" Ầm... Ầm... Ầm ".
Tâm ma đã dựng lên Thần đạo chi cảnh trong tiềm thức của Lâm Kì Bảo để hắn tu luyện.
Ở đây hắn sẽ đấu đối kháng với chính bản sao của mình, Tâm ma đã điều chỉnh cấp độ của Vệ Ảnh( tên được Bảo đặt ) ở cấp Chân tu tầng 5 ngang với Bảo.
" Má thằng này lì vãi... đánh ê hết cả tay chân luôn " Hắn than vãn.
" Không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được... xem lợi hại của ta đây....A A A " Hắn hét lên và quyết định dùng Vô ảnh thất tinh quyền tầng 1 vào Vệ Ảnh.
" Rầm "
Vệ Ảnh tan biến đi, Bảo đã thành công.
Mở mắt ra thì trời đã sáng, việc dùng Hấp Tinh chi mệnh hấp thụ linh khí khiến hắn dễ chịu vô cùng. Vì là ở các cấp đầu nên chỉ cần hấp thụ linh khí trời đất là đủ đột phá rồi, nhưng càng về các cấp sau sẽ càng ít đi, chỉ có hút linh khí của người khác là hiệu quả triệt để nhất.
Sau khi đã vệ sinh cá nhân xong, hắn xách vỏ lên núi tìm linh dược.
" Ê nhớ thấy linh dược nào ngon ngon để dành lại tẩm bổ khí quyết nha mậy" Tâm ma nhắc nhở.
"Hehe... cái đó thì chắc chắn rồi người anh em " Tiểu Bảo nở một nụ cười đểu trông như mấy thằng biến thái gặp mấy đứa con gái ở công viên.
Cảnh mặt trời đang dần nhô cao trên những ngọn núi trùng trùng điệp điệp, sương mai vẫn còn vương trên lá xanh mơn mởn. Bóng dáng của một thiếu niên đang cuốc bộ lên ngọn núi trông hí hửng vô cùng.
Đi đến rừng trúc, Kì Bảo trông thấy một cây Hoạt huyết thảo mọc bên tản đá to, hắn hí hửng hái bỏ vào giỏ.
Bỗng có tiếng hét to vang vọng sau lưng Tiểu Bảo, không ai khác là bọn Lâm Dục Danh.
Tên Lâm Dục Danh này cũng 14 tuổi, đã lên Chân tu tầng 8, mang hệ Hỏa( con cháu Lâm gia ai cũng có thuộc tính Hỏa, tất nhiên Kì Bảo cũng có vì đơn giản là tính duy truyền ).
Quay lại với diễn biến.
" Ê... thằng phế vật... Hoạt huyết thảo bọn tao thấy trước... còn không mau nôn ra " Tên Dục Danh cao ngạo lên tiếng.
" Ồ thì ra là nhị ca ca... thứ lỗi đệ không thể nôn ra rồi" Tiểu Bảo bình tĩnh đáp lại.
" Mẹ... hôm nay mày ăn cái cức chó gì mà dám trả treo tao vậy hả?... hôm nay tao sẽ cho mày một bài học... lên tụi bây " Gã quát lên điên tiết .
Ba thằng chân tu cấp 1 xông vào Tiểu Bảo, hắn chỉ dùng những đòn võ cơ bản để hạ gục mấy con chó hùa kia.
" Bốp... hự... ặc... bụp " Ba con chó hùa nằm sấp lớp.
" Thằng phế vật này hôm nay cũng có bản lĩnh nhỉ... nhưng chưa đủ tuổi để ăn tao đâu oắt con " Gã Danh cao ngạo đe dọa.
" Cứ thể xem " Bảo bình tĩnh thủ thế.
" Chết đi thằng phế vật...aaa " Lâm Dục Danh rống lên.
" Dừng tay "
Bỗng xuất hiện thân ảnh của một người thanh niên cao hơn Kì Bảo và Dục Danh, đó chính là Lâm Dục Hoan( 15 tuổi, đệ nhất kì tài của thế hệ hậu bối Lâm gia, hắn mới đột phá lên Linh tướng cấp 1 ).
" Huynh đệ một nhà sao lại đánh nhau như vậy " Dục Hoan lên tiếng.
"Đại ca... nó dành linh thảo với đệ đó " Gã Dục Danh vừa ăn cướp vừa la làng.
" Chỉ có vài cây linh thảo, y quán Lâm gia thiếu gì... cần gì phải như bọn nô bộc đi hái linh thảo như vậy... haha" Tên Dục Hoan cười khinh bỉ nhìn Tiểu Bảo.
" Ồ đa tạ đại ca đã nhắc nhở, đến lúc đệ phải về rồi... cáo từ " Bảo mỉm cười quay lưng đi nhưng trong lòng ngọn cuồng hỏa đang bùng lên dữ dội.
" À mà khoan... sắp tới Lâm gia sẽ tổ chức cuộc thi tìm ra đệ nhất thiên tài để đại diện gia tộc học ở học viện Thiếu niên anh hùng... đệ có muốn tham gia không? " Gã Dục Hoan nói với vẻ giọng đầy thách thức.
" Thằng phế vật như nó cũng đủ tư cách sao? " Lâm Dục Danh lên tiếng chen ngang.
" Hẹn gặp nhau trên lôi đài" Kì Bảo nói xong quay lưng đi, trong lòng tràn đầy quyết tâm.
Gã Dục Hoan nhìn theo bóng lưng kia, nhếch miệng cười khinh bỉ.
" Phế vật thì sẽ mãi là phế vật thôi, thay đổi được sao? "