“Um… Алло (Allo- xin chào), có ai bên đầu dây không?”
“Không có ai ở đây cả ~.”
“Eh! Có tiếng trả lời rồi! X-xin chào, tên tôi là Irina của nhà Rafail, một giả kim sư. Rất vui được biết anh.”
“Ah, không có gì, gặp được mỹ nhân cũng là vinh hạnh của tôi ~.”
“Eh!? Um…. cảm ơn anh đã quá khen… Mà phải rồi, tôi nên gọi anh là gì?”
“JournaL JonatHAN, và chắc chắn không phải là Jojo. Rất vui được gặp Lady Irina ~.”
“Tuy không nhiều gì, nhưng tôi đã tạo một hình nhân bằng đất này cho anh. Hy vọng anh sẽ thoải mái khi dùng nó.”
“Hmmm… cơ thể này xịn phết, cứ như tôi muốn làm gì cũng được luôn! Cứng, mềm, to, nhỏ, giống Gundam, giống người, giống quái, làm máy khoan bằng đá hoặc tạo nước lẫn đóng băng đều nuột hết!”
“Thật nhẹ nhõm khi anh hài lòng với nó. Tôi đã rất lo nếu nó quá nhiều thiếu sót đối với anh…”
“Không đâu, nó giúp tôi thực hiện được Hamon, Hadoken, còn Hokuto no Ken thì chưa test thôi ~.”
“Anh đã nói thế thì tôi đoán nó đã ổn rồi… Tuy biết việc này hơi đường đột, nhưng tôi sắp phải bước vào một chuyến đi xa vô cùng trắc trở, rất nhiều người phụ thuộc vào chuyến đi này. Vậy nên… liệu anh có thể cho tôi mượn sức mạnh của anh không, Jonathan?”
“Tôi từ chối.”
“Ah… cũng phải… nó thật thô lỗ khi lại yêu cầu anh dù chi mới gặ-“
“ thông thường tôi sẽ nói như thế với việc không rõ ràng được giao. Thế nhưng, một quý cô dễ xương đây lại nhờ thì sẽ chẳng ra dáng quý ông nếu tôi từ chối ~.”
“Vậy nghĩa là… anh nhận lời thỉnh cầu của tôi?”
“Đúng, yes (phải), oui (đúng).”
“…Thật tốt quá, cảm ơn anh, Jonathan!”
Lúc ấy, tôi đã nghĩ đó là hài hước khi lần đầu gặp mặt như thế. Song khi biết được tình cảnh Irina khó khăn như thế nào, khoảng khắc ấy tôi mới thấy bản thân mình tồi tệ biết bao. Chơi đùa với sự mong chờ xen lẫn nỗ lực thoát khỏi hang ổ kẻ địch trong tuyệt vọng của cô ấy một cách vô tâm vô tư, đó là sự hổ thẹn nhất mà tôi đã làm. Có lẽ làm việc dưới trướng một người sếp đáng sợ như Alex chính là nghiệp chướng của tôi, cho những gì tôi đã làm tổn thương Irina…
--- ---
“Tỉnh chưa đó, Han?”
“Huh?!”
Tôi giật mình mở mắt khi nghe tiếng nói của Sabata. Với mắt nhắm mắt mở sau giây lát, tôi thấy mình đang ngồi trên ngựa, phía trước là Anna đang ngáp ngắn ngáp dài!
[… Um, sao chúng ta lại đang đi vậy?]
Tôi dùng thần giao cách cảm hỏi Anna sau khi thấy cả đám Goblinoid cuả Durbuluk cũng như 3 thuộc hạ của tôi. Và nó càng khiến tôi khó hiểu hơn vì sao ba người làng bị trói một đống trên xe ngựa của bọn tôi thế!?
“Eh, giọng này?” Anna vội ngoái đầu lại nhìn.” Là ông anh LHan đấy à?!”
[Um… phải,] tôi hơi thắc mắc trước câu hỏi đó.[Anh đã bỏ lỡ chuyện gì à?]
“À, trước đó hồn ma bảo vệ của ông anh làm việc suốt ~.” Anna nói.
“Đồng chí tỉnh rồi đấy à?” Dta cưỡi ngựa đi ngay cạnh bọn tôi mà hỏi.
“Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu vậy!? Mà lại đột ngột nữa!?” Tôi bối rối hỏi người bạn đáng tin cậy.
“Ngươi ngủ lâu quá đó. Và xem ra đến lúc tóm tắt lại sự việc rồi ~.”
Sabata hiện ra cạnh tôi mà cười khúc khích. Ngay sau đó, cả ba người họ tóm tắt lại những gì vừa xảy ra đêm qua mà tôi hông hề hay biết.
[Um… có mấy chuyện kinh dị như việc tôi bị chuốc thuốc rồi suýt bị giết sao!?] tôi rùng mình trong khi xác nhận điều mình nghe có đúng hay không.
“Phải,” Dta trả lời.”và nhờ Stand của đồng chí nên mọi thứ ổn thõa.”
“Và hai ông anh đã ngăn ba gã biến thái đó… cũng như kêu tất cả… di cư về chỗ ông anh…” Anna ngáp trong khi đáp.
[Thật… khó mà tin được…] tôi ráng tiếp nhận mọi thứ đã xảy ra.[Mà… tui kể luôn cả chuyện tui có gấu luôn rồi á?!]
[Yes (phải)!]
Sabata hùng hồn đáp. Tôi không biết nói gì hơn ngoài ôm mặt, bởi nhờ tên Spirit hiệp sĩ mà giờ ai cũng sẽ thấy tôi bị weeaboo (cuồng văn hóa Nhật) quá nặng tới mức hoang tưởng cho coi!
“Thật ra thì tui có chút ganh tị, khi đồng chí có niềm đam mê thứ gì đó lớn như vậy, thậm chí là yêu ai đó.”
“Eh?”
Trái với những gì tôi lo sợ. Dta lại có vẻ đồng tình điều đó hơn là phản đối hay khịa tôi.
[Tui tưởng đồng chí thích meme, cày game, hoặc coi mấy sự thật về động vật các kiểu con đà điểu chứ?] tôi hỏi anh bạn Druid đó.
“Thì cũng có để giải khuây,” Dta suy nghĩ giây lát mà nói tiếp.”bởi tui hay bị stress nặng, nhiều khi nổi giận, thậm chí là lên cơn muốn thẩm quá tay…”
[… không sao, tui hiểu phần nào mà.]
Tôi vỗ vai Dta mà cảm thấy đồng cảm. Bị căng thẳng thì khó mà không bị, còn thẩm thì tôi vẫn nhớ tôi gần như đều đặn mỗi ngày suốt vài năm trời. Trường hợp Dta từng nói rằng bản thân cũng có vấn đề tâm lý do tình cảnh sống khó khăn nữa…
[Chí ít thì giờ đồng chỉ đã khỏe mạnh rồi, phải không?] tôi xác nhận lại điều mà trước đó Dta có chia sẻ.
“Phải… chỉ là giờ cảm thấy hơi trống trải chút… do đau đớn với căn thẳng quen rồi…” cậu suy xét bản thân. “ít nhất khi tập trung sinh tồn, tui cũng vơi đi sự trống vắng đó.”
[Cố lên nào, cơ hội tốt để có cuộc sống lành mạnh hơn, cả thể chất lẫn tinh thần rồi.] tôi khuyến khích cậu ta. [hơn nữa, giờ nếu tập trung bận bịu mấy việc quan trọng hiện tại, chúng ta cũng chẳng còn chán nản hay dư giờ để thẩm đâu.]
“Có lý.” Dta cũng chấp nhận phần nào. “Đây là cơ hội tốt để tui thay đổi mọi thứ về chính mình.”
[Có chí khí như thế chứ!] Sabata đồng tình.
“Hai người nói thẩm là gì thế?” Anna ngây thơ hỏi.
[Cái đó…]
Tôi lúng túng khi không biết nên trả lời sao cho phải. Nói thẳng thì là ý tồi, dễ bị ghét như chơi. Còn nói dối thì sẽ khiến cô bé cảm thấy như mình là kẻ lừa đảo…
[Đó là một hành động cần thiết, nhu cầu của con người.] Sabata đột ngột lên tiếng.
“Chính xác là gì vậy?” Anna tò mò hơn.
[Tiểu thư Anna giờ vẫn còn quá nhỏ để hiểu,] Sabata nói lảng tránh bằng đưa những ví dụ. [Nó tương tự việc tại sao khi dậy thì chẳng ai thích uống sữa trẻ em nữa cũng như biết yêu đương, cũng như khi người lớn thì họ uống rượu hút thuốc, hoặc người cao tuổi lại muốn giữ gìn sức khỏe. Khi đến tuổi và đúng thời điểm thì tiểu thư Anna sẽ hiểu thôi.]
“…Nghe phức tạp phết,” cô bé Warlock ấy nhận xét.”Vậy tui sẽ không hỏi thêm cho tới khi nào lớn hơn vậy.”
[Cảm ơn em đã hiểu cho.] tôi thở phào nhẹ nhõm nói.
“Chúa tể Gruumsh, chúng ta đã đến rồi.” nữ Orc Warchief Ownka kêu lên báo hiệu.
“Về tới nhà rồi ~.”
Tôi mừng rỡ khi trở về được lại căn nhà của mình tại khu Hampton Park!
“Chúa tể Gruumsh đã trở lại!”
“Warchief đã trở về!”
“Mừng ngài Arcath trở về!”
“Ngài Gruumsh vĩ đại cùng những đồng minh mới đang trở về!”
Về tới nơi, cả khu vực của người dân làng Olzug và Charrir ùa tới chào đón bọn tôi trở về.
“Wow, nhiều quái vật thế!” Anna tròn mắt kinh ngạc.” Và chúng đang chào đón chúng ta!”
“Đồng chí quả là vip ở đây nhỉ.” Dta bình luận.” Mà Gruumsh là sao rứa?”
[Tui đang tạm thời đang làm vị thần cai quản họ, vừa giống một giáo phái lẫn trưởng làng đối…] tôi nói vắn tắt vai trò của mình với ngôi làng dị này.
“Ra là thế.” Dta hiểu nhanh vấn đề.
“Đã rõ.”Anna gật gù.
“Vậy ra đây là ngôi làng của ngài.” Hobgoblin Warlord Durbuluk trầm trồ.” Nó sôi động và văn minh hơn hẵn tôi đã tưởng tượng. Và khung cảnh hai chùng loại trái ngược nhau ở cùng một nơi quả là hiếm thấy.”
[Đây sẽ là ngôi nhà mới của các ngươi, Durbuluk The Dominator.] Tôi mỉm cười nói với gã Warlord. [Hãy tôn trọng và giúp đỡ lẫn nhau, vì lợi ích của các ngươi, ngôi làng, cũng như cần thiết cho cuộc chiến trong tương lai. Cần điều gì cứ hỏi tới Arcanis, Ownka, Eve hoặc Alex.]
“Tôi sẽ ghi nhớ những lời này.” Durbuluk cúi nhẹ đầu kính cẩn. “Thay mặt người dân của Hruggekolohk, đa tạ sự nhân từ và dẫn dắt của ngài, chúa tể Gruumsh One Eye dũng mãnh.”
[Được rồi, giờ hãy an tâm nghỉ ngơi đi, để chuyện còn lại cho những thuộc hạ của ta-“
“HAAAAAN!”
Bộp
“Ouch!”
Trước khi tôi kịp nói dứt câu, Iro vội chạy đến lao tới tôi mà ôm khiến tôi suýt té khỏi ngựa!
“Tôi xin phép cáo lui.”
Durburluk nhìn thấy cảnh đó mà lịch sự rời đi. Gã cũng không quên dẫn những thuộc hạ Goblinoid vào trong làng để nói chuyện với người dân của làng.
“Sướng rồi nghen, heheheh.” Sabata cười khúc khích hơi kinh kinh.
“Tui tưởng đồng chí có bạn gái ở nơi khác chứ?” Dta chợp mắt vài cái rồi hỏi.
“…Ông anh Han nổi tiếng dữ vậy sao!?” Anna nhìn tôi mà sốc.
[Chuyện gì vậy Iro!?] tôi bỏ qua mấy lời nói đó mà bối rối hỏi.
“Tôi đã thấy cảnh Han bị chuốc thuốc… rồi suýt nữa bị giết trong khi bất động nữa…” Iro run rẩy nắm chặt lấy hai cánh tay tôi.
[B-bình tĩnh nào, đau đau!] tôi vỗ nhẹ tay cô nàn báo Barbarian trước khi định bóp tôi quá mạnh.
“Xin lỗi!” cô ấy vội hiểu chuyện rồi thả tôi ra.”chỉ là…tôi đã quá lo sợ và bối rối, tới mức đã định lập tức chạy đến đó…”
[Cơ mà làm sao Iro biết tình trạng của tôi thế?] tôi thắc mắc trong khi xuống khỏi ngựa.
“Do tôi dùng máy chiếu cho cô ấy xem do quá tò mò.”
Eve bước ra giải đáp thắc mắc của tôi. Có lẽ lại là việc làm từ thiết bị hoặc magic tool nào đó của Alex.
[Ah, được cả hai quý cô xinh đẹp đây lo lắng, Sir Sabata đây vô cùng cảm tạ từ tận đáy lòng ~.] gã Spirit hiệp sĩ nói giọng phè phỡn.
“Tôi đã để Han phải một mình suýt nữa thiệt mạng… xin lỗi… đáng lẽ tôi phải đi cùng Han mới phải…” Iro nói với đôi mắt như sẽ vỡ òa trong nước mắt bất cứ lúc nào.
[Không không, tôi là người yêu cầu Iro ở lại mà. Đây là việc tôi phải làm để bản thân được sớm mạnh hơn.] tôi đính chính lại cho nữ báo ấy cũng như vỗ nhẹ hai vai cô ấy. [Kể cả… nếu Iro mà bị và có mệnh hệ gì, thì nó còn khiến tôi càng ray rứt hơn…]
“Đó cũng là cảm giác của tôi nếu có chuyện gì với Han khi tôi không ở cạnh!” Iro nói kiên quyết hơn. “Lần sau, tôi sẽ đi cùng Han! Tôi đâu thể để người bạn quan trọng, người một nhà của mìnhg gặp nguy mà ngồi không được!”
[… Tôi hiểu rồi, cảm ơn, Iro.] tôi không khỏi phần nào xúc động khi cô ấy dành cho tôi sự qan tâm đến thế.
“Không cần phải cảm ơn đâu.” nữ báo Barbarian lắc đầu rồi mỉm cười.”Giúp đỡ lẫn nhau là điều người cùng một nhà nên làm mà. Trông Han có vẻ còn mệt, dù gì trời vẫn còn sáng sớm mà, hãy đi nghỉ ngơi đi.”
[Iro nói phải…]
Tôi ngáp một tiếng dài torng khi Iro rời đi mà tiến đến chỗ mấy thuộc hạ mới của tôi.
“Tui không ngờ đồng chí thích harem (hậu cung) đến thế…” Dta nhìn chằm chằm tôi mà nói.
“Uh… nó đâu phải như vậy…” tui đáp bởi nếu nhìn sơ thì tình cảnh có vẻ giống thật.
[Một người đàn ông thì nổi tiếng với các quý cô là bình thường mà.] Sabata nói chuyện đầy tự hào.
“Ông anh nổi tiếng và nguy hiểm thật…” Anna nhìn tôi đầy quan ngại.
[Đừng nghe tên ma đấm này chém gió, anh không phải dạng đi tán tỉnh phụ nữ!] tôi lập tức phản bác. [Anh… đâu thể đi phản bội Irina… mà lén lút đi vui vẻ với người khác được…]
“Tui hay nghe truyện đồng chí viết luôn thể loại có vẻ là harem mà?” Dta đặt câu hỏi.
[Chừng nào cả tui lẫn cô ấy cùng đồng thuận tự do yêu đương nhiều hơn một người.] tôi quả quyết nói. [Còn không thì tui không có đi trăng hoa đâu!]
“Vậy là ông anh vẫn có sở thích đó…” Anna nhìn tôi mà nhận xét.
“Ít người có thể nghĩ thoáng cũng như tôn trọng người kia như đồng chí đấy.”anh bạn Druid bình luận phần nào tích cực.
[Ta là đồng minh của sự lãng mạn mà ~.] Sabata tạo dáng trong khi nói giọng phởn.
[Cơ mà gác lại mấy chuyện đó sau, hai người kiếm chỗ nghĩ ngơi đi,] tôi nói với Anna và Dta. [Có thể nhờ đám Orc hoặc Kobold dọn chỗ ngủ, không thì tạm thời ngủ ở nhà tôi. Tất nhiên là ở thế giới này, do nó còn nhiều phòng trống.]
“Tốt rồi, thức cả đêm khiến tôi cần một giấc gấp…” Dta ngáp một tiếng dài. “Ngủ dậy xong chắc tui sẽ nhờ đồng chí nâng cấp cái điện thoại để giúp cho việc đi săn quái quanh đây để luyện tập và lập plan thích hợp.”
“Cứ nghỉ ngơi đã rồi tính tiếp.” Tôi nói lời khuyên.”Chứ thức quá sức mất công lại tái phát bệnh cũ của đồng chí.”
“Có lý…”Dta dụi nhẹ mắt một cách mệt mỏi.
“Zzz.” Anna thì mới nghe tôi nói xong đã ngủ luôn trên lưng ngựa.
“Um… Eve, nhờ cô đưa Anna về một phòng nào đó để em ấy ngủ được không?” tôi quay sang cô nàng robot mà hỏi.
“Cứ để đó cho tôi, Mr Han. Mời anh theo tôi.” Eve lập tức ẵm Anna xuống khỏi ngựa rồi bế em ấy, đồng thời dẫn đường cho Dta.
“Giờ chắc đi báo cáo với gã phù thủy và kết thúc công việc này nào ~.” Sabata hí hửng nói.
“Oh ho,ai nhắc đến ta thế?”
“Mới nhắc đến quỷ…”
Ngay khi vừa nói tới, Alex đã cất tiếng và bước ra từ nhà tôi. Dù giọng nói thì vẫn tươi tỉnh nhưng khắp người anh ta nám bụi bẩn nhiều tới bất ngờ. Bình thường anh chàng Artisan này dễ dàng làm sạch mọi bụi bẩn bằng spell Prestidigitation, ấy vậy mà lần này trông anh ta vất vả hơn hẵng.
“Anh bận tới mức nào vậy…?” tôi nhìn mà quan ngại.
“Khi quá tài giỏi thì khó mà kiếm người thay việc được ~.” Anh ta nhếch mép cười. “Và coi bộ ngươi lại tìm ra được thêm nô lệ rồi đấy, tốt.”
“Quá khen rồi, phù thủy ~.” Sabata cười đắc ý.
“Trừ việc ta không ngờ nổi một Greater Deity của loài Orc mà bị chuốc thuốc ngủ say tí bỉ.” Alex cười châm chọc.
“Biết sao được… tôi chỉ ráng xã giao với họ thôi mà…” tôi trả lời giọng nhỏ hơn.
“Bộ gia đình ngươi không dạy rằng đừng nhận đồ từ người lạ sao?” Artisan đó cà khịa tôi.
“Ngươi đang kêu Hans đi chết đi ở lần đầu gặp mặt à?” Spirit hiệp sĩ đáp thẳng thắn.
“Nhận vũ khí cuối cùng có được khác với ăn đồ ăn bừa trong khi ngươi éo thiếu, hai cái đó khác nhau nhiều đấy.” Alex phản bác chuẩn xác. “Chưa kể, rõ ràng ngươi đã có người cảnh báo trước về cái làng đó rồi mà không nghe đó thôi.”
“Tch, cái này thì khó mà phủ nhận được…” Sabata đuối lý mà nhận thua..
“Và để xem nào…” Alex nhìn lướt một phát rồi bấm điện thoại.“30 tên Goblinoid… 10 gold cho 10 tên Hobgoblin, 10 silver cho 5 tên Bugbear, và 10 silver cho 10 tên Goblin. Ta chuyển tiền vào tài khoản của người rồi đấy.”
Tôi mừng nhẹ khi nhận được tiền thưởng, vừa có thêm thuộc hạ. Dù rằng tiền thưởng không nhiều bằng lần trước, nhưng có thêm hai người đồng minh khá là đáng tin cậy cũng là điểm cộng lớn rồi. Chí ít giờ túi tiền thì có trong túi $49497, còn ngân hàng thì đã lên tới $414527.
“Mà ngươi đã nhận được thêm khả năng mới nào sau mấy pha đánh nhau gần đây chưa?” Alex dò xét thêm, coi bộ là vấn đề sự phát triển của tôi.
“Thật sự thì… chưa…” tôi ngậm ngùi đáp sau hơn một tuần không có tiến triển nào khác.
“Coi bộ ngươi vẫn mắc kẹt chưa tiến triển gì thêm, như mọi khi.” Alex lấy ra hai ống kim tiêm và ném cho tôi. “Vậy nên ta có quà cho ngươi đây.”
“Cảm ơn…” tôi chụp hai ống kim tiêm với cảm giác khó đỡ.
“Cảm giác như Bioshock vậy…” Sabata bình luận một cách mỉa mai cách tôi mạnh lên không khác gì chơi đồ.
“Tiện đây, quà tặng kèm cho ngươi làm tốt việc lần này.” Anh ta lấy ra thêm một cuốn sách.”Ngươi biết spell Legend Lore (truyền thuyết thần thoại) chứ?”
“Hmmm…” Tôi ráng lục lại trong trí nhớ của mình.” Hình như là spell giúp biết sơ sơ về tên của một thứ nhất định, như người, vật, địa điểm, câu chuyện nào đó.”
“Phải,” anh chàng Artisan đó quăng cuốn sách sang tôi. “Có thứ này ngươi đỡ phải tốn 450 gold mỗi lần dùng cái spell tới tận level 5.”
“Ra vậy… cảm ơn.”
Tôi nuốt nước bọt khi nghe điều đó, chi phí chỉ để một lần dùng spell Legend Lore lại tới tận $450000. Thậm chí túi tiền của tôi cũng rất chật vật để dùng nó nữa!
“Việc hôm nay xong rồi, ngươi đi làm gì làm đi. Đám phạm nhân ngươi đem về để ta xử trí.” Alex nói trong khi khua tay xua đuổi tôi đi. ”Và nhớ xài sớm ống tiêm đi, ngươi phát triển chậm quá đấy.”
“Rồi rồi, bọn ta biết phải làm gì mà ~.” Sabata đáp một cách mỉa mai trong khi tôi cất đi mấy món đò mới nhận vào Bag of Holding.