Chương 106: Chap 103: quyết tâm

( nhạc: Crucified In Heaven - Pucciless version)

“…Anh nói sao?” Tôi xác nhận lại việc Alex mới nói. ”Bọn tôi xiên nhau?”

“Ừ.”

Anh chàng Artisan đó trả lời ngắn gọn. Tay vẫn vung búa gõ thứ magic tool không rõ hình dạng, nó bao bọc xung quanh đê rèn bằng màu đen, không có tiếng búa nào phát ra khi gõ.

“Vậy… bọn em phải xiên nhau đến mức nào?” Sabata đứng dậy với phần đầu đã lành lặn khỏi vết búa.

“Để được kết quá tốt nhất, hãy giết nhau bằng cả lý trí, toàn bộ bản năng sống còn của hai ngươi. Kẻ thắng sẽ được phần thưởng tương xứng, còn kẻ thua sẽ phải muốn xuống địa ngục hơn là sống.” Alex giải thích rồi chĩa búa rèn về phía bọn tôi. ”Enrage (giận dữ).”

Một hào quang xuất ra từ cây búa rồi bao quanh lấy người tôi và Sabata. Thân nhiệt bọn tôi bắt đầu nóng bừng lên, nhịp tăng cũng bắt đầu tăng không phanh. Khi nhìn mọi người lúc này, một cảm giác thôi thúc tôi muốn dùng tay va chạm mạnh và nhiều vào họ. Cảm giác ấy liên tục thúc đẩy trong tôi cứ như có lửa và nhiệt lượng này không có ý định giảm xuống!

“Hah… hahahahahah!” Sabata bắt đầu cười lớn dần cho đến khi giọng thành tiếng vang. Gã gọi ra thanh kiếm Relic trong tay, với lưỡi kiếm dạng đầu chìa khóa ngập tràn ánh sáng vàng. Mặt xoay về hướng tôi cùng tông giọng hào hứng gấp mấy lần thường ngày “TỚI ĐÂY NÀO, NGƯỜI ANH EM!”

“…Tốt thôi.” Tôi chẳng một giây do dự nào, con dao Relic mang màu đen và làn khói tối tăm xuất hiện trong tay tôi. Nắm chặt con dao trong tay như thể công tắc của tôi đã bật hoàn toàn.

“NARUTO!”

“SASUKE!”

BOOM

Bọn tôi hô bừa bất cứ thứ gì nghĩ được trong đầu. Kiếm và dao ma thuật va chạm mạnh, âm thanh xé toạc không khí được tạo nên, năng lượng bùng phát từ cuộc va chạm khiến mặt đất cũng phải rung rinh.

“DANTE!”

“VERGIL!”

Sabata bắt đầu vung kiếm chém, hào quang từ lưỡi kiếm vẽ nên những hình vòng cung tỏa sáng giữa không trung. Đối nghịch với nó, từng lưỡi dao đen tối của tôi lướt qua, khiến những vòng ánh sáng từ đường kiếm bị đứt đoạn. Hai vũ khí va chạm liên tục tạo nên những ánh lửa nhỏ giữa không khí, tiếng kim loại chà sát nhau chua chát liên tục cất lên. Các đường ánh sáng của thanh kiếm làm nên các vết cắt lên sàn nhà và trần Demiplane, còn làn khói đen từ con dao thì khiến vài cái hố lồi lõm hình thành trên tường. Trái ngược hoàn toàn mọi khi, tôi không muốn cận chiến tẹo nào, mỗi lần va chạm vũ khí đều khiến tay tôi tê rần (str 12), hơi thở thì như bị rút cạn (con 10). Ấy vậy lúc này, cảm giác thích thú dâng trào trong tôi chỉ một tăng chứ không có dấu hiệu giảm!

“Không chút chần chừ luôn sao…” Eve tròn mắt quan sát cách mà bọn tôi lập tức lao vào nhau không khác gì hai con dã thú đang giành giật nhau sự sống.

“Tốt, anh hùng thì chí ít phải thế chứ.” Alex thoáng gật đầu nhẹ. “Mà, từ giờ đừng gọi ta là Master Alex nữa.”

“…Tôi đã làm điều gì ngài không hài lòng à?” cô nàng robot lùi một bước, đôi mắt khẽ rung rung.

“Phải.” Artisan đó bấy giờ mới nhìn thẳng vào mắt Eve bằng khuôn mặt nghiêm túc, giọng nói lớn hơn hẵng. “Ngươi không phải chỉ là Robot thứ 353 của ta, ngươi là Evelina, là gia đình của Alexander Cleverwork. Vì vậy, phải gọi ta là anh hai!”

“…Eh?” Eve chớp mắt vài cái và rồi mất vài giấy mới nói được thành lời. ”Ngài nói thật sao?”

“Ta đã lừa em bao giờ.” Alex chợp mắt giây lát rồi tập trung lại việc rèn, anh tiếp tục gõ búa vào magic tool đen thui nằm cái đe.

“Um ~.”

“Chị Yhi?”

Bụp

“Eh?”

Người chị gái của Eve đột ngột xuất hiện. Cô đi lại kéo Eve theo mà cùng lúc ôm cả em gái mình cùng Alex. Eve có chút lúng túng khi bị rơi vào tình huống bất ngờ đó.

“Mà, em thật sự ổn khi lấy tên punching ghost làm chồng à?” Không tỏ ra khó chịu chút nào, thay vào đó Alex lại hỏi cùng tông giọng trầm hơn.

“…Vâng.” Eve gật đầu nhẹ cùng một nụ cười hiện trên khuôn mặt đỏ ửng. ”Kể cả anh cũng đã tin tưởng anh ấy, và em thì không có lý do gì ghét anh ấy cả.”

“…Anh hiểu rồi.” Anh vợ của Sabata giơ một bên tay lên choàng qua vai mà ôm Eve. Mắt nhắm nhẹ lại, khóe miệng nhích lên đôi chút. “Nếu hắn làm gì em buồn bực thì đừng do dự báo anh một tiếng đấy.”

“Chắc khó có chuyện đó xảy đến lắm.”

Thiếu nữ robot đặt tay lên miệng mà cười khúc khích. Sau cả trăm năm lang thang, cô mới có thể gần gũi được với người anh trai của mình. Gia đình thân thiết như được khôi phục, và giờ có thêm một mái nhà mới, trái tim Eve như được đong đầy bởi niềm hạnh phúc cùng với hy vọng rằng đây là tương lai của cô.

Crack

Phập

“AAAAAH!”

Sabata đưa mắt dõi theo gia đình anh vợ đang trao cho nhau cái ôm thân tình. Tận dụng cơ hội hiếm hoi đó, một dao tôi cắt ngón cái của tay cầm kiếm, một tay tôi nắm ngón cái của gã Spirit hiệp sĩ mà vặn ngược! Và tiếng hét của gã réo lên như báo hiệu cho đòn tấn công của tôi đại thành công.

“Có vui cũng đừng có lơ là!”

Tôi cười nhăn răng, trong lòng tràn ngập sự khoái trá. Thể trạng tôi vốn kém xa Sabata, thành thử ra đánh nhau giáp lá cà thế này thì sớm muộn gì tôi cũng thua.

“SNAKE!”

“LIQUID!”

Gã rống lên với giọng nói tràn ngập cơn đau và phẫn nột. Còn tôi thì đáp lại bằng tiếng hét không có gì ngoài phấn khích tột độ. Nắm đấm và dao kiếm cùng lúc trở thành lời trao đổi của bọn tôi, và cơ thể ngày càng nhiều thương tích là đôi tai để tiếp nhận.

--- Bên phía Demiplane của Alex---

“Tôi ngán gà quá rồi!”

Anna chống cây búa Relic điều khiển lực xuống sàn mà than thở, mồ hôi thì đầy khắp người. Xung quanh em ấy là căn phòng xám xịt rộng lớn với những bức tường, trần nhà và sàn gồ ghề, lạnh lẽo, không một chút ánh sáng nào, nó không khác gì bên trong hang động. Demiplane mặc định chỉ dài và cao gần 10m, nhưng nó cũng cải tạo như Demiplane của tôi nên rộng còn hơn cả sân vận động dành cho thế vận hội Olympic. Bên cạnh cô bé Warlock ấy lànhững người đồng đội của tôi. Trong tay họ là vũ khí và ma thuật, trên người thì dính đầy máu. Ở cùng với họ là số lượng lớn gà trống và gà mái, những sinh vật lông vũ ấy nhiều đến mức để tìm thấy sàn nhà, trần lẫn tường gần như là bất khả thi!

Buk buk buk buk buk

Hằng hà vô số con gà lúc nhúc kêu lên như một bản giao hưởng. Thay vì nó sẽ khiến bạn thấy thích thú lắng nghe thì có thể sẽ là thứ ký sinh trong tâm trí bạn một thời gian dài.

“Coi nào nhóc, so với Ragnarok cho đến lần giải cứu nhóc cùng đạo quân Jotun ít hơn thế này nhiều.” Skoll với vuốt Relic băng trên tay mà chống hông bình luận. Cô nàng sói Jotun dùng tiêu chuẩn quy mô như chiến tranh quốc gia cho tới thế chiến để so sánh buổi luyện tập này.

“Nhưng nó vẫn là quá nhiều…” Khuôn mặt Anna mếu máo trong khi tựa đầu vào cây búa Relic.

“Mùi hôi và tanh cho tới những vết bẩn đều có thể làm sạch mà, Pretsidigiation.”

Soulflare dùng spell để làm sạch sẽ lại cho người bạn mình, các vệt màu đỏ dính chặt vào vài cùng với mùi nồng nặc biến mất hoàn toàn vào hư không. Xong cho người bạn gái của mình, cô bé Wizard quay sang những người khác mà giúp họ. Haruka và Iro lúc này đã ngồi nghỉ ngơi trên sàn, còn mỗi Irina và Dta vẫn đang tiếp tục luyện tập.

“Xin lỗi.”

SPLASH

Irina giơ ống nghiệm Spirit hộ vệ, nó phóng ra những tia nước trộn với đá nhọn từ gậy Relic điều khiển đất. Các tia nước áp lục cao có thể dễ dàng cắt đứt các tấm kim loại mỏng, giờ nó còn được cường hóa bằng ma thuật khiến những con gà dễ dàng biến thành vũng chất lỏng đỏ. Môi thiếu nữ Alchemist mím lại, đôi tay có chút run rẩy. Kể cả thế, em ấy đã vượt qua sự do dự ngày xưa để mạnh mẽ hơn, con tim của em ấy như đã được cứng cáp hơn sau khi được rèn qua lửa.

“Xin hãy an nghỉ.”

Bang bang bang

Dta với Relic dạng súng liên tục bóp cò và phóng đi những viên đạn xuyên qua vô số con gà. Đôi mắt không lay động, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, hai cánh tay vẫn giơ thẳng cùng khẩu súng trong tay. Cậu ta liên tục bắn nhanh và nhiều nhấtt có thể, với hy vọng sẽ khiến những sinh vật nhỏ đầy lông vũ kia có thể ra đi ít đau đớn nhất.

“Nghỉ tay nào chị gái, không là anh chồng sẽ buồn phiền lắm đấy ~.” Soulfalre mỉm cười, em ấy đi lại vỗ nhẹ vai Irina rồi dùng Prestidigation. Spell ấy xóa bỏ mồ hôi ảm khắp người của cô gái Alchemist.

“Eh, tôi á?” Irina ngạc nhìn rồi chỉ tay vào bản thân. Mất vài giây cô cũng nhận ra. ”À… đột ngột quá nên chị chưa quen… cảm ơn em đã nhắc nhở.”

“Cả anh bạn nữa, nghỉ tay chút đi. Dù có Greater Restoration đi nữa thì gánh nặng tinh thần vẫn không phải thứ nhẹ nhàng đâu.” Cô bé Wizard quay sang nói rồi dùng spell Dta. Mồ hôi và những vệt máu lấm tấm trên cơ bắp anh chàng Druid được làm sạch, sức nặng vô hình trên người cậu ta cũng vơi đi.

“Hy sinh đổi lấy hy vọng, mong là worth it (đáng).” Dta hạ súng xuống, buông một tiếng thở dài, mắt dõi theo những gì còn sót lại của những con gà đã ngã xuống đang nằm bất động trên sàn nhà lạnh lẽo.

“Lâu rồi mới phải trải lại tu hành thế này, một sự mệt mỏi hoài niệm.” Haruka ngồi trên đất mà thở dài, đôi tai báo cụp xuống, đuôi báo thì ủ rũ nằm ra sàn.

“Hồi đó mẹ cũng luyện tập thế này à?” Iro nhìn chăm chú Haruka, đuôi báo em ấy ngoe nguẩy chậm rãi nhưng không có vẻ sẽ chịu yên.

“Ngoài việc học về lời dạy của Inari-sama và học ma thuật, mẹ phải học cùng mấy đồng môn cách đi săn, thiền định dưới thác nước, cho tới phải đọc sách và thực hành các nghi lễ nữa.” Nữ báo Miko ngước đầu lên mà nói giọng đầy mệt mỏi, song không mất đi nụ cười.”Chí ít thì đọc sách dễ hơn là học chỉ bằng lời như mấy Druid. Hồi đó mẹ tính làm Bard vì ca múa, tham gia các buổi tiệc vui hơn, nhưng tiếc là mẹ lại không giỏi khoảng đó.”

“Nghe có vẻ vui đấy chứ.” Iro ngoe nguẩy đuôi, đôi tai báo thì đung đưa trước lời kể chuyện xưa của mẹ mình.

“ Nếu con thích thì dịp rảnh, mẹ sẽ dạy cho ~.”

Haruka mỉm cươi dịu dàng, hai tay cô xoa đầu con gái của mình, cô cũng khẽ vuốt nhẹ qua phần tai họ mèo trong sự thích thú. Iro cũng gật đầu nhẹ dù không nói gì, song nụ cười nhẹ trên môi thiếu nữ báo Barbarian cho thấy em ấy háo hức nhường nào.

“Mọi người dùng chút nước nào.”

Irina với cây gậy Relic tạo nên các chiếc cốc thủy tinh trong suốt trên mặt đất, đặt trên một chiếc khay thủy tinh khác. Bên các cốc nước lấp đầy những thứ nước uống khác nhau, từ trà, rượu vang đỏ, nước trái cây, nước ngọt có ga, và cả sữa.

“Đồ ăn vặt đây ~.”Anna hào hứng lấy trong túi ra những thứ bánh trái khác nhau, chúng gồm khoai tây chiên, pocky chocolate, khô mực, rồi bánh mochi.

“Chà, cả hai người đều có những cách tạo đồ ăn nước uống thú vị đấy, cứ như khả năng của Cleric.” Haruka nhìn những món ăn và thức uống gần như tạo ra từ hư không , cô không khỏi tò mò và ấn tượng.

“Cũng gần như thế, do Relic là tạo vật của thần và năng lực Spirit của tôi có chút tiện lợi.” Irina giơ lên cay gậy Relic và ống nghiệm Spirit.

“Còn của tôi thì là quà từ Cosmo ~.” Anna cười nhăn răng khi lôi trong túi ra bất kỳ thứ đồ ăn nào.

“Chà, một khả năng khiến những người nội trợ và đầu bếp phải ganh tị đấy.” Haruka lấy một miến khoai tây chiên lên mà đút vào miệng tận hưởng lớp vỏ giòn và bên trong mềm. Kế đó là làm mát cổ họng bằng một ngụm từ cốc rượu sake thơm nồng.

“Nếu cô muốn thì có thể nhờ Han làm một Relic nào đó có chức năng gần giống.” Irina nhâm nhi tách trà trong khi đưa ra ý tưởng.

“Hoặc nhờ gã cọc cằn kia cho cô một con mắt biến ra đồ ăn ăn nước uống.” Anna liền nghĩ tới Alex cùng đôi mắt Beholder. Em ấy ăn miếng khô mực cùng với đôi mắt nở một nửa, còn miệng chì nhếch lên một bên.

“Hm… nghe có vẻ không tồi cho lắm. À, phải rồi.”

Haruka chợt nảy ra điều gì đó. Cô ấy lấy từ trong ống tay áo ra một cây đàn samisen (đàn ba dây) màu trắng. Cách cô ấy lôi món nhạc cụ ra không khác gì cảnh mà chúng tôi lấy đồ từ trong Bag of Holding.

“Đã có đồ ăn thức uống tại đây, chúng ta nên có chút nhạc thay đổi không khí nhỉ.”

Nữ báo Miko mỉm cười rồi ngồi seiza (chính tọa), tay bắt đầu lấy cây gảy đàn ra, mắt cô gần như nhắm lại cùng nụ cười mỉm nhẹ. Samisen được đặt trên một bên đùi nữ báo ấy, nó cất lên tiếng nhạc khi được cây gảy đàn chạm vào dây của nó. Các sợi dây đàn đung đưa tạo nên âm thanh du dương. Những tiếng đàn riêng lẻ khi kết nối nhau tạo nên tiếng nhạc mang âm hưởng cổ kínhcủa nhạc Japan (Nhật) ngày xưa. Skoll và Iro ngồi mà đung đưa đuôi, đôi tai thì dựng lên, đầu thì đung đưa nhẹ theo tiếng đàn. Cả Anna cũng ăn khẽ vô cùng như để âm thanh không lấn át tiếng nhạc. Dta thì lại như nhắm mắt và để thính giác của mình tận hưởng âm thanh của sự chữa lành.

“N-nếu mọi người không chê, tôi cũng muốn góp vui một chút.” Sau khi đàn xong, Irina bèn lên tiếng như bị thôi thúc bởi buổi trình diễn nhỏ củ Haruka. Em ấy có chút lúng túng lấy ra từ trong túi cây sáo ocarina màu xanh lam.

“Vô tư đi gái ~.” Haruka giơ cả hai ngón cái lên ủng hộ.

“Heh, em không biết là chị cũng chơi nhạc đấy.” Anna nhìn đầy tò mò thiếu nữ Alchemist.

“Chị Irina không phải giỏi nấu nướng, nhưng thổi sáo thì khỏi chê ~.” Skoll khoanh tay lại mà gật gù.

“Tại chị gần như chưa bao giờ nấu gì ngoài thuốc…” Irina chạm hai ngón trỏ vào nhau và nói nhỏ giọng, ánh mắt hơi hướng xuống. “Chị có nấu cũng khó mà bì lại được LHAn…”

“Có khán giả đây rồi thì mời nhạc sĩ trình diễn ~.” Soulflare nói lời động viên.

“Càng xôm tụ càng vui.” Dta ủng hộ đầy ngắn gọn xúc tích.

“Được rồi… hy vọng mọi người sẽ thích nó.”

Được các khán giả yêu cầu, Irina chậm rãi ngậm ống sáo ocarina và bắt đầu thổi tiếng nhạc chậm rãi. Ngọn gió như đang cưỡi trên những nốt nhạc được thổi sinh khí từ các Muse (nàng thơ). Nếu tiếng nhạc của Haruka mang âm hưởng cổ kính, thì tiếng sáo của thiếu nữ Alchemist lại đem đến sự trong trẻo như âm thanh của tự nhiên. Bấy giờ, Haruka mới lặng lẽ đánh đàn samisen hòa cùng nhịp điệu với tiếng sáo của Irina. Một bản giao hưởng nhỏ đã hình thành từ sáo và đàn, đưa những khán giả quên đi sự mệt mỏi mà họ đã trải qua sau hàng giờ chiến đấu với đạo quân gà.

--- Tại Demiplane của tôi---

“Hah… hah… hah…”

Tôi hít thở nặng nề từng nhịp, tay chân yểu xìu thì như cọng bún, khắp người thì chi chít những vết bầm tím. Phía Sabata cũng không khá hơn, giáp sắt khắp người nếu không bị lõm vào thì cũng đầy những vết cắt. Thông thường spell thì không thể dùng khi lên cơn Rage (cuồng nộ) của Barbarian. Thành ra cuộc đối đầu của bọn tôi gần như là thuần túy dùng bạo lực.

“Có vẻ chỉ thế này là chưa đủ.”

“…Phải.”

Tôi và Sabata cất tiếng trao đổi sau giây lát hít lấy hít để lấy lại sức. Trận chiến từ nãy tới giờ, dù bọn tôi tính ra lần đầu chiến đấu hăng máu thế này sau hồi đấm nhau với Imsh dưới Abyss. Kể cả vậy, sức mạnh bọn tôi vẫn chưa có sự biến đổi, lượng Raw Magic trong người vẫn chưa tăng lên, cơ thể vẫn uể oải và chẳng thấy khá hơn. Khi nhìn vào con dao Relic trong tay, một suy nghĩ đã thoáng qua trong đầu tôi.

“Hah… ngươi cũng nghĩ như ta nhỉ?” Sabata cất tiếng khi thấy biểu hiện của tôi. Gã chầm chậm giơ lên thanh kiếm Relic đang cầm ngang song song với đôi vai.

“…Sao lại không cơ chứ.”

Miệng tôi không kìm được mà cong lên. Tay xoay hướng mũi dao Relic, những không hướng về phía Sabata mà vào bản thân, cả Sabata cũng làm điều tương tự.

Crack

Đưa Relic vào miệng, hai người bọn tôi đồng loạt cắn gãy lưỡi dao và kiếm.