[insert nhạc hiệu ứng toei spiderman]
---Phía bắc Hampton Park ---
“Ông có chắc là theo cái bản đồ này có hiệu quả không?”
[Hàng từ Goddess of Time thì tin chuẩn mà ~.]
Tôi cưỡi ngựa Pegasus của mình với Iro ngồi trước, còn Skoll bay theo phía trên. Trong tay tôi là tấm bản đồ mà Iro từng được Cosmo tặng lại, như một nguyện ước tìm lại lai lịch bản thân của cô nàng báo Barbarian. Tất nhiên, nhóc sói Skoll thì không mấy tin tưởng cho lắm, bất chấp cho việc sự tiện lợi của tấm bản đồ này. Thứ này có thể chỉ dẫn vị trí của tôi đến mục tiêu không thua gì Google Map.
“Ý tôi là liệu nó có liên quan gì đến cách để cứu lão Han và chị Irina không cơ.” Skoll hỏi trong ngờ vực.
[Khi ngờ vực, hãy cứ tin vào trực giác ~.] tôi chắc như đinh đóng cột.
“Mù tịt thì nói đại luôn đi cho rồi.” cô nhóc sói nhún vai chán nản.
“Dù gì thì nó vẫn tốt hơn là ngồi im không làm gì cả.”
Iro bày tỏ cảm nghĩ của cô ấy. Tôi dùng thần giao cách cảm nói chuyện, cũng như phiên dịch lại ngôn ngữ cho hai cô gái. Nhờ vậy mà dù ba người bọn tôi gần như không cùng ngôn ngữ thì vẫn nói chuyện được với nhau. Nếu còn ở trong lãnh địa làng Olzug, có vài cuộn spell scroll, hoặc tôi dùng được spell liên tục như Han thì hai người họ có thể thoải mái nói chuyện với nhau rồi.
[Nhìn vào mặt tích cực, có khi Iro sẽ vừa được biết về lai lịch bản thân, vừa tìm được manh mối cứu Han và Irina ~.] tôi nói lời tích cực.
“Nghe có vẻ tuyệt thật.” Iro ngoe nguẩy đôi tai báo mà hào hứng.
“Ông lạc quan khiếp.” Skoll chống cằm lên vai tôi mà mỉa mai.
“Nó không khả thi sao?” cô nàng bao Barbarian quay sang hỏi Skoll.
“Chịu thôi, tui chỉ thấy được tương lai 12 giây. Chưa kể thì không có gì nói rằng 100% phương án này là không thành công.” Cô nhóc sói nổi lềnh đền giữa không trung.” Mà, sẽ có một đàn Undead ở phía trước.”
[Tốt, đến lúc xuống ngựa và chơi Resident Evil nào ~.] tôi dừng ngựa lại mà phấn khích.
“Cư dân ác?” Iro nghiêng đâu khi nghe thế trong khi rời khỏi ngựa.
“Sao gọi chúng là cư dân ác vậy?” Skoll thắc mắc không kém.
[Đó là tên một tựa game bắn zombie (thây ma) thôi.]
Tôi đổi sang dạng người lính khiến kỵ mã của mình tan biến. Thay vào đó, tôi rút ra cây gậy phép của người Mỹ mà sẵn sàng.
“Ông bỏ qua đám đó hoặc cho con ngựa ủi đám đó là xong mà.” Skoll thắc mắc hơn lý do tôi đi dừng bước.
[Bắn zombie bằng súng là trải nghiệm anh đây muốn thử ~.] tôi tiến bước với khẩu súng trong tay.
“Chẳng phải anh và Han đã từng chiến đấu với một zombie bên thế giới kia sao?” Iro gọi ra Relic dạng cung mà chuẩn bị.
[Con quái đó thì đã trâu quá đáng mà còn biết bắn beam nữa, không tính!] Tôi ức chế khi nhớ lại con Beholder Zombie đó khó xơi thế nào!
Grrrr…
Ngay lúc đó, những tiếng rên rỉ cất lên. Một đám Ghost (hồn ma) xuất hiền từ dướ đất lên và Zombie từ trọng những lùm cây chui ra. Đám Ghost thì nhìn như xuyên như khói cùng làn da nhợt nhạt lơ lửng đến, còn đám Zombie cơ thể thối rữa cùng da thịt nát bét lê lết.
Bang bang bang
[Khoan, có cả Ghost nữa sao???]
Tôi hỏi Skoll khi bắt đầu nổ súng trường chiến. Các phát súng tạo ra những Firebolt gây vụ nổ cỡ thiêu cháy đám Zombie và ảnh hưởng nhẹ lên đám Ghost.
“Tui đâu có nói là chỉ có đám xác chết lê lết đâu? Tui nói là đám Undead mà.” Skoll bắt chéo chân mà nằm lơ lửng giữa không trung.
“Anh cần trợ giúp không, Sabata?” Iro giương cung ra chuẩn bị bắn bất cứ lúc nào.
[Chưa cần đâu!]
Bang bang bang
Tôi tiếp tục nổ súng liên tục khiến những Undead lần lượt gục ngã. Con thì bị chết cháy, con thì bị tan biến đi như làn khói. Đáng tiếc thì những Undead này không có gì quý để thu thập cả. Thứ thì còn chẳng còn cơ thể, thứ thì cơ thể lẫn trang bị quá nát bét để dùng được gì.
“Nhanh thật.” Iro bình luận rồi nhìn xung quanh.” Còn kẻ địch nào không?”
“Hết rồi.” Skoll nằm ngang và chống cằm giữa không trung.”Chúng ta đi tiếp chứ?”
“Uhm…” tôi gật đầu có chút hụt hẫng trong khi chuyển dạng lại thành hiệp sĩ. [Bắn súng zombie ngoài đời chẳng vui bằng trong game…]
“Ông mà thích cái trò thảm sát một chiều thì chẳng khác cái đám thần Aesir đâu.” cô nhóc sói bình luận.
[Đi nào, Iro, Skoll.]
Tôi đưa tay ra sau khi gọi ra Pegasus cuả mình. Cô nàng báo Barbarian nắm lấy tay tôi và được kéo lên ngồi lên yên ngựa. Sau đó, bọn tôi tiếp tục khởi hành tiếp tục đi theo bản đồ “kho báu”. Và để đường đi đỡ chán, tôi cũng bật nhạc hoặc kể truyện cười cho nhóm.
[Tại sao sách toán thấy khổ ?] tôi ra câu đố nhỏ.
“Vì sao?” Skoll thắc mắc.
[Vì nó có quá nhiều problem (rắc rối/bài toán).] tôi giải thích ngắn gọn.
[Tháng 2 có thể March (bước đều/tháng 3) không?] tôi hỏi tiếp
“Uh… không?” Iro bối rối song trả lời đúng.
[Chính xác, và tháng 4 thì May (tháng 5/có thể).]
“…Thật sự thì ông làm trò như thường ngày còn hài hơn mấy câu đùa này đấy.” cô nhóc sói bình luận về độ hài cuả tôi.
”Hmmmm…” tôi ráng vắt đầu suy nghĩ với câu đố hốc búa đó.[Hai quý cô đây biết điểm lợi của việc có bốn tai là gì không?]
“Là gì?” Hai cô gái đồng thanh.
[Để nghe tiếng lòng của anh rõ hơn ~.]
“…”
Hai cô gái im lặng giây lát sau câu nói đùa ấy của tôi.
“Có chuyện đó nữa sao?” Iro nghiêng đầu không cảm thấy chắc chắn
“Hah, giờ đúng kiểu của ông hơn rồi đấy ~.” Skoll cười một tiếng .
[Ah… thật đắng lòng làm sao.] tôi than thở.[Con tim anh chỉ là lời đùa với em ~.]
“Hahah, đâu khác được.” nàng sói cười trừ rồi nói tiếp.”Bị gã Albus biến thành thế này rồi nhốt một chỗ sau khi gặm mặt trời thì tui rành yêu đương gì nỗi.”
“…Với tôi thì có Han từng nói rằng nó đơn giản là cảm giác muốn bên cạnh người đó, cũng như mong muốn điều tốt đẹp cho người ấy.” Iro chia sẻ hiểu biết của cô ấy.
“Hm…” Skoll ngẫm nghĩ giây lát.” Nếu thế thì tôi đoán đó là cảm xúc mà tôi cảm thấy khi ở bên chị Irina… với lão Han thì tôi chịu…”
[Đó cũng là cảm xúc của anh dành cho cả hai ~.] Tôi ôm nhẹ Iro và Skoll một cái ôm thắm thiết.
“Cảm ơn anh, Sabata.” thiếu nữ báo nắm nhẹ bàn tay của tôi.
“Nghe hơi thiếu thuyết phục từ cái gã anh hùng hồi đó đòi thẻo tui ~.” Cô nhóc sói cà khịa.
[Và tên anh hùng ngáo ấy giờ đây không muốn thiếu em đâu, Iro cũng thế phải không?] tôi mỉm cười đáp.
“Phải đấy, hồi trước bọn tôi cũng vậy mà.” Iro cũng mỉm cười nói lời lạc quan.” Hãy cùng bên nhau lâu nhất có thể, cũng như đem Han và Irina trở về. Có thể đoàn tụ bên gia đình là điều tuyệt nhất mà~.”
“ …Cảm ơn, Iro, Sabata.” Skoll hơi cụp tai xuống và tựa đầu vào tôi.”Nếu chị ấy và lão Han không thể trở lại… hy vọng hai người vẫn sẽ chào đón con sói này.”
“Tất nhiên rồi ~.” Iro tựa trán mình vào trán thiếu nữ sói.” Chúng ta là gia đình mà.”
[Thanh kiếm của anh sẽ bảo vệ em, Skoll thân mến ~.] tôi nói lời động viên.[Và anh cũng có đủ thứ đồ ăn lẫn chỗ ở xịn, đảm bảo để em có thể thoải mái như ở nhà ~.]
“…Cảm ơn.” Skoll nói nhỏ nhẹ rồi đẩy ra.”Và sướt mướt đủ rồi, quay lại mục tiêu chính nào. Đi chậm quá thì phải cắm trại qua đêm nữa. Dù là giờ trời cứ hoàng hôn vậy mà thôi.”
[Phải…]
Skoll bay đi trước. Nhìn hình bóng phía sau thiếu nữ sói nó khiến tôi tự hỏi. Ánh sáng nhỏ mà tôi thấy là nước mắt của em ấy, hay chỉ là tôi nhìn lầm?
--- Một lúc sau---
“Vậy đây là nơi trên bản đồ sao?” Skoll nhìn vào một cái tàn tích với cổng vào bằng đá và xác nhận với tôi.
[Theo chỉ dẫn thì là nơi này.]
Tôi nhìn vào nơi đã bám đầy mốc và bụi mà bình luận. Coi bộ là một địa điểm rất xưa cũ.
“Không rõ có gì đang chờ đợi trong này…” Iro xuống khỏi yên ngựa và chuẩn bị Relic thương gió.
[Kho báu, chắc thế.] Tôi đổi sang dạng ninja khiến thú cưỡi biến mất và rồi đi vào cửa.[Để anh đi vào trước đảm bảo có cạm bẫy hay không.]
“Vậy tui sẽ đi sau ông để kiểm tra xem ông có dính bẫy hay không vậy ~.” Skoll nhận vai trò ở giữa.
“Thế thì tôi sẽ đi cuối vậy.” Iro chuẩn bị Relic dạng cung.
“Có thương tích gì thì nói một tiếng, tui sẽ chữa cả hai.” Cô nhóc sói nói lời quan tâm và cẩn trọng.
“Đã rõ.”
Sai khi tôi và Iro đáp, ba người bọn tôi đi thứ tự như trên vào cái hang. Bên trong hang có thể thấy rõ là những bức tường và sàn được xây từ những khối đá lớn và phẳng. Xem chừng là một nơi được xây như đồn trú ẩn hoặc đền thờ. Không có mùi hôi thối nên có lẽ không phải lăng tẩm. Nhờ việc cả ba người bọn tôi có đôi mắt nhìn trong đêm (darkvision) nên đi vô đây khá rõ ràng với bọn tôi. Chỉ là nó xám xịt, thế nhưng nhìn mọi thứ rất rõ trong tàn tích đêm này.
Đi sâu vào trong, nhờ có cô nhóc sói có thể thấy tương lai 12 giây nên tôi có thể thông báo cho mọi cái bẫy mà tôi cố ý chạy lung tung để mắc phải. Tất nhiên tôi cũng cẩn thận kiểm tra những thứ công tắc ẩn trên sàn, dây cước tầm thấp, hố. Thông qua khả năng nhìn tương lai của Skoll, bọn tôi tránh được việc mắc phải khối kim loại lăn, mớ tên bắn từ tường, cho tới mấy mấy cái chông từ hố bẫy.
“Bẫy được dựng nhiều thế này, xem ra trong đây thật sự ẩn giấu thứ gì đó.” Skoll đưa ra nhận định sau khi thấy mấy dạng bẫy được cài đặt ấy.
[Cũng là nơi xem ra không thật sự có ai sống cả, không thấy mùi rác sinh hoạt.] tôi đưa ra nhận định khác.
“Khá là tiện khi không có kẻ nào cánh gác quanh đây.” Iro bình luận sau một lúc bọc hậu bọn tôi.
[Đợi chút.]
“Hm?”
Tôi giơ tay lên và ra hiệu hai cô gái. Trực giác tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó phía trước hành lang tối.
“Có gì phía trước à?” Iro hỏi đầy cẩn trọng.
[Linh cảm thôi, ai biết được là sẽ có Stand kẻ thù phía trước.] tôi trả lời với cảm giác mơ hồ.[Anh sẽ quay trước 5 phút, sau đó mà anh không trở lại thì hãy phá hết công suất vào trong vào hoặc rút lui.]
“Lựa chọn một vậy, đâu thể bỏ ông ở lại được.” Skoll cười tự mãn và chăm chọc tôi.
“Tôi sẽ không để anh lại đâu.” Cô nàng báo Barbarian lắc đầu và mỉm cười.
[Vậy cả hai ở đây ăn vặt nhẹ trong lúc đợi chờ đi.]
Tôi dùng con mắt Beholder tạo ra đồ ăn vặt cho hai cô gái. Chúng bao gồm vài bịch bánh snack khoai tây vị gà, chai coca và thỏi chocolate.
“Cảm ơn nghen ~.” Skoll khui bịch bánh và ăn ngon lành.
“Cẩn thận đấy, Sabata.”
Iro nói lời chúc may mắn. Tôi giơ ngón like như Kuuga rồi đi vào trong hành lang tối. Sâu bên trong là một cái sân lớn cùng với một vòng tròn màu đỏ ngay giữa sân. Với cái mùi tanh đột ngột này, rõ ràng là còn mới. Cùng với cái vòng tròn này, xem chừng là một dạng nghi thức đáng ngờ nào đó!
“Coi bộ sự nghi ngờ của mình là đúng.”
Bụp
“Hm!?”
Vút
Keng
Trong lúc tôi tự vấn thì nghe tiếng động lạ từ phía sau. Tôi nhanh tay phóng một con phi tiêu Kunai về hướng đó. Âm thanh vang lên không phải tiếng va chạm đá, mà đó là kim loại va chạm nhau!
Vút
“Huh!?”
Bất chợt có những thứ gì đó rơi từ trên cao xuống. Tôi nhanh tay chộp lại hết chúng, những bình thủy tinh nhỏ chứa dung dịch gì đó đáng ngờ bên trong. Xem ra đây đúng là bẫy!
[Đã bao lâu rồi mới có kẻ bước vào lãnh địa của ta tới tận đây nhỉ?] Một tiếng nói cất lên từ trong đầu tôi
“Chủ nhà gì mà không biết đón tiếp khách vậy? Đã không chào đón người ta rồi mà còn để đủ đồ đuổi người ta đi thế?” tôi lên tiếng để chờ cơ hội cùng như tìm mục tiêu.
[Xem kẻ tò mò đột nhập lãnh địa ta đang nói gì kìa.] tiếng nói đó cà khịa tôi.
“Tôi đi từ cửa trước vào và không có ai cả, cũng chẳng biển báo nào nói rằng nơi này có người.” Tôi đáp trả bằng lý lẽ đanh thép (của một tên trộm).
[….HAHAHAHAHA, lâu rồi mới có kẻ khiếu hài hước như ngươi!]
Từ trong màn đêm, một người co sừng và cánh dơi to lớn bước ra mà không phải Manbat. Với mắt đỏ ngầu cùng cái bộ đồ thì có vẻ là một dạng Spellcaster, và là Fiend!
[Để thưởng cho khả năng pha trò của ngươi, ta sẽ cho phép ngươi làm tên hề của ta thay vì nô lệ mới của chúa tể Baphomet.] Gã Fiend đó tự đắc nói.
[…Ngươi là một Warlock hay Cleric à?]
Tôi đoán mò thông qua việc hắn thờ phụng một Demon Lord. Nếu chúa tể là một Demon Lord, tên Fiend Spellcaster này là một Demon!
[Nhạy bén đấy, hmhmhm.] Gã Spellcaster ấy cười khúc khích. [Vậy ngươi sẽ ngoan ngoãn làm việc cho ta, hay gia nhập đám này?]
Pop
Sau cái búng tay của tên Demon đủ để bao phủ cả sàn cùa căn phòng này! Và nhìn sơ qua thì có vô số dạng xương sinh vật, từ động vật, các loại hình người cho tới cả Giant! Coi bộ tên này là một dạng Necromancer (kẻ chiêu hồn).
[Hm… chúng ta đàm phán được chứ?] tôi bắt đầu câu giờ trong khi nghĩ cách.
[Ngươi chỉ có lựa chọn có để sống mà phụng sự ta, hoặc từ chối và thành một bộ xương mới.] Hăn cười nham hiểm đe dọa tôi.
[Vậy thì ta chọn lựa chọn 3.]
Tôi nói trong khi phóng những cây Kunai đầy bột mỳ vào hắn. Một bộ xương giơ khiên lên đỡ khiến bột đính trên mỗi cây kunai bắn tung tóe, tạo khói bụi mù mịt.
[Ta sẽ giúp ngươi thành bộ xương mới!] tôi biến mất và dùng thần giao cách cảm cà khịa hắn.
[Haiz, đáng tiếc thật.]
Hắn vỗ mạnh đôi cánh khiến bột mỳ mịt mù tan đi. Không thấy tôi đâu, hắn đảo mắt xung quanh bắt đầu tìm kiếm.
[Hm… ngạc nhiên là ngươi trốn tốt đấy.]
Gã Demon đó đảo mắt xung quanh nhưng vẫnk hông thấy tôi đâu, kể cả khi hắn nhờ cả những thuộc hạ bộ xương của mình. Là một Spellcaster nhưng hắn không dùng spell để tìm kiếm, xem ra là hắn cũng có True Sight (tầm nhìn thật), có thể nhìn xuyên qua ảo giác, bóng đêm, và hình dạng thật của kẻ thù cho tới chiều không gian khác.
[Hohoh, pháp sư hùng mạnh mà lại chịu thua trước ninjutsu (nhẫn thuật) của ta à?] tôi tiếp tục cà khịa hắn.
POW
[Cái gì thế này- AAAH!?]
Hắn hét lên khi lớp da của hắn cháy bởi thử được ném đến. Là một Fiend, lửa khó mà giết được chúng, vậy nên hắn ngạc nhiên thì cũng không trách được.
[…Bánh mì???] Hắn nhìn thứ đã làm chá lăn lóc trên đất mà ngỡ ngàng.
[Thuật thứ nhất, Pan no Jutsu (thuật bánh mì)!] Tôi dùng bánh mì thánh, tương tự cách mà Irina trị Fiend.
Crack
Một bộ xương thú liền cắn vào tường hơi lồi ra. Song nó chỉ cạp trúng tường sau một tấm bột bánh mì mang cùng màu bức tường. Bởi lẽ cơ thể tôi là một Spirit nên nó không cáp trúng chân tôi khi thiếu trợ giúp từ ma thuật.
[Thuật thứ hai, Meisai no jutsu (thuật ngụy trang)!]
Xèo xèo
Clack clack clack!
Tôi bung tấm bột mì hóa trang bức tường đi và rải một mớ nước lẫn bánh mì. Lũ bộ xương dính phái mà lặp cặp hàm xương khô vào nhau vì không còn cố họng để la hét! Chúng đều bị bốc khói như bị cháy!
[Ngươi là một Paladin sao?] Hắn lườm tôi mà ngờ vực.
[Sai, ta là một shinobi (nhẫn giả) tài ba, anh hùng hào hoa, đồng thời kiêm luôn là sứ giả địa ngục, Sabata!] Tôi vừa nói vừa tạo dáng ba chân cùng một tay giơ lên.