(nhạc: light infection - gintama)
--- Nhiều giờ trước, tại Dream Plane---
[Vị thần từ chiều không gian khác rốt cuộc chỉ là người thường phía bên kia màn hình, thật đáng tiếc.]
[Tiểu thư đài cát như cô ấy thì làm gì hiểu nỗi sống một cách tiết kiệm và thường dân chứ.]
[Mình đã hy vọng vị thần được triệu hồi đến là một thực thể xúc tu, nhiều mắt và miệng, ngoại hình khác thường, trí tệ nằm ngoài tầm nhận biết nhân loại.]
[Cô ấy sẽ là waifu hoàn hảo, đẹp, giàu có, nếu cô ấy bớt kỳ quái lại.]
[Với một người chỉ xem việc cứu thế giới như một trò chơi, có gì đảm bảo người như thế sẽ xem trọng mạng người?]
[Phải chi có thể sưu tầm mấy ảnh CG hoặc clip dam dang của cô ấy ~.]
“…Em ổn chứ?”
“Um, em hoàn toàn khỏe mà ~.”
Tôi hỏi han tình trạng Irina đang thổi sáo ocarina. Hai người bọn tôi đang ngồi trên một chiếc xe ngựa được điều khiển bởi một thuộc hạ vô hình của tôi. Đã nhiều tháng kể từ khi chúng tôi kẹt tại miền đất này, ngày nào chúng tôi cũng phải thấy những viễn cảnh và tiếng nói vang vọng. Xem chừng thì chúng là nhưng suy nghĩ vô thức của bọn tôi khi được hiện hữu hóa. Mỗi giờ phải nghe và phải thấy những viễn cảnh đó thật sự là tra tấn. Tôi luôn dễ dàng dùng Wish – Greater Restoration để hồi phục bọn tôi khỏi sự mệt mỏi và có thể đi mãi mà không cần ngủ nghỉ. Kể cả vậy, nó vẫn là một dạng thảm họa khi phải thấy và nghe khung cảnh đó nhiều lần, nhiều dạng, mỗi giờ!
“Coi bộ đây là nỗi khổ mà Dta trải qua trước khi thành Druid.” Tôi than thở khi nhớ tới người bạn của mình.
“Không biết mọi người bên đó hiện đang thế nào rồi…” Irina ngưng thổi sáo rồi ngước lên bầu trời mà trầm ngâm.
“Hy vọng là ổn…” tôi không thể nói gì tốt hơn do những khả năng tiên tri của tôi cũng không đem lại kết quả nào.
“Mong là vậy…” cô ấy cúi đầu xuống.”…Và xin lỗi anh.”
“…Về vụ gì thế?” Tôi ráng tập trung chút để nhận diện được giọng Irina đang nói với mình giữa những tiếng vọng suy nghĩ kia.
“ Anh đã giúp em nhiều đến vậy… ấy thế mà em lại có những suy nghĩ sai lệch ấy…”
Đôi mắt cô ấy bắt đầu đẫm lệ. Có vẻ như cô ấy cũng cảm thấy tội lỗi cho đến hổ thẹn khi bị nghe những tiếng lòng ấy.
“…Sự thật thì đúng là anh cũng không thích gì khi biết được chúng. Thế nhưng, chúng là sự thật…” Tôi trả lời thành thật rồi lấy ra khăn lau nước mắt cho Irina.” Em là người theo đuổi tri thức và sự thần bí, sự tồn tại quả đỗi tầm thường như anh thì không thể đáp lại sự mong đợi của em…”
“Không… anh không phải người tầm thường…” Irina tựa đầu vào tôi mà vỡ òa.”Anh đã nỗ lực biết nhường nào… phải chấp nhận một con nhỏ lập dị, rắc rối, nhát gan không dám chiến đấu như em suốt… Thế nên… em không có quyền có suy nghĩ vô lý ấy…”
“Không đâu, anh cũng xin lỗi… khi lại nhìn em theo cách dâm dục hay lợi dụng như thế…” Tôi nắm lấy tay cô ấy mà an ủi. “Đáng lý ra anh không nên để em chơi Subla game, để rồi gieo vào em thêm những suy nghĩ tiêu cực này…”
“Hic… không đâu… anh là con trai thì có những suy nghĩ ấy là bình thường mà… Thêm nữa, anh đã nỗ lực và tôn trọng mọi người khi đến thế giới của em, chấp yêu cầu một kẻ xa lạ như em… trái tim của anh là của một con người, một người hùng…” Irina thút thít giây lát rồi thẳng lưng lên, cô ấy cởi áo khoác ra.”Là bạn gái của anh… đáng lý ra em phải đáp ứng lại mong muốn của anh sớm hơn-“
“Bình tĩnh lại nào!” tôi giữ tay cô nàng Alchemist lại trước khi cô ấy cởi áo ra! “Em làm thế thì giống như anh đang lợi dụng em đang suy sụp đấy!”
“E-em xin lỗi…” Irina ngượng ngùng trong khi tôi giúp em ấy mặc lại áo khoác.
“Những lúc thế này, những gì chúng cần là một cái ôm cơ.”
Tôi ôm Irina, như cách mà Dta từng nói. Ôm sẽ luôn giúp chúng khá hơn, đặc biệt là giảm stress. Bớt đi sự lo lắng và căng thẳng trong lòng, ta mới có chỗ để nhét vô thêm sự tích cực.
“Xin lỗi… vì lại gây rắc rối cho anh…” cô ấy bình tĩnh lại mà đáp.
“Không đâu… thiếu em thì chắc anh sẽ hoang tưởng khi ở một mình ở đây suốt…”
Tôi xoa phía sau đầu Irina, cả lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Không có cô nàng Alchemist này ở đây, có lẽ tôi sẽ tạo bản sao hoặc thú cưng cho đỡ buồn, như cách trái bóng trong Cast Away tồn tại. Có khi tệ hơn là tôi sẽ từ bỏ và chọn ở đây luôn cho đỡ mệt, như cách mà vì sao có thể loại Isekai được yêu thích. Bởi lẽ, nó đại diện cho chủ nghĩa thoát ly mà…
“Cơ mà… em chợt thắc mắc…” Sau khi bọn tôi hoàn thành cái ôm ấm áp ấy, Irina cất tiếng.
“Gì thế?” tôi tò mò khi cô ấy hỏi với tâm trạng đã khá hơn.
“Nếu khi sinh vật sống giao phối tại nơi đây, một sinh mệnh mới liệu có được sinh ra hay không? Và nếu có thì đứa trẻ ấy sẽ sinh ra tại nơi này hay tại thế giới tỉnh?”
“…Câu hỏi hay đấy.”
Tôi ngớ ra giây lát trước câu hỏi thú vị, vừa rất tò mò khoa học với logic, và cũng rất dễ nghĩ tới hướng khác…
“Làm anh nhớ một game nào đó thì kết quả sẽ sinh ra một đứa trẻ sinh ra từ việc một người là sinh vật siêu nhiên và một con người chia sẻ giấc mơ. Trường hợp khác là một linh hồn người chết và một linh hồn người sống trong thế giới mơ.” Tôi liên tưởng Ar Nosurge và Sandman.
“Nếu theo lý đó, tức là linh hồn cũng có thứ như DNA? Hoặc linh hồn mới sinh ra khi kết hợp những phần tính cách và ký ức của hai lình hồn khác chăng?” Irina nghĩ ra câu hỏi nối tiếp.
“…Theo hướng này thì có khi chết trong mơ dẫn tới chết ngoài đời thật cũng là khả thi…” tôi nói khi liên tưởng tới tựa phim kinh dị với tên phản diện có móng vuốt ở trong mơ.
“…Thú vị thật, như vậy việc cái chết của linh hồn theo tâm linh với siêu nhiên, hoặc gây sốc quá mạnh dẫn tới cơ thể ngộ độc Andenaline hoặc stress.”
Cô nàng Alchemist nghĩ sự tương tự với góc nhìn khoa học. Thật sự vụ này khó không nhẹ, nhất là với một người theo hướng lãng mạn và thích thế giới giả thuần túy. Tôi vốn không phải fan của thể lại khoa học viễn tưởng trừ Megaman và Metriod, thế nhưng khó mà trò chuyện sâu được với một cô nàng mọt sách với chuyên hóa này. Thứ duy nhất tôi có thể làm là lắng nghe, đặt câu hỏi và liên tưởng bằng bộ não trí tuệ giới hạn (Wisdom 13) và chém gió với uy tín cực mạnh (Charisma 29). Ngoài ra, nếu nó giúp tâm trạng Irina khá hơn thì tôi cũng không phiền gì.
“ Hm? Phía trước có người.”
Phía trước chiếc xe ngựa một đoạn, tôi thấy một người thanh niên tóc đen ngắn, gầy và mặc áo choàng đang ngồi bên lửa trại cũng túp lều phía sau lưng. Khá là hiếm có người trông như đang đi phượt và trong tình cảnh nghỉ ngơi trên chặng đường dài. Thay vì những căn cứ hoành tráng, dị thường, mơ mộng, hay những thứ trông đúng nghĩa nhìn là biết là người mơ.
[Anh bạn đang mơ hay tỉnh?] tôi dùng thần giao cách cảm bắt chuyện.
“Huh?”
Người thanh niên ngạc nhiên rồi ngó nghiêng. Tôi giơ tay lên vãy để ra hiệu để thu hút sự chú ý. Cậu ta ngạc nhiên nhưng sau đó có vẻ bình tĩnh lại.
“…Tưởng ai lạ hóa ra là anh?” cậu ta nói với biểu cảm bình tĩnh hơn.
[Eh? Cậu biết tôi à?] tôi ngạc nhiên trước lời người thanh niên đó.
“Người quen anh sao?” Irina cũng ngạc nhiên không kém mà nhìn sang tôi.
“Thì không phải anh là LHan sao?” cậu ta nhíu một bên mày. “… Anh nhớ Restnom chứ?”
“…TTan!?”
Trước lời cậu ta nói, tôi chợt nhận ra người bạn quen trên mạng, kiêm luôn là độc gả tiểu thuyết của tôi! Khó mà ngờ được tôi lại gặp mặt người quen trong Dream Plane. Tôi dừng xe ngựa lại rồi đi xuống mà nói chuyện.
“…Khoan, anh là LHan thật luôn à?” TTan nhận ra điều gì đó?
“… Bộ có phiên bản ảo của anh tại đây sao?” tôi mường tượng ra khi nghe câu hỏi đó.
“Phải, sau vài tháng ở đây thì mơ 24/7 suốt nên thành ra em cứ vibe.” cậu ta thở dài nhún vai.
“Sao em kẹt ở đây thế?” tôi hỏi thẳng ngọn nguồn vấn đề.
“Nói phiên bản ngắn gọn hay đầy đủ?” cậu ta hỏi.
“Bản ngắn gọn trước đi.” Tôi lập tức trả lời.
“Chẳng rõ vì sao, em với mấy người bạn cùng lớp bên kia gương làm theo việc sếp giao. Thế rồi bị quân của một ông thần oneshot (một phát). Xong rồi thì tỉnh lại ở đây.” TTan kể vắn tắt sự việc.
“Nghe có hơi dejavu…” tôi mường tượng lại nhiệm vụ được Alex giao hồi trước.
“Vậy còn anh?”
“…Anh đã hại chết người yêu một vị thần, và ông ta lưu đày anh và cô ấy tới đây như một hình phạt. Và cũng tương tự em, anh được sếp thuê…”
“Sếp anh chắc không phải một tay bác học điên đi cùng một cô robot chứ?”
“Ca này… anh em mình cùng cảnh ngộ rồi…”
“F…”
Tôi chợt nhận ra số phận trớ trêu biết bao. Không những gặp ngươi quen mà giờ còn chung tình cảnh nữa .
“Mà tiện thể thì người này là?” TTan nhìn sang Irina mà hỏi.
“À thì… đây là Irina, bạn gái mà hồi đó anh có kể đang yêu xa… còn đây là TTan, người bạn anh quen trên mạng và thích tiểu thuyết, kiêm luôn chơi cùng DnD mà anh từng kể.” tôi giới thiệu ngắn gọn cả hai với nhau.
“Rất vui được biết anh.”
“Um…”
Irina bắt tay cùng nụ cười thân thiện. Còn TTan thì khá giống tôi, có phần gượng gạo như những người hướng nội gặp người lạ.
“Mà, em với những người bạn cùng lớp ở thế giới này là spellcaster? Tôi bắt đầu hỏi.
“Phải, và đều là những Wizard, không phải Cleric.” cậu ta nhún vai.
“Anh thì cũng muốn làm Wizard, nhưng kết quả là thành Stand User khi đến thế giới này, với năng lực chủ yếu gọi Stand ra đấm, mạnh hơn hoặc nhanh hơn.”
Tôi đáp với hiểu phần nào nỗi khổ ấy. Khi nhận được một thứ sức mạnh mà lại không phải cái bọn tôi muốn. Tôi thì muốn luyện spell và sớm có được Wish. Còn TTan thì luôn chọn sự đa dụng dùng spell cho trị thương tới tấn công của Cleric.
“Em được Han trao cho sức mạnh cùng loại anh ấy luôn ~.” Irina nói một cách hào hứng.
“Anh có thể trao sức mạnh luôn sao?” TTan tò mò bởi điều cô nàng Alchemist mới đề cập.
“Well… do anh ‘thành công’ trong phi vụ thứ hai sếp giao, nên được khả năng Alter Reality. Và anh dùng nó để hiệu chỉnh sức mạnh của những người khác. Và giờ thì Stand của anh thành khả năng điều khiển điện đến mức độ biến nó thành spell Wish.” Tôi nói ngắn gọn khả năng của mình và cách có được.
“Tiện phết.” cậu ta gật gù có phần ưng rồi thắc mắc. “Mà sao anh không xài Wish để quay về?”
“Đã thử rồi, nhưng lời nguyền từ Space Deity quá mạnh so với khả năng của anh.”
“Cùng mục tiêu mà ông sếp thuê em luôn…”
“F…”
Bọn tôi thở dài cay đắng lần nữa khi chợt nhận ra tình cảnh oái ăm mắc phải suy cho cùng đều do liên quan Alex. Điểm cộng duy nhất là anh ta đã cho tôi một lối tắt có khả năng Alter Reality…
“Mà là người quen và còn có vẻ thân nữa, anh có định nâng cấp sức mạnh cho anh ta không?” Irina hỏi ý kiến tôi.
“Hmmmm có khi cậu ta sẽ cần.” tôi suy ngẫm vài giây rồi đáp.
“Nâng cấp?” TTan tò mò khi nghe ý tưởng đó.
“Ngắn gọn thì với Alter Reality, anh có thể từ giúp đổi một vài feat (kỳ công) của em thành một vài năng lực nhỏ, cho tới chuyển đổi thành class em cần.” Tôi giải thích ngắn gọn trò buff của tôi.
“Vậy nhờ anh đổi em thành Warlock thế này được không?” TTan lấy ra một tờ giấy mô tả class Warlock mà cậu ta cần.
“Hm… anh tưởng em muốn thành Cleric chứ?” Tôi cầm tờ giấy và coi thử.
“Ai cũng thay đổi theo thời gian mà ~.” cậu ta nhún vai.
“Và trở thành Warlock kiểu Ender Lilies á?” Tôi nhìn khả năng mô tả liên quan lập khế ước với linh hồn người chết mà tờ giấy mô tả homebrew (tự chế/nấu tại nhà) class.
“Em có sự kết nhẹ với undead mà.” Chàng thanh niên spellcaster thẳng thắn trả lời.”Vậy có khả thi không?”
“Đợi anh một chút thử nào, Wish, Simulacrum.”
Một lần nữa, tôi lôi cây búa điện ra, triệu hồi sấm chớp hình người để tạo ra bản sao của mình. Và rồi từ bản sao ấy, nó buff cho TTAn +5 thông số. Tôi đổi nó thành một khả năng khác, cũng như chuyển đổi mọi khả năng Wizard thành Warlock theo ý cậu ta.
“Có vẻ xong cả rồi, và mọi thứ đều trôi chảy.” tôi thở phào nhẹ nhõm khi việc đổi class diễn ra thuận lợi như trường hợp của Anna.
“Cách anh spam với lách luật Wish tiện phết.” TTan bình luận cách mỗi lần tôi cho bản sao của mình được tạo ra rồi chịu khổ sở bởi Wish thay tôi.
“Được rồi, em hiện tại độ lv 5, anh thế một feat của em thành khả năng thêm một hành động, còn lại thì thành hồi spell slot mỗi 6s và khả năng trị thương khi chạm.” tôi giải thích ngắn gọn những khả năng mới của cậu ta.”Còn lại thì class Warlock của em thì nó giống được bao nhiêu theo lý thuyết thì anh chịu.”
“Có gì không ổn à?” cậu ta thắc mắc.
“Do như lý thuyết thì Stand của anh là bất hoại trừ phi bị Stand khác tấn công. Và hiện thực thì chẳng được ngon ăn thế...” Tôi thở dài khi nhớ lại mấy lần Sabata ăn hành và tôi bị vạ lây, cũng như ngược lại.
“Noted (đã ghi chú).”
Người thanh niên mới thành Warlock đáp với cái nhìn hiểu chuyện. Tôi cũng tạo sẵn vài linh hồn chiến binh để TTan có linh hồn đi cùng lúc đầu cho dễ thở hơn. Sau khi lập khế ước với mấy linh hồn nhân tạo ấy, cậu ta đi vài vòng thử nghiệm spell và những khả năng mới nhận được. Những linh hồn thì đi theo TTan như đốm sáng nhỏ gần như vô hình. Và những linh hồn đó chỉ hiện nguyên dạng rõ ràng khi được sử dụng. Nó có chút khiến tôi liên tưởng đến Stand hồi trước tôi dùng. Còn bây giờ thì xài Stand hay đúng hơn là Spirit Guardian thì mất chức năng đó để đổi cho sức mạnh lớn hơn tôi đang dùng…
“Hiện tại thì tạm ổn, chưa thấy vấn đề gì.” TTan báo cáo.
“Có những thứ phải thực nghiệm mới biết rõ hơn nhỉ.” Irina cũng nói lời thiết thực.
“Tin tốt thì anh đã kiểm tra, coi bộ em không bị nguyền rủa gì như anh hay Irina, thành ra có thể trở về lại Matter Plane.” Tôi hỏi ý của TTan.
“Nah, em sẽ ở lại đây một thời gian tới khi nào sếp hồi sinh hẵng hay.” TTan nhún vai đáp.
“Anh hiểu rồi.” tôi nói rồi trở lại xe ngựa.
“Anh bận bịu thế à?” cậu ta nhận ra sự vội vàng của tôi.
“Bọn em cần trở về, mọi người đang đợi chờ.” Irina đáp khi lên xe ngựa.
“Thời gian của thế giới đang đếm ngược, anh không thể chậm trễ được, nhất là khi không thể làm gì nhiều khi mắc kẹt tại đây.” Tôi nói rồi cho thuộc hạ vô hình khởi hành xe.
“Thượng lộ bình an ~.”
“Anh cũng bảo trọng.”
TTan và Irina nói lời tạm biệt cùng với xe ngựa tôi lăn bánh rời đi.
“Liệu có ổn không khi để anh ấy lại?” Sau khi đi một quãng thì Irina hỏi ý tôi.
“…Thú thật thì cũng như anh bạn Warlock ấy, anh cũng chỉ muốn tận hưởng sự yên bình mà sống nhàn thôi…” Tôi hơi cúi gầm xuống.” Thế nhưng, giờ anh đã trở thành anh hùng cũng như tội nhân. Chuộc tội, cứu nhiều người nhất có thể, bằng sức mạnh mà anh đã tước đi sinh mệnh của một nữ thần nhân từ. Đó là cách duy nhất để anh hoàn thành đúng trọng trách này, hoặc anh phải từ bỏ thứ làm nên LHAn, cũng như cái chết của Cosmo trở nên vô ích…”
“Đúng là anh nhỉ.” Cô ấy ôm lấy hông tôi và tựa vào vai.”Anh không đơn độc đâu. Em sẽ đi cùng anh trên con đường khó khăn này, cho đến tận cùng.”
“Cảm ơn em, Irina…”
Tôi thở dài một tiếng nhẹ nhõm hơn. Dù hành trình này không dễ dàng gì cũng như chẳng ngắn. Thế nhưng, người ta nói rằng muốn đi nhanh thì nên di một mình, còn muốn đi xa thì hãy đi cùng nhau. Được một quãng đường dài, tôi bắt đầu mở lời.
“Mà… nếu em tò mò vụ quái thì anh có thể biến đổi bản thân thành hình dạng nào đó em cần.” tôi nói khi nhớ tới fetish của Irina.
“Th-thật sao!?” Irina ngạc nhiên và tỏ ra phần nào hào hứng. “Nh- nhưng mà… anh không cần phải tự làm khó mình như thế đâu!”
“Không phải miễn phí đâu em. Có điều kiện cả ~.” Tôi mỉm cười đầy ngụ ý và xoa cằm.
“Là gì thế?” cô nàng Alchemist nhìn tôi và lắng nghe đầy sự mong đợi.
“Em cũng phải đổi dạng, hoặc mặc trang phục anh yêu cầu!” Tôi nói thẳng yêu cầu của mình.
“Không vấn đề gì!” Irina nói với sự phấn khích có thể thấy rõ trong đôi mắt em ấy.
“Ngoài ra thì hãy đảm bảo đừng thử nghiệm vội vụ có thể tạo ra sinh mệnh mới tại nơi này hay không… muốn thì hãy đảm bảo đừng làm gì tạo ra phôi thai, vì nơi đây lẫn thời điểm đều không phải ý hay.”
“E-em hiểu chứ! Em không muốn đứa trẻ của chúng ta phải sinh ra trong thời loạn. Em muốn đứa trẻ sẽ được một cuộc sống tốt hơn em! ”
“Tốt, mặc dù anh có thể nói ma thuật sẽ giải quyết được hết, nhưng xem nhẹ nó thì không phải ý hay.”
“Tất nhiên rồi, điều đó em cũng tán thành!”
Irina có chút lúng túng bởi lời lưu ý của tôi, song em ấy cũng hiểu chuyện và dễ dàng chấp nhận. Chúng tôi đang trong thời điểm quan trọng, không thể xem nhẹ hay mắc sai lầm.
“Được rồi, vậy em muốn thử gì đầu tiên?”
“Hm… anh thử hình dạng Orc xem?”
“…Ok, vậy em bắt đầu với tai và đuôi sói, cũng như trang phục nữ sinh?”
“Um… được!”
Với sự đồng thuận từ cả hai, tôi dùng spell đổi dạng của mình và Irina để bắt đầu chuỗi thí nghiệm kỳ lạ. Em ấy thì được thỏa mãn trí tò mò, còn tôi thì được rửa con mắt với fanservice. Bằng cách cùng Irina ấy trải nghiệm sở thích của em ấy, bọn tôi có thể vượt qua những giọng nói và suy nghĩ tiêu cực bị hiện hữu hóa. Hai người chúng tôi cũng có những thứ không hoàn toàn đồng quan điểm lẫn sở thích. Thế nhưng, cảm xúc mà tôi và cô ấy dành cho nhau, cũng như mong muốn thấu hiểu lẫn nhau đã giúp bọn tôi vượt qua nhiều trắc trở. Và lần này cũng sẽ giống như vậy, thất bại thì cũng sẽ là sự rạn nứt giữa tôi và Irina, nhưng nếu vượt qua thì mối liên kết này sẽ càng vững mạnh hơn.
--- Tại bên kia gương, cách xa phía nam của làng Olzug---
“…Giọng nói đó… có phải là anh không, Jonathan?”
[Em biết tôi?]
Tôi và DTa đang bị mấy cây dây leo bondage. Phía trước chúng tôi là một cô bé không mấy thân thiện, và phía sau cô bé ấy xem ra là người quen đang gọi tên tôi. Cả Anna và cô bé không thân thiện kia đều đang mang biểu cảm bất ngờ.