[nhạc: Let Me Stay Here - Ceres Fauna]
Hanna và Bruno dẫn bọn tôi đến một cô nhi viện. Không quá khác những căn nhà khắp khu ổ chuột, những căn nhà đều mang lớp sơn cũ kĩ cũng như đã xuống cấp không ít. Một người đàn ông trưởng thành xem ra là người quản lý cô nhi viện, ông ấy mở của và chào đón bọn tôi. Dù tôi ái ngại khi phải nói chuyện với người lạ, nhưng tôi cũng hiểu được sơ sơ vài thứ về nơi này. Anna đã từng ở đây nhưng rồi quyết định thích đi phượt hơn. Đồng thời, cô nhi viện cũng gặp khó khăn hơn trong thời gian đại dịch Covid.
“Anh nghĩ có cách nào để giúp Anna và những đứa trẻ không?” Iro quay sang tôi hỏi ý kiến.
[… Spell là thứ anh có thể nghĩ đến.] tôi nói thứ mà mình nghĩ đến được.
“Anh tính trao cho họ ma thuật sao?” Cô nàng báo tò mò hỏi.
[Wel… phải nhờ chuyện gia thôi.]
Tôi lấy điện thoại ra và nhắn tin cho ông sếp Artisan mà tôi đã cạch mặt sau nhiệm vụ lần trước.
[Alex, liệu tôi có thể nhờ anh cấy ghép mắt Spectator cho một đứa trẻ và một ống thuốc trao cho spell lv 0 gần giống hồi đầu anh làm cho tôi không?]
[Hoh, mới một thời gian không thấy ngươi hành sự gì, giờ lại đang nung nấu ý tưởng gì thế?]
[Chỉ là để giúp cho một đứa trẻ ở một cô nhi viện thôi… ]
[Haiz… ta đã hy vọng ngươi đang muốn cường hóa quân sự hay gì đó. Nhưng như thế này thì đúng kiểu ngươi hơn đấy, anh hùng.]
[Vậy… khả thi không?]
[Đủ tiền thì vô tư. Và ngươi cần spell lv 0 gì?]
[Pretsidigation, Mending (sửa chữa), và Goodberry.]
[Được thôi, ta sẽ đến ngay.]
Tôi chưa kịp nói địa điểm thì một Portal đã xuất hiện và Alex bước ra từ đó! Kể cả xuất hiện đột ngột thế, nhưng chẳng ai phản ứng gì trước điều đó, cứ như Artisan đó đang vô hình!
“Là ông!” Iro giật mình dựng cả hai tai lên khi thấy Artisan đó.
“Lâu rồi không gặp, anh hùng LHan.” Alex cười nhếch mép như mọi khi. “Bữa giờ không ở bên kia mà giờ chuyển sang du lịch nước ngoài à?”
“… Gần như thế.” Tôi trả lời chung chung.
“Chào Ms Iro, Sir Han.” Eve cũng bước ra từ Portal và chào đón bọn tôi một cách lịch thiệp như bao lần.
“Ah, cả cô nữa.” cô nàng báo Barbarian phản ứng tích cực hơn khi thấy cô nàng robot.
”Anh vẫn khỏe chứ, Sir Han?” cô nàng robot nhìn tôi với ánh mắt có phần đượm buồn.
“Tôi ổn mà… chỉ là cần nghỉ ngơi một thời gian…” tôi nói tránh việc từ bỏ của mình cũng nhưng hơi liếc mắt tránh ánh nhìn ấy.
“Xin cứ dành thời gian, anh xứng đáng với điều đó.” Eve chạm nhẹ tôi mà nói đầy cảm thông. ”Hy vọng anh sẽ sớm bình phục.”
“Cảm ơn…” tôi gật đầu nhẹ khi những lời đó.
“Nói ít thôi và chỉ ta ai là người ngươi cần, cũng như chi phí. Thời gian là tiền bạc.” Alex nói lời thực dụng không khác trước.
“Đợi tôi một lát…”
Tôi đi đến chỗ Hanna và dẫn em ấy đi gặp Artisan đấy. Cô bé Germany tóc nâu ấy có chút bối rối. Và không quá khác hồi trước Alex phẫu thuật cho tôi, anh ta cho bệnh nhân một liều gây mê. Chỉ khác là lần này anh ta dùng thứ trông như hiệu quả của spell Sleep…
“ Muốn đi cùng xem hay gì à?” Alex quay sang nhìn tôi.
“Không cần đâu, xin hãy nhẹ nhàng với em ấy.” Tôi nói thêm khi nhớ đến mấy lần được trao sức mạnh rất bạo lực của anh ta.
“Thêm phụ phí thì theo ý ngươi thôi ~.”
Artisan đó không từ chối mà chỉ cười nhếch mép cùng tay biểu thị ok. Tôi gật đầu đồng ý, để rồi anh ta vác Hanna đi qua Portal nơi anh ấy bước vào. Eve cũng cúi đầu nhẹ chào bọn tôi rồi đi theo chủ cô ấy.
“Thật sự thì chẳng tin tưởng ổng lắm nhưng Han đã nói thì đành chịu…” Iro nhìn sang tôi đầy lo lắng.
[Ổn mà, anh ta gian xảo và đáng sợ nhưng rất uy tín.] tôi vỗ nhẹ vai trấn an cô nàng báo Barbarian.
“Hy vọng là thế… tôi không muốn ông ta sẽ khiến cô bé ấy bị tổn thương như Han.” Cô ấy nắm nhẹ tay tôi cùng tôi tai báo hơi cụp xuống.
[Sẽ ổn thôi mà…] tôi không biết nên nói gì hơn.
“Này, anh thấy Hanna đâu không?”
“Eh?”
Một lúc sau, Anna bỗng dưng đi ngó quanh rồi hỏi tôi.
[À… anh nhờ Alex cho Hanna khả năng tạo đồ ăn nước uống giống anh cùng vài spell vặt…] tôi lấp liếm việc bạn em ấy phải trải qua phẫu thuật cùng nguyên liệu là từ Aberration …
“Eh, ổng đã tới đây à!?” Anna giật mình khi nghe thế.
[Mới tới rồi đi cùng Hanna rồi.] tôi trả lời ngắn gọn.
“Um… có được không đấy? Và nhiêu đây liệu đủ không?”
Anna lo liệu hỏi trong khi lấy túi tiền của em ấy ra. Bên trong túi là những viên đá quá khai thác được lúc làm việc tại Olzug. Kể cả đã là người quen nhưng cô bé Warlock này vẫn sòng phẳng như vô cùng.
[Đừng lo, coi như chút lòng thành anh muốn giúp đỡ cho bạn em, cũng như cho những người ở đây.] tôi khua tay mình mà từ chối nhận tiền.
“Có thật là ổn không đó? Tôi không thể nhận miễn phí từ anh…” cô bé Warlock nhìn tôi với chút do dự.
[Ổn mà, chỗ bạn bè thì anh cũng muốn giúp đỡ khi có thể.] tôi nói thật lòng với em ấy.
“Nếu anh đã nói vậy… dù gì cảm ơn trước.” Anna cất đi túi đá quý và mỉm cười rạng rỡ.”Có khả năng đó sẽ thật sự giúp cho gia đình của Hanna lắm!”
[Có gì đâu…]
Thấy phản ứng tích cực từ em ấy khiến tôi cũng bớt lo. Iro nhìn cuộc trò chuyện mà tò mò, ấy thế tôi cũng giải thích ngắn gọn lại cuộc trò chuyện với Anna. Tất nhiên tôi cũng kể sơ lại cuộc gặp ngắn ngủi với sếp cũ và cô nàng robot cho Anna hay. Độ một giờ sau, Alex mở Portal và trở lại với cô bé Hanna vác trên vai.
“Hanna ổn chứ!?” Anna lập tức đi lại hỏi.
“Ngươi đi hỏi câu đó với thiên tài như ta ấy à?” Alex cười cà khịa thay vì trả lời rồi đưa Hanna đang ngủ. “Đây, trả lại khách hàng cho mấy ngươi đấy.”
“Cậu ấy mà bất ổn gì thì tôi sẽ kiếm ông đấy!” cô bé Warlock ẵm người bạn của mình mà không quên đe dọa.
“Uh… sợ quá đi ~.” Artisan đó nói với giọng giễu cợt rồi quay sang tôi. “Sao nào, có kế hoạch gì cho tương lai chưa? Gặp lại bạn gái, di cư, hay sống nhàn nhã?”
“… tôi chưa biết.” tôi nắm hai tay mình mà nói đầy ngờ vưc.
“Ngươi là anh hùng nên xứng đáng được nghỉ ngơi và tận hưởng thành quả của mình.” Alex ngưng cười rồi quay đi trở về Portal.”Khi thời khắc ấy của thế giới đến, ta sẽ thông báo cho ngươi.”
Zap
Artisan đó đi qua Portal đó rời đi, cũng như cánh cổng ma thuật đó cũng biến mất như cách nó xuất hiện. Thật sự sẽ tốt biết bao nếu hồi trước anh ta nhân từ một chút với tôi như lúc này…
--- Một lúc sau---
“Hm? Mình đã ngủ quên à?” Hanna tỉnh dậy lại trên ghế và hoang mang đôi chút.
“Chị tỉnh lại rồi!” Bruno đi lại và mừng rỡ. ”Tự nhiên chị biến mất rồi ngủ gật làm em lo quá!”
“Chị biến mất???” cô bé tóc nâu ấy hơi bối rối trước lời kể của cậu em trai.
“Tốt quá, cậu tỉnh rồi ~.” Anna đi lại với sự lạc quan.”Mà, cậu có cảm thấy gì khó chịu không?”
“Không, tỉnh lại xong thấy khỏe khoắn lắm ~.” Hanna vươn vai mà đáp.
“Phải rồi, Ha –ý tớ là Jonathan nói khi tỉnh lại thì cậu thử dùng mầy thần chú này và thử nghiệm.”
“Tớ xem thử…”
Anna đưa mẩu giấy ghi chú spell và cách dùng đôi mắt Spectator – sinh vật cùng họ hàng với Beholder. Ghi chú được viết lại bởi Alex. Hanna thử làm theo hướng dẫn, từ một lỗ thủng nhỏ trên vạt áo cô bé đã lành lại nhờ Mending. Hay cô bé thấy ấm hơn nhờ Prestisdigation. Tạo ra những quả Goodberry có thể no bụng và chữa thương. Và cuối cùng không kém phần quan trọng, cô bé đã tạo ra được cả đồ ăn nước uống giống như tôi và Anna.
“Tuyệt quá!” Bruno reo lên trầm trồ.
“Làm thế nào...!?” Hanna vẫn chưa khỏi bàng hoàng mà hỏi người bạn của mình.
“Món quà từ Ha- Jonathan, anh ta nói hy vọng nó sẽ có ích cho gia đình.” Anna nói với nụ cười nhẹ nhõm.
“Anh ấy… thật sự tặng tớ thứ tuyệt vời thế sao…” cô bé tóc nâu có chút bối rối.”Thứ quý giá thế này… tại sao anh ấy lại tặng cho tớ chứ?”
“Jonathan nói là mốn giúp đỡ cho bạn bè tớ ấy mà.” Cô bé Warlock vỗ nhẹ vai bạn mình mà trấn an.
“Anh ấy còn ở đây chứ?”
“Ảnh đang ngồi ở phòng khách.”
Hanna sau khi nghe thế liền vội chạy khỏi phòng mình và đến chỗ tôi.
“Anh Jonathan!”
“Huh!?”
Tôi giật mình khi nghe ai đó kêu lên tên mình trong khi đang nghịch cái Nintendo Switch. Nhìn sang nơi tiếng nói đó thì thấy Hanna.
“Em cảm ơn anh, Jonathan!” Cô bé tóc nâu cúi đầu.”Em vô cùng biết ơn món quà vô giá này!”
“…Ah.” Tôi khựng ra giây lát mới hiểu ý em ấy. [Không có gì cả đâu.]
“Anh Jonathan không phải Santa Claus đấy chứ?” Hanna háo hức hỏi tôi.
[Anh không phải vị thánh tuyệt vời ấy đâu…] tôi cười nhẹ và lắc đầu.
“Em có thể làm gì để đền đáp?”
Cô bé nói lời chững chạc không khác gì Anna. Tôi tính nói không cần, nhưng rồi suy nghĩ giây lát thì tôi đã nghĩ ra một câu trả lời tốt hơn.
[Hãy giúp những người cần giúp đỡ khác như anh làm với em lúc này. Và khi đó, em cũng hãy nói với họ như vậy nếu họ muốn trả ơn.] tôi nói lời truyền cảm hứng quan trọng và giơ ngón like.
“Em hiểu rồi! Em sẽ trân trọng món quà này và giúp nhiều người nhất có thể!”
Hanna cười rạng rỡ nhưng tràn ngập sự quyết tâm trong ánh mắt của em ấy. Tôi có lẽ đã thất bại con đường làm anh hùng của mình. Thế nên chí ít, tôi muốn khả năng mình sở hữu có thể truyền được cảm hứng và hy vọng cho nhiều người khác. Tương tự như ngày trước, một trong những mục tiêu mà tôi mong muốn khi viết tiểu thuyết, truyền cảm hứng và hy vọng cho những người đọc.
--- Trở lại hiện tại---
“Ra vậy.”
Dta đáp lại một cách điềm tĩnh sau khi nghe sự kiện đó. Thế nhưng, anh bạn Druid ấy lại tư thế chống hông và cằm như sắp hỏi ‘bạn có tin vào trọng lực hay không’.
[Vậy… vì lý do gì mà em lại thành thỏ và lại ở đây vậy?] tôi quan ngại hỏi.
“…Sau vài tuần anh rời đi, rất nhiều quái vật đã xuất hiện tấn công. Mọi người trên đường di tản theo hướng dẫn của cảnh sát… và em đã bị bắt đi bởi những quái vật… và không may đã bị chết tại thế giới này…“ Hanna nói với đôi thỏ hơi cụp xuống.
[…Xin lỗi vì anh đã không có ở đó lúc em cần nhất.] tôi hơi cúi đầu xuống và cảm thấy tội nghiệp cho sự không may của em ấy cũng như sự bất lực của mình.
“Không đâu, em biết ơn anh không thể hết. Tất cả chỉ là sự không may mà thôi.” Em ấy lắc đầu và không trách móc gì.
[Vậy… ai đó đã hồi sinh em à?] tôi đưa ra nhận định trước tình trạng hiện tại của Hanna.
“Vâng.” Cô bé thỏ chuyển sang cười nhẹ cùng đôi tai thỏ dựng trở lại.”Soulflare đã cứu em và giúp những người bị hại khác. Thế nên, em muốn ở lại vừa để trả ơn cậu ấy, vừa muốn học cách mạnh mẽ hơn!”
[…Cô bé đó khó tính nhưng tố bụng bất ngờ thật.] tôi ngạc nhiên khi việc Hanna an toàn và khỏe mạnh lúc này là nhờ cô bé Wizard đang trói bọn tôi.
“Meow, ta nói rồi mà.”
Con mèo khổng lồ Finx ngáp phát và bình luận. Dù có phần chưa thể tin tưởng hoàn toàn Soulflare, song ấn tượng của tôi về cô bé đó đã bớt tiêu cực đi phần nào. Dẫu vậy, vì lý do gì mà cô bé Wizard đó lại không thiện cảm đến bọn tôi tới vậy?
“Mà tiện thể thì sao anh nhìn khác thế, Jonathan?” Hanna tò mò hỏi.
[Well, có chút phức tạp nhưng tên thật của anh là Sabata, và Journal Jonathan là biệt hiệu anh dùng trong game.]
Tôi bắt đầu từ từ kể lại từ từ những thứ về bản thân. Tất nhiên tôi cũng lược bớt mấy thứ không hay ho mà tôi đã từng làm. Thảm sát quái vì tiền, hay giam giữ nạn nhân, lập giáo phái cũng như lỡ giết người tốt.
--- ---
Blueblood, gia tộc Wizard hùng mạnh xứ Imperium của Great Land. Sự dẫn dắt đó đã giúp vương quốc Imperium trở nên vĩ đại nhất đại lục, tộc Blueblood đã được hoàng tộc và giáo hoàng công nhận khả năng của họ. Dẫu vậy, người trong tộc lại rất ít, cũng như rất ít ai biết được công việc của họ ngoài trợ giúp vương quốc. Một ngày nọ, gia tộc bỗng dưng biến mất, kéo theo đó là sự hỗn loạn và rồi toàn bộ những gì của Great Land trở về hư không.
--- Bên trong lâu đài của Soulflare---
“Cậu đã trải qua nhiều thứ thật…”
Soulflare nói trong khi dùng bữa trên bàn tiệc dài sang trọng đầy thức ăn. Cô bé dùng dao nĩa thưởng thức miếng thịt bò được trang trí như bữa ăn Michelin một cách chậm rãi trong khi lắng nghe người bên đầu bàn kia. Cách cô bé Wizard ấy dùng bữa rất phong nhã như một quý tộc.
“Cơ mà, cậu lại không phải con người thì nghe không giống lắm.” Anna ăn thong thả như tại nhà. ”Phòng cậu thì nhìn sang cực kỳ, cũng như có cả thú bông dễ thương nữa.”
“…Cảm ơn về lời khen ấy.” Soulflare cười nhẹ khi nghe những lời chân thành có phần ngây ngô ấy.”Nếu cậu không chê thì có thể ở lại đây, tôi sẽ cung cấp phòng cũng như những thứ cậu cần để sinh sống.”
“Cảm ơn lời mời, nhưng hiện tại tớ đang có cuộc sống tốt nhất rồi ~.” Cô bé Warlock ăn miếng đùi gà bự mà mỉm cười thích thú.
“Thế à.” Cô bé Wizard nhấp nhẹ một ngụm cốc rượu rồi đặt xuống bàn. ”Bất cứ lúc nào cậu cần tìm nơi ở mới, tôi luôn chào đón.”
“Heheh, vậy cảm ơn trước nhé ~.” Anna uống một cốc sữa khuấy với trái cây ngon lành trong thích thú.”Mà sao cậu phải trói anh Sabata và Dta ngoài đó vậy? Họ đều là bạn mà?”
“…Xin lỗi, chỉ nỗi lo của tôi.” Ánh nhìn của Soulflare từ Anna cúi xuống cốc rượu. ”Cậu đã từng ăn cắp vặt, cãi lời người lớn đúng chứ?”
“Heheh, hơi xấu hổ nhưng quả thật là có. Do cuộc sống khó khăn nên tớ muốn tận hưởng nhỏ mà không hại ai. Tuy mấy hồi bị phạt nhưng tớ nghĩ cũng đáng.” Anna gãi má cười bẽn lẽn.
“Cảm ơn vì trả lời thành thật.” cô bé Wizard nhắm mắt lại và cười nhẹ.”Và cậu biết đấy, nhiều người lớn thì họ lại không dám đủ thành thật nhận sai như thế.”
“Um… cũng phải…” Anna gãi đầu nhẹ khi ráng nhớ tới hồi bị lừa khi mới tới thế giới này.”Thế ý cậu là sao khi hỏi tớ vụ đó vậy?”
“… Tôi có những trải nghiệm và quan sát sự dối trá của người lớn trước kia…” Soulflare nhìn rượu vang đỏ một cách ưu uất. ”Người có thể nói là đã kiến tạo tôi như một phụ tá, Emberlight Blueblood… đã dùng những đứa trẻ chủng tộc không phải con người để thí nghiệm trong bí mật…”
“Việc đó quá tàn nhẫn!” Anna sốc khi nghe điều đó.
“Và rồi… trưởng tộc cũng đã bị nhà thờ và hoàng tộc dùng nhiều đủ lý do để loại bỏ bà ấy vì sợ hãi…” cô bé Wizard uống chậm rãi toàn bộ cốc rượu.” Và tôi đã lưu lạc vì mất phương hướng… vì thấy sự tội lỗi của mình. Tôi đã đi khắp nơi, hầu như thì chỉ những đứa trẻ đã chào đón tôi một cách thân thiện hoặc tinh nghịch. Còn phần lớn người lớn thì họ chỉ muốn lợi dụng cơ thể của tôi… Vì sự tráo trở mà con người có thể làm, thành ra niềm tin của tôi dành cho Celestial và Fiend nhiều hơn, thuần tốt và thuần ác một cách thuần khiết.”
“…Thật tồi tệ!” cô bé Warlock nắm chặt dao nĩa tới mức khiến nó bị cong vẹo rồi giật mình.”Ah… xin lỗi vì làm hỏng đồ dùng của cậu!”
“Không sao…” Soulflare nhìn thấy phản ứng đó mà cười nhẹ.”Cảm ơn vì đã giận cho tôi.”
“Vì cũng suýt bị mấy người lớn xấu xa hại nên thật sự tớ có thể hiểu cảm giác ghê tởm, đáng sợ đó…” Anna rùng mình giây lát rồi nói tiếp lạc quan hơn.”Thế nhưng… cũng có người lớn tớ tin tưởng. Như sếp ở cô nhi viện của tớ, hoặc ông anh Han và Dta. Tuy họ khá kỳ quặc nhưng cả đồng minh quái vật của họ cũng rất dễ gần.”
“Vậy sao…” cô bé Wizard nhìn người bên kia bàn cũng sự an tâm.”Cậu rất mạnh mẽ, và thật tốt khi cậu đã gặp được những người có thể tin tưởng…”
“SOULFLAAAARE!”
Một tiếng kêu vang lên từ phía hành lang kèm theo tiếng bước chân chạy. Cửa phòng khách mở ra, bước vào là cô bé tai thỏ Hanna.
“Có chuyện gì mà cậu vội vàng thế?” Soulflare tròn mắt trước biểu cảm đó.
“Làm ơn… hãy thả anh Sabata và Dta!” Hanna cất lên lời cầu xin.”Khoan đã… cậu là…”
“Cô… trông quen quen…” Anna quay sang thấy vị khách mới đó mà ngờ ngợ.
“ANNA!” cô bé thỏ mừng rỡ chạy tới ôm chầm lấy người bạn của mình.
“Cậu… lẽ nào là Hanna!?” cô bé Warlock tròn mắt kinh ngạc.”Sao cậu lại ở đây và nhìn khác thế!?”
“Xin lỗi, có vài thứ đã xảy đến…” Hanna mỉm cười nhẹ nhõm khi thấy người bạn của mình bình an.
“…Xem ra, cuộc gặp này không phải tình cờ.” Soulflare cười cay đắng mà đứng dậy khỏi ghế.” Kẻ sát thần, đồng minh của người kiến tạo tôi lại là bạn với người mà tôi đã cứu. Tất cả lại xuất hiện cùng nơi này, đây xem ra là số phận.”
“Soulflare?” Hanna bất ngờ khi thấy người bạn của mình có phản ứng khác lạ.
“Hanna của xứ Germany, tôi hỏi cậu.” Soulflare đi lại và hỏi cùng gương mặt nghiêm nghị.”Liệu cậu có tin Sabata của xứ Australia là người tốt không?”
“Chắc chắn rồi, anh ấy đã trao cho tớ món qùa vô giá cho tớ, và giúp gia đình tớ cùng những người sống trong khu vực vượt qua được sự khó khăn!” cô bé tai thỏ nhìn đầy quyết tâm.
“Vì anh ấy tốt với cậu?”
“Phải.”
“Bất chấp anh ta đã từng giết người?”
“Eh?”
“Hay anh ta đã từng giết một người tốt vô tội?”
“…Lý nào…”
Hanna bối rối trước câu hỏi quan trọng và có phần oái oăm của Soulflare. Bởi đó là điều mà cô gái trẻ không hề ngờ tới.
“Anh ấy đúng là giết người, đã sai lầm.” Anna lên tiếng, không chút nghi hoặc lẫn do dự.”Nhưng đó chưa bao giờ là mong muốn thật sự của anh ấy! Nếu anh ấy là người xấu thì tại sao anh ấy lại khóc than cho con người xấu số đó! Tại sao anh ấy lại suy sụp đến mức từ bỏ ước mơ lẫn hy vọng của mình chứ!”
“Anna…” Hanna nhìn sang người bạn như sắp khóc của mình.
“Tôi muốn trả ơn con người đó… thế nhưng tôi đã chẳng thể làm gì được cả…” cô bé Warlock rơi lệ nhưng dụi đi.”Chỉ khi chị Irina đến, tôi mới thấy được sự rạng rỡ của anh ấy… tôi muốn… ít nhất có thể làm gì đó cho người nỗ lực làm người tốt như anh ấy được hạnh phúc!”
“…Tớ cũng nghĩ vậy!”Hanna thấy vậy cùng được truyền quyết tâm.”Nếu anh Sabata đã có mong muốn làm người tốt, bọn tớ muốn giúp anh ấy!”
“… Hai cậu quý LHan thật đấy. Cảm xúc có chút ích kỷ nhưng thuần khiết ấy rất đáng trân trọng.” Soulflare chợp nhẹ mắt giây lát.” Hai người đi theo tôi.”
“Huh?”
Hai cô gái khó hiểu trước lời nói và hành động của Soulflare. Kể cả vậy, họ không biết nên làm gì tốt hơn mà đành tiến bước đi theo mà rời căn phòng. Chỉ duy nhất một điều mà Hanna và Anna cảm nhận được, sự căng thẳng của thiếu nữ Wizard kia đã thuyên giảm đáng kể.