(nhạc: VOODOO KINGDOM - Jojo)
“…Huh?”
Mở mắt ra, tôi thấy ánh nắng chiếu rọi từ cửa sổ. Trần nhà gỗ, nệm tôi nằm thì trên thảm chiếu. Ngồi dậy nhìn qanh, tôi thấy mình đang trong tình trạng bộ yukata chỉ che phía sau còn phía trước trống không do không có thắt lưng. Bên cạnh tôi thì là Iro và Skoll đang say giấc cùng nệm với chính tôi. Nhìn lướt qua phía dưới tấm chăn, tôi nhận ra họ cũng tình trạng giống tôi...
“Vậy điều tối qua mình nhớ không phải mơ…”
Tôi đặt lại chăn chỗ cũ với cảm giác ngượng ngùng. Không chỉ đã thấy quá rõ, mà được cảm nhận cơ thể họ bằng cả năm giác quan của mình nữa. Kể cả mới thoát kiếp trai tân thì tôi vẫn chưa thể quen với điều này ngay được…
“…Haruka không có ở đây?”
Nhìn quanh tôi mới nhận ra mẹ của Iro không ở quanh đây. Tôi vẫn nhớ rõ tối qua cô ấy cũng tham gia bữa tiệc thác loạn ấy và đã nằm cũng bọn tôi. Kể cả vậy, tôi không nghe được tiếng động nào của cô gái Druid đó quanh đây. Tôi nhẹ nhàng rời nệm để không đánh thức Iro và Skoll. Đứng dậy, biến đổi cơ thể mặc lại bộ đồ nhẫn giả rồi đi vòng quanh căn nhà tìm coi gia chủ đã nơi đâu. Tuyệt nhiên không thấy cô ấy đâu cả.
“Ara, cậu dậy sớm thế sao?”
Đi đến một gốc cây đào cách khá xa căn nhà, tôi tìm thấy được Haruka đang ngồi tại đó. Đập vào mắt tôi là cô nàng Druid miko đó trông mờ hơn bình thường, thậm chí có thể thấy như xuyên qua!
[Quả nhiên là cô đang giấu gì đó!] tôi đưa ra lời khẳng định.
“Cậu nói về thứ gì cơ?” Bất chấp Haruka nghiêng đầu mỉm cười ngây thơ vô số tội như không hiểu, suy nghĩ của tôi không đổi.
[Tôi thì đúng là ngáo ngơ chuyện tình cảm thật, nhưng thứ khác thì không như thế.] tôi bắt đầu lôi ra những dấu hiệu của sự bất thường. [Tôi có thể thấy sự vội vã của cô khi thúc bọn tôi làm chuyện đó. Cho tới việc lúc chúng ta 4some thì cô mớm rượu liên tục bọn tôi bằng cái hôn hơi bị điêu luyện ấy. Và cuối cùng, việc cô bỏ đi sáng nay cùng tình trạng trông bất thường này chính là minh chứng rõ nhất!]
“…Heheh.” Cô báo miko đó gãi má cười bẽn lẽn.”Không nghĩ là bị cậu nhìn ra…”
[Vì biết cô không có ý đồ gì xấu nên tôi cuốn theo sự chuẩn bị của cô. Song, nếu giấu chuyện hệ trọng thì tôi có thể dùng spell để tìm ra đấy.] Tôi phán như đúng rồi với cái khả năng Alter Reality chỉ dùng được mỗi 6-8h.
“Có lẽ cậu cũng nhận ra phần nào rồi.” Haruka giơ bàn tay đang gần như trong suốt.”Thời gian của tôi sắp hết rồi…”
“…Huh!?” tôi ngớ người trước cái lời giải thích đó.
“Bị hiến tế cho Baphomet suốt 18 năm qua, cơ thể lẫn linh hồn tôi cũng đã đến giới hạn để tồn tại ở thế giới này... May mắn thay những giờ khắc cuối cùng, tôi gặp lại được con gái của mình, người bạn cũng như người yêu của con bé, người sưởi ấm cho sự cô đơn của tôi…” Haruka mỉm cười nhưng thấm đẫm nỗi buồn. “đã thế, còn có người bên cạnh tôi khoảng khắc cuối này… cuộc gặp gỡ cuối cùng này thật sự là phép màu của số phận…”
[Không thể nào!] Tôi choáng ngợp trước cái plot twist nên chưa biết nói gì cho đúng.
“Cảm ơn, và nhờ cậu hãy chăm sóc Iro thay phần tôi...” Cô gái Druid đó nói với cơ thể trong suốt và ngày càng mờ nhạt dần, như sắp biến mất đi bát cứ lúc nào!
[Đừng mới dụ tôi ngủ với cô xong với giao con gái của cô cho tôi rồi đánh bài chuồn thế chứ!]
ZAP
“Huh?”
Trước lời nói của tôi, ánh sáng bao quanh lấy Haruka. Ấp sáng lấp đầy, tô điểm lại màu sắc và sự hiện diện của một nữ báo miko vốn sắp biến mất đi. Alter Reality đã làm nên kỳ tích đúng như tôi mong đợi.
“…Làm thế nào.” Haruka nhìn đôi tay và bản thân không còn bị mờ nữa trong sự ngỡ ngàng.
[Đừng chỉ trao cho Iro niềm vui và hy vọng ngắn ngủi rồi dập tắt đi chứ.] tôi đi lại và đặt hai tay lên vai cô ấy. [Đây không phải là lần cuối, mà là khởi đầu cho chuỗi ngày hạnh phúc cho cô ấy. Hãy dõi theo nó cùng với con chứ, mẹ vợ ~.]
“…Ah, thật tình…” nữ báo Druid ấy lau nhẹ giọt nước mắt lăn dài trên má và cười nhẹ. “Không ngờ, người con rể lại khao khát mẹ vợ đến thế cơ đấy ~.”
[Làm ơn đừng lái nó theo hướng đó!] tôi lúng túng khi cô ấy đang gắn thêm tag NTR cho tôi!
“Chuyện đa phu với đa thê là thường tình, với cả tôi lẫn Drakon mà. Thành ra cậu không phải lo thế đâu.”
[… Nhất mẹ vợ.]
Haruka thì che miệng cười bằng tay áo, còn tôi thì chỉ biết đứng im và ngợi khen suy nghĩ phóng khoáng của bố mẹ Iro. Dẫu vậy, nếu cái mối quan hệ này xảy đến thì tôi cũng chẳng biết vai vế tôi với Iro sẽ là gì nữa… chồng? cha kế? hay cái gì đó khác nữa!?
“Hạ được bè lũ của Baphomet, bẻ gãy vòng lập sinh tử lẫn quyền năng của Demon Lord. Cậu rốt cuộc là ai và gì thế, Sabata?” Cô ấy nhìn tôi cùng ánh nhìn đầy thắc mắc.
[Tôi, Sabata, hiệp sĩ từ xứ Australia, đồng minh của chính nghĩa, soái ca diệt rồng, người được thần chọn, phượt thủ từ thế giới khác, giáo chủ của hội fanclub Gruumsh. ]
“Xin cảm tạ cậu từ tận đáy lòng, Sabata-dono, người hùng xứ lạ.” Haruka cúi đầu đầy kính cẩn.
[Xin đừng làm thế.] tôi vội đỡ cô ấy dậy. [Là người nhà cả rồi, giúp đỡ nhau là chuyện phải làm mà.]
“Cậu tốt bụng quá.” Haruka nắm lấy tay tôi bằng cả đôi tay.”Nếu như có bất cứ điều gì cần giúp đỡ, xin cứ nói với tôi.”
[Từ giờ, hãy giúp đỡ lẫn nhau.]
“Chúng ta nên về thôi, cần phải chuẩn bị điểm tâm cho Iro-chan và Skoll-han nữa ~.”
Tôi mỉm cười và đi cùng Haruka trở về căn nhà gỗ.
--- Một lúc sau, trong nhà---
“Hai người có gì muốn bao biện không?”
[Anh vô cùng xin lỗi…]
Tôi quỳ xuống sàn, đối diện tôi là Skoll đang ngồi khoanh chân cùng tâm trạng khá tệ. Trên bàn là bữa điểm tâm đạm bạc đã được chuẩn bị bởi Haruka, bao gồm cơm, trứng cuộn, đậu hũ, canh miso và rong biển.
“Hãy mừng la tôi chưa cào nát người hoặc đập phía dưới hạ bộ của ông!” Cô nàng sói nói với đôi mắt lạnh tanh.
“Tôi xin lỗi vì đi hơi quá xa ~.” Haruka cũng quỳ xuống xin lỗi cùng tôi.
“…Cô thì tôi tạm tha vì trường hợp có chút đặc biệt. Còn cái tên hồn ma dâm dục này thì miễn!” Skoll cằn nhằn trong khi dùng bữa sáng.
“Đa tạ cô.” Haruka ngồi dậy rồi lấy ra dĩa dưa hấu.”Có cả dưa hấu để tráng miệng đây ~.”
“Skoll ghét Sabata đến thế sao?” Iro nghiêng đầu hỏi ngây ngô trong khi ăn trứng cuộn rồi quay sang Haruka.”Món này mẹ làm ngon lắm ~.”
“Con thích là tốt rồi.” Haruka mỉm cười cũng như múc cho tôi chén đặt lên sàn do tôi vẫn đang cúi đầu xin lỗi.
“Tôi vốn không ghét ổng nhiều nhưng giờ thì có…” cô nàng sói cứ ngồi ăn chẳng thèm nhìn về phía tôi.
“Nhưng tối qua Skoll đã ôm chặt anh ấy lắm mà?” Iro khó hiểu trong khi ngậm đôi đũa nhìn Skoll.
“DO RƯỢU SAKE THÔI!” Skoll giật mình mà nói lớn.
“Thật sao?” cô nàng báo Barbarian ăn tiếp cùng với câu hỏi mới.
“TẤT NHIÊN! KHÔNG THÌ TUI CHẲNG LÀM MẤY THỨ KỲ QUẶC RỒI!” cô nhóc sói phản bác với khuôn mặt đỏ hơn.
“Hoàn toàn là do rượu thôi, con đừng để tâm quá ~.” Haruka nói chêm vô để Skoll không phải khó xử hơn rồi thì thầm nhỏ sang tôi.”Skoll-han còn nhức đầu sau tối qua do rượu, hãy đợi cô ấy khá hơn hẵng nói tiếp.”
[Cảm ơn mẹ vợ!] Tôi mừng rỡ khi nghe lời khuyên quan trọng trong tình cảnh tôi chẳng biết phải làm gì.
“Hãy gọi tôi là Haruka nhé, trừ phi cậu thích gọi tôi là mama hơn ~.”Cô gái miko báo ấy mỉm cười tinh nghịch.
[...Tôi hiểu rồi, Haruka…]
Tôi đơ ra giây lát và lựa chọn cái một, bởi tôi không nghĩ lựa chọn hai là ý hay. Sau cùng thì tôi chưa có cái fetish mama đó…
--- Một lúc sau, bên ngoài hang---
“Lâu rồi mới trở lại ngoài trời nắng thế này ~.”
Haruka ra ngoài cửa hang mà tung tăng và vươn vai tận hưởng khí trời sau thời gian dài bị giam cầm. Bọn tôi cũng cùng cô ấy rời khỏi hang.
”Mà trời đang hoàng hôn rồi à?” Haruka ngó nghiêng mà thắc mắc.
[Thời gian đã bị hỏng rồi nên giờ bị kẹt thời điểm này suốt.] tôi giải đáp cho cô nàng báo Druid.[Mà Druid Grove (khu rừng nhỏ của Druid) của cô chất lượng thật đấy. Gần như không khác gì bên ngoài luôn. ]
“Tôi đã tu luyện được lâu rồi nên ngần đó có gì đáng kể đâu ~.” Cô ấy lắc tay mà nói lời khiêm tốn.”Mà, giờ chúng ta trở về làng Charrir hay nơi khác?”
“Chắc là nên về thôi, chỗ này đã xong rồi, và chúng ta có một pháp sư mạnh về nhóm nữa. Có lẽ sẽ có ích trong việc cứu chị Irina và Han.” Skoll nói ý kiến của cô ấy.
“Nếu mọi người thích đi du hí đó đây thì tôi cũng có thể làm nữa ~.” Cô nàng miko năng động đáp.
“Sẽ tốt hơn khi trở về làng. Nơi an toàn và đợi Sabata hồi phục để giúp mẹ mạnh hơn!” Iro nói ý kiến của cô ấy.
“Cậu ấy có thể làm thế luôn sao!?” Haruka tròn mắt và dựng tai lên khi nghe điều đó.
“Han đã từng giúp bọn con và Skoll có khả năng tự chữa lành và nhanh nhẹn hơn!” cô nàng báo Barbarian nói với đôi mắt sáng lên trong sự phấn khích.
“Nghe con nói mẹ tò mò hơn rồi đấy ~.” Haruka cười khúc khích thích thú.” À phải rồi, 18 năm đã trôi qua thì chắc cây cối ở làng cũng sẽ khó mà giống hồi trước…”
“Alo, Sabata tại nhà, chụp giùm tui vài bức mấy cái cây lớn lớn quanh làng Olzug phát.”
[Ok ~.]
Tôi lập tức gọi điện cho phân thân khác của mình đang ở căn cứ. Chỉ tốn vài phút, tôi có vài tấm ảnh cây để tha hồ lựa.
[Có bức nào cô ưng không?] tôi giơ điện thoại ra.
“Ooooh, thứ magic tool gì nhỏ gọn tiện lợi thế?” Haruka phản ứng tương đồng với hai cô gái kia khi lần đầu thấy điện thoại thông minh.
“Nó tiện lắm đấy mẹ ~.” Iro đồng tình.
“Biết xài nó, cô có thể thay thế kha khá ma thuật, lại có thể dùng để giải trí, liên lạc, làm bản đồ va vô số thứ nữa.” Skoll gật gù mà chia sẻ niềm đam mê.
“Chắc thứ này đắt lắm nhỉ…” Haruka cầm cái iphone đầy tò mò và hào hứng.
[Đừng lo, nó dễ mua và không mắc gì, tôi sẽ đưa cô một cái. Iro và Skoll hoặc vài người nhóm tôi có thể chỉ cô cách dùng.]
“Thật sao!? Cảm ơn sư hào phóng của cậu! Và của cậu đây.”
Cô ấy phấn khích nhìn kỹ tấm ảnh trên ihpone rồi trả lại cho tôi. Vài giây tiếp theo, Haruka đứng trước một cái cây lớn mà niệm spell.
“Transport via Plants (đi lại giữa những thực vật).”
Một cái cổng hiện ra trên thân cây gỗ bằng spell lv 6 của nữ báo miko. Bước vào trong theo chân cô ấy, bọn tôi đã đến nơi cần đến cái rụp.
--- Tại làng Olzug---
“Chà, làng khác thật đấy, nhiều dạng cư dân nữa!” Haruka hào hứng khi thấy nhà cũ nhưng đổi mới sau gần 2 thập kỉ vắng mặt.
“Oh, Lord Sabata đã trở về rồi, sớm hơn tôi nghĩ.” Arcaniss đang kiểm tra quanh làng thì bắt gặp bọn tôi.
“Chào nhóc ~.”
“Khoan… cô là!?”
Arcaniss sững sờ tới mức há hốc mồm trước tiếng chào của vị khách mới của bọn tôi. Thế nhưng, với gã Kobold Sorcerer xem ra là người quen.
“Nhóc Arcaniss đấy à? Lớn bổng rồi nhỉ ~.” Haruka đi lại xoa đầu trưởng làng Charrir.
“… Tôi tưởng cô đã chết cùng với Drakon và những đồng minh của gã rồi chứ!?” Arcaniss không giấu được sự kinh ngạc.
“Nhóc đâu cần ghét Drakon thế chỉ vì anh ấy khác màu vảy ~.” Cô báo Barbarian đó vẹo má Arcaniss chẳng khác gì một đứa trẻ.
“Dẫu sao thì cũng tốt khi cô còn sống. Mất đi đám đó thật sự là tổn thất không nhỏ cho làng. Sau thời gian đó, bọn này phải làm nô lệ cho Vr’tark, khoảng thời gian chẳng hay ho mấy.” gã Kobold trưởng làng chỉ tay vào con Blue Dragon đang phụ đào bới phía ngoài làng. “Tuy hồi đó có chút hiềm khích với chúa tể Gruumsh, nhưng nhờ ngài ấy mà giờ làng đã tự do và còn hưng thịnh hơn xưa.”
“Ta có thể thấy điều đó, nhất là khi nhóc còn sống khỏe re tới giờ.” Haruka cười khúc khich trong khi kéo hai má vị trưởng làng nhỏ con với khuôn mặt như đang cười.
“Ah, chúa tể Sabata đã về- Và ai mà trông giống cô Iro thế!?” Arcath cũng ra chào đón bọn tôi và cũng bất ngờ người vừa lạ vừa quen.
“Oh, Arcaniss phiên bản nhỏ hơn nè. Nhóc có con trai rồi à?” Haruka nhanh chóng nhận ra và quay sang nựng Arcath chẳng khác gì chú cún.
“Vâng, từ khi trưởng lão đời trước hi sinh cũng với đám Drakon thì tôi phải thế chỗ ông ta rồi.” Arcaniss thở dài.
“Chà, chúc mừng nhóc đã sống được tới tận giờ và làm người đứng đầu làng ~.”
Cô nàng báo Druid xoa đầu gã Kobold trưởng làng cùng lời khen. Tôi cũng chẳng ngờ lại có cuộc gặp gỡ thế này từ một người vừa quen vừa lạ.
“Thật tốt khi mẹ gặp được người quen.” Iro đung đưa đôi tai báo và ngoe nguẩy chiếc đuôi.
“Đi đâu cũng có người quen tốt thật.” Skoll thở dài với chút ghen tị.
[Vậy tôi đi vô pháo đài nghỉ ngơi đây, 8h nữa cô nhớ đến nghen, Haruka ~.]
“Được, gặp cậu sau ~.”
Tôi dặn Haruka rồi trở vào pháo đài của mình để nghỉ ngơi và hồi sức. Để chuẩn bị cho lần dùng Alter Reality tiếp theo cho Haruka. Cô ấy là một Druid hùng mạnh, vậy nên buff cho cô ấy là cần thiết. Chưa kể cô ấy có mối quan hệ rất tốt với tôi, Iro và nhóm Kobold nữa. Có cô ấy giúp quản lý làng Olzug chẳng phải ý tồi, đặc biệt là người có kinh nghiệm sau khi sống tới hơn 2 thế kỷ.
--- 16 giờ sau, tại Demiplane---
“Oooooh, cảm giác sức mạnh tràn trề thế này!? Tôi có thể cảm thấy mana đang tuôn chảy khắp cơ thể mình!”
[Nhờ Haruka vốn rất mạnh rồi, thành ra việc dùng khả năng này dễ nâng cấp cô lên một tầm cao mới.]
Cô báo miko đó tung tăng khắp phòng và dùng spell lẫn Wildshape mấy hồi trong không gian tôi chuẩn bị để đảm bảo tính bí mật. Tôi đã tạo ra một bản sao của mình bằng Simulacrum rồi True Polymorph thành một phiên bản Han bỏ túi nhưng là Construct (vật sống), không suy nghĩ và chỉ tôi điều khiển được. Chức năng duy nhất của anh bạn thần đèn chibi này là dùng được Wish thường xuyên. Tôi đã buff cho Haruka khả năng hồi phục Raw Magic và hành động nhanh hơn bình thường 2 bước.
[Mà cô đến phòng tôi lúc nào trước đó vậy?] tôi thắc mắc khi 8h trước, lúc tỉnh dậy thì đã thấy Haruka đang ngồi cạnh giường tôi mà nhìn.
“Chỉ là sau khi khám phá cả làng Olzug, trò chyện mọi người, trừng phạt những đứa trẻ bắt nạt Iro bé bỏng. Sau đó thì tôi sang ngắm cậu chút ấy mà. Cũng như xem trong mơ của cậu để biết rõ cậu hơn.” Cô ấy nhún nhảy đến chỗ tôi.”Tôi tò mò người yêu của con gái mình, kiêm luôn người đã quấn lấy tôi nữa chứ ~.”
[… Ra thế.]
Tôi ráng trả lời bằng giọng điềm tĩnh nhất có thể. Dù chúng tôi (hình như) đã thành cặp với nhau, nhưng vai vế thì cô ấy vừa là mẹ vợ, vừa là một người trưởng thành đi trước. Thế nên điều đó ở Haruka vẫn có chút khiến tôi sợ, một cách nào đó…
[Mà với khả năng tôi đã buff cô xong, cũng như sự chuẩn bị của tôi hiện tại. Chúng ta sẽ thử xem có thể giải phóng linh hồn cho Drakon và những người đồng minh của ông ấy khỏi Baphomet.] Tôi chuyển sang vấn đề quan trọng hơn.
“…Điều đó có thể sao!?” Haruka dựng tai và tròn mắt nhìn tôi.
[Theo lý thì có thể.] tôi đưa ra nhận định.
“Vậy chúng ta cùng làm thôi, nhờ cậu cả đấy!” Haruka nắm lấy tay tôi đầy hy vọng rồi chợt nhớ ra.”Có điều… tôi sẽ cần chuẩn nhiều nguyên liệu một chút… True Resurrection (tái sinh thật sự) cần khá nhiều nguyên liệu một chút…”
“Dùng Wish, Simulacrum và xài Wish tạo nguyên liệu đi cu ~.”
Nghe vậy, tôi liền dùng Han chibi tạo ra hẵng một lọ nước thánh và những viên kim cương trị giá 25000 gold.
[Của cô đây ~.] tôi chỉ về mớ kim cương và lọ nước thánh mới tạo ngay trước mặt cô ấy.
“Khoan, cậu cho tôi thứ đắt tiền thế sao!?” Haruka nhìn những gì tôi làm mà ngỡ ngàng tiếp.”
[Đừng lo lắng về nó quá nhiều.] Tôi giơ ta biểu thị ok.[Giúp cho cha của Iro, người nhà của cô là điều cần thiết mà.]
“Quyền năng mạnh mẽ và sự rộng lượng của cậu thật sự khiến tôi khâm phục vô cùng.” Cô báo Druid đó cúi nhẹ đầu.”có lẽ tôi sẽ khó mà trở hết ơn nghĩa này.”
[Được rồi, cùng làm nào.]
Tôi rút ra Relic kiếm điều khiển ánh sáng của mình ra và chuẩn bị. Gần 1h trôi qua, tôi mới bắt đầu dùng Han chibi mà dùng Wish, Simulacrum, Gate để triệu hồi Drakon!
[KẺ PHÀM TỤC NÀO DÁM NGANG NHIÊN XÂM PHẠM LÃNH ĐỊA CỦA TA!]
Sau khi gọi tên người cần, thứ tôi triệu hồi từ cổng Spell Gate lại là một tên Demon đâu dê thân người lông lá to lớn. Baphomet, Horned King (vị vua sừng) và Prince of Beasts (hoàng tử của dã thú)!
[TÊN NGƯỜI TRẦN MẮT THỊT ĐÃ LUÔN CẢN TRỞ CÔNG VIỆC CỦA TA!] Hắn nhận ra tôi và giơ lên cây rìu giống thương lên cao.[MẠNG SỐNG VÀ LINH HỒN NGƯƠI SẼ PHẢI TRẢ GIÁ!]
[Đây là lãnh địa của ta.] Tôi giơ cây kiếm Relic về phía hắn và hô lên.[Sunbeam, Banishment Smite x3 (trừng phạt trục xuất)!]
[CÁI-]
BAM
“AAAAAAAAAAAAH! TÊN KHOOOOỐN!”
Baphomet chưa kịp làm gì thì bị tôi vung thanh kiếm rực sáng thẳng vào mặt hắn. Dù hắn có Legendary Resistance lẫn Magic Resist thì chúng đều vô dụng khi tôi dùng spell liên tục. Đặc biệt là hắn đã ở ngoài lãnh địa của bản thân ngoài Abyss và bị lãnh địa của tôi gây yếu đi! Cú đánh Relic yểm đầy spell của tôi khiến hắn bị đẩy ngược hoàn toàn vào Gate trở lại!
[Ngay lúc này!] tôi kêu lên ra hiệu cho người đồng đội.
“True Resurrection, Drakon!”
Ngay khi spell của Haruka được kích hoạt, vô số đốm sáng trắng bay ra từ Gate của tôi và tan biến đi. Duy chỉ còn một cái hiện hình, mang hình dạng của một Dragonborn vảy đen mắt đỏ sáng rực cùng biểu cảm hơi đáng sợ!
“Ah…. Sau gần hai thập kỉ… cuối cùng ta đã gặp được lại nàng, tình yêu của ta!” Dragonborn đó cất lên tiếng nói, tôi nhận đó chính là mục tiêu của pha triệu hồi này!
“Drakon!”
Haruka chạy lại ôm lấy người chồng của cô ấy. Nước mắt cô ấy giàn giụa trong vui mừng. Thật sự thì chỉ cái biểu cảm của chồng cô ấy thôi, tôi cũng nghi đó là lý do bị đám Kobold gan thỏ sợ nên đuổi khỏi làng. Chí ít, tôi có thể mừng rằng Haruka không phải chọn người khác vì vẻ ngoài ưa nhìn.
“Xin lỗi, chỉ vì em mà anh và mọi người phải khổ sở như thế.” Cô báo miko ấy khóc như mưa trong vòng tay của người chồng của mình.
“Em đâu phải người giết ta và những đồng đội, đó là ý đã quyết của chúng ta và do chúng ta quá yếu so với tên Fiend đó.” Drakon nói một cách lạc quan, không chút trách móc gì mà còn lau nước mắt cho Haruka. “Gặp lại được em đã an toàn, ta thì đã được tự do, chẳng còn gì tốt hơn nữa.”
“Thật sự… thì em gần như không thoát khỏi số phận của mình… cho đến khi cậu ta đến cùng Iro.”Haruka quay sang tôi mà nhìn. Tôi có chút lúng túng khi hai ánh nhìn đều dồn sang tôi.
“Chà, vậy đây là bạn, hay chàng trai may mắn mới được Haruka để mắt đến đây?”
“À thì…” Haruka đan tay vào nhau với chút bẽn lẽn.”Bạn trai của Iro bé bỏng, kiêm thêm người em mới quen ~.”
“… Vậy nữa cơ!?”
[…Thật sự tôi không cố ý NTR vợ của quý ngài…]
Tôi hơi lo giây lát trước biểu cảm tròn mắt của Drakon. Dù đã nghe trước đó hai người họ vốn đa phu và đa thê. Có điều, tôi vừa thành người tình mới của Haruka và còn cua luôn Iro, nếu là một người cha bình thường thì tôi cũng sốc lắm…
Bộp
“HAHAHAHAHA. Coi nào, đều là người tình của Haruka thì chúng ta là bạn cả mà.”
[Vậy sao… hahaha…]
Drakon đi lại vỗ vai tôi kèm tiếng cười lớn một tràng. Thật nhẹ nhõm khi tôi không phải vướng vô một vụ đánh ghen khi bị vợ nhà người ta kiêm luôn mẹ vợ tán tỉnh…
“Tuy nhiên…” Người đàn ông Dragonborn vảy đen ấy đột ngột bóp chặt vai tôi và nhìn nghiêm nghị. “Không có tôi ở đây, hy vọng cậu không đối xử tệ với hai cô gái nhà tôi!”
[Tất nhiên rồi…] tôi ráng giữ vẻ ngoài điềm tĩnh của mình cũng như giọng nói không như đang run sợ!
“…Anh không định trở lại sao, Drakon?” Haruka nhìn bằng đôi mắt nuối tiếc.
“Uhm.” Drakon gật đầu rồi đi lại chạm tay vào má Haruka.” Ta đã thất bai trở thành True Dragon (rồng thật sự), thì giờ có quay lại thì chỉ minh chứng ta quá yếu để giữ lời thề này. ”
[Lời thề?] tôi thắc mắc trước lời ông ta nói.
“Tôi đã thề chiến đấu vì những người bên cạnh, cũng như tự mình trở thành được Dragon.” chiến binh Dragonborn ấy giải đáp thắc mắc.
[Vậy tôi giúp quý ngài trở thành rồng luôn thì sao? Vừa sống lại vừa tiện đôi đường?] tôi đưa ra giải pháp hợp lý, dù rằng có lẽ không .
“Hahahahah, có lẽ với mấy spellcaster các cậu thì là thế.” Drakon mỉm cười ưng ý. “Tuy nhiên, với niềm tự hào một chiến binh danh dự thì ta đành phải từ chối lời đề nghĩ tuyệt vời ấy.”
[Tại sao chứ?] tôi thắc mắc trước suy nghĩ có phần không logic ấy.
“Nếu ta thất bại thành Dragon rồi, thì tức là ta chưa xứng đáng, hoặc chưa đủ mạnh. Níu kéo sự sống là sự hèn nhát, sợ hãi cái chết, đó là điều không nên của một chiến binh. Lại chọn con đường tắt không không phải bằng chính sức ta là điều sai trái.” Drakon ngước nhìn trần nhà mà đăm chiêu. “Ta sẽ tiếp con đường dang dở của cuộc đời mình, dưới sự dẫn dắt của chúa tể Bahamut. Vì lẽ đó, cái chết là sự thay đổi, sợ hãi nó không khác gì sợ sự thay đổi. Ta chấp nhận cái kết của mình vì thực hiện lời thề và danh dự của mình!”
Tôi nhớ ra điều rằng, Dragonborn là loài rất tôn trọng danh dự và sự sống. Danh dự là một phần cuộc đời họ chứ không chỉ là lời nói suông. Cũng nhờ đó, họ cải thiện bạn thân và trở nên mạnh mẽ hơn. Với những loài khác hay người như tôi, đó thật sự là gánh nặng không dễ gì làm được… như trước đó tôi và Han đã thất bại trước nguyện ước làm người anh hùng lý tưởng…
“Thiệt tình, anh vẫn cứng đầu như ngày nào.” Haruka lau bờ má đầy nước mắt của mình mà ráng nở một nụ cười.
“Xin lỗi vì trói buộc một người vóii cuộc sống vĩnh hằng như em với một kẻ sinh mạng ngắn ngủi ích kỷ như ta.” Drakon ôm lấy người yêu của mình cùng sự hối hận. “Nếu trong tim em còn có ta, chỉ cần thi thoảng gọi đến là được.”
“Vâng…”
Cô ấy ôm chặt lấy người yêu lần cuối trước khi buông bỏ. Cơ thể Drakon bắt đầu mờ dần khi những đốm sáng trắng rã ra từ cơ thể ông ta.
“Nhớ nhé, cậu mà làm Haruka hay Iro phải đau khổ thì ta sẽ tính sổ cậu khi thành Dragon dưới trường ngài Bahamut!” Drakon nói lời như đe dọa.
[Tôi, Sabata, một hiệp sĩ, bảo vệ gia đình và lời hứa là điều tôi sẽ làm. Đặc biệt là khi liên quan đến harem!]Tôi nói khi đổi hình dạng mình từ ninja sang hiệp sĩ giáp trụ sáng bóng cùng thanh kiếm trong tay.
“Hahahaha, vậy nhé. Mong đôi cánh của ngài Bahamut sẽ che chở mọi người.” Sau tiếng cười một tràng, Dragonborn vảy đen ấy cũng tan biến vào không khí, bắt đầu cuộc hành trình sang thế giới bên kia.
“Tạm biệt anh, Drakon của tộc Charrir, chiến binh Dragonborn bị lưu đày nhưng được tôn kính. Cầu cho các vị thần sẽ dẫn dắt anh trên cuộc hành trình dài.”
Haruka nói lời cầu nguyện tiễn đưa người chiến binh anh dũng đó. Những lời Drakon nói khiến tôi cảm thấy có chút hổ thẹn bản thân. Trong khi ông ta tìm kiếm sức mạnh nhưng không trốn tránh cái chết, còn tôi tìm đến sự bất tử chỉ vì sợ hãi cái chết. Kể cả khi biết có cuộc sống sau khi chết, một hành trình mới của linh hồn, tôi vẫn sợ hãi sự mất mát mọi thứ mình đang có cũng như cố gắng níu giữ chúng.
[Tôi có chút ngạc nhiên khi cô chấp nhận lời khước từ ấy của Drakon.] Tôi đi lại vỗ vai Haruka mà an ủi bằng uy tín hơi thấp của mình (charisma 9).
“Ổn mà, bọn tôi đã xác định ngày này từ khoảng khắc đến với nhau.” Cô ấy nắm nhẹ bàn tay tôi mà bình tâm lại.”Cảm ơn đã chiều theo sự ích kỷ của tôi và người chồng quá cố, bất chấp cậu phải mạo hiểm giáp mặt với cả Demon Lord.”
[Tôi là người hùng xứ lạ mà ~.] tôi giơ ngón like lên. [Có thể đối mặt tên nguy hiểm như Baphomet lúc này, ai biết được hắn sẽ dè chừng và bớt gây sự với chúng ta hơn trong tương lai chăng.]
“Thật lạc quan biết bao.”Haruka hít một hơi lấy lại sự bình tâm.”Giờ thì, không biết tôi nên gọi bố mẹ cậu là gì đây nhỉ? Co-parents-in-law (anh chị sui), bố mẹ chồng?”
[… Câu hỏi hay đấy.] tôi lau mồ hôi ráng nghĩ ra câu trả lời thỏa đáng trước cái câu đố đột ngột này.[Mà cô đã gặp gia định tôi chưa?]
“Rồi, họ rất thân thiện và cởi mở. Dù họ có chút lúng túng khi tôi nói mối quan hệ giữa cậu, Iro và tôi ~.”
[Thế thì tốt rồi…]
Lời Haruka khiến tế bào não của tôi muốn quá tải hơn. Bởi tôi không nghĩ họ sẽ nghĩ thoáng tới thoải mái được như Drakon và Haruka. Con đường lập harem mình phải kiên định vào. Đừng lo sợ, đừng hoài nghi, sự do dự là thất bại, theo lời của Isshin!
“Sao thế?” Haruka thấy tôi im lặng giây lát nên thắc mắc.
[À… không có gì, đang suy nghĩ chút chuyện thôi.] tôi sực tỉnh lại rồi bình tĩnh đáp.
“Mà, tôi mới nghĩ một cuộc thi nhỏ để thú vị hơn.” Cô báo Druid đó vỗ tay một cái.
[Là gì thế?] tôi tò mò khi nghe lời nói đó.
“Thi xem tôi sẽ có cháu nội hay Iro có thêm đứa em trước~.”
[…Xin chị đừng đùa thêm, não em chỉ có một tế bào thôi.]
Nghe cái nội dung ý tưởng đó, nó khiến tôi chỉ biết chắp tay và cúi đầu. Thật sự Haruka cứ chọn mấy ý tưởng mà giờ tôi chưa biết xử trí thế nào cho chuẩn cả!
“Heheh, đừng căng thẳng thế, đùa chút thôi mà ~.”
[…Nghe không giống tẹo nào.]
“Ai biết đâu ~.”
Haruka vãy tay cười đùa trước sự rối trí của tôi.
“Hay cậu chê tôi?” cô nàng báo miko ấy nghiêng mỉm cười tinh nghịch.
[Không hề, được Iro chấp nhận mà con cô chọn nữa, đó là niềm vui nhân đôi!]
Tôi đáp lời với giọng đanh thép và tràn đầy quyết tâm. Xin lỗi Han, tuyệt nhiên con đường chúng ta trái ngược nhau hoàn toàn. Lý tưởng của tôi sẽ đối lập vài luân lý nhất định đây, và tôi không định sẽ lùi bước vì điều đó!
[Chúng ta rời chỗ này được rồi, việc cần làm trong bí mật đã xong cả.]
Tôi nói rồi dùng Han bỏ túi mà dùng Demiplane. Cánhcổng thuật dẫn trở về phòng tôi ở pháo đài làng Olzug.
“Mẹ với Sabata đi lâu thế?” Iro chào đón bọn tôi ngay tại phòng, với Skoll đang ngồi bấm máy game Switch.
“Mẹ đã mạnh hơn rồi ~.” Haruka giơ hai tay lên như để gồng bắp tay.” Và nhờ anh bạn Sabata đây, mẹ được gặp lại bố con. Tiện thể ông ấy cũng chúc phúc cho con và Sabata nữa.”
“Vậy sao…” cô nàng báo Barbarian đung đưa tôi tai thú và cười nhẹ. ”Tuy chưa được gặp mặt trực tiếp, nhưng con cũng cảm thấy như đã được gặp ông ấy vậy…”
“Thật tốt khi mẹ có thể chuyển lời ông ấy cho con ~.” Haruka đặt hai tay lên vai Iro và hỏi.” Mà nè, con không có vấn đề gì nếu mẹ thân với Sabata như cách con thân mật cậu ấy chứ?”
“Eh?”
Cả Iro, tôi và Skoll đều ngỡ ngàng trước lời hỏi thẳng đó của Haruka.
“Mẹ thân thiết với anh ấy thì tốt mà?” Iro thắc mắc như đó là một điều rất hiển nhiên.
“Con chắc chứ? Không ghen tuông hay khó chịu gì chứ?” Haruka hỏi thêm như để chắc chắn.
“Anh có gì không ưng mẹ?” cô nàng báo Barbarian nhìn sang tôi.
[Mỹ nữ nào thì anh cũng chào đón cả.] tôi quyết định vứt não và trả lời hoàn toàn theo cảm tính.
“Nếu anh ấy không thấy vấn đề gì thì con đâu có lý gì phản đối.” Iro nói với khuôn mặt đơ đơ mọi khi, cũng như có chút bối rối khó hiểu.
‘Aaaw, Iro của mẹ chững chạc quá đi, yêu con lắm ~.”
Haruka ôm chầm lấy Iro và cọ má vào cô con gái dễ thương của mình. Chí ít thì bước đầu harem thì bên các cô gái có vẻ ổn thỏa, chắc vậy…
“Mượn ông chút nào.”
“Eh?”
Skoll tự nhiên đi tới rồi kéo tôi vào lại cổng Demiplane. Cánh cổng do hết hiệu lực nên đóng lại đúng lúc.
[Em cần gì thế?] Tôi hơi khó hiểu trước hành động đó của cô nàng sói
“Được rồi.”
“…Huh!?”
Skoll cởi bỏ trang phục Adamantine ra, chỉ chừa lạ trạng sức đeo trước ngực! Tôi thì đang sốc không biết cô sói này tính làm gì mà lại tự nhiên khỏa thân đột ngột thế, nhất là kéo tôi vô cái không gian kín này!?