắc nét cá biệt cho con tàu không gian của họ.
“Vincent sẽ không chấp nhận sản phẩm của mình nếu mình chỉ làm qua loa cho có đâu.”
Những con tàu đẹp nhất không nhất thiết phải có nhiều đèn trang trí nhất. Thay vào đó, các nghệ sĩ ấy thường sử dụng các đường nét và các thủ thuật cá nhân khác để tối đa hóa sức hấp dẫn của từng vệt sáng nghệ thuật. Nếu Ves muốn thành công trong việc này, thì cậu phải sáng tạo một chút.
“Hm, cái gì phù hợp với chiếc Marc Antony của mình nhỉ?”
Cậu thoát khỏi mạng ngân hà và mở chương trình thiết kế chiến cơ lên. Đó là một phần mềm do MTA đích thân phát triển, cho nên nó sở hữu nhiều tính năng phức tạp. Thế nhưng, chúng vẫn không thể nào sánh ngang với chức năng thiết kế riêng biệt của Hệ Thống Thiết Kế Chiến cơ ngoại trừ hệ thống mô phỏng. Phòng thiết kế của MTA sử dụng nhiều loại máy chiếu chất lượng cao có thể dễ dàng mô phỏng bất kì thứ gì với cảm giác y như thật.
Trong khi chiếc Marc Antony đang được mô phỏng ở chính giữa căn phòng, Ves đi vòng quanh mẫu thiết kế của mình và từ từ xem xét các ý tưởng phù hợp.
Chiếc chiến cơ này trông giống như một chiến binh thiết giáp. Với chiếc mũ sắt tỏa hơi nước cùng với tấm khiên hình chữ nhật hạng nặng, ai mà chẳng biết nó sẽ được sử dụng trong chiến tranh. Ves thậm chí còn phì cười khi nghĩ rằng trông nó cũng khá là bảnh bao đấy chứ. Việc cậu phải làm bây giờ là phải tìm cách tăng độ ngầu lòi lên nhưng không được đi quá mức. May mắn thay, đa số các hệ thống chiếu sáng đều khá là rẻ và không bắt buộc phải có giấy phép. Dù sao thì chúng đều chủ yếu dành cho tàu không gian mà.
“Tìm hệ thống chiếu sáng cũng không phải là khó. Cái khó chính là độ bền của chúng tệ kinh hồn.”
Cậu lại gặp vấn đề tương tự như chiếc áo choàng vừa rồi. Những loại thiết bị này không hề phù hợp với một cỗ máy chiến tranh. Mặc dù có một vài hệ thống được thiết kế dành cho các chiến cơ kiểm soát giao thông hoặc chiến cơ cứu hộ mới được gia cố thêm đôi chút, nhưng không có hệ thống nào chịu đựng nổi cái khốc liệt của những cuộc giao đấu chiến cơ cả.
“Có lẽ mình cứ nghĩ rằng mấy cái hệ thống chiếu sáng này chỉ dành cho tàu không gian thì đúng hơn. Mình không cần phải bắt chước cái kết cấu lắp đặt của chúng cho chiến cơ của mình.”
Cậu cân nhắc mình nên thiết kế một sơ đồ hệ thống chiếu sáng tiêu chuẩn và thêm thắt vào một chút gia vị là được. Thường thì khi chiến cơ ngày càng tích lũy thiệt hại vào người, thì cái hệ thống này sẽ trông rất gai mắt. Để có thể giúp Vincent yên tâm hơn trong trường hợp anh ta phải đi đánh nhau thật sự, Ves quyết định sẽ lợi dụng đặc tính đó để lắp các đèn chiếu sáng ở bên trong mà người ngoài sẽ không nhìn thấy trừ khi lớp áo giáp bị phá hủy hoàn toàn.
Thân là nhà thiết kế độc quyền của chiếc chiến cơ này, đương nhiên là cậu hiểu sản phẩm của mình nhất và cậu đã có một vài ý tưởng để lắp đặt các bóng đèn bên trong cơ thể chiến cơ. Cậu dễ dàng đánh dấu một vài khu vực nhỏ mà cậu có thể lắp một nguồn sáng nhỏ với cường độ cao.
Do hệ thống chiếu sáng cũng không sử dụng quá nhiều năng lượng so với các hệ thống khác, Ves còn không đếm xỉa đến việc lắp thêm dây cáp nguồn để đảm bảo nó luôn hoạt động. Thay vào đó, cậu sử dụng các bộ truyền năng lượng không dây nép sâu hơn vào bên trong chiến cơ để cung cấp điện mà không cần phải động đến các dây cáp mỏng manh và dễ bị hỏng kia.
Để đảm bảo nó đáp ứng với tiêu chuẩn ngầu lòi của Vincent, Ves liền thử nghiệm kết quả sửa đổi của mình. Sau khi Ves sử dụng phần mềm thiết kế để mô phỏng hệ thống này một khi đã nhận quá nhiều thiệt hại, cậu phát hiện ra chiếc chiến cơ ngày càng phát ra ánh sáng màu đỏ từ các vết nứt trên áo giáp của nó. Tương phản với lớp sơn màu đen chủ đạo trên mẫu chiến cơ này, thì những tia sáng đỏ đáng sợ ấy lại càng tăng thêm cái hào quang đe dọa bên ngoài.
Dường như lấy được cảm hứng từ vẻ ngoài man rợ này, Ves liền mở một bản phác thảo và vẽ một vài đường nét trên bộ khung của mẫu chiến cơ. Cậu chủ yếu vẽ thêm một vài đường răng cưa để kết hợp với một vài vệt sáng trên tấm khiên, trông na ná như các tia sét cực ngầu đầy mãnh lực. Cậu dùng tông màu đỏ cho tất cả mọi thứ trừ ánh đèn màu vàng tươi trên tấm khiên.
Khi Ves lùi lại và để cho phần mềm thiết kế mô phỏng sơ đồ hệ thống ánh sáng của chiếc chiến cơ, cậu tự thấy ấn tượng với tác phẩm của mình. Các vị trí chiếu sáng như tăng thêm nét đặc trưng của một chiến binh cổ đại. Những đường răng cưa chồng chéo nhau một cách sắc nét khiến cho người ta có ấn tượng rằng đây là một chiến thần giáng trần từ thượng giới mới đúng.
“Hm, nhìn cũng được đấy chứ, mà mình không chắc Vincent có thích nó hay không nữa. Anh ta có cái gu thẩm mỹ tinh tế lắm.”
Để chắc ăn, Ves dành cả ngày để vắt óc thêm một vài mẫu hình thiết kế khả thi khác. Cậu ăn, ngủ và tắm rửa ngay tại căn phòng thiết kế với đầy đủ các tiện nghi sinh hoạt cơ bản, nhưng chủ yếu là dành tất cả thời gian để suy nghĩ. Lucky buồn chán đến mức Ves phải kích hoạt một phần mềm hướng dẫn để thả một quả bóng ba chiều bay khắp xung quanh loạn xạ ngầu để con mèo chơi đùa với nó.
Sự kiên trì của cậu cuối cùng cũng tạo ra một vài mẫu thiết kế trông có vẻ hợp lý. Cậu tạo ra một kiểu hoa văn hình tia chớp màu trắng để liên tưởng đến vị thần sấm sét và một đường nét uốn cong màu xanh lá để tương phản với tông màu đỏ này. Cậu kết thúc buổi thiết kế của mình với một chút chấm phá màu vàng để liên tưởng đến tốc độ.
Sau khi so sánh các thiết kế sơ đồ chiếu sáng với nhau, cậu phải thừa nhận rằng trông chúng cũng khá là đẹp, nhưng thật sự thì chúng vẫn chưa đạt tới mức tuyệt phẩm. Ves chỉ đơn giản là chưa được thực hành nhiều và đúc kết đủ kinh nghiệm để thiết kế hệ thống đèn chiếu đa sắc thay vì đơn sắc. Việc kết hợp giữa hai hoặc ba tông màu khác nhau vào cùng một tổng thể hài hòa giữa các màu có vẻ khó nhằn hơn cậu tưởng.
“Nếu Vincent không thật sự hài lòng với nỗ lực của mình, thì anh ta nên tự thuê nghệ sĩ của riêng mình thì hơn.” Cậu kết luận. Với một người trông có vẻ quen thuộc với mấy cuộc đua tàu không gian trên mạng, thì chắc hẳn Vincent cũng phải quen biết với vài ba người cũng nên.
Cậu gửi bản phác thảo cho Vincent và hoàn tất công việc của mình. Cậu đã ngồi trong phòng thiết kế này hơn một ngày rồi. Nghĩ đến tất cả nỗ lực mà cậu đã cố gắng phát huy đến tận giờ, cậu chỉ mong Vincent trả đủ số tiền xứng đáng sau khi Ves giao sản phẩm của mình.
Sau khi bước ra ngoài xưởng thiết kế, cậu gọi một hướng dẫn viên tự động để dẫn cậu tới khu căng tin dành cho khách của MTA. Chỉ vì cậu đã ăn một vài đồ ăn liền không có nghĩa là cậu thích ăn chúng suốt hôm nay. Cậu đang háo hức muốn kiếm món gì khác để thưởng thức một cách đàng hoàng.
Khi hàng ngàn phi công, thiết kế gia và thợ máy chiến cơ ghé thăm MTA mỗi ngày ở tại Dorum này, thì khu ăn uống ở đây phải nói là đỉnh của đỉnh. Đối với những người có khẩu vị thượng lưu hơn thì họ có thể đi vào các nhà hàng ở gần đó trong khi những người khác thích đồ ăn rẻ hơn được chế biến bởi các con bot thì có thể đi vào căng tin. Sau khi Ves chọn một vài món thịt yêu thích của mình, cậu ngồi đại xuống một chỗ và bắt đầu ngấu nghiến lấy phần ăn.
Vừa đúng lúc cậu vừa nhai xong, một bàn tay rắn chắc vỗ lấy lưng cậu.
“Ves! Tôi không ngờ lại gặp cậu ở đây đấy!”
Ves quay lưng lại và nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi mà cậu đã lâu không gặp kể từ lần cuối cậu đến Bentheim. “Charlotte?”
Charlotte Hoffmeister cười toe toét trong khi cô nhắm đến chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống ghế. Cô ấy đập dĩa đồ ăn xuống bàn khiến nó kêu tiếng cách nhỏ, khiến cho một vài mẫu thức ăn rơi sang một bên.
“Tụi mình lâu rồi chưa nói chuyện với nhau nhỉ. Thế dạo này cậu đang làm gì hả?”
Cậu nhún vai. “Tôi đang làm một vài sửa đổi cho chiếc chiến cơ biến thể thương mại đầu tiên cho một khách hàng. Tôi vừa bán được một chiếc tầm vài tuần trước và giờ tôi phải ở đây để đáp ứng nhu cầu cho khách hàng thứ hai.”
Charlotte nhướn mày thấu hiểu trong khi cô nàng chăm chú gặm cái đùi gà của mình. “Có vẻ như công ty của cậu cũng đã hoạt động rồi ha. Tốt thật đấy. Ngoài kia có quá nhiều tên đần tự cho rằng mình giỏi này giỏi kia nhưng rồi cũng vấp ngã khi bọn họ bắt đầu khởi nghiệp đấy.”
“Tôi cũng chỉ may mắn hơn đa số người khác thôi. “Ves dè đặt nói, lòng không muốn tỏ ý chê bai các đồng môn của cậu. Dù sao thì, trước khi nhận được Hệ Thống, cậu đã là một trong số họ mà. “Công việc của tôi không được suôn sẻ lắm, nhưng tôi chắc là tôi có thể vượt qua tất cả khó khăn miễn là tôi làm việc chăm chỉ.”
“Đúng rồi. Phải có chí như thế!” Charlotte đập mạnh tay xuống bàn. “Nhìn tôi này. Mặc dù chỉ là á quân của một giải đấu phụ, nhưng tôi là một trong ba tân binh duy nhất của Cơ Quan Hành Pháp của MTA của khóa tốt nghiệp năm nay đó!”
“Oh, chúc mừng nhé. Bảo sao trông cô rất hợp với bộ đồ phi công mới này đó.”
Ves thật sự ấn tượng với thành tích của cô nàng Charlotte. Cơ Quan Hành Pháp của Hiệp hội MTA là một cơ quan khét tiếng đối với người ngoài, nhưng đối với các nhà thiết kế chiến cơ nói riêng thì họ rất cảm kích cơ quan này vì những nỗ lực giữ gìn hòa bình và ngăn chặn các nhà sản xuất mờ ám đánh cắp bản thiết kế của họ. Uy thế của họ thậm chí còn cao hơn một bậc so với Quân Đoàn Chiến Cơ của nước Cộng Hòa với tiêu chuẩn tuyển dụng cực kì khắt khe và nghiêm ngặt.
“À tôi tạm thời vẫn là lính mới thôi, nhưng tôi cá rằng tôi sẽ được đi đến nhiều nơi mà cậu thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi đâu. Cũng hơi tiếc là tôi phải trả chiếc Kirby lại cho trường. Tôi nhớ cái cỗ máy to đùng cũ kĩ đó, ngay cả khi nó đã bị đánh cho tơi tả trong giải đấu vừa rồi.”
Cả hai nói chuyện phiếm thêm một chút nữa trước khi Charlotte phải quay lại buổi huấn luyện của cô. “Tôi sẽ gặp cậu sau nhé, Ves. Cứ tiếp tục cố gắng đấy. Tôi chắc chắn sẽ kể về sản phẩm của cậu cho người khác.”
“Cảm ơn nhiều nhé. Cứ được chút nào hay chút đó. Gặp lại sau.”
Bỗng dưng gặp lại Charlotte đã khiến cậu sực nhớ rằng đã lâu rồi cậu không liên lạc với bất kì người bạn nào của cậu cả. Đương nhiên, ai cũng đang theo đuổi sự nghiệp của riêng mình, nhưng cậu ít nhất cũng nên bắt chuyện với Carlos trong thời gian rảnh rỗi hiện giờ. Ves đào cái tên của cậu ta trong máy liên lạc và gọi điện thử xem liệu cậu ấy có bắt máy hay không.
“Chào buổi tối, Ves. Trời ạ, tui còn tưởng ông chết dí ở đâu đó chân trời vũ trụ rồi không bằng. Xem coi ai mới xuất hiện nè!”
“Haha, tui dạo này bận việc quá trời quá đất, nhưng tình cờ là tui đang có việc ở Bentheim này. Ông có rảnh gặp nhau không?”
“Được chứ! Tui biết có chỗ này dành cho những người mới lần đầu ghé thăm Bentheim như ông nè. Đó là nơi phải đến một lần ở trên hành tinh của tụi tui đó!”
Carlos gửi một tọa độ tiêu chuẩn cho cậu để cậu nhập vào dịch vụ xe bay.
“Tui sẽ đợi ông ở đó nhé!”
Vừa nhún vai, Ves vừa hoàn tất bữa ăn của mình và rời khỏi khu căng tin. Cậu bước lên một cái bục lơ lửng trên không để hướng tới lối ra của khu phức hợp nhanh hơn là đi bộ. Khi nhìn lại khu căn cứ đồ sộ sau lưng, cậu chỉ có thể thở dài trước sức mạnh của MTA. Họ sở hữu sức mạnh quân sự thậm chí còn có thể vượt xa các quân đoàn đánh thuê giỏi nhất ở nước Cộng Hòa này.
Sau khi gọi một chiếc xe bay, cậu nhập tọa độ vào hệ thống điều hướng và để chiếc xe đưa cậu đến nơi Carlos đang đợi. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ và chiêm ngưỡng khu đô thị đồ sộ ở bên ngoài. Ngay cả thủ đô Rittersberg trang nghiêm kia cũng không thể nào so sánh được với nét sống động của Bentheim.
Con xe nhanh chóng hạ cánh xuống ngoại ô Dorum. Hóa ra cái tọa độ mà Carlos gửi cho cậu chính là một đại hý trường ngoài trời dành cho chiến cơ, với vô số các đấu trường nhỏ hơn được đặt xung quanh khu vực chính. Nó trông khá giống với sân vận động và trung tâm hội nghị nơi cuộc thi YTE được tổ chức lần trước, nhưng rõ ràng là nơi này thuộc quyền sở hữu tư nhân.
Không khí ở đây sôi động hơn nhiều. Lượng du khách đông đúc đều mặc những bộ quần áo hàng hiệu mang hình chiến cơ hoặc thần tượng yêu thích của họ. Ngay cả ở khoảng cách này, Ves đã có thể cảm nhận được từng pha giao chiến và va chạm với nhau giữa các chiến cơ đời thực một cách tàn bạo trước mặt khán giả. Chi phí vận hành nơi này hẳn phải lên đến cả tỷ hiện kim, nhưng với số lượng người hâm mộ đi xem các trận đấu như thế này thì có vẻ như mọi thứ đều hoạt động suôn sẻ.
Bạn cậu đang chờ ngay sau lối vào. Sau khi trả phí vào cổng, Ves đi tới chỗ Carlos và ôm cậu ấy một cách vui vẻ. “Lâu lắm rồi mới gặp. Dạo này công việc ông thế nào hả?”
“Cũng bình thường thôi. Tui còn đang học mấy cái cơ bản. Cũng phải mất khá lâu mới có cơ hội thăng tiến trong một công ty lớn như thế. Nhưng nhìn ông kìa. Ông bây giờ là một nhà thiết kế chiến cơ thành công rồi còn gì, đã vậy còn có ít nhất một lần bán được chiến cơ của ông nữa. Hầu hết mấy đứa chung lớp mình đều ghen tị với ông đấy, có biết không hả.”
Ves không thật sự bận tâm đến suy nghĩ của người khác lắm. “Nếu họ nghĩ rằng họ có thể làm tốt hơn thì cứ việc khởi nghiệp đi rồi biết.”
Đương nhiên là chuyện đó gần như bất khả thi rồi. Cả hai đều biết điều đó và mỉm cười với nhau. Carlos bỗng lắc đầu.
“Thôi, thế là đủ rồi. Đi vào trong thôi nào. Tui tiết kiệm được vài cái vé khuyến mãi cho võ đài nghiệp dư suốt một năm rồi đấy. Tốt hơn là dùng hết cho hôm nay luôn đi.”
Hai người vừa đi vừa kể những gì mà họ đã làm kể từ lần cuối cùng họ gặp nhau. Ves miêu tả một số thách thức mà cậu phải đối mặt. Đến khi cậu kể về sự phấn khích trong lúc chế tạo một chiếc chiến cơ bằng chính đôi tay của mình, thì trông Carlos có vẻ khá ghen tị.
“Vãi thật, ông đi xa hơn tui trong sự nghiệp này rồi. Tui vẫn còn đang mắc kẹt trong cái công việc kiểm định với dò lỗi trong chiến cơ đây nè.”
“Cũng mới được vài tháng mà. Cố lên. Với kỹ năng của ông, ông sẽ sớm được thăng chức thôi.
Ves và Carlos đã đến lối vào của một đấu trường trông vừa nhỏ lại vừa tồi tàn nhất trong khu vực này. Mặc dù các con bot dọn dẹp ngày nay đều khá là rẻ, nhưng Ves cho rằng ông chủ nơi này cố tình để các bức tường của nó bị mài mòn. Sau khi Carlos quẹt các tấm vé, mấy cái máy quét ở cổng liền cho phép họ đi vào. Họ đi lên cầu thang và bước vào bên trong một đấu trường rộng lớn có thể chứa tới 10 vạn người nếu người ta tổ chức một sự kiện trọng đại ở đây.
Như thường lệ, đấu trường hôm nay chỉ được lấp đầy một phần ba sức chứa. Thẳng thừng mà nói, mấy cái vé khuyến mãi mà Carlos lấy được từ nơi có trời mới biết cũng không hẳn là đáng giá cho lắm. Ves giờ đây có thể dư sức mua vé vào cổng với khả năng kiếm được hàng triệu hiện kim sau mỗi lần bán chiến cơ của mình. Thế nhưng, cậu vẫn chưa quen với lối sống giàu có như thế, cho nên cậu vẫn rất cảm kích hành động tử tế của Carlos.
Họ tìm một cặp ghế trống ở gần chính giữa đấu trường. Một số khán giả và người hâm mộ đang uống bia hoặc ăn đồ ăn vặt trong khi họ gào thét về phía các đấu sĩ của mình. Có vẻ như là có hai chiếc chiến cơ hạng nhẹ đang có mặt trên võ đài. Do cả hai đều trông khá là mỏng manh, cho nên hai chiến binh đều chọn cách án binh bất động. Chính vì vậy nên xung quanh mới vang lên tiếng la ó từ nhiều khán giả tỏ ra bực mình trước tình huống này.
“Trời ạ, tui ghét nhất là khi bọn hạng nhẹ cứ nhảy múa xung quanh cả ngày. Cứ như là họ đang đua xem ai hết sức trước vậy.”
“Chiến cơ hạng nhẹ tuy rẻ, nhưng nó vẫn tốn kha khá để sửa chữa mà.” Ves nhận xét. “Về cá nhân thì nếu tui phải mang chiến cơ lên đấu trường, thì tui sẽ chọn chiến cơ hạng trung.”
Nói thì dễ nhưng không phải phi công nào cũng có khả năng mua một chiếc chiến cơ hạng trung chất lượng cao đâu. Đa số các phi công ở các bậc thi đấu thấp hơn làm gì có đủ hiện kim để bọc giáp tiêu chuẩn cho chiến cơ của mình chứ.
Là chuyên gia của chiến cơ, Ves biết rõ thành phần đắt tiền nhất của chiến cơ chính là lớp giáp phòng thủ. Trong điều kiện môi trường sản xuất ngày nay, miễn là nguyên liệu không quá kì lạ, thì bất kì loại máy móc tinh vi phức tạp nào cũng có thể được sao chép bằng máy in 3D và các loại máy sản xuất tiên tiến khác. Tuy nhiên, cho dù khả năng sản xuất của nhân loại có tiên tiến đến mức nào đi nữa, thì họ vẫn không thể hô biến từ chì thành vàng đâu.
Đương nhiên là phải có nguyên liệu tốt thì mới có sản phẩm tốt, và áo giáp chiến cơ là bằng chứng rõ ràng nhất. Thậm chí một vài lớp giáp biến tấu như giáp tháo rời, giáp lượng tử và các loại giáp lạ kì khác vẫn chưa mang lại kết quả đúng với tiềm năng của chúng. Cuối cùng thì, các nhà phát triển áo giáp đành phải sử dụng biện pháp đơn giản nhất chính là đi tìm nguyên liệu tốt nhất để nghiên cứu. Thiên hà Milky Way cực kì rộng lớn, và có nhiều hệ sao phi thường đã chứng minh rằng chúng có thể tạo ra vô số các vật liệu ngoại lai có ích mà ai cũng khát khao có được.
Đương nhiên, với hoàn cảnh và điều kiện đặc biệt dẫn đến sự hình thành của các vật liệu ngoại lai này, chúng cũng nổi tiếng là cực kì khan hiếm. Điều đó có nghĩa là các công ty khai thác các loại mỏ có giá trị như thế này đều có thể kiếm được thu nhập cực khủng. Ves có nghe tin đồn rằng một chiếc chiến cơ siêu tối tân từ một cường quốc hạng nhất có thể tiêu tốn đến cả nghìn tỷ hiện kim Bright. Đó là một khoản tiền không thể nào tưởng tượng nổi dưới góc nhìn của người dân Cộng Hòa Bright, nhưng nó chỉ là chuyện thường ở huyện của một công dân ở siêu quốc gia đó.
Dù sao thì, Ves và Carlos trao đổi một chút về sở thích của riêng họ trong khi thản nhiên quan sát màn khiêu vũ chậm chạp ở trên võ đài.
Tuy nhiên, Ves cảm thấy cậu bạn của mình có vẻ như đang lo âu và căng thẳng về chuyện gì đó. Rõ ràng là Carlos có một mục đích khác trong lòng khi cậu muốn gặp Ves ở đây. Cậu ta thậm chí còn không có hứng thú với trận đấu một chút nào. Cho dù mấy kẻ nghiệp dư có giao chiến trên võ đài sôi động đến đâu đi chăng nữa, nhưng Carlos vẫn không hề ngó ngàng gì đến họ.
Ves đang tự hỏi chuyện gì đang diễn ra với người bạn của mình. Carlos hẳn là không gặp chuyện rắc rối gì đâu nhỉ, phải không?