Sau một chặng đường ngắn đạp ga vượt quá tốc độ, chiếc xe bay cuối cùng cũng đã hạ cánh xuống một khu phố khá là nhếch nhác so với những nơi khác trong thành phố. Một vài tên phi công mặc bộ đồ lái chiến cơ trông rất thô kệch đang tụ tập trên mấy con đường đầy vết nứt nẻ. Còn với người bình thường hoặc dân địa phương thì ai nấy cũng mang theo vũ khí hoặc súng ống trên người. Ves chỉ hơi yên tâm một chút khi thấy ít nhất thì họ vẫn đảm bảo vũ khí của họ được cất trong bao súng một cách an toàn.
“Chào mừng chú em đến với khu ăn chơi thứ hai của băng Ngư Ông!” Vị tiểu chủ giới thiệu khu phố trước mắt Ves. “Bọn anh sở hữu toàn bộ khu phố này. Chú có thể sở hữu gần như là bất cứ thứ gì ở đây, miễn là chú em có tiền. Từ hàng cấm, game, đến mấy cô em chân dài bốc lửa, bọn anh có tất!”
“Cảm ơn, nhưng tôi không cần lắm.” Ves chỉ dám trả lời ngắn gọn. Cậu sợ rằng nếu cậu lỡ miệng nói gì đó, thì thằng cha phi công này sẽ lôi cậu đến mấy chỗ mờ ám hơn nữa là toang.
Nhưng may mắn thay, Dietrich dẫn Ves đi vào một toàn nhà trông có vẻ sang trọng nhất khu phố này. Bên trong là một hộp đêm đang vắng khách do vẫn đang là ban ngày, nhưng vẫn có một vài khách quen đang nhâm nhi đồ uống ở quán bar, chứng minh rằng đây vẫn là nơi tụ tập ưa thích của giới trẻ. Bỗng có hai cô nàng xinh như búp bê hét lên và bỏ lại những anh chàng phi công trẻ mà họ mới quyến rũ và lừa tình họ.
“Chào mừng tiểu chủ quay lạiii!” Họ chào đón và hôn hai bên má của anh ta một cách cuồng nhiệt.
“Hahaha, đợi một chút nào! Jemry, Kayden, đây là Ves. Hai bé làm đồ uống gì đó cho bồ tèo cho anh nhá?”
“Dạ, thưa sếp.”
Sau khi hai cô nàng tách khỏi Dietrich và nhảy qua quầy bar, vị tiểu chủ ra hiệu cho Ves ngồi xuống một chiếc ghế. Khi hai bên đã an tọa, Dietrich vẫy tay với một chiếc máy chiếu đang phát chương trình tin tức và chuyển sang một cảnh quay lưu lại từ cuộc thi Cúp Liên Hợp. Khuôn mặt của Ves và Charlotte rõ ràng hiện lên khi họ nhận huy chương bạc trên sân khấu.
“Vậy, đó thật sự là chú em hả?”
Ves gật đầu. Cậu không biết rằng thành tích của cậu nổi tiếng đến mức cả băng Ngư Ông cũng biết liệu có phải là điều tốt hay không nữa. Sự nổi tiếng không phải lúc nào cũng tốt nếu nó thu hút sự chú ý của kẻ xấu. Giờ đây cậu lại thu hút ánh mắt của một băng đảng đánh thuê như thế này thể nào cũng dẫn cậu đi theo con đường không lành mạnh phía trước.
“Haha tuyệt vời lắm!” Dietrich cười to và vỗ vào lưng chàng thiết kế gia mà như đấm vào người ta vậy. “Cuối cùng thì bọn anh cũng có nhà thiết kế chiến cơ của riêng mình rồi! Những ngày tháng mà bọn anh phải lái mấy chiếc chiến cơ lạc hậu giờ đã là quá khứ!”
Ves lúng túng đằng hắng. “Tôi nghĩ anh đánh giá quá cao khả năng của tôi rồi. Tôi vừa mới thành lập công ty vài tháng trước. Quy mô sản xuất của công ty chiến cơ của tôi vẫn còn khá khiêm tốn bởi vì tôi đang tập trung sản xuất chiến cơ cao cấp hơn là các mẫu đại trà.”
Điều đó khiến Dietrich bớt hào hứng một chút. “Vậy chú không định mở một nhà máy sản xuất chiến cơ lớn ở Bức Màn Mây này à?”
“Tiền vốn để đầu tư cho một nhà máy như thế là quá đắt đỏ. Và kể cả khi tôi có tiền đi chăng nữa, mà nếu không có ai đại diện cho công ty để rao bán sản phẩm, thì chiến cơ của tôi sẽ bị ế mất.”
Ves đã có thể thấy bánh răng trí óc đang xoay bên trong đầu Dietrich. Mặc dù anh chàng đúng chuẩn boy ăn chơi chính hiệu, nhưng chàng tiểu chủ này không hề kém cỏi một chút nào.
“Được rồi. Anh hiểu. Cũng hơi quá đáng nếu cứ hy vọng một nền công nghiệp lớn sẽ bắt đầu phát triển ở cái nơi khỉ ho cò gáy này.”
“Bentheim vẫn ở đủ gần để đáp ứng hầu hết mọi nhu cầu cho hành tinh này mà.”
“Yeah, nhưng bất cứ thứ gì bọn anh mua từ Bentheim đều đồng nghĩa với việc bọn anh phải trả một khoản tiền cho các băng đảng kiểm soát ở đó.” Dietrich hít một hơi thật sâu. “Thôi được rồi. Chuyển chủ đề nào. Bây giờ để xem chú em có thể làm được gì đã. Chú có chế tạo chiến cơ nào chưa?”
“Chỉ mới có một mẫu thôi, dựa trên một chiếc thế hệ trước. Tôi vừa mới bán được một chiếc mới đây thôi.”
Khi Ves ném các tệp thông tin của mẫu thiết kế của cậu cho Dietrich, vị tiểu chủ nghiên cứu nó một cách cẩn thận. Anh ta lướt qua bảng thông số của chiếc Marc Antony bằng kiến thức quen thuộc của mình.
“Thông số trông cũng khá, và giá cả cũng ổn áp phết. Chỉ tiếc là nó là chiến cơ tiền hệ thôi. Anh không muốn mua bất kì chiếc tiền hệ nào bây giờ bởi vì sắp có sự chuyển giao thế hệ trong vòng một thập kỷ tới rồi.”
“Tôi cũng không có lựa chọn nào khác. Tôi được người khác ban cho giấy phép của mẫu nguyên bản. Đó là cách duy nhất để một nhà thiết kế chiến cơ độc lập như tôi có thể tham gia vào thị trường này.”
Mặc dù các cảnh quay chiến đấu mô phỏng của chiếc Marc Antony vẫn gây ấn tượng với Dietrich phần nào, nhưng anh vẫn không thể chấp nhận công nghệ lỗi thời của bộ khung chiến cơ này. Ves nhận ra rằng anh ta không phải là phi công duy nhất suy nghĩ như vậy.
Có rất nhiều khách hàng tiềm năng của cậu đã tính đến tuổi thọ của nó trước khi họ mua chiến cơ mới. Đối với những người lính đánh thuê kẹt tiền hơn, thì bất kì một chiến cơ nào cũng là kế sinh nhai của họ trong ít nhất hai thập kỷ nếu họ chọn nhiệm vụ cho mình một cách cẩn thận. Ves chỉ có thể giảm giá sản phẩm mới có thể dụ dỗ những kẻ keo kiệt đó mua chiến cơ của mình.
“Được rồi, bây giờ thì chú em cứ làm việc của chú em.” Dietrich cuối cùng cũng nói, cứ như thể anh ta đang ra lệnh cho đàn em của ảnh vậy. “Khi nào chú nghĩ ra một mẫu thiết kế hiện đại hơn, thì chú nên bắt đầu trả phí cho dịch vụ bảo kê của bọn anh. Đừng lo, bọn anh sẽ không để chú gặp phải rắc rối nào trong thời gian tới đâu.”
Ves đủ thông minh để đọc được ẩn ý đằng sau lời tuyên bố đó. Dietrich chủ yếu quan tâm đến Ves là vì khả năng sản xuất chiến cơ thay vì mức độ thu nhập của cậu. Băng đảng Ngư Ông của Walter đã xem cậu và xưởng chế tạo của cậu là một thành viên của họ, và sẽ không cho phép bất kỳ băng đảng nào khác cướp lấy đàn em này.
Còn về phần bảo kê thì cũng không phải là giỡn chơi hay gì. Thật sự thì các băng đảng xuyên lục địa trên một hành tinh quy mô nhỏ như băng Ngư Ông thường hay đứng ra bảo vệ cho các doanh nghiệp mà họ xem trọng. Đó cũng là một cách để họ hợp pháp hóa quyền cai trị ngầm của họ và đặt họ vào vị trí gây thiện cảm với chính quyền địa phương.
Còn lý do tại sao Quân Đoàn Chiến Cơ không triệt phá các băng đảng đấy để tự mình quản lí công tác an ninh của các hành tinh này ư? Đó là bởi vì họ không thể nào hoàn toàn xóa sổ các tổ chức tội phạm ở thế giới ngầm ở bất kì thành phố văn minh nào. Thay vì cứ tham gia vào cuộc đấu đá bất tận giữa chính quyền và các băng đảng nói trên, nước Cộng Hòa Bright quyết định cho phép các nhóm lính đánh thuê mờ ám đó hoạt động và để bọn chúng tự tranh giành lãnh thổ với nhau. Miễn là bọn chúng đừng đi quá xa và gây thương vong hàng loạt cho dân thường thì chính phủ sẽ sẵn sàng nhắm mắt làm ngơ.
Đương nhiên, Ves biết rõ cậu phải nộp tiền bảo kê cho lời đề nghị đó. Cậu gật đầu với Dietrich. “Tôi chắc chắn sẽ trả ơn sự hào phóng của anh một khi tôi đã mở rộng công ty của mình.”
Cả hai người dành cả tiếng sau đó để thử các đồ uống khác nhau và trò chuyện với hai cô gái kia. Thật ra thì, Dietrich mới là người đi tán tỉnh và nốc hết ly này đến ly khác. Ves chỉ ngồi bên cạnh nhấm nháp càng ít cồn càng tốt.
Sau khi cậu cuối cùng cũng đã thoát khỏi cái kềm cặp của vị tiểu chủ kia, cậu liền gọi một chiếc xe bay và đi thẳng về nhà. Không biết vì sao mà Ves chẳng còn tâm trạng để đi chơi ở Freslin nữa.
Sau khi trở về khu nhà-xưởng hiu quạnh cùng với con mèo đá quý đang say giấc nồng kia, Ves thả người xuống ghế sofa và thở dài. “May mà thỏa thuận giữa mình và băng Ngư Ông của Walters diễn ra êm đẹp.”
Khác với phi công chiến cơ, một thiết kế gia như Ves không có nguồn lực để bảo vệ bản thân và tài sản của cậu. Cái trạng thái thể lực kém cỏi của cậu đã thể hiện rõ rệt sau khi bị Dietrich vô tư đấm vào người nhiều lần hôm nay. Nếu Dietrich mà đấm mạnh hơn tí nữa thì dễ mà bầm tím cả người chứ chẳng chơi.
Phi công chiến cơ cũng dễ dàng nhanh chóng di tản khỏi hành tinh nếu cần. Tài sản chính của họ bao gồm một chiến cơ cá nhân và bất kì thứ gì họ có thể nhét vào buồng lái. Họ thậm chí còn có thể dễ dàng bước lên một con tàu vận chuyển và biến khỏi hệ sao này một cách thần tốc.
Còn đối với nhà thiết kế chiến cơ, tài sản quý giá nhất của họ bao gồm các thiết bị công nghiệp hạng nặng khá cồng kềnh. Ví dụ như chiếc máy in 3D và máy lắp ráp thôi cũng phải cần nhiều ngày để tháo dỡ và đóng gói hết tất cả bộ phận mới có thể vận chuyển chúng đi được.
Nếu lỡ như cậu làm phật ý băng Ngư Ông, thì cậu coi như hôn tạm biệt tất cả tài sản của cậu. Kể cả với Hệ Thống trên tay, thì bắt đầu lại từ đầu gần như là bất khả thi.
Cũng như Lucky, Ves ngủ một giấc thật sâu vào đêm đó. Nhưng khác với con mèo lười biếng kia, cậu phải dậy đúng giờ vào sáng hôm sau. Trải nghiệm hôm qua đã thắp lại ngọn lửa động lực giúp cậu phấn đấu tới đỉnh cao. Có quá nhiều thứ nhắc nhở cậu rằng cậu vẫn còn là một kẻ vô danh trong mắt người khác. Nếu cậu không cải thiện kỹ năng và tạo ra một vài mẫu thiết kế dưới tên mình, thì Ves sẽ không bao giờ thoát khỏi sự đàn áp của kẻ khác.
Cậu quay lại bảng vẽ và bắt đầu hình dung mẫu thiết kế tiếp theo của mình. Không còn bận tâm đến chiếc Sương Ảnh Kích nữa, giờ đây cậu liền quay lại với mẫu nguyên bản.
“Chiếc Bát Quái cũng khá là nhanh, nhưng nó vẫn bị giới hạn ở hạng cân mức trung của nó.”
Do nó là một chiến cơ săn mồi đô thị, chiếc Bát Quái ưu tiên cho độ nhanh nhẹn của nó, chứ không phải tốc độ tối đa. Mặc dù bộ giáp nhẹ hơn thông thường của nó giúp nó chạy khá nhanh, nhưng nó còn thua xa các kỉ lục tốc độ của chiến cơ khác.
Vậy nếu cậu thiết kế chiếc biến thể của Bát Quái có khả năng chạy nhanh hơn nữa thì sao?
“Đó sẽ là cơn ác mộng của mấy chiếc hạng nhẹ.”
Chiếc cơ hạng nhẹ hy sinh giáp thân và vũ khí uy lực để đổi lấy tốc độ vô song của nó. Mặc dù người ta vẫn có thể cải thiện một trong hai điểm yếu trên, nhưng bù lại thì tốc độ ắt sẽ bị ảnh hưởng. Không có chiến cơ hạng nhẹ nào thực sự xuất sắc ở cả ba khía cạnh này.
Để dễ so sánh, kể cả một chiếc hạng trung nhẹ nhất vẫn có thể đánh bại nó ở cả về mặt vũ khí lẫn áo giáp. Lý do duy nhất giải thích tại sao chiến cơ hạng trung không thể hoàn toàn phát huy lợi thế của mình là bởi vì chiến cơ hạng nhẹ luôn chạy nhanh hơn bất kì cuộc truy kích nào phía sau chúng. Chiến cơ hạng nhẹ luôn là chủ đạo trong nhiều trận biệt kích bất ngờ.
Nếu một chiến cơ hạng trung mà đuổi kịp một chiến cơ hạng nhẹ, thì tình thế sẽ đảo ngược. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể tạo ra phép màu như vậy. Một chiếc hạng trung sở hữu một khoảng trọng lượng tiêu chuẩn. Nếu như bộ khung, động cơ hay lò phản ứng của bị cắt giảm hay lược bỏ, thì chúng sẽ không còn là chiến cơ hạng trung nữa. Cùng lắm thì hiệu suất của nó sẽ quá giống với chiến cơ hạng nhẹ đến nỗi nó biến thành một chiếc hạng nhẹ luôn rồi.
Ves đang dự định thiết kế một chiến cơ có đủ tốc độ để rút ngắn khoảng cách với một chiếc hạng nhẹ trong khi vẫn phát huy lợi thế của một chiếc chiến cơ nặng cân hơn. Cho nên, Ves không chỉ nhắm đến giảm thiểu trọng lượng, mà cậu còn cân nhắc đến các phương pháp bứt tốc ngắn hạn.
“Cách duy nhất giúp chiến cơ hạng trung bắt kịp chiếc hạng nhẹ chính là sử dụng một hệ thống phụ trợ di chuyển có thể tháo rời.”
Mặt khác, thiết kế chiến cơ bay lượn trên không là giải pháp dễ nhất và lười biếng nhất. Nếu cậu thiết kế một chiếc chiến cơ bay hạng trung, thì sẽ có quá nhiều thứ cậu phải cân nhắc và suy nghĩ đến nỗi sẽ khiến cậu bị quá tải mất.
“Có vẻ như mình chỉ có thể sử dụng động cơ đẩy là hợp lý.” Ves kết luận, và ghé thăm cửa hàng ảo bán các động cơ phụ trợ trong trò chơi.
Iron Spirit cung cấp khá nhiều loại động cơ đẩy đa dạng ở tầm 2-sao này. Có vô số nhà phát minh điên rồ đã chế tạo vô vàn các hệ thống động cơ đẩy phụ trợ khác nhau. Không phải cái nào cũng hoạt động tốt như họ nghĩ. Ves có thể chọn một trong nhiều động cơ đẩy rẻ tiền nhưng chất lượng kém, hoặc cắn răng bỏ ra số tiền lớn để mua một bộ đẩy có thể hoạt động hiệu quả trên chiến trường.
Động cơ đẩy phụ trợ thường có hai dạng.
Loại đầu tiên là động cơ đẩy chậm sử dụng nhiên liệu một cách từ từ mà hiệu quả hơn. Mặc dù chúng không thể tạo ra lực đẩy quá lớn, nhưng bất kì chiến cơ nào sử dụng bộ đẩy đó đều có thể giảm thời gian di chuyển một cách đáng kể.
Còn những bộ đẩy nhanh thì hoạt động theo hướng ngược lại. Chúng tạo ra lực đẩy khá lớn, nhưng lại có nhu cầu tiêu thụ nhiên liệu rất cao. Dạng động cơ này cũng tương đối đắt tiền, nhưng đôi khi tình huống bắt buộc phải bứt tốc đột ngột sẽ luôn ưu tiên lợi thế đó hơn bất kì nhược điểm nào khác.
Ves cũng nghĩ thế. Cậu quyết định sử dụng hệ thống động cơ đẩy phụ trợ đốt nhanh với giá 150.000 hiện kim. Mặc dù chiếc Subomi Accelotron A-2W mang cái tên dở nhất trong lịch sử của hệ thống đẩy phụ trợ, nhưng nó vẫn mang lại tốc độ đáng nể. Nhược điểm duy nhất của hệ thống này chính là nó tiêu thụ rất nhiều nhiên liệu năng lượng cao và chỉ hoạt động trong khoảng thời gian ngắn trước khi hệ thống bắt buộc kích hoạt chu kì làm mát của nó.
Tuy nhiên, những phi công thông minh sẽ kích hoạt bộ đẩy của họ vào đúng thời điểm để có thể đánh bại một tên hạng nhẹ quá tự tin vào tốc độ của hắn.
“Bây giờ mình đã mua động cơ đẩy, để xem mình phải lắp nó vào bộ khung như thế nào đây.”
Các động cơ đẩy chỉ việc thu hẹp khoảng cách sau khi phi công phát hiện ra chiến cơ hạng nhẹ của địch. Tuyệt chiêu bứt tốc giúp chiếc Bát Quái di chuyển nhanh hơn trên chiến trường như thế này là một chiến thuật quá đỗi cơ bản.
“Mình cần phải xén bớt vài miếng giáp nữa.”
Cậu cần phải đưa ra một lựa chọn thông minh giúp làm giảm trọng lượng của chiếc Bát Quái nhưng vẫn phát huy khả năng chiến đấu và tăng cường tốc độ của nó. Nhưng điều đó không phải là dễ. Các thiết kế gia của mẫu nguyên bản đã làm việc cật lực để cắt bớt trọng lượng của nó rồi. Và giờ đến lượt Ves thì cậu phải chấp nhận đánh đổi lựa chọn của mình.
“Đầu tiên, áo giáp có thể xén bớt đôi chút. Nếu mình muốn giảm trọng lượng và duy trì tối đa sức phòng thủ của chiến cơ biến thể, thì mình phải giữ lại bộ giáp nguyên bản của nó thay vì sử dụng các loại áo giáp tháo rời kì lạ khác.”
Bộ giáp nguyên bản của chiếc Bát Quái vẫn hoạt động tốt. Ves chỉ cần điều chỉnh bản thiết kế áo giáp của nó một chút để tăng cường tốc độ của nó. Mặc dù áo giáp tháo rời có thể gia tăng tốc độ của chiến cơ sau khi nó đã bị hư hại quá mức, nhưng nếu lớp giáp của nó ngày càng mỏng đi thì hệ thống giáp tháo rời cũng phần nào mất đi mục đích ban đầu của nó.
“Mình có thể làm gì đó với pin năng lượng của nó. Mình có thể đánh đổi sức bền của chiến cơ để đổi lấy cái gì đó.”
Cậu phác thảo một sơ đồ lắp đặt pin năng lượng mới bằng cách bỏ bớt một vài cục pin để tạo không gian cho các động cơ đẩy phụ trợ. Sau đó, cậu nối một vài bộ pin cung cấp nhiên liệu chuyên dụng dành cho cái hệ thống mới.
“Bây giờ thì mình phải đặt động cơ đẩy ở một vài vị trí thích hợp là được.”
Làm sao mà cậu có thể gắn đại các bộ đẩy này lên người chiến cơ cho xong là được? Nếu các động cơ đẩy đặt ở sai vị trí thì nó có thể gây mất cân bằng hoặc thậm chí là khiến chiến cơ lộn nhào xuống đất. Ves quyết định lắp sáu chiếc Accelotrons đồng đều nhau ở đằng sau lưng của mẫu thiết kế mới này. Sau đó, cậu có thể tính toán vị trí chính xác hơn với sự trợ giúp của Hệ Thống.
“Hm, mình phải làm gì với độ nhanh nhẹn của chiến cơ này đây?”
Liệu chiếc Bát Quái cần phải có tứ chi nhanh nhẹn và linh hoạt không? Dẫu có đi săn chiến cơ hạng nhẹ thì cũng không cần đến độ nhanh nhẹn đặc biệt đến vậy. Người ta chỉ cần tốc độ và sức mạnh để đập vỡ bọn hạng nhẹ thành nhiều mảnh. Tuy nhiên, lợi thế số một của chiếc Bát Quái chính là phạm vi chuyển động cực lớn của nó.
Nếu Ves loại bỏ khía cạnh này, thì chiếc biến thể của cậu sẽ mất đi gốc rễ của nó đối với mẫu nguyên bản. Những lựa chọn liên quan đến đặc điểm này khiến cậu phải ngập ngừng trong một khoảng thời gian dài.