Chương 59: Hàng họ

Sau khi Ves rời khỏi con tàu vận chuyển với con mèo Lucky tò mò theo sau, tâm trạng cậu trở nên nặng trĩu. Những bài báo mà cậu đã đọc về anh chàng Vincent Ricklin, tất cả đều miêu tả một hình ảnh châm biếm của một kẻ chuyên phung phí tài sản vô trách nhiệm.

Là một nhà thiết kế chiến cơ thực thụ, Ves muốn chiến cơ của mình phải được sử dụng đúng với mục đích thiết kế của nó. Cậu cũng chẳng có vấn đề gì nếu người ta để chiến cơ của cậu bám bụi trong một nhà kho nào đó hoặc đem nó lên trưng bày ở một vài triển lãm tư nhân, nhưng đối với kẻ chỉ muốn chơi đùa và đối xử thiếu tôn trọng với các sản phẩm của cậu thì đó là quá giới hạn rồi. Không có một nhà thiết kế chiến cơ nào muốn mình nổi tiếng nhờ vào khả năng tạo ra những chiếc chiến cơ chỉ mang tiếng đẹp mã bên ngoài mà vô dụng trên chiến trường cả.

“Mà làm như mình có lựa chọn vậy.”

Nghĩ đến việc một người như Vincent lại cân nhắc mua một chiến cơ từ một thiết kế gia học việc như cậu là đã quá ảo ma rồi. Ves lẽ ra phải cảm ơn trời đất vì đã cho cậu thêm một cơ hội để chế tạo và bán chiến cơ biến thể của mình mới đúng.

Ves đi lên một chiếc xe nhỏ hơn để đi tới văn phòng môi giới của chị Marcella. Chị ấy sở hữu một văn phòng khá đẹp ở trung tâm thành phố Dorum giữa vô vàn các văn phòng làm việc của các nhân viên bán hàng của các nhà sản xuất chiến cơ nổi tiếng khác.

CHIẾN CƠ BOLLINGER.

Một cái bảng tên khổng lồ dán trên một tòa nhà văn phòng năm tầng kia như thể đang tuyên bố rằng chị Marcella đã chiếm hữu lấy toàn bộ tòa nhà này. Khi đi vào, Ves rất ấn tượng với nội thất bên trong. Nó trông rất sang trọng mà không cần phải trang trí quá mức. Những điểm nhấn tinh tế như một vài bức tranh trừu tượng và bộ ghế da hàng thật giá thật đã tạo ra một cảm giác như một sòng bạc hào nhoáng. Nói đơn giản thì cách trang trí như thế này khuyến khích khách hàng tiêu tiền nhiều hơn.

Một nhân viên tiếp tân ở lối vào đưa Ves đến một chiếc thang máy cá nhân. Hình như sếp nào cũng thích tầng trên cùng hay sao ấy, bởi vì chiếc thang máy đưa cậu thẳng tới tầng năm. Sau khi ra khỏi thang máy, cậu đi men theo một hành lang nhỏ và chờ mấy con rô bốt quét hành lý của mình. Cũng nhờ vào bài học mới đây về tầm quan trọng của an ninh bảo mật, Ves cũng thông cảm cho những thủ tục an ninh như thế này.

Cậu cuối cùng cũng gặp lại chị Marcella sau khi bước qua cánh cửa đôi vào văn phòng của chị.

“Ves, chị rất vui được gặp lại em!” Chị ấy mỉm cười ở đằng sau bàn làm việc. Một đống bảng dữ liệu bảo mật nằm lộn xộn trên bàn của cô. “Ngồi đi em. Chị em mình cần nói chuyện.”

Sau khi Ves an tọa, cậu liền trút hết tất cả suy nghĩ trong đầu mình. “Em cứ nghĩ chị sẽ cố kiếm cho em một khách hàng mới chứ. Em không ngờ chị lại mang cho em một quả bom nổ chậm hình người này đó.”

“Có nhiều loại khách hàng trong ngành này mà em. Miễn là họ có tiền thì em nên làm quen với việc phục vụ theo ý thích của họ đi.”

Chị môi giới đương nhiên là cũng có lý. Ves cần tiền và không thể kén cá chọn canh được.

“Vậy chị nói cho em biết về khách hàng lần này đi. Em đoán anh ta là tay tài phiệt lúc nào cũng xuất hiện trên tin tức phải không?”

Chị ấy gật đầu. “Vincent đúng là một người…phức tạp. Mà em cũng đừng quá tin vào mọi thứ trên tin tức. Nhà Ricklin cũng có khá là nhiều vụ rùm beng, nhưng họ giỏi ém nhẹm mọi thứ lắm. Dù sao thì, em chỉ cần biết là mặc dù trợ cấp của anh ta đã bị hạn chế, nhưng anh ta vẫn có thể trả tiền cho chiến cơ của em mà không có vấn đề gì đâu.”

Đương nhiên là phải thế rồi. Ves không rảnh bán chiến cơ của mình để đổi lấy ân huệ thay vì tiền mặt. “Liệu em có cần phải chú ý đến chính trị gì gì đó trong khi làm việc với Vincent không?”

“Khỏi phải nói. Giờ thì đừng sợ. Chị đã sống sót trong lĩnh vực này suốt hai mươi năm mà vẫn còn nguyên vẹn đấy thôi. Miễn là em đừng tò mò quá đáng thì việc làm ăn với quan to chức lớn cũng chẳng có vấn đề gì đâu.”

Marcella liệt kê một vài điều cần chú ý khi nói chuyện với Vincent. Trên hết là Ves phải tránh nói về chuyện thừa kế của gia đình anh ta. Cậu đặc biệt phải tránh nhắc đến anh chị em của Vincent. Chị ấy còn đề cập đến một kẻ đao to búa lớn có quan hệ thù địch với gia đình Ricklin nữa.

Nói thật thì Ves thấy thật nực cười khi phải né tránh quá nhiều chủ đề như vậy. Thế nhưng, cậu vẫn cố gắng hết sức để ghi nhớ hết tất cả cái tên quan trọng. Cậu không hề muốn phạm phải sai lầm và mất đi doanh thu quý giá của mình.

“Chị đã lên lịch cho em gặp anh ta vào sáng ngày mai. Tuy bây giờ vẫn còn khá sớm ở Dorum, nhưng chị nghĩ em không nên gặp Vincent vào lúc này. Mấy cái hộp đêm có thể gây ảnh hưởng khó lường đến tâm trạng của khách hàng em lắm.”

“Cũng có lý. Em cũng không vội, nên em có thể chờ được. Chị có chỗ để ngủ lại không?”

Mặc dù chị Marcella có đề nghị cậu tới khách sạn ở, nhưng Ves chỉ cần sử dụng phòng ngủ dự phòng của chị ấy ở sau văn phòng để nghỉ ngơi là được. Cậu chơi đùa với Lucky tầm một tiếng đồng hồ trong khi suy nghĩ về thông tin mà cậu đã thu thập được cho đến nay. Cái giao dịch này sặc mùi rắc rối.

“Lần này giống như là nói chuyện với Tiểu Chủ lần trước, chỉ là tệ gấp mười lần thôi.”

Theo quan điểm của một số người, những gia tộc giàu có như gia tộc Ricklins chỉ là sói đội lốt cừu mà thôi. Họ thường dựa vào sự giàu có và quyền lực hợp pháp để đạt được mục đích của mình, nhưng không ngại nhúng tay vào bùn nếu cần thiết.

Ngày hôm sau, Ves bắt xe một mình để tới một biệt thự tư nhân nơi Vincent hiện đang sống. Rõ ràng là anh ta đã phá bốn tòa biệt thự trước đây mà anh ta đã sống ở đó sau khi bị đuổi cổ khỏi nhà của ba mẹ mình.

May mắn thay, cấu trúc tòa nhà lần này vẫn còn nguyên vẹn. Cánh cổng và hàng rào trông rất hiện đại và đầy đe dọa, nhưng một khi an ninh làm xong thủ tục, cậu liền đi vào và chiêm ngưỡng một tòa biệt thự theo phong cách Địa Cầu hùng vĩ. Những bức tường màu trắng với loại gạch nhập khẩu cùng với đồ trang trí thủy tinh liền thống trị khung cảnh sang trọng này. Tất cả mọi thư như tôn lên sự tinh tế của nó. Vincent không đời nào nhúng tay vào việc thiết kế nội thất như thế này.

Một người đàn ông lớn tuổi với vai trò là trợ lý riêng của Vincent liền dẫn cậu đến một phòng tập thể thao trong nhà, nơi Vincent đang tập đấm bốc với một con bot. Con bot đấm bốc nhân tạo tấn công với cường độ đầy hiểm ác. Mặc dù toàn thân nó đều được phủ đệm, nhưng cường lực từ những cú đấm của nó mạnh đến mức có thể đấm gãy toàn bộ hàm răng của Ves nếu cậu lỡ xen vào.

“Hah!” Vincent nhận lấy một cú đau điếng để tung ra một cú đấm thẳng mặt con bot. Đầu nó hiện ra màu vàng như để thông báo mức độ sát thương mà nó vừa nhận.

“Lần nữa!”

Trong khi người đàn ông và con bot đấm qua đấm lại với nhau, Ves đã phát hiện một bất ngờ thú vị. Các phương tiện truyền thông thường miêu tả Vincent là một kẻ hèn nhát và lười biếng, nhưng xem tất cả nỗ lực của anh ta trong lúc đấm bốc như thế này thì khó mà gọi là hèn nhát cho được.

Thế nhưng, Ves cho rằng thể lực và kỹ năng của Vincent đang có đều là từ tiền tài của gia đình anh ta mà ra. Bất kì ai cũng có thể phát triển cơ thể của mình để hoạt động ở công suất tối đa bằng các liệu pháp di truyền học và hóa dược phẩm.

Sau khi Vincent quyết định tạm dừng buổi tập, anh ta vứt găng tay đấm bốc và cởi đồ ngay trước mặt Ves và ông trợ lý riêng. Ves ngượng ngùng quay lưng lại trong khi một con bot khác xuất hiện từ đâu đó và xịt lên người Vincent một loại gel vệ sinh.

Sau khoảng vài chục giây, nó liền đi mất và một con bot khác giúp mặc đồ xuất hiện. Các loại vải sang trọng làm từ những sợi có độ đàn hồi cao tự quay lại với nhau dưới sự chỉ đạo của con bot hiện đại cho đến khi quần áo của Vincent hiện ra hoàn chỉnh.

“Tên mọt sách nào đây?” Là câu đầu tiên thốt ra từ vị khách hàng này.

“Thưa ngài, đây là nhà thiết kế chiến cơ mà ngài đã yêu cầu chế tạo chiến cơ mới nhất cho ngài.”

“Oh đúng rồi, ông mang người dự phòng cho ta. Ptuh.” Vincent nhổ một bãi nước bọt xuống sàn võ đài đấm bốc. “Thằng chó Edwin đó nghĩ rằng hắn quá nổi tiếng để bán chiến cơ cho ta, và con quỷ cái Patricia còn không thèm nhấc máy trả lời.”

“Họ đều là những nhà thiết kế được tài trợ và liên kết với các thế lực đáng gờm hơn nhiều so với chúng ta. Ngài Larkinson đây là á quân của cuộc thi Cúp Liên Hợp. Khả năng của ngài ấy có thể không ngang bằng với họ, nhưng ngài ấy có thể đáp ứng yêu cầu của ngài. Quan trọng nhất là, ngài ấy là một doanh nhân độc lập không liên kết với bất kì phe phái nào cả.”

Vincent nhìn chằm chằm vào Ves như thể cậu là con bọ vậy. “Vậy, cậu nghĩ cậu có khả năng không?”

“Đó là lựa chọn của ngài. Bảng thông số kỹ thuật của sản phẩm tôi có sẵn ở trên mạng. Tôi chắc rằng ngài có thể thấy chiến cơ của tôi ngang ngửa với những chiếc khác ở mức giá của nó.”

“Mọt sách mà cũng gan dạ dữ. Đi theo ta.”

Người trợ lý và Ves đi theo Vincent khi anh ta rầm rầm rời khỏi phòng tập và đi vào một căn phòng giải trí nào đó. Nào là bàn bi da, kén mô phỏng và tất cả các loại hình giải trí bị nhét vào trong căn phòng mà không có lý do hay mục đích nào cả. Tên tài phiệt Ricklin này tiến về phía quầy bar đầy ắp nguyên liệu và bắt đầu tự tay pha chế đồ uống cho mình.

“Ta thích tự mình làm hơn, cậu thấy đấy. Chứ nếu để mấy con bot pha chế rượu cho ta thì lúc nào nó cũng có hương vị giống hệt nhau cả. Cứ lặp lại như thế thì quá chán. Ta vẫn thích đi tìm những cảm giác mới mẻ mỗi ngày.”

Ves tự hỏi liệu chuyện này có liên quan gì đến chiến cơ mà cậu sắp sửa chế tạo cho vị khách này hay không nữa.

“Thật ra thì ta có yêu cầu được sinh ra để làm phi công chiến cơ đâu. Lúc ta thử nghiệm dương tính với năng khiếu lái chiến cơ, ai cũng bàn tán rồi lo lắng đủ kiểu. Ta đã từng thắc mắc về chuyện này suốt một thời gian dài, và ta cũng mới quyết định chấp nhận và đâm lao với nó. Cậu có hiểu ta đang nói gì không?”

Ai mà biết, nhưng Ves không dám thừa nhận điều đó. Thay vào đó, cậu mạo hiểm đưa ra một câu hỏi. “Vậy có phải ngài muốn tìm điểm mới lạ cho chiến cơ đúng không?”

“Chính xác! Heh, mấy chiếc chiến cơ đại trà trông thật nhàm chán. Theo ta nghĩ, những phi công mua chiến cơ quân sự tiêu chuẩn thì không đủ khả năng để trở thành nhà vô địch. Cậu phải gạt bỏ nỗi sợ hãi và chấp nhận rủi ro! Đó cũng là lý do tại sao ta đi tìm con đường mới và bắt gặp chiến cơ của cậu. Một chiếc Caesar Augustus nhưng với bộ giáp yếu đuối, quả là hiếm gặp!”

Ves ho nhẹ sau bàn tay. “Thưa ngài Ricklin, mặc dù tôi chắc chắn sản phẩm của tôi là một chiến cơ phù hợp với nhu cầu của ngài, nhưng một người nổi tiếng như ngài đây không phải nên mua một chiếc biến thể tốt hơn sao?”

Vẻ mặt của chàng trai tài phiệt liền mất đi vẻ hào hứng và trông có vẻ khá lúng túng. Ves nhận ra cậu đã hỏi một câu không nên hỏi. May mắn thay, vị trợ lí cá nhân của anh ta lập tức đến chữa cháy.

“Chúng tôi phải kiểm soát chặt chẽ việc chi tiêu của mình. Số tiền được cấp để mua một chiếc chiến cơ mới không cho phép chúng tôi đặt mua một chiếc cao cấp. Sản phẩm của cậu vừa thỏa mãn nhu cầu của cậu chủ vừa nằm trong phạm vi chi tiêu của ngài ấy.”

Ves có thể đọc được hàm ý của câu nói đó. Có vẻ như người cha hoặc ông nội của Ricklin đã không chịu nổi mấy trò tác quai tác quái của Vincent và đã cắt đứt nguồn trợ cấp khổng lồ của anh ta. Vincent hẳn là đang cực kì đau khổ về mặt tinh thần khi nghĩ đến việc anh ta phải sống bằng từng đồng xu cắc bạc như một người bình thường.

“Mẫu thiết kế của tôi là một sản phẩm hoàn thiện. Nó không dễ sửa đổi mà không đảm bảo rằng nó sẽ không ảnh hưởng xấu đến hiệu suất của chiến cơ này.”

Vincent trông không mấy hài lòng với câu trả lời đó, nhưng Ves cảm thấy rằng cậu cần phải từ chối trách nhiệm cho việc sửa đổi này.

“Ta không quan tâm đến một vài khuyết điểm nhỏ. Nếu ta không thể trông thật ngầu trên chiếc chiến cơ ta lái thì sự tồn tại của nó có ý nghĩa gì chứ? Có vô vàn chiến cơ chán ngắt ngoài kia. Ta thà chết còn hơn là bị bắt gặp lái một chiếc mà đám con trai còn trinh tưởng tượng ở trên giường. Ít nhất thì chiến cơ của cậu cũng khá ngầu đấy chứ. Ta khá là thích cái chủ đề La Mã này. Chỉ là, ta có một vài đề xuất.”

Ves rên rỉ trong lòng. Có vẻ như lý do duy nhất mà Vincent muốn mua chiến cơ của cậu đơn giản là vì nó ‘ngầu’. Cậu đoán hầu hết những chiến cơ ‘chán ngắt’ ngoài kia đều là những mẫu thiết kế chuyên dụng để đóng một vai trò cụ thể trên chiến trường. Phải, có thể có một vài chiếc trông khá kì lạ, nhưng những mẫu chiến cơ đó vẫn có doanh số cao bởi vì có nhiều phi công công nhận giá trị thật sự của chúng.

“Được rồi Vincent, ngài cứ nói. Để tôi xem liệu ý tưởng của ngài có thể áp dụng để sửa đổi mẫu thiết kế này hay không.”

Anh chàng thượng lưu vừa mới pha xong món gì đó màu đỏ và đang sủi bọt trong ly. Anh ta nhấp một ngụm rồi hét lên một tiếng đầy khí chất đàn ông. “Vậy mới đúng chứ! Ahem, phải, về mẫu chiến cơ. Đầu tiên, nó cần một cái áo choàng.”

“Một…cái áo choàng?

“Trời ạ, chiếc chiến cơ của cậu trông cũng đã giống như tên ma cô rồi, nó chỉ cần một cái áo choàng để hoàn thiện bản thân hơn thôi. Tin ta đi, chỉ cần thêm cái áo choàng thôi là chiến cơ của cậu trông ngầu đét luôn. Đương nhiên nó phải là màu đỏ, chứ không thì nó không hợp với phong cách này. Cái áo choàng phải dài và lượn sóng nữa, và đừng nghỉ đến việc sử dụng vải rẻ tiền nhé. Nếu cậu cần thứ gì đó bóng bẩy hơn thì ta có thể giới thiệu cậu với một vài người bạn của ta.”

Ves không thực sự đồng ý với đề xuất này, nhưng cậu buộc phải cân nhắc về tính thực tiễn của việc sử dụng áo choàng. Bất kì loại vải thông thường nào cũng sẽ dễ bị rách nếu chiếc chiến cơ vô tình dẫm lên nó. Nếu Ves muốn cái áo choàng còn nguyên vẹn để khoác lên vai chiến cơ chỉ khi nó thực hiện một vài nhiệm vụ nhẹ nhàng, thì Ves cần phải chọn một loại vải tổng hợp và có độ bền cao hơn một chút.

“Tôi sẽ cần phải nghiên cứu một chút về một số loại vải chuyên dụng để tạo ra chiếc áo choàng, cho nên có lẽ tôi sẽ chấp nhận lời đề xuất này.”

“Tuyệt vời. Cái áo choàng là phải là ưu tiên số một. Ngoài ra ta cần cậu lắp thêm một chút ánh sáng trang trí nữa. Nghe này, tất cả các con xe thể thao của ta sẽ biến thành nam châm hút gái sau khi ta bật đèn xe lên đó. Ta không thể nào hiểu được tại sao lại không có ai thiết kế một chiếc chiến cơ trông phải thật hào nhoáng nhất trên cuộc đời này. Đúng rồi, ta cần thật nhiều ánh đèn trên bộ khung, và tốt nhất là lắp một vài đèn rọi siêu siêu siêu mạnh ở trên đầu nữa nhé.”

Có vô vàn lý do tại sao các nhà thiết kế chiến cơ từ chối lắp đặt đèn trang trí trên mẫu chiến cơ của họ. Họ không chỉ tạo thêm lỗ hổng trên bộ giáp và gây áp lực lên hệ thống điện của chiến cơ, mà chúng có khác gì tấm bảng “Bắn tui nè” ở trên bộ khung đâu. Có vẻ như những lý do đó không đủ để can ngăn vị khách hàng này.

“Tôi có thể nghĩ ra cách. Cho tôi một ngày để phác thảo một vài bản thiết kế sửa đổi sử dụng ý tưởng của ngài.

“Được, được. Cậu mọt sách đây cũng ok đấy chứ.” Vincent vừa nói vừa nhấp thêm một ngụm ly rượu trên tay. “Okay, cái áo choàng với đèn trang trí chỉ là gạch lót đường thôi. Giờ thì ngồi yên nhé, bởi vì ta sẽ tiết lộ ý tưởng bí mật cho cậu. Nếu cậu biết điều thì phải giữ yên lặng đấy. Rõ chưa?”

“Uh, rõ.”

Vincent cười ranh mãnh với Ves. “Bởi vì cậu là nhà thiết kế chiến cơ, chắc là cậu đã nghe mấy tên não to nói rằng chiến cơ được thiết kế dựa trên hình dạng con người, đúng không? Chà, kể từ khi ta phải học cách điều khiển một chiếc, ta mới hiểu mấy lão ấy nói cái gì. Chỉ có một điều khiến ta bực bội mỗi khi ta bước vào buồng lái.”

“Và đó là?”

Tên phi công ưỡn hông lên và nắm lấy bộ phận phía trước của mình. “Là nó. Hàng họ của ta.”

Lần này, Ves hoàn toàn cạn lời. Cậu thực sự đứng hình trước cái ý tưởng điên rồ này.

“Khoan, nghe ta đã, ta không có muốn bị bắt vì tội phô dâm với chiến cơ của ta đâu. Cậu có thể thiết kế một cái quần hay cái gì đó để giúp nó thân thiện với trẻ em hay gì cũng được. Chỉ cần đảm bảo rằng khi ta đi chơi với chiến cơ mới của ta, mấy cô em nóng bỏng có thể đánh giá hàng họ của ta là được, hiểu ý ta không hả?”

Có quá nhiều thứ sai ơi là sai với cái yêu cầu vô văn hóa này. Mặc dù Vincent vẫn cứ luyên thuyên về lợi ích về việc khoe khoang một chiếc chiến cơ ‘nâng cấp’ như thế, Ves đưa mắt nhìn người đàn ông trợ lý cá nhân của anh chàng tài phiệt này.

Ves cố gắng truyền đạt vẻ mặt của cậu cùng với dòng suy nghĩ, “Anh ta đùa tôi đấy à?”

Về phần ông ấy, vị trợ lý lớn tuổi vẫn không hề nao núng và không bao giờ có hành động thiếu tôn trọng nào đối với vị chủ nhân trẻ tuổi của mình. Ánh mắt của ông sắc bén như là diều hâu và ông ấy có vẻ như đang đề nghị rằng cậu nên đáp ứng yêu cầu của anh ta một cách nghiêm túc.

Bây giờ thì Ves thà nốc hết một chai rượu mạnh nhất trong quầy bar của Vincent còn hơn. Cậu có thể nhìn thấy danh tiếng của cậu sẽ rơi xuống vực nếu cậu tiếp tục hợp tác với anh chàng Vincent này.